Từ hôm Khải Hương xác lập thỏa thuận đến nay, số lần nàng lui tới tẩm cung Lưu Hoằng giảm đi hẳn, chỉ có Khang Dực là thường xuyên ra khỏi tẩm cung hắn.
Lần này đón sư phụ về là lúc Ngô Nhiễm phải thực hiện trách nhiệm của hắn trong thỏa thuận, vì thế, ám vệ ngày trước được phái theo dõi hắn đã được Ngô Nhiễm rút hết về, đảm bảo tự do cho hắn cùng sư phụ. Tất nhiên, tự do phải theo đúng phép của hoàng cung, muôn ra khỏi cung cũng phải được hoàng thượng phê duyệt.
Lưu Hoằng sáng sớm tỉnh giấc đã không thấy sư phụ đâu. Hắn thay lặng lẽ thay y phục, chán nản ăn một miếng bánh nhỏ rồi nằm ườn trên giường đọc binh thư, chốc chốc lại ngó ra khoảng sân nhỏ.
Khang Dực giữa giờ Tỵ ( giờ) mới trở về, cả người đều toát lên bộ dáng mệt mỏi. Lưu Hoằng liếc mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, vội vàng đặt binh thư xuống giường, lăng xăng chạy ra.
- Người hôm nay về muộn hơn mọi ngày. - Lưu Hoằng nhìn người trước mặt, giọng thập phần ôn nhu. - Con gọi người dọn cơm lên nhá. Người muốn ăn cơm trước hay tắm rửa trước?
- Dọn cơm trước đi. Ăn xong ta còn phải đi làm chút chuyện, tối muộn mới về. Đừng đợi!
- Vâng ạ. - Tâm trạng Lưu Hoằng thoáng chốc xuống dốc, buồn bã mà cúi mặt. Chiều nay hắn định cùng sư phụ ra cung mua kẹo hồ lô. Giấy cũng xin rồi... Vậy mà
- Ngoan! Hôm khác sẽ cùng ngươi đi chơi, chiều nay luyện lại bài quyền hôm trước, phản xạ cơ thể của ngươi làm động tác sai quá nhiều.
- Con biết rồi ạ. - Lưu Hoằng vẫn ủ rũ bước vào phòng
Hai người rất nhanh ăn cơm xong. Khang Dực không nghỉ ngơi chút nào, trò chuyện với Lưu Hoằng rồi lập tức đi ngay. Lưu Hoằng nhìn bóng y dần khuất, khẽ cúi đầu. Biết không nên ỷ lại vào sư phụ, vì sau này, người sẽ không thể ở bên chăm sóc mình nữa, thế nhưng...
Hắn thở dài. Ngoài sân một trận lạnh lẽo, đông đã bắt đầu.
Tối muộn hôm đó Khang Dực mới trở về. Y không ăn uống, trực tiếp thay đồ rồi đi ngủ luôn. Lưu Hoằng đang ngủ bỗng thức giấc, mơ màng hỏi:
- Người về rồi sao không gọi con dậy? Người đã ăn gì chưa?
- Ta ăn một chút rồi, đừng lo lắng.
- Con vốn định đợi người về, thế nhưng lại ngủ quên mất.
Khang Dực khẽ cười, nhẹ nhàng chui vào trong chăn. Buổi tối đã bắt đầu lạnh đến đáng sợ
Lưu Hoằng rúc trong chăn ấm áp, thấy một trận gió lạnh đột nhiên ập tới, khẽ run người, rồi lại khúc khích cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì. - Hắn giơ tay ôm chặt y, chôn đầu vào lồng ngực y - Người sư phụ lạnh quá.
- Ừ.
- Con buồn ngủ.
- Ngủ đi! Ta ở đây.
- Người ngủ ngon. - Hắn khẽ xoa xoa đầu vào lồng ngực y, phút chốc ngủ mất.
Khang Dực mỉm cười bất đắc dĩ, khẽ giơ tay vuốt tóc hắn.
- Ngủ ngon.
Ngoài trời, sao lập lòe sáng.
Sáng hôm sau, Lưu Hoằng tỉnh dậy vẫn thấy Khang Dực ngủ trên giường. Hôm nay người không phải đi đâu đúng không? Hắn nghĩ nghĩ, lại rúc đầu vào lòng y, ngủ thêm chút nữa. Đến khi mở mắt lần nữa thì trời đã sáng bảnh, mà người bên cạnh vẫn chưa dậy. Lưu Hoằng rút tay ra, khẽ dịch ra sau. Khuôn mặt của sư phụ bỗng chốc đập vào tầm mắt, gần thật gần. Ngũ quan tinh xảo, hai mắt phượng xinh đẹp, thế nhưng cả khuôn mặt lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh nhạt, thành ra cũng chẳng giống mỹ nhân quyến rũ câu người, so với tiên tử thanh lãnh không ai với tới lại có nét giống hơn. Lưu Hoằng đưa tay vuốt nhẹ sống mũi của y. Con không cần người quyến rũ xinh đẹp, cứ thanh cao như thế là tốt rồi. Tốt nhất thanh cao không ai bằng, để chẳng ai có gan nhận người làm sư phụ. Mình con là được rồi.
Lúc Khang Dực tỉnh dậy thì đã gần trưa, y nhìn con sâu lười bên cạnh đã tỉnh từ lúc nào nhưng vẫn quấn tròn trong chăn, mở to mắt nhìn y. Y khẽ cốc đầu hắn một cái, nhướng mắt:
- Dậy rồi mà không gọi ta. Định để ta ngủ đến tối sao?
- Con thấy người hôm qua mệt mỏi nên mới để người nghỉ thêm lúc nữa.
- Cái gì cũng không làm ra hồn, có mỗi cái xu nịnh làm người khác vừa lòng là giỏi. - Khang Dực nhéo nhéo lỗ tai hắn.
- Con đâu có. - Lưu Hoằng che tai, khúc khích cười.
Hai người nháo loạn một hồi mới ra khỏi giường, thay y phục. Cung nữ bưng vào một đĩa điểm tâm nhỏ, Khang Dực vốn không thích đồ ngọt mà một lúc ăn liền ba cái. Lưu Hoằng gặm gặm bánh đậu xanh, chốc chốc nhìn sang phía y, vừa định nói cái gì thì Anh Như đã bước vào:
- Chúc chân nhân gửi cho Lưu chân nhân, quá trình bức thư gửi đi đảm bảo bí mật, không ai biết.
- Lui đi! - Khang Dực nhận bức thư, phất tay. Anh Như lui ra, rất biết ý mà đóng cửa, an bài thêm người canh gác cẩn mật. Lưu Hoằng cũng bỏ cái bánh cắn một nửa xuống.
Khang Dực lướt nhẹ tầm mắt, lông mày vừa nhíu lại giãn ra, thế nhung ánh mắt lại ẩn ẩn chua xót. Y đưa bức thư cho Lưu Hoằng:
- Của ngươi.
Lưu Hoằng nhìn nhìn, nghi ngờ cầm lên đọc một hồi. Bắc Phong đã tập hợp nghĩa quân, chuẩn bị dấy cờ khởi nghĩa. Mấy tháng sau liền gửi thư cho Ngô Nhiễm, đón hai vị chủ tướng trở về, lấy danh nghĩa phục Lưu giết giặc. Lưu Hoằng khẽ xoa mi tâm, ngập ngừng:
- Là một vị tướng Bắc Phong... Cữu cữu của con. Chuẩn bị dấy binh khởi nghĩa.
Khang Dực nhếch môi, chua chát cất lời:
- Đáng nhẽ ngươi nên vui chứ? Tổ quốc của ngươi, giang san của ngươi cuối cùng cũng được giải phóng, đất nước lại một lần nữa về tay ngươi. Ở trên ngôi vị đế vương, cố gắng làm một người tốt, một vị vua anh minh, đừng để vướng bận trong lòng, cũng đừng để điểm yếu của ngươi tồn tại, tốt nhất là diệt hết mầm mống tai họa đó ngay từ đầu.
Y nói xong, khẽ rũ mắt, nhẹ nhàng đứng lên, không để cho Lưu Hoằng một ánh nhìn:
- Ta ra ngoài một chút!
Lưu Hoằng đặt bức thư xuống, nắm chặt chén trà trong tay, chăm chăm nhìn vào phong thư trắng:
- Con sẽ không làm vua.
- Ngươi...
- Con tin Lưu Kha đủ tài đức để trị vị vương quốc, con đã nói ngay từ đầu, con sẽ không ngồi trên ngôi vị đó.
Hắn ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn y. Con sẽ không để người chịu tổn thương nào nữa, cũng sẽ không ngu ngốc mà đi vào vết xe đổ trước đó của Huyền Tông đại đế. Con như thế này rất tốt. Có người bên cạnh, cuộc sống hàng ngày được tự do, được thoải mái theo đuổi những thứ bản thân mình thích. Con biết, hiện tại ngươi đang rất hoảng sợ, cũng rất đau lòng cùng mệt mỏi. Con biết, người đang nhớ về quá khứ thống khổ kia.
Ánh mắt Lưu Hoằng thoáng chốc tràn ngập kiên định.
Nếu con không thể xóa nhòa đi đau khổ của người trước kia, thì cứ để con lấp đầy khoảng trống rỗng đó bằng hạnh phúc sau này đi. Con sẽ mãi theo sau người, đến khi bên cạnh sư phụ xuất hiện một người khác, người làm cho người mãi hạnh phúc cùng vui vẻ, lúc đó, con sẽ biến mất trong cuộc sống của người, sẽ đi theo lí tưởng cùng hoài bão của con. Còn hiện tại, lí tưởng của con, hoài bão của con, niềm đam mê cùng lẽ sống, tất cả cuộc sống của con, đều là người.
Hắn đưa tay, khẽ lau đi giọt nước mắt chầm chậm lăn trên má Khang Dực:
- Người đừng đau lòng. Người đau lòng, con cũng sẽ đau lòng. Con sẽ không như Huyền Tông đại đế, cũng không như vị thần y kia, con sẽ không bỏ người đi, không bỏ người cô đơn một mình.
Khang Dực khẽ gạt tay hắn ra, vội vã bước vào phòng.
Lưu Hoằng nhìn theo bóng y, khẽ thở dài. Bao giờ vết thương trong lòng sư phụ mới thôi nhức nhối, thôi ám ảnh cuộc sống của người đây? Thoáng chốc, lòng hắn tràn ra cỗ chán ghét vô biên với vị đại đế tên Thiên Lăng kia, bài xích cùng hận ý cũng dần dần dâng lên trong lòng.
Hắn với tay lấy nút, mài mực rồi nhanh chóng viết một bức thư.
- Anh Như!
- Chủ tử có gì phân phó?
- Đưa đến cho Lưu Kha, giữ bí mật. Còn nữa, hai kẻ mà ngươi mang đến có vấn đề, xử lí càng sớm càng tốt. Tiếp tục rèn luyện những kẻ còn lại, hạn chế những nước đi mạo hiểm. Bí mật mang người vào rèn luyện khó lắm rồi. Còn nữa, chú ý đến hành tung của Tâm Ái công chúa, phái thêm ám thủ bảo vệ sư phụ ta.
- Rõ thưa chủ tử!
- Ngươi lui đi!
Anh Như nhẹ nhàng lui xuống. Lưu Hoằng nhìn nàng đi khuất, ngả người nằm nhoài ra sau. Hắn hiện tại có lẽ không nên vào gặp sư phụ. Giờ này có lẽ y đang thất thần ngồi trên giường, ánh mặt lạc lõng nhớ về quá khứ xa xăm kia, hoặc là tính toán cho tương lai của hắn đi.
Nửa canh giờ sau, Lưu Hoằng mới nhẹ nhàng bước vào, trên tay còn bê một khay nhỏ đựng thức ăn. Hắn cẩn thận đặt lên bàn, lại nhìn người nằm trên giường dường như đã ngủ sâu, khẽ thở dài. Ánh mắt người có chút sưng đỏ, Lưu Hoằng khẽ nhíu mày. Ba năm nay, hắn chưa thấy người khóc bao giờ, kể cả buổi tối hôm đó, hôm mà người quyết định buông đi tảng đá trong lòng, bỏ đi đề phòng cùng lớp vỏ mạnh mẽ, phô bày dáng vẻ yếu đuối nhất, người vẫn không rỏ một giọt nước mắt nào. Thế mà hôm nay... Lưu Hoằng đưa tay, khẽ xoa hai mắt sưng đỏ của y. Là vì con đúng không? Người không nỡ rời xa con, không nỡ để con cô độc một mình, nhưng lại không muốn làm vật cản, chặn đứng con đường phía trước của con. Hắn khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên gò má y.
Con bỗng dưng cảm thấy, con cũng không nỡ rời xa người, dù chỉ một khắc. Muốn cả đời bên người, mãi mãi, vĩnh viễn không rời xa.
Mấy ngày sau đó, Khang Dực liên tục thất thần. Y làm việc gì cũng không chú tâm, lại thường xuyên cãi cọ với Lưu Hoằng. Lần cãi nhau lớn nhất, Lưu Hoằng xé bỏ phong thư được gửi tới từ cữu cữu y, trực tiếp bỏ vào chậu than được đốt lên để giữ ấm, hai mắt đỏ quạch mà gằn giọng:
- Con không cho phép người sau này được nhắc tới một lần nữa! Không cho phép! Con đã nói là con không làm, không làm người nghe rõ không? Người muốn ép con đến bao giờ nữa, vì chuyện này, tâm của con cũng bị cắn rứt đến điên lên rồi.
Nhận ra mình quá lời, hắn buông thõng tay, lui ra sau vài bước. Lưu Hoằng bình tĩnh lại, lại ủ rũ cúi đầu:
- Con xin lỗi... Con không nên như thế.
Trong lòng hắn bỗng thoáng chốc ngập tràn lo sợ. Hắn biết sư phụ ám ảnh lớn như thế nào với việc này, thế mà...
- Con đã suy nghĩ, nếu con làm vua hay không, thì kết quả đối với Bắc Phong cũng không khác nhau. Người hỏi con có yêu Bắc Phong không, yêu dân chúng không? Con có chứ! Tổ quốc mình, đất nước mình, không yêu thì sao được? Thế nhưng, con sinh ra, đế vị đã không dành cho con, mà tính cách con, lại càng không hợp với ngôi vị đó. - Lưu Hoằng khẽ khàng nói. Nếu con lên làm vua, con sợ sẽ đi vào vết xe đổ đó. Hoặc tệ hơn, con không điều khiển được suy nghĩ của mình, sẽ càng làm ra điều điên rồ hơn với người, làm người hận con tận xương tủy, làm con với người... vĩnh viễn sau này cũng không trở về như cũ. Nếu con luyến quyến với vương vị, con sẽ không vì người mà bỏ đi. Con sẽ tìm mọi cách, làm mọi điều, độc ác cũng được, dã man cũng được, làm sao để có thể ngồi vững trên ngôi vị đó, mà ngày ngày vẫn được bên người. Thế nhưng, con không quyến luyến. Bây giờ, người với con là quan trọng nhất, quan trọng hơn vương vị kia nhiều. Con không mang người ra, để so sánh với con dân Bắc Phong, để cân đo đong đếm phân lượng giữa người và tổ quốc, vì cả hai đều quá quan trọng, con không thể nào chọn được. Nếu có một ngày, tổ quốc lâm nguy, người cũng gặp nguy hiểm, con sẽ không lựa chọn cứu ai. Thay vào đó, con sẽ hy sinh cả thân mình để cứu cả hai. Sẽ dùng tính mạng của con đánh đổi, để cả hai được an toàn. Chỉ có thế, là con vui rồi, dù thân thể có vùi mình dưới đất đen, dù bị đốt cháy trên ngọn lửa, thấy người vẫn ở đó, an ổn, thấy giang san vẫn bình yên, thì con... có đáng gì.
- Ngươi còn quá nhỏ. Quá nhỏ để quyết định những việc trọng đại như thế. Bồng bột của tuổi thiếu niên, suy nghĩ, quyết định chưa chín chắn sẽ kéo đến hàng ngàn hối hận sau này.
- Sẽ không. - Hắn cụp mắt - Con chưa bao giờ nghĩ hối hận. Cuộc đời con, con chọn, con phải đi theo. Từ nhỏ đến giờ, con đã chọn sai rất nhiều, nhưng chưa bao giờ hối hận.
Chọn sai, nhưng hiện tại, trời vẫn ban cho con điều tốt nhất, vẫn cho người đến với con. Chọn sai, nhưng bây giờ bến cạnh con có người, có Anh Như, có Chúc sư bá, có rất rất nhiều người nguyện ý đối tốt với con. Nếu mai này con tiếp tục chọn sai, chỉ cần vẫn có người bên cạnh, thì sai hay đúng, lúc đó không còn quan trọng nữa rồi.
- Thế nhưng ta không đáng, ta không đáng để ngươi đối tốt như thế. Tiếp cận ngươi, rèn luyện ngươi là vì mục đích của ta, vì nhiệm vụ tổ chức giao cho ta. Ta phải nhận ngươi làm đồ đệ, phải giúp ngươi giải phóng Bắc Phong, trấn chỉnh Bắc Phong. Ngươi... Ngươi hài lòng chưa?
Lưu Hoằng khẽ buông lỏng tay. Dù đã mập mờ đoán trước, nhưng con vẫn không muốn nghe lời này chút nào. Vì con thực sự hy vọng, người đối với con, không còn toan tính, giữa người với con, không có cái gọi là lợi ích cùng khoảng cách. Thế nhưng, nếu có, thì nói ra cùng tốt. Nói ra, để con cùng người vượt qua, nói ra, để mọi chuyện không đi quá xa, mai này đến nhìn mặt nhau cũng không thể nữa. Con đã chuẩn bị tâm lí, đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu người là Đế An, nếu như sư phụ đối tốt với con chỉ vì lợi ích, vì sứ mệnh thiêng liêng, nếu như điều đó là thật, thì sẽ thế nào. Sau này, trải qua bao nhiêu sự kiện dồn dập gần đây, con đã hiểu ra một điều, rất quan trọng.
Hắn chống tay, đứng lên, choàng tay ôm y vào lòng. Trong lúc Khang Dực vẫn đang sững sờ, giọng trầm thấp đầy ôn nhu của Lưu Hoằng đã vang lên:
- Quan trọng sao? Con không chỉ cần người ở bên. Con tham luyến tình cảm từ người, tham luyến sự quan tâm người dành cho con. Mặc kệ từ mục đích gì, người đối với con không phải rất ôn nhu cùng bao dung sao? Không phải người luôn quan tâm con, người luôn đặt tâm tình của con, cảm xúc của con lên trước cảm nhận của người sao? Không phải chuyện gì, người cũng nghĩ cho con trước sao? Con không cần biết trách nhiệm của người, mục đích của người. Con chỉ cần biết, quan tâm người dành cho con là thật, ôn nhu người dành cho con là thật. Và con, ở trong trái tim người, chiếm một vị trí quan trọng, cũng là thật. Người nói xem, hành động của người, cảm xúc của người, tất cả đều hướng về con. Quan tâm đó, ôn nhu đó, là giả dối được sao?
- Ta... - Bao nhiêu lời chuẩn bị từ lâu, bao nhiêu lời muốn nói từ lâu bỗng nhiên nghẹn lại, không thành câu. Y khẽ cúi đầu, chôn mặt vào hõm vai hắn, khe khẽ nói - Tình cảm của ta dành cho ngươi, từ trước đến nay, đều không có một tia giả dối.
Lưu Hoằng câu khóe miệng, nghe được đáp án muốn nghe, tảng đá nặng trong lòng hắn bấy lâu cũng được dỡ bỏ.
- Con không quản người đối với con có mục đích gì, trách nhiệm gì. Con chỉ cần biết, con đối với người, là một phần rất quan trọng. Co cũng muốn nói cho người, người với con, rất quan trọng. Con cảm nhận được tình cảm sư phụ dành cho con, cảm nhận được ấm áp cùng hạnh phúc. Con biết người sợ sẽ có một ngày con rời xa người, sợ con vì một điều gì đó mà một tay hủy đi tình cảm trước kia. Thế nhưng, con xin người. Hãy tin con! Tin rằng con không giống người kia, tin rằng, người từ trước đến nay là cuộc sống của con, sau này vẫn là cuộc sống của con, thiếu người, con không sống nổi. Có lẽ con chưa hiểu hết về người, và người cũng chưa biết rõ mọi thứ về con. Thế nhưng, cuộc đời sau này còn rất dài. Con không xin người thấu hiểu con. Con chỉ xin người, tin tưởng con. Tin tưởng điều con làm, tin tưởng vào tình cảm con dành cho người. Vì chỉ có thế, con mới an tâm, đi tiếp con đường con chọn. Người... có nguyện ý không?
- Ta nguyện ý. Cả đời tin tưởng ngươi, phó thác mạng sống cùng tình cảm cho ngươi. - Giọng Khang Dực run run, có chút không kìm nén nổi. Y đã vì tin một người mà chuốc lấy năm tháng lang bạt, hiện tại, y lại tiếp tục dùng niềm tin ấy, đánh cược một lần nữa. Có mệt mỏi không? Có lo lắng không? Có sợ hãi không? Y có, thế nhưng y chưa bao giờ hối hận, chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì con đường mà y đi. Tương lai xa xăm nào đó, một tương lai Khang Dực hiện tại vẫn chưa biết được. Y ở cạnh đồ đệ, cạnh Thiên Lăng, cạnh Thiên Tư, mỉm cười mãn nguyện. Niềm tin không cần điều kiện. Tin là được rồi.
- Con cũng sẽ vĩnh viễn tin người, vĩnh viễn không xa người. - Lưu Hoằng siết tay đang ôm y. Người dùng cả đời phó thác cho con, từ nay về sau, con sẽ cố gắng, để cả đời còn lại, người không phải rơi thêm một giọt lệ nào nữa.