Dịch giả: Avianhope
“Này anh bạn trẻ, vui vẻ chút không? Chỉ cần hai, à, không, một ngàn yên là đủ.”
Khi tôi đang từ căn Ando đi về nhà, một người phụ nữ già, đang núp trong góc khất của con hẻm, đằng sau phố mua sắm, vẩy tay với tôi.
Bà ta có lẽ là một trong số những gái mại dâm già tên là ‘bà già nghìn yên’ ở trong trấn này.
Trong quận đèn đỏ mà tôi hiện đang sống, không hiếm để nhìn thấy cảnh tượng của các cô gái mại dâm đứng trong các góc đường. Noi này dù sao vẫn là những tàn tích còn lại của một khu vực mại dâm cổ, nổi tiếng cơ mà.
Những lời đồn thường nói rằng những mụ già này là những người già cũ trong khu vực đã không còn tồn tại này, nhưng bạn chỉ cần nhìn vào họ là đủ hiểu.
Mà bỏ qua chuyện đó, cái biệt danh “bà già nghìn yên”, có vẻ như được dựa trên giá tiền mà họ yêu cầu.Tôi đã từng nghe về mẫu thông tin kì lạ này lâu về trước, tuy nhiên, đây là lần đầu tôi nhìn thấy người thật.
Đối với một thanh niên trẻ tuổi, cậu ta chắc chắc sẽ từ chối việc ngủ với một bà lão già cỗi, cho dù bà ta có cho cậu một nghìn yên để làm thế. Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi, tôi vừa nuốt nước bọt vừa tiến lại gần bà già ngàn yên.
“Bà đồng ý với cái giá một nghìn yên sao?”
Tôi lấy từ trong ví ra một nghìn yên và đưa cho bà gái mại dâm. Khi tôi lại gần tôi đã có thể nhìn kĩ bà ta hơn. Bà ta trông ốm như một cây thị khô, và cơ thể toát lên một mùi hương nồng nặc mùi mồ hôi và tỏi.
Anh mắt bối rối của bà già liên tục chuyển từ tôi sang tờ giấy một nghìn yên và ngược lại.
Vài giây sau, bà ta cười với tôi, để lộ ra một hàm răng không đồng đều.
“Hehe, cảm ơn nhá, cảm ơn nhá! Cậu quả là một chàng trai đẹp trai đấy, phải không nào?”
Sau khi phun ra những lời khen, rõ ràng là dối trá, bà già cầm lấy tờ tiền và nhanh chóng đẩy nó vào giữa khe ngực. có vẻ như bà ta là một trong số những người không thích dùng ví tiền.
Nối tiếp hành động trên, bà ta cầm tay áo kéo tôi đi và mang tôi đến một cửa tiệm khá cũ kĩ trong một con hẻm nhỏ. Ánh đèn đều đã tắt cảm phần tường bên ngoài đầy những vết nứt và những ô vuông cửa sổ trong cửa ra vào đã bị đập nát, những mảnh vụn rơi tứ tán trên nền đất.
Cửa hàng có vẻ như không hoạt động.
“Ở chỗ này không có điện, cho tui xin lỗi nhé. Cẩn thận kẻo ngã đấy.”
Tôi nhận ra là khoá cửa đã hư.
Bà ta rõ ràng là dùng cửa hàng đổ nát này làm nơi làm việc, mà không xin phép.
Đi theo sao bà lão, tôi bước vào bên trong cửa hàng. Đó là một căn phòng rộng với sàn bê tông, trông có vẻ như từng được dùng làm công xưởng. Nó được nối với một phòng khách ở phía sâu bên trong, và ngay dưới căn phòng, một cái thùng đựng xì dầu không có nhãn dán được đặt như một nơi để giày. Khi bà già đặt đôi giày của bà ta vào, cái thung phuy vang lên một âm thanh lộn xộn.
“Em trai không cần dùng bao đâu. Chị gái đây dù sao cũng đã qua giai đoạn đó rồi.”
Ai là chị gái ở đây cơ!?
Trước khi tôi nhận ra, một chiếc đèn bàn chạy pin gần chết đang phát ra một thứ ánh sáng nhạt, thắp sáng nơi tối kịt này.
Bà già ấy đi tới trước và trải tấm funton, rồi gấp gáp cởi đồ. Khi trượt ra khỏi chiếc đầm ngắn, đã ngã màu, bà ta để lộ một làn da khô ráp và tứ chi nhợt nhạt. Tất nhiên, tôi không hề cảm thấy khiêu gợi tí nào. Tôi tự hỏi rằng nhưng vị khách hàng của bà ta là ai, ai lại đi trả một ngàn yên chỉ để âu yếm một bà lão như thế này?
Lý do tôi chấp nhận lời mời của bà ta không phải vì tôi ham muốn cơ thể già nua héo úa của bã.
Mà là vì để đạt được kế hoạch hồi sinh Misaki. Nếu tôi muốn bắt được cá, thì tôi cần phải bước chân xuống hồ nước và để nó ướt.
Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy những cây Shishikuibana di động trong căn hộ của Ando, tôi cảm thấy bên trong mình có một khát vọng đang rực cháy, nhưng tôi vẫn chần chừ, không chắc chắn rằng liệu tôi có thể lấy đi sinh mạng của một người khác chỉ vì Misaki.
Khi tôi ngưng lưỡng lự và hoàn tất sự quyết tâm của mình, tôi tình cờ đi ngang qua bà già này. Bà ta là người kiếm sống bằng nghề mại dâm. Tôi tin rằng bà ta chắc hẳn là không có ai để dựa dẫm vào. Ngay cả khi ba ta biến mất khỏi thế giới này, thì tôi không nghĩ là sẽ có ai đau buồn cả.
Và vì thế, tôi sẽ giết ‘bà già ngàn yên’ này.
Sẽ tốt hơn nhiều nếu tôi có thể biến Misaki lại thành người mà không cần phải dùng để phương pháp này, nhưng đến cuối cùng, tôi đã không còn bất kì sự lựa chọn nào cả.
Tôi lấy từ trong túi sau ra một cái vồ mà tôi đã đặt mua trên mạng và lẻn ra đằng sau bà lão, người vẫn đang đều tay gấp quần áo.
Tôi đột nhiên cảm thấy mất trí, và tôi gần như đã suýt đánh rơi cái vồ, nhưng khi tôi nhớ lại khuôn mặt của Misaki, nụ cười vô tự lự của cô ấy khi vẫn còn sống, sự thiếu quyết tâm của tôi bắt đầu tiêu tan. Khi đó tôi nhận ra là trên tay mụ già ấy vẫn còn đang cầm chiếc váy hai dây.
Đừng do dự nữa! Làm đi!
Những suy nghĩ trong đầu thúc đẩy tôi, tôi nhắm vào phía sau đầu của bà ta và đánh. Tôi nghe thấy tiếng giống như là một lọ hoa vỡ, tiếp theo đó là tiếng bà ta bò lăn ngổn ngang trên sàn nhà.
Không cho bà ấy một cơ hội nào, tôi tiếp tục đánh bà ta lần hai, rồi đến lần ba vào đầu, khi ấy cơ thể ba ta vẫn co thắt. Chỉ trong phút chốc, một khoảnh khắc ngắn ngủi, mặc dù đối với tôi thì lại như là rất lâu, bà ta cũng dừng lại…
Tôi thở dốc và nhìn xuống bà già ấy. Tôi không còn cảm thấy cái vồ trên tay nữa, và đôi chân của tôi bắt đầu run rẩy. Tim tôi thắt lại đến mức mà tôi có cảm giác như nó sẽ phá lồng ngực tôi mà ra.
“GiỪng LẠi đI, KhÁCh HàNg! Ba già ấy đột nhiên đứng dậy, như thể bà ta bị thứ gì đó chiếm hữu lấy, và bắt đầu gào thét. Áo ngực của bã tụt ra vì cử động, để lộ bộ ngực tiều tuỵ và hai đầu ti khô đen.
Tôi bị buộc phải lùi lại, và ngã ngược về phía sau.
Bà lão ấy cong cổ thẳng về mặt tôi và quắc mắt nhìn tôi với đôi mắt giờ đây đã nhuốm một màu vàng.
“GiỪng LạI!”
Vài giây sau khi bà ta hét lên lần hai, sau khi đánh rắm một cái, ‘bà già ngàn yên’ ngã gục lên sàn và không còn cử động nữa. Cái mùi rắm tệ đến mức, tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ và tôi mắc nghẹn bởi cái mùi hương ấy.
Tôi tránh xa ra, tìm lấy chút không khí trong lành trước khi tôi thông cổ họng và đập bà ta thêm ba lần nước cho đến khi ngay cả nhãn cầu của bà ta cũng văng ra nốt. Tôi cần phải đảm bảo là bà ta đã chết.
Cặp nhãn cầu của bà ta thì nhẵn bóng, mặc dù cơ thể của bà ta trông cứng rắn. Tôi bị lạc trong dòng suy nghĩ khi tôi nhìn chúng. Tỉnh lại, tôi liên lạc với Erisa.
“Anh đã có được thịt người và anh muốn em xử lí nó giùm anh,” tôi nói thế. Sau khi thông báo cho em ất về địa điểm, tôi quyết định đi ra ngoài đợi. Mùi hôi của xác chết bên trong căn phòng sắp sửa làm tôi ngất đi. Mùi hôi đó làm bụng tôi sôi sục cả lên, nhưng không đến mức khiến tôi phải ói.
Tôi nhìn vào mảnh gương lấm bẩn ở cánh cửa ngoài, và nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Trong nó thật xa cách với tôi… như thể tôi không thể nhận ra chính mình được nữa.
Erisa đến nơi được chỉ định hai mươi phút sau khi tôi gọi em ấy. Vận một bộ đồ đen từ đầu đến chân, trông em ấy như một vị thần chết đang đến câu hồn.
“Cơ thể ở bên trong phải không?”
Tôi gật đầu và hỏi em ấy cách mà em ấy sẽ mang nó đi.
“Em không phải là người sẽ mang nó đi. Những công tác viên sẽ lo việc đó.
Tôi nghe thấy một âm thanh vặn vẹo đến từ trong con hẻm tôi ngay sau khi Erisa vừa nói xong. Vài hình thể mang đen thấy người, mặc những bộ đồ đã quá hạn, xuất hiện từ trong bóng đêm.
Tôi nhớ lại những người đã giật lấy cơ thể đang treo trên cành cây trong bụi rậm vài ngày trước.
“Họ là Mogura.”
TL Note: mình đem đi dịch thử thì dịch là ‘Chuột chũi’, nhưng mình vẫn sẽ giữ nguyên ở đây vì Eng không dịch.
Có vẻ như theo Erisa, thì đó là cách để gọi họ.
Dựa vào thời điểm xuất hiện của họ, có vẻ như họ đã che giấu sự hiện diện của họ trong góc tối gần tôi trong khi tôi đang đợi Erisa.
Vào khoảnh khắc tôi nhận ra điều này, một cơn ớn lạnh chạy dọc phía sau lưng tôi. Từ nãy đến giờ tôi đã đứng không phòng vệ gì trong bóng tối , không hề nhận ra nhóm người như goblin này ở ngay bên cạnh mình.
“Có một con sông ở quanh khu vực này đã trở thành một máng nước đã đóng. Hiện tại, nước đã ngưng chảy qua nó nên những người này đang trú ngụ bên trong những gì còn lại của nó. Họ trú ngự trong bóng tối và sống bằng cách ăn thịt người. Lú do họ được gọi là Mogura bởi vì họ ít khi bò ra lên khỏi mặt đất vào ban ngày.
Khi Erisa thì thầm lệnh cho họ, nhóm Mogura đi vào trong căn phòng.
Mặc dù tôi có nghe thấy tiếng làm việc của họ, không hề có một giọng nói nào lọt vào tai tôi. Nghĩ lại thì, lần trước khi thấy họ xử lí cái xác chết treo, họ cũng im lặng như bây giờ.
Có lẽ họ không có một ngôn ngữ nào cả, hay là họ có một quy định cấm nói chuyện trong lúc làm việc để gây ra những nhiễu loạn không cần thiết. Dù sao đi chăng nữa, tôi cũng không hề có ý định tìm hiểu.
“Em biết họ lâu không?”
“Ừ, ngay từ thế hệ của cha em. Mỗi khi em cần ai đó giải quyết một vài cái xác, em sẽ tìm đến họ để thỉnh cầu. Đó cũng là lý do chính tại sao em lại đi dựng quầy bán hoa và phải đi giao thiệp với mấy vị khách hàng chỉ thích ngắm chứ không thích mua ấy ở những nơi lạ lùng. Và tất nhiên, nhóm Mogura yêu cầu nhận được nửa cái xác mới chịu làm việc.”
Vậy có nghĩa là người đàn ông mà trước đó tôi quan sát thấy lên xe cùng em ấy, là một trong những vị khách quen của em ấy?
“Cho và nhận vì lợi ích của việc cùng tồn tại, đúng không?”
“Đúng thế. Cái giá mà em đề nghị cho anh khi trước không để lại cho em chút lợi nào cả. Nếu em có thể trích một phần nhỏ từ một nửa còn lại của anh để lấp đầy bụng của mình, thì thế là đủ rồi.”
Bây giờ thì tôi lại thấy có lỗi khi đã nghĩ rằng em ấy là một kẻ trục lợi tham lam.
Như thể cảm nhận được sụ hối hận của tôi, Erisa phô ra một biểu cảm nhu mì.
“Anh có nghĩ em là một người phụ nữ hèn nhát, người thích lạm dụng bất kì cơ hội nào để có được thịt người mà không cần phải làm việc cũng không sao đâu.”
“Anh sẽ không bao giờ nghĩ về em như thế. Em là người suy nhất có thể cắt tháo cơ thể cho anh, và ngay từ ban đầu, anh đã không có được nó nếu anh không gặp được em.”
“Nghe anh nói vậy khiến em thoải mái hơn rồi.”
Đoàn Mogura bước ra khỏi căn phòng, cầm theo một cái túi lớn, họ làm việc vẫn nhanh như lần trước tôi thấy họ.
Sau khi tiễn họ đi, phần đuôi áo của họ biến mất và trong bóng tối, Erisa quay trở về chiếc xe của em ấy, trước đó đỗ ở gần con hẻm.
“Hãy để những việc còn lại cho họ và đi theo em về cửa hàng. Khi đó thì họ cũng đã giao cơ thể đến nơi rồi vì họ khá là quen thuộc với hệ thống dưới lòng đất.
Thậm chí em ấy còn không hỏi tôi rằng người đó là ai và sao mà tôi có được cái xác…
Trong khi chiếc xe nhún nảy trên con đường ghồ ghề, tôi vẫn nhìn vào cảnh đêm nơi xa xăm. Tôi tự hỏi rằng không biết mấy nhiêu nghìn, không… bao nhiêu triệu sinh mạng đã mất đi trong những nơi và trong những khoảnh khắc như thế này. Có lẽ trong số những sinh mạng bị mất đi, nhiều người trong số đó đã đột ngột bị cướp đi sinh mạng theo cái cách mà tôi đã làm tối nay với bà lão đó.
“Anh cuối cùng cũng đã vượt qua làn ranh.”
Tôi không hỏi em ấy nói thế có nghĩa là sao.
Phản ứng duy nhất mà tôi có là một sự chấp nhận hời hợt rằng sự thật là tôi đã trở thành một tên sát nhân.
* * * *
Khi nhìn thấy cái xác nhăn nhúm bị cắt ra thành nhiều mảnh ngay trước mặt, Erisa cau mày bối rối.
“Cái này có thể là gì đây?”
“Tôi nên làm gì với những bộ phận không cần thiết đây, thưa Quý cô?”
“Đem vứt chúng đi, hay là đem chúng biếu cho nhóm Mogura cũng được, quả là phí phạm mà. Giá mà chúng cho ta nửa thân dưới. Không thể làm được gì rồi.”
“Có gì sai sao?”
Câu nói của tôi chỉ như châm dầu vào lửa, Erisa trả lời tôi với một khuôn mặt dữ tợn.
“Vâng. Một vấn đề lớn luôn! Bỏ qua việc nó không hề tươi, anh chọn người quá già rồi. Không cần nói cũng biết là sẽ chẳng ai ăn thứ thịt này đâu. Dù sao thì tuổi càng cao thì chất lượng càng giảm. Không lẽ anh không biết là thịt của một người già không hề ngon chút nào sao?”
“Anh có bao giờ ăn đâu mà biết.”
“Vấn đề thứ hai là cái này đây…”
Erisa cầm con dao phay chặt thịt và cắt ngang qua phần bụng của “bà già nghìn yên”. Và rồi em ấy dùng tay không mở rộng vết cắt, không hề quan tâm chút nào đến việc có máu đang trào ra.
“Đúng như em đoán… Này, anh đừng có mà làm cái vẻ mặt tái nhợt đó nữa và nhìn sang đây đi này. Toàn bộ nội tạng của bà ta đều bị tổn thương nghiêm trọng. Có vẻ như bà ấy khó để kiếm được bữa ăn.”
Erisa một lần nữa cầm con dao phay, chặt một cơ quan màu đen nhô ra ở bên sườn bà ta và có máu màu đen bắt đầu nhỏ xuống một đường thẳng.
“Anh biết không, vị của máu thay đổi dựa trên mức áp lực mà một người nhận được trước khi chết. Di chuyển đột ngột, sợ hãi, đau đớn, phấn khích cực độ, đói, và ngay cả bệnh tật. Áp lực lấy đi một lượng lớn năng lượng từ phần thịt, đồng thời cũng khiến chất lượng thịt giảm đi.”
Erisa vừa cầm một phần dạ dày của cái xác và nghiên cứu nó, vừa tiếp tục nói.
“Chất lượng thịt cũng ảnh hưởng tới điều kiện sinh trưởng của cây Shishikuibana nữa. Chất lượng càng kém đi bao nhiêu, thì ảnh hưởng càng tiêu cực bấy nhiêu. Tốt hơn hết là để cơ thể trải nghiệm một cái chết tức thì mà phải chịu đau đớn ít nhất có thể. Tại nạn hay nhảy lầu tự tự, hay nói chúng là, những tình huống mà người đó không nhận thức được cái chết của mình là tốt nhất. So với phần thịt anh mang đến lần đoán trước, em thậm chí còn không thể cho nó điểm đạt được.
Những lời đó đẩy tôi vào cảm xúc tuyệt vọng sâu thẳm. Sau khi tôi cuối cùng cũng đã tự sẵn sàng bản thân mình để làm một điều gì đó khó khăn và rồi có được một cái xác, đến cuối cùng đối với tôi nó lại trở nên gần như vô dụng. Sau tất cả, tôi chẳng làm được gì cả ngoài phí công vô ích.
“Anh không cần phải thấy vọng như thế. Nếu chúng ta lựa ra những bộ phận hữu dụng, thì anh sẽ ổn thôi.”
Sau khi Kanade hoàn tất việc cắt cái xác, vừa làm vừa lẩm bẩm “hữu dụng” và “vô dụng”, chị ấy phận loại phần thịt thành hai đống. Đống gồm những bộ phận vô dụng là lớn nhất .
“Erisa này, tại sao em lại ăn thịt người?”
Trong khoảng thời gian rảnh trong khi Kanade làm việc, tôi hỏi Erisa về một chuyện đã làm tôi phiền não được ít lâu.
“Đây là do sự tò mò của anh đang hỏi ư?”
“Lần trước em từng nói với anh là chủ nghĩa ăn thịt người không đúng và cũng chả sai, nhưng có vẻ như em cũng nhận thức được là xã hội không chấp nhận việc đó. Anh muốn biết là tại sao dẫu đã biết những điều đó, em vẫn tiếp tục tiềm kiếm thứ khó để sỡ hữu nhất.”
“Nghe như có vẻ là anh đang hỏi em tại sao con gấu túi lại ăn cây bạch đàn vậy.”
Trong khi Kanade vẫn đang tập trung vào công việc, Erisa bắt đầu giải thích.
“Có nhiều lý do tại sao con người lại ăn thịt người khác. Trong chiến tranh, ta ăn thịt kẻ thù như một hành động trả thù. Đối lúc ta làm thể để cướp lấy sức mạnh, kinh nghiệm, và sự thông thái của con mồi, và để có được sinh lực mới. Để tự nâng tầm bản thân và có được cơ hội để tương tác với Chúa Trời. Để bày tỏ sự thương cảm với người chết. Để xua đuổi một căn bệnh đang ăn vào trong cơ thể. Hoặc dùng dạ dày như là một sự thay thế cho ngôi mộ. Do tham ăn. Và cũng có thể là vì để sống sót một tinh huống cực hung hiểm.”
Tôi có từng nghe chuyện này trong lớp một lần, trong những đợt nạn đói khủng khiếp, khi mà việc ăn những con mèo và chó trở nên không còn đủ để thoả mãn nữa, người ta buộc phải đi đến nước ăn thịt của những người chết vì đói để tránh số phận tượng tự.
“Những hành động khẩn cấp đó xuất hiện ở nhiều đất nước. Các nền văn hoá và giá trị đạo đức đã có từ lâu đời đã loại trừ tục ăn thịt người, tuy nhiên, cái bóng đen của nó vẫn còn tồn tại trong tim mỗi người và đang chờ đời một cơ hội để tái hiện một lần nữa.”
“Trong tất cả những ví dụ em đã nêu trên, của em thuộc trường hợp nào?”
“Anh có thể nói là trường hợp của em áp dụng cho một trong số chúng trong khi cũng đồng thời không dụng cho cái nào cả. Thói quen ăn uống của em không hề vượt qua cái mức mười phần trăm cây bạch đàn mà gấu túi ăn, nhưng chắc chắn một điều là em đi theo chế độ ăn kiêng y hệt như chúng.”
“Anh vẫn không hiểu chút gì về những gì em đang nói cả.”
Trong cuộc tán gẫu ngẳn ngủi của chúng tôi, Kanade đã hoàn thành công việc của chị ta.
Một lượng lớn phần thịt còn lại trên cơ thể bà lão có vẻ như là vô dụng. Lượng thịt có ích có lẽ cũng chỉ cỡ cái đầu của bà ta thôi.
Kanade lấy phân nửa lớn nhất của lượng thịt có ích đó, nhét vào trong một hộp nhựa và đưa nó cho tôi.
“Đôi lúc em nghĩ như thế. Có lẽ những cây Shishikuibana chính là những di sản tiêu cực của điều cấm kị mà con người đã bỏ mặc trong quá trình tiến hoá thành giống loài có trí tuệ. Có lẽ nên trong loài cây Shishikuibana ẩn giấu những ghi chú tối tăm của lịch sử loài người, vốn không được phép để lại cho thế hệ trong tương lai.”
“Di sản tiêu cực… sao?”
Trong khi nhắc lại như vẹt những từ trên, tôi rơi vào trong những suy nghĩ sâu lắng. Những cây Shishikuibana khốn khổ bị ép phải sống lại vì cái tôi của loài người. Nếu những gì Erisa nói là đúng, thì có nghĩa là bên trong Misaki, người đang đợi tôi cho cô ấy ăn thịt, đang ẩn giấy một tiểu sử đen tối của nhân loài mà vốn nên được giấu chặt. Màu máu của nó bày tỏ sự đẫm máu của tôi lỗi loài người mang theo. Nếu chúng ta đun sôi nó trong một cái nồi, có thể nó sẽ biến thành một màu đen kịt như bùn.
“Anh tự hỏi không biết người đầu tiên ăn thịt người nghĩ như thế nào về việc ăn thịt của chính đồng loại.”
“Có lẽ là vì anh ta tò mò muốn biết nó có vị như thế nào. Ai biết được, có thể thứ trái cấm mà Adam và Eva ăn khi phá vỡ lời hứa của họ với Chúa Trời cũng thịt là thịt người cũng nên.”
Nếu Erisa là một cư dân của thiên đường ấy, em có chắc chắn sẽ bước lên trước và nhàn nhã lấp đầy miệng mình bằng thứ quả ấy, để rồi vui vẻ bị trục xuất khỏi thiên đường.
Khu vườn khoái lạc của em ấy chỉ tồn tại trên mặt đất, nơi mà con người sinh sống.
Và giờ đây, khi tôi đã giết người, liệu tôi cũng đã bị cấm khỏi thiên đường ấy?