Trấn Hán Mã, trước cổng kinh thành An Thư
Lưu Hoằng nhìn sư phụ thu dọn đồ đạc. Xấp vải mới, y phục của hai người, binh thư, quần áo, cũng chẳng có gì nhiều. Khang Dực xếp đồ gọn gàng vào tay nải rồi đưa cho Lưu Hoằng:
- Tên Ngô Nhiễm này thật cẩn thận quá đáng. - Y rút ra tờ giấy thông hành cùng lệnh bài của Lưu Hoằng - Ngươi chuẩn bị đi, tối ta sẽ lẻn vào. Ta nghe nói khách điếm An Hoa ở An Thư khá tốt, buổi tối ta sẽ trở về đó. Sáng sớm mai đến đó, nếu không gặp được ta thì cứ về cung đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ tự lo cho bản thân thật tốt.
- Sư phụ... Hay đừng làm liều, chúng ta thử đi làm giấy thông hành xem?
Khang Dực khẽ lắc đầu:
- Nếu được thì ta đã làm rồi.
- Người không thể làm ra được hả?
- Không thể. Có một vài chuyện, không bao giờ có thể làm được, mặc kệ ngươi thế nào đi nữa. Thôi! Không nói nữa! Để đồ ở đó đi, ta dẫn ngươi đi uống trà, trà Hán Mã này không tệ đâu.
- Để giải quyết xong chuyện rồi con sẽ mời người. Hôm nay chúng ta không nên manh động thì tốt hơn. Hán Mã này cũng không an toàn, Ngô Nhiễm chắc gì đã không đề phòng chứ?
- Cũng tốt. Ngươi cẩn thận vẫn hơn.
- Nhưng mà sư phụ, tại sao hắn đồng ý cho người theo con, lại không trực tiếp cho người ra đây đón chúng ta vào thành. Với tính cách Ngô Nhiễm lúc này, nhẽ ra...
Khang Dực khẽ cười trong lòng. Đồ nhi y quả nhiên thông minh. Ngô Nhiễm có tính cảnh giác cao đến nỗi lập nhiều trạm gác như thế, thì trấn Hán Mã này cũng sẽ không ngoại lệ mà không có tai mắt của y bí ẩn dò xét. Tuy y đến Hán Mã này chưa gây ra chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng tin tức suốt mấy ngày qua, Ngô Nhiễm nhất định đã nắm được tám phần. Gọi là tám phần, vì ở Côn Lĩnh còn là địa phận của y, được bao bọc bởi một tầng kết giới. Không có nó, chỉ sợ hai người ăn gì ngủ gì, đi đâu ở đâu, làm việc cỏn con nào cũng đến được tai Ngô Nhiễm. Tính đến nước này, đồ đệ cũng không phải ngu ngốc. Thế nhưng, vẫn phải nói dối hắn, để hắn yên tâm đã.
Gã đề phòng như thấy, thực ra rất bất lợi. Nói với đồ nhi rằng mình đã tính toán chi li, xem qua xem lại cũng chỉ là câu nói làm hắn yên lòng mà thôi.
Khang Dực rũ mi mắt. Nếu không kịp... Kế hoạch không được phép thất bại, việc ở Cổ Hi nhất định phải làm xong trước lễ tế Đế An. Hắn khẽ thở dài, lại nhìn về phía đồ đệ. Tiểu xôi nếp ngồi ngốc ăn bánh ngọt sư phụ chuẩn bị, miệng dính đầy bột bánh, còn thỏa mãn cười hì hì. Nhận thấy ánh mắt sư phụ nhìn mình, quay ra cười một cái càng ngốc hơn, đưa cho y một cái bánh trắng mềm, tiện miệng, khen luôn một tiếng thực ngon rồi tiếp tục gặm gặm y như thỏ. Khang Dực không đành lòng nhìn hắn, y cắn chặt răng,hít một hơi thật sâu, khẽ lắc đầu rồi quay sang hướng khác.
Đồ nhi, sư phụ xin lỗi ngươi, phụ tâm ý ngươi rồi. Xong mọi việc, sư phụ sẽ làm một sư phụ tốt, bù đắp cho ngươi hết thảy.
Trời rất nhanh đã nhập nhoạng tối, Lưu Hoằng cũng đã vào kinh đô được hai canh giờ. Khang Dực nhìn ra phía cửa, dò xét một trận cẩn thận, nhận thấy không có điều gì bất ổn, y mới bước vào phòng, thay ra một bộ hắc y. Ngô Nhiễm sớm đã biết Lưu Hoằng đi cùng y tiến tới Hán Mã, y có thể dám chắc. Lầu hai hoa lâu đối diện luôn có một đạo ánh mắt dò xét xuyên tới nơi này, tiểu nhị ở khách điếm thoạt nhìn ngu ngơ cũng phải là dạng bình thường dễ đối phó.
Trăng lên, cửa thành đóng chặt sau năm tiếng trống dài. Y vặn to ngọn đèn dầu, rung chuông gọi tiểu nhị lên. Rất nhanh, một nam nhân dáng người nhỏ bé loắt choắt, mặt mày không mấy nổi bật, mặc một bộ quần áo thô sơ chạy vào.
- Quý khách có gì phân phó ạ?
- Ngươi xem có phải đệm giường dính nước không. Nằm vừa lạnh vừa không thoải mái. - Y đứng sau tấm bình phong trả lời.
- Ngài đợi một chút, tôi sẽ kiểm tra ngay. - Tiểu nhị hướng một đạo ánh mắt dò xét đi khắp phòng xong mới cẩn thận đến gần kiểm tra đệm giường.
Thấy bóng người vừa cúi xuống, Khang Dực lập tức rất phi thân qua tấm bình phong, một bước tới gần. Ánh mắt y rất nhanh dò xét thân thủ người kia, tay phải không chậm trễ mà đánh một quyền sau gáy hắn, tay còn lại không rảnh rỗi mà ném ra một đạo phi tiêu, đem rèm che cùng lúc buông xuống.
Tiểu nhị nhỏ bé nhận thấy nguy hiểm từ phía sau, nhanh nhẹn mà lách mình, linh loạt đến bất ngờ. Nhận thấy có điều không ổn, Khang Dực bèn hất đèn dầu xuống, chân thuận tiện tắt luôn cời lửa, hai tay linh hoạt mà tiếp chiêu của tên kia.
Bóng tối đen đặc bao trùm căn phòng, thế nhưng quyền cước tên kia không dừng lại... Không tồi, thế nhưng kém hơn nãy một chút.
Cánh tay tiểu nhị rất linh loạt, năng lực cảm nhận lại không tồi, gã tự tin nhận thấy người kia đang đứng ở đâu, thế nhưng, kì lạ là, gã cảm nhận thấy tên kia, quyền cước thi triển cũng rất chuẩn, thế nhưng không một quyền một cước nào đánh trúng thân thể tên kia cả. Tiểu nhị trong lòng nảy lên một tia hoài nghi, chẳng nhẽ tên kia đi rồi. Hắn thi triển một bộ quyền cước nữa... không trúng, hơi thở trong phòng cũng chậm rãi nhạt dần rồi tan đi. Tên kia đi từ lúc nào? Tiểu nhị thoáng dừng tay. Khang Dực trong bóng tối, khóe môi câu lên đường cong đẹp mắt. Y giơ tay đánh trúng thái dương gã, gã lập tức ngất đi.
Lúc này, y mới buông lỏng người. Đặt tay lên trước mũi tiểu nhị. Còn sống. Khang Dực thở phào.
Y đứng dậy, trầm ngâm.
Là định giết ta, rồi mang hiệp định kia chiếu cáo thiên hạ, ép lấy sự đồng tình cùng ủng hộ từ Thanh Vân sao? Còn non nớt lắm.
Thế nhưng, thân thủ lại ngày càng tệ, không thể kiểm soát được lực đạo nữa rồi. Cơ mà cao thủ này cũng thực không xứng với cái danh cao thủ. Chẳng biết Ngô Nhiễm bỏ ra bao nhiêu để nuôi dưỡng loại "cao thủ" này? Hay là... Khang Dực híp mắt. Là nói y không đủ tài giỏi, hay là nói... cao thủ này chỉ là yếu nhất trong số ám vệ của hắn ta.
Khóe môi Khang Dực lần nữa câu lên nụ cười đẹp mắt. Nếu như thế, Ngô Nhiễm không phải chỉ là loại đơn giản như y nghĩ. Đòn phủ đầu này, gọi là cao tay hay là ngu ngốc đây?
Khang Dực vén mành cửa, liếc sang phía tửu lâu bên kia. Vẫn im ắng như sáng, nhưng đạo ánh mắt dò xét của người ẩn trong bóng đêm đã biến mất. Có lẽ... Y rũ mi mắt. Nếu đúng như điều y đoán, thì việc ở Cổ Hi không thể kéo dài. Phải lập tức đẩy nhanh tiến độ. Nếu không, ủ càng lâu, Ngô Nhiễm này không biết có ngửi ra được cái gì mà phá không nữa.
Giờ Sửu canh bốn ( Từ giờ đến giờ sáng), Khang Dực đã để tiểu nhị nằm trên giường, thu dọn căn phòng sạch sẽ, dấu vết của y đã rất nhanh không còn lưu lại. Y nhìn căn phòng thở dài... Chuyển sang cẩn trọng như thế này, đôi lúc lại thấy không quen chút nào. Vào sinh ra tử, sứ mệnh trọng trách, từ rất lâu đã không còn lưu lại một Khang Dực như trước nữa rồi.
Y phi thân ra khỏi quán trọ, rất nhanh đã yên vị tại một chạc cây sạch sẽ trên ngọn cây cổ thụ trước cửa kinh thành.
Nơi này y đã dò xét mấy đêm, ám vệ thường xuyên đi tới đi lui nơi đây, thi thoảng cũng có lên dò xét. Thế nhưng... nơi nguy hiểm nhất không phải nơi an toàn nhất ư? Ngô Nhiễm sẽ cho ám vệ lên đây kiểm tra, còn... kiểm tra thế nào, là việc của y với ám vệ.
Nếu Ngô Nghiễm quyết định xé mặt, thì y cũng chẳng phải giữ gìn gì nữa.
Rất nhanh, đúng như y dự tính, một toán hắc y chậm rãi đi trong bóng đêm mịt mờ. Mặc dù tất cả đều nằm trong sự tính toán, nhưng lưng Khang Dực vẫn toát lên tầng mồ hôi mỏng. Y tận lực kìm nén hơi thở của mình, dựa sát vào một nhánh cây chĩa dài.
Một toán ám vệ theo thường lệ phi thân lên cây kiểm tra. Mấy người đó không lưu lại lâu, dò xét qua, thấy không có động tĩnh, một người mới phất tay, ý chỉ tất cả lui xuống. Khang Dực không dám cử động, cũng không dám thở mạnh. Chờ toán ám vệ này đi khỏi, vào thành sẽ không còn khó.
Toán ám vệ rất nhanh rút đi, thế nhưng chúng vừa biến mất, tiếng huýt sáo đã vang lên. Khang Dực lạnh hết sống lưng. Y biết, mình đã lộ rồi. Mà kẻ huýt sáo, không phải ám vệ của Ngô Nhiễm mà là tử sĩ đến từ Các Loan giáo.
Y phi thân xuống dưới, một toán hắc y rất có quy luật mà xếp thành một vòng tròn bao quanh y. Khang Dực giật giật khóe môi, quá có quy luật, sẽ không tốt. Giống như quá phụ thuộc quyền pháp, sẽ nhanh bại. Vì chỉ một điểm yếu trong quy luật của ngươi bị phá ra thì chuỗi mắt xích liên kết cũng lập tức tan rã. Mà phàm là vật sinh ra trên đời, như thế nào lại hoàn hảo không có điểm yếu.
Khang Dực rút ra một toán phi tiêu từ trong tay áo, không chần chừ mà cho loạt tử sĩ kia món quà chào mừng đầu tiên. Phi tiêu hình tròn dẹt, răng cưa cực kì sắc bén, theo lực tay Khang Dực mà bay thành vòng tròn, một phen dọa cho toán hắc y vốn không đề phòng kĩ càng kinh hồn bạt vía. Hai tên bị trúng phi tiêu rất nhanh lui ra phía sau, mà những tử sĩ cũng tiến về phía trước gần hơn, một loạt động tác linh hoạt, không hề có một chút dư thừa.
Khang Dực cười cười, kịch độc thần y chế ra... liệu các người cầm cự được bao lâu?
Đám tử sĩ nhất tề xông lên, Khang Dực cũng không chần chừ mà rút trường tiên giắt ở thắt lưng ra. Trường tiên của y là một sợi roi dài, tay cầm được bện bằng tơ mềm kết lại, toàn bộ phần còn lại làm bằng sắt, từng đốt từng đốt nhỏ nối lại với nhau, cực kì linh hoạt. Trên từng cái đốt sắt, chìa ra hàng loạt nhưng mũi sắt nhỏ sắc bén, uốn cong một cách tinh xảo, mũi sắt này tất cả đều đã được tẩm kịch động... Đảm bảo, đau đến thấu xương. Khang Dực cười cười, hất tung trường tiên lên. Đầu roi được mài giũa kĩ lưỡng không khác gì đầu phượng hoàng nhô ra lập tức lướt qua một đường dài trên ngực tên trước mặt y, mùi huyết tinh nồng đậm lập tức bao trùm không khí. Những kẻ mặc hắc y đó vẫn nhất tề xông lên, nhưng nhận thấy nguy hiểm đã cẩn trọng hơn trong hành động.
Y phất tay, trường tiên thật dài uốn lượn, đập vào thân thể mấy hắc y nhân phía bên phải, hàng loạt mũi sắt nhỏ ghim chặt trường tin vào da thịt toán tử sĩ kia. Khang Dực không lưu tình, lần nữa giật mạnh trường tiên ra ngoài, thịt vụn cùng máu tươi theo đó bay ra, tung tóe cả một mảnh đất lớn phía dưới cây đại thụ.
Trên mũi sắt nhỏ này, còn được khảm vào thiên tàm tơ cực kì sắc bén, làm cho roi đi đến đâu, xé tan áo quần, khảm sâu vào da thịt đến đấy. Móc sắt ghim vào da thịt, truyền chất kịch động lên người. Mỗi lần rút roi ra, đau đớn không tài nào tả nổi, không phải loại đau đớn của kịch độc, không phải loại không thể chống đỡ của những kì huấn luyện tàn khốc, một loại đau đớn mà toán ám vệ chưa bao giờ kinh qua. Độc không làm chết người, nhưng sẽ phế đi võ công, gân mạch cũng gần như bị phế bỏ. Họ vẫn có thể di chuyển, nhưng hoàn toàn không thể luyện công. Đây là lưu tình cuối cùng y dành cho họ. Vì y không được giết người, vì sứ mệnh y, không cho phép y tàn sát những vật cản vô dụng trên đường y đi. Thế nên... Khang Dực phóng ra sát ý. Phiền phức như thế, nên sớm đi gặp Diêm vương mới phải.
Toán tử sĩ điêu luyện điều khiển trường kiếm trên tay, chống đỡ những đường roi chết người của y.
Khang Dực càng vung tay đánh mạnh. Tiếng voi vút vút quất vào không khí, quất vào cả những thân thể không ngừng xông lên. Không kĩ xảo, càng không nhắm vào một điểm cố định nào cả... Điểm yếu của tập thể, chính là tính tập thể. Nhất tề xông lên, thì nhất tề bị đánh xuống. Xông lên càng mạnh, thì trường tiên đánh lại càng đau.
Mặt Khang Dực lạnh tanh, chỉ có ánh mắt không ngừng phát ra sát ý. Nụ cười y luôn treo trên miệng cũng đã được gỡ xuống, khuôn mặt mà đồ đệ Lưu Hoằng tâm tâm niệm niệm, hết lời khen góc cạnh tinh xảo kia, lần đầu tiên biến ra đáng sợ. Không dữ tợn, không ghê người, nhưng cũng đù để toán ám vệ kia kinh hồn bạt vía.
Roi trong tay y như múa lên, lưỡi kiếm sắc bén bị chặn lại, không thể di chuyển được. Một vài mũi tiếm đi lạc, sượt qua thân thể y. Máu ấm rất nhanh phun ra, nhuộm đỏ góc áo, góp thêm vào mùi huyết tinh nồng nặc bao trùm không khí.
Khang Dực không để ý đến những vết cắt sâu âm thầm chảy máu, cứ lặng im, quất lên từng nhát từng nhát. Các Loan giáo không phải dạng gà mờ, lưỡi kiếm tuy gọi là sượt qua, nhưng cũng gây vết thương cực kì sâu, một đường trúng vào thân thể là một vết cắt sắc bén.
Trường tiên va chạm vào mũi kiếm, phát ra những âm thanh chói tai, lúc cao vút tưởng như tiếng kim loại đánh vỡ, lúc lại trầm đục lạnh lẽo.
Mang đầy hơi thở của địa ngục!
Tử sĩ bị bao bọc bởi nỗi sợ hãi. Hơi thở buốt giá của địa ngục không ngừng bao quang không khí. Lạnh lẽo! Tối tăm! Đáng sợ! Hắc y nhân lần đầu tiên sau bao năm huấn luyện cảm thấy cái gì gọi là sợ hãi. Mỗi lần roi sắt phi lên trời, máu tươi cùng thịt vụt lại theo đường roi mà lả tả rơi xuống đất, hắc y cùng mặt mày của Khang Dực rất nhanh đã nhuộm một màu đỏ tươi ghê rợn. Y không rảnh tay mà lau đi, chỉ tiếp tục đường roi.
Trường tiên như dải lụa mềm mại, uốn lượn chết người.
Roi cuối cùng đánh xuống, lưỡi kiếm sắc bén từ đằng sau không lưu tình đâm ngang bụng Khang Dực. Y quay ngoắt lại, trường tiên từ thân thể ám vệ trước mặt bay ra, vút một phát đã đập trúng ngực tên cầm kiếm, hắc y nhân kia tay cầm chặt kiếm ngã xuống nền đất lạnh, lưỡi kiếm mạnh mẽ rút ra khỏi thân thể y. Máu tươi rất nhanh chảy ra ngoài. Khang Dực nén đau đớn, xé một mảnh vải trên ngực áo, rất nhanh quấn vào bên hông. Y không dám dùng quần áo toán ám vệ kia, sợ rằng chúng đã nhiễm kịch độc từ lâu rồi.
Máu tươi được một lớp vải chặn lại, không còn mạnh mẽ chảy ra, nhưng vẫn thấm ra ngoài.
Khang Dực nhíu mày, vết cắt quá sâu, nếu không nhanh, máu trong thân thể sẽ bị rút sạch.
Hắn từ trong ngực áo, lấy ta một phong thư viết trước. Bàn tay nhuốm máu in lên bìa ngoài phong thư, Khang Dực lơ đễnh lướt qua rồi khẽ nhíu mày. Lời cảnh cáo này, có đến được tay các giáo phái kia không, còn xem ý trời.
Y nhét phong thư vào ngực áo một hắc y nhân đã ngất do phi tiêu, ít nhất áo hắn ta còn lành lặn. Lại quét mắt nhìn mấy cái thi thể thoi thóp dưới đất. Áo của toán hắc y nhân còn lại đã nát bét, máu thịt lẫn lộn, không nhìn ra được nữa rồi.
Y lấy trong tay một cây pháo, lập tức đốt lên. Cây pháo phóng một luồng sáng đỏ lên trời, ầm một tiếng thật to.
Khang Dực cười cười, rất nhanh sẽ có người thu dọn đám người này. Mà gác thành, cũng sẽ bắt đầu hoảng sợ. Y liếc bọn chúng lần cuối, nếu bọn chúng không chọn đối đầu, có hay không sẽ không còn người trọng thương. Khang Dực tự giễu một hồi, chắc chắn sẽ có việc khác cho bọn chúng đi, vậy thì đằng nào chẳng là một kết cục như thế này. Lúc nãy đánh, không phải nhân số tăng gấp bốn gấp năm sao?
Khang Dực không dám trực tiếp đối đầu toán ám vệ của Ngô Nhiễm, y tìm một đường tương đối kín kẽ phi thân, lẻn vào thành. Toán ám vệ nhận lệnh pháo sáng, phải đi giải quyết các tử sĩ của Các Loan rất nhiều, bây giờ đi vào cũng thuận lợi hơn. Khang Dực thầm cảm thấy may mắn vì đã mang theo pháo sáng hôm trước Ngô Nhiễm đưa cho.
Y ôm bụng, phi thân tìm đến quán trọ An Hoa.
Y ngước mắt, vẫn còn tối mịt mùng. Ngày mới, bao giờ chuẩn bị bắt đầu.
Khang Dực tự nhiên cười cười. Lại một bước đi nhỏ nữa hoàn thành rồi. Đồ nhi, ngươi có mong chờ sư phụ trở về không? Những lúc này, sư phụ nhớ ngươi lắm. Nhớ ngươi, muốn ôm ngươi, thân cận ngươi. Mãi mãi chẳng rời.
Ánh trăng hắt lên sườn mặt, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt góc cạnh y, ánh sáng thay Lưu Hoằng vỗ về người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Người đó, giờ này vừa từ quỷ môn quan đi ra.
Ở một phía xa xa, một tên hắc y nhân đội nón lớn đứng dậy, phi thân xuống, nói với hắc y nhân khác:
- Báo cáo với bệ hạ, hiệp định kia cứ nên duy trì. Tiềm năng rất lớn!
Tử sĩ = người chết trận. Ở đây dùng với nghĩ những kẻ được huấn luyện để tham gia trận chiến nguy hiểm, khả năng chết rất cao.