Dịch giả: Avianhope
Toà nhà trường học đắm mình trong ánh chiều tà.
Có một con tim đang trên bờ vực tan nát.
Chính là con tim đang đau đớn của tôi.
Cô ấy nở một nụ cười mơ hồ mang đầy sự bối rối sau khi nhận được lời Tỏ tình từ tôi.
“Mình rất vui khi biết được cảm xúc của cậu, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ như thế về cậu, Mamesaki.”
Nghe thấy câu trả lời từ cô ấy, tôi cuối cùng cũng nhận ra được rằng tinh yêu của mình đã tan vỡ.
Đó là những kí ức cay đắng vào buổi chạng vạng trong mùa thu của năm học cao trung đầu tiên của tôi.
Và nó xảy ra không lâu trước khi tôi nghe được tin rằng Isezaki và Misaki bắt đầu hẹn hò với nhau.
***
Mười lăm phút sau khi đi bằng tàu qua ba trạm dừng, quang cảnh thị trấn trở nên thưa thớt dần.
Trước khi trung tâm thành phố được phát triển, thì nơi này chính là trung tâm của thị trấn. Còn hiện giờ, thì không thể nào phát hiện được bất cứ vết tích gì của việc nơi đây từng được sử dụng. Sự hội hả của đại lộ mà tôi vừa rời khỏi cách đây không lâu tưởng chừng như là thuộc về một thế giới khác.
Đến gần nhà tôi, những hình bóng của những cô gái sặc mùi phấn trang điểm và tay cầm túi nylon bắt đầu xuất hiện ở đó đây. Có vẻ như họ bắt đầu đi làm rồi. Mặc những chiến quần jean ngắn cũn cỡn trong khi đi qua các con đường, “phần mỡ phía đáy” của họ thì đang trình diễn những điệu nhảy dâm đãng.
Trong khi đó, có một lão già say khướt ngồi trên chiến ghế dẩu đặt trước quán rượu đang ngáy to. Số lượng những chai rượu cạn sạch nằm lăn lóc trên mặt đất bên cạnh hắn đã miêu tả rõ ràng rằng hắn đã uống bao nhiêu trong đêm nay. Hình ảnh thoải mái của một lão già uống từ ban ngày đến tận nửa đêm cũng không phải là một cảnh tượng hiếm thấy gì ở khu vực này.
Nhà tôi nằm quận đèn đỏ, hay nói một cách đơn giản, là nơi mà lúc nào cũng nồng nặc một bầu không khí dâm đãng. Trong quá khứ, nơi đây từng là một quận đèn đỏ hợp pháp nổi tiếng và thịnh vượng trong toàn quốc; là một nơi mà từng được ngưỡng mộ như là một vùng đất thánh của những kẻ tìm kiếm khoái cảm ở khắp mọi nơi. Tuy nhiên giờ đây, thì nó trở thành một nơi mà ta chỉ có thể tìm thấy được những người đàn bà thô tục, nhục nhã và những lão già bẩn thỉu ở đây. Một quận hết thời bị bỏ lại bởi dòng chảy thời gian.
Những cái cửa sổ của quán trà mại dâm tham gia cũng những toà nhà khác thắp lên những ánh đèn rực rỡ xuyên suốt con đường. Bên trong một toà nhà với cánh cửa để hé mở một nửa, tôi nhìn thấy một “bông hoa” ăn vận đẹp đẽ đang quỳ xuống sàn nhà.
“Đây là em gái mới bắt đầu vào hôm qua. Trong nó im lặng vậy thôi, chứ một khi đã loã thể thì hết chê vào đâu được, giá chỉ 18000 yên thôi, thế nào?!”
Một người đàn bà trung niên đang đứng kế bên cô gái ấy và trả giá với vị khách mới, ngược lại thì bông hoa ấy vẫn giữ im lặng
Những người đàn ông bị hớp hồn bởi vẻ đẹp đầy quyến rũ của những cô gái bên trong, sẵn sàng rút ví ra và trả tiền.
Những người tìm kiếm ham muốn và dục vọng đều tụ tập tại đây vào mỗi đêm, giống y hệt như cách mà những con côn trùng vào mùa hè vẫn hay tràn vào đèn bẫy côn trùng. Có những kẻ trông như đang lạc đường và đi đi lại lại tại cùng một khu hẻm, có những kẻ thì chảo hỏi một cách gần gũi với những lão hầu gãi già cỗi trên đường, và có những kẻ bán hàng và những kẻ bợm rượu say khướt bị đuổi ra khỏi các cửa hàng. Vô số các mối quan hệ giữa người với người bị phanh phui ở quận nơi mà có những bông hoa bẩn thỉu dồi dào nở rộ một cách tham lam vào mỗi đêm.
Mặc dù đã quen với con đường này, thì cái cảm giác khó chịu khi bước vào nhầm nơi vẫn không ngừng bám theo tôi khắp nơi. Đối với một người thanh niên chăm chỉ trong cái xã hội này như tôi, thì bầu không khí này vẫn có hơi kích thích.
Nằm ngoài con phố chính, còn cách một khoảng nữa là tới khu mua sắm, có một ngôi nhà theo phong cách geisha cổ lặng lẽ nằm đó. Ngôi nhà này mặc dù không cần được tại thiết, nhưng nó qua năm tháng vẫn giữ lại được dnág vẻ vững chãi, không đứng đắn của nó, và đây chính là nhà tôi, hay nói đúng hơn là, nhà của chú Haruhito.
“Cháu về rồi ạ!”
Lột dép ra ở trước cửa, một người trẻ tuổi đầy sức sống bước xuống từ cầu thang và đi tới chào mừng tôi trở về.
“Hey, chào cháu! cháu về hơi trễ đấy nhể?”
“Trên đường về con có tạt qua chỗ này. Tuy nhiên, lần này sao chú về sớm thế, chú Haruhito.”
“Khốn thật, lại là già đó. Ngay lúc chú định đi về, lão lại liên lạc với chú lần nữa. Vì chúa, cái công ty đó thậm chí còn không cung cấp cho chú phí đi lại nữa là.”
Chú Haruhito hành nghề viết lách tự do, vậy nên chú ấy hay rời nhà trong một khoảng thời gian dài để đi thu thập thông tin . Chưa được bốn ngày trước, chú ấy để lại một lời nhắn nói rằng “Ta sẽ đi trong ba tuần.” và đi lên Tokyo, nhưng có vẻ bây giờ, nhà cung cấp thông tin đã huỷ cuộc hẹn vào phút chót.
“Chú sẽ đi nấu bữa tối, vậy nên cháu cứ về phòng cháu đợi trước đi.”
Trong nhà này, chú Haruhito được giao trách nhiệm nấu ăn. Vì là bản thân đang là một kẻ ăn bám, nên tôi cảm thấy khá là tệ, vậy nên trong một lần tôi đã thử nấy một món, tuy nhiên, ngay sau khi chú Haruhito ăn thử một miếng của món tôi làm, chú ấy phô ra một biểu cảm đau đớn và kể từ đó tôi không bao giờ bước chân lại vào bếp nữa.
Mỗi lần tôi ăn món do chú Haruhito làm, tôi cảm thấy an tâm hẳn ra. Dù sao thì, cái cô Yurina mà chú ấy luôn thuê mỗi khi rời nhà vì công việc, đừng nói là nấu ăn, ngay cả cầm dao cô ả còn chả biết nữa chứ là. Thậm chí đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người rủa gạo bằng thuốc tẩy rửa đấy.
Đi lên cầu thang, tôi vào phòng.
Trên hành lang tầng hai có bốn phòng. Bức tường ngăn cách hai phòng đầu tiên đã bị dỡ bỏ và được dùng làm phòng làm việc cho chú Haruhito để toàn bộ tài liệu của chú ấy trong đó. Phòng thứ ba là phòng ngủ của chú Haruhito, với phòng cuối cùng, nằm ở cuối chót là phòng của tôi.
Trước đó, nó từng được dùng tạm thời là ổ mại dâm và cho gái bán hoa và khách hàng ‘hưng phấn và đồng điệu với nhau’, vậy nên bên trong vẫn còn vương vấn vài cảm giác kì lạ, nhưng khi đuổi hết mấy suy nghĩ này đi, thì nơi đây cũng bắt đầu cho cái cảm giác như một ngôi nhà gỗ lỗi thời.
Hôm nay tôi mệt kinh khủng. Có lẽ là do tôi đã ngai ngùng khi nói chuyện với Misaki.
Chìm đắm hoàn toàn trong cơn buồn ngủ, tôi nhanh chóng bị kéo tới vùng đất của những giấc mơ.
Tôi mơ thấy một chuyện.
Một giấc mơ mà tôi vẫn luôn mơ thấy từ cái ngày mà tôi tốt nghiệp sơ trung.
Tôi đang đi dọc trên một con đường tối om trong khi mẹ tôi vẫn đang nắm lấy tay tôi.
Và như thế mẹ tôi quên xoay cổ, trong suốt thời gian ấy bà ấy vẫn luôn nhìn thẳng, mà không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần.
Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của mẹ tôi và bắt đầu đi vòng quanh và ấy như một chiếc vệ tình, nhưng không hiểu vì nguyên nhân bí ẩn gì, cho dù nhìn ở góc độ nào tôi vẫn không thể nhìn thấy mặt bà ấy/
“Mẹ đang đi đâu thế?”
Nhìn như thể bà ấy đáng bị thứ gì đó chiếm hữu, mẹ không trả lời câu hỏi của tôi.
Với những bước chân vội vã, chúng tôi tiếp tục bước đi trong bóng tôi.
Những bước chân dần trở nên nhanh hơn, khiến tôi khó để bắt kịp bà.
Tôi có hết sức để không bị bỏ lại trong bóng tối một mình.
Chỉ với ý nghĩ đó trong đầu, tôi đuổi theo lưng của bà.
Đột nhiên, một tia sáng xuất hiện ở phía trước con đường.
Mẹ tôi bắt đầu chạy với tốc độ tối đa.
“Đợi đã, mẹ ơi. Đừng đi mà!”
Tôi vươn tay tới vệt sáng trong tuyệt vọng,
“Này! Bữa tối xong rồi này!”
Tôi bị kéo về hiện thực bởi tiếng gọi của chú Haruhito. Như thể tôi vừa sống trong giấc mơ trước đó, tôi nhân ra rằng tôi đang giơ tay về phía trần nhà.
Từ lúc tôi vào phòng vẫn chưa đầy mười phut.
Tôi mở cửa nhà bếp, và bữa tối đã được soạn sẵn. Đặt giữa bàn là món chính tôi hôm nay, một đĩa thịt lợn được nấu chín hai lần, cùng với súp miso cau được làm từ bắp cải xào và thịt phết dầu tỏi. Món đặc biệt của chú Haruhỉto.
Trong bữa tối nhà Mamesaki, thịt được thêm vào mọi món, không có ngoại lệ, và trong tủ lạnh lúc nào cũng có cả tảng thịt. Tôi nghĩ rằng nhà chúng tôi là gia đình bình thường duy nhất trữ nhiều thịt thế trong nhà.
“Để thoả mãn ước muốn được ăn thịt và bản năng của con người từ thời xa xưa.”
Đó là chú Haruhito nói.
“Con người từ thời xa xưa vẫn ăn thịt miết đấy thôi, và kết quả là, họ sỡ hữu một cơ thể tráng kiện hơn con người thời hiện đại rất nhiều. Lú do chính đằng sau lý do mà con người thay đổi thói quen ăn uống từ thịt để tập trung sang ăn kiêng là vì thịt tăng giá. Chứ không liên quan gì đến thể chất cả. Vì thế,để có được cả một cơ thể và thần trí khoả mạnh, con cần phải ăn thịt mỗi khi có cơ hôi.”
Có thể chú ấy có hơi quá tay khi cho thịt vào mọi món mà chú ấy làm, nhưng tôi nghĩ là vì chú ấy lo cho sức khoẻ của tôi. Cơ thể của tôi đặc biệt nhỏ hơn so với những người đồng trang lứa, chưa kể đến là tôi thâm chí còn không có tí gì gọi là sự vũng chãi của một thằng đàn ông. Vì khuôn mặt búng sữa như con nít của tôi, mà tôi vẫn thường hay bị mấy chú cảnh sát trả hỏi mỗi khi tôi bước vào trung tâm mua sắm.
Ăn xong bữa tối, tôi về phòng
Tôi mở quyển sách tham khảo ở trên đầu bàn ra, nhưng khuôn mặt của Misaki lại hiện lên trong tâm trí tôi, cũng bởi vì vậy, mà đêm đó tôi không học được thêm chút nào.
Misaki đã mất tích.
Tôi nhận được tin nhắn gây sốc này từ một ứng dụng liên lạc một tuần sau khi chúng tôi gặp nhau.
Người gửi là Isezaki.
Theo như những bạn học cũ của tôi, họ mất liên lạc với cô ấy vào ba ngày trước.
Ba mẹ của Misaki làm việc ở hải ngoại, vậy nên mỗi một năm họ mới về một lần. Cô ấy thậm chí còn từ chối cả cô giúp việc mà họ đã sắp xếp sẵn cho cô, vậy nên có là người duy nhất sống trong nhà, ‘Ba mẹ tớ ít khi liên lạc với tớ lắm, vậy nên tớ có đặc quyền thích về nhà khi nào thì về’, cô ấy từng nói thế và cười, nhưng ai mà ngờ được là sự lơ là và bất cẩn của cô nàng sẽ gây hại ngược cho lại cho cô chứ.
Có vẻ như Isezaki đã bỏ mặc những buổi thuyết giảng ở trường đại học để dành thêm thời gian đi tìm cô ấy. Trong đầu cậu ta tràn ngập suy nghĩ về Misaki trong suốt quãng thời gian ấy, đến mức mà mọi thứ khác trở nên không còn quan trọng với cậu ta nữa.
“Nếu cậu có biết bất cứ điều gì, cho dù có nhỏ nhặt đến mức nào, xin hãy báo cho tớ biết!”
Dòng tin nhắn đắng chát mà cậu ta gửi tôi đủ để thấy rằng Isezaki đã hết cách.
Bên trong ứng dụng, mọi người đều nghĩ cách để tìm cô ấy, liên lạc với thám tử hay là nảy ra giả thuyết về tình hình hiện tại. Họ đều cảm động với sự thật là một người bạn học cũ của họ đã mất tích.
Trong khi nhìn qua những cuộc đối thoại dài ngoằn, một ý tưởng nổi lên trong đầu tôi.
Tôi muốn đi tìm Misaki.
Cứ cho là cô ấy bị cuốn vào một vụ bắt cóc, nếy như tôi là người cứu lấy cô ấy và mang cô ấy an toàn trở về, cô ấy sẽ bỏ Isezaki, và trở thành bạn gái của tôi.
Một sự ảo tượng mà nhạc vô căn cứ mà bất cứ ai cũng sẽ cười phá lên khi nghe thấy nó. Nhưng đối với tôi, người vẫn còn bám víu vào cái tình yêu cháy bỏng không cần hồi bá dành cho Misaki, tôi không kiềm được mà suy nghĩ như thế.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống thường nhật của tôi vốn chỉ bao gồm việc đi đi lại lại từ nhà đến thư viện giờ đây còn bao gồm thêm cả việc đi tìm kiếm Misaki. Tôi kết thúc buổi học của mình sớm hơn thường lệ để đi tìm kiếm thông tin, Một hành động tự thoả mãn bản thân tôi làm vì lợi ích bản thân.
Tất nhiên là tôi có cảm thấy thông cảm cho Isezaki, người cũng đang dốc tận sở năng để tìm kiếm cô ấy, nhưng mặt khác, tôi cũng cho rằng cậu ta đáng bị như thế.
Vậy nên, dưới sự nhiệt tình ảm đạm này, tôi vẫn chưa thể tìm ra được bất cứ thông tin gì liên quan đến Misaki. Dù sao thì đây cũng là một kết quả có tể lý giải được. Dù gì thì một ronin không xu dính túi, không có bất kì một mối quan hệ cá nhân nào như tôi cũng có giới hạn trong cuộc tìm kiếm này. Ngay khi bắt đầu, tôi đã không biết chút mô tê gì về nơi mà cô ấy có thể đến.
Tôi cũng kiểm tra tình hình tiến triển của Isezaki mỗi ngày, tuy nhiên, sự thiếu kiên nhẫn để tìm ra một đầu mối của cậu ta cũng được truyền tải rõ ràng thông qua những dòng tin nhắn. Có vẻ như cậu ta cũng không thể liên lạc được với cả ba mẹ của cô ấy.
Một tuần trôi qua mà vẫn không tìm ra được nơi ở của Misaki.
Công cuộc điều tra đầy hăng hái của Isezaki vẫn tiếp diễn. Cũng như cậu ta, tôi vẫn không biết khi nào phải bỏ cuộc và vẫn tiếp tục tìm kiếm hình bóng của cô ấy trong khi vẫn lang thang khắp khu phố lặp lại những chuỗi ngày chứa đầy mệt mỏi và tuyệt vọng.
“Hửm? Là Kuuya! Là Kuuya kìa!”
Kết thúc buổi tìm kiếm mà không có thu hoạch gì của tôi như thường lệ, tôi đang đi trên một con đường cũ mèm với hai bên phát ra ánh sáng yếu ớt thì có một người phụ nữ gọi tôi trong khi vẫn con đang ngậm cây kẹo mút bên trong má.
“Một học sinh cao trung lại làm gì ở đây giừo này cơ chứ? Khoan đã, Kuuya có phải là học sinh cao trung không? À đúng rồi, em là học sinh sơ trung mới đúng, chị quên mất.”
“Em đã bảo là em đã tốt nghiệp cao trung rồi mà! Còn chị thì sao, chị Sary?”
“Chị được cho nghỉ phép vào hôm qua, nhưng hôm chị quên béng mất và vẫn đi làm việc như thường.”
Chị Sary cười với một vẻ mặt phù phiếm trông như một cô bé ngây thơ.
Chị ấy là gái bán hoa. Ngoại hình chị ấy cũng không tệ, nhưng mặt khác, trí nhớ của chị ấy lại khá tệ và hay quên mấy mọi thứ người ta nói với mình sau khi đi chỉ vài bước. Tuy nhiên, khi nói tới việc nhớ tên hay mặt một ai đó, chị ta lại là nhất, tới mức mà chị ấy có thể nhớ hết được từng chữ một mà khách hàng nói với chị ta.
“Nhân tiện, chị Sary này, chị có thấy người này bao giờ chưa? Cô ấy là một người bạn học cũ của em.”
Tôi mở tấm ảnh tốt nghiệp trong điẹn thoại và đưa nó cho chị Sary xem.
Chị ấy nghiêng đầu trong khi nhìn vào tấm hình và trả lời với một câu.
“Chị không biết nữa, chưa thấy em ấy bao giờ.”
Xét từ câu trả lời của chị ấy, đủ để tôi hiểu ra rằng là Misaki không hề ở vùng lân cận này.
“Chị xin lỗi nhé Kuuya, chị không chắc nữa, nhưng có vẻ như chị không giúp gì được cho em rồi. Ăn chút kẹo không?”
Chị ấy lấy cây kẹo mút ướt sũng từ trong mồm ra và đưa cho tôi. Tôi nhẹ nhàng từ chối.
“Cảm ơn chị, nhưng em ổn. Đừng bận tâm về nó, mọi chuyện đều ổn thôi.”
“Vậy à? Chị không biết có chuyện gì nhưng mạnh mẽ lên em nhé. Hay là em muốn chị ‘an ủi’ em.
Sự vang vọng của từ ‘an ủi’ phát ra từ miệng của chị ta mang theo một cảm giác rất là người lớn.
Một lần nữa, tôi né tránh câu hỏi của chị ta với một câu trả lời mập mờ và rời đi. Quay mặt lại, tôi nhìn thấy hình dáng đang đứng đó của chị ấy đang vẫy tay và tạm biệt tôi. Đến bây giờ, có vẻ như chị ấy đã hoàn toàn quên đi việc tôi vừa cho chị ấy xem ảnh của Misaki.
Sary rõ ràng là khá lơ là khi tôi ở cạnh. Không phải vì chúng tôi là bạn, mà là vì chị ấy yêu tôi. Tuy nhiên, tôi luôn tỏ ra không nhận biết tình cảm chị ấy dành cho tôi. Không như là vì tôi trung thành với Misaki hay đoại loại thế, nhưng là bởi vì tôi không có cảm giác mở lòng với ai khác ngoài cô ấy cả.
Một người phụ nữ yêu tôi, và một người phụ nữ đã từ chối tình cảm của tôi trong quá khứ.
Tôi tự hỏi không biết mình nên tìm kiếm hơi ấm của ai.
Thêm một lớp mệt mỏi đè lên bờ vai kiệt sức của tôi.
Tôi vè nhà đúng lúc chú Haruhito vừa chuẩn bị bữa tối xong.
“Dạo này cháu hay về trễ quá đấy.”
“Con nghĩ là mình sẽ không thể bắt kịp mọi thứ, nên con quyết định rằng mình nên ở trong thư viện càng lâu càng tốt.”
Tôi làm bộ vô sự và lừa được chú Haruhito đang tra hỏi tôi.
Tôi dấu sự thật là tôi đang đi tìm kiếm Misaki vì tôi không muốn thấy chú ấy la tôi và nói những điều như, ‘Một đứa rớt kì thi đầu vào đại học như con, thì không nên dành thời gian để chơi trò chơi thám tử đâu.”
Bữa tối hôm nay bao gồm thịt chiên và rau củ. Nêm ném cũng đơn giản lắm, chỉ dùng muối thôi, cơ mà ăn hợp với cơm vô cùng.
“Làm việc chăm chỉ cũng tốt nhưng đừng có ở lại lâu quá. Có thể con sẽ bị lột da bởi bởi lão hầu gái lột da đấy.”
“Lão hầu giá lột da là gì thế?”
“Là một truyền thuyết đô thị được tui nhóc quanh đây đồn đãi. Lão hầu gái lột da xuất hiện vào mỗi đêm, trên tay cầm dao và lột da của những đứa trẻ mà bà ta bắt được.”
Vì công việc của chú Haruhito hãy liên quan đến những tạp chí đăng những câu chuyện có thật và những lời đồn đại truyền miệng, chú ấy có kiến thức sâu rộng về vấn đề này. Ngày trước, thậm chí chú ấy còn tự làm bản thân nhiều lần vướng vào mấy tình huống nguy hiểm nữa.
Dù sao thì, một người phụ nữ già nua chuyên đi lột da sống.
Khá là phiền nhưng lời đồn cũng quá chi tiết để là sự thật.
“Nói thật là cháu không hiểu tụi nhỏ bây giờ lấy đây ra ba cái ý tưởng này nữa.”
“Ờ, thì dù sao một truyền thuyết đô thị cũng có nguồn gốc bắt đầu của nó chứ. Chú có nhờ về những biến cố về người phụ nữ rạch mồm, chính là những vụ án bí ẩn xảy ra trong thành phố ba năm về trước.”
“Chuyện đó là sao chú?”
“Có một vụ án liên quan đến xác một đứa nhóc được tìm thấy trên núi. Vụ này đã từng được truyền thông đưa tin và cũng đã gây náo động ở đây.”
Giờ chú ấy nhắc lại thì tôi mới nhớ, đúng là có chuyện như thế từng xảy ra.
Một đứa bé năm tuổi được cho vào trại mồ côi đã mất tích khi cô y tá quên lãng đã mất tích và vài ngày sau được tìm thấy đã chết, mất đi cánh tay phải và lớp da bị xẻ ra một cách tàn nhẫn. Vụ án đó đã thu hút sự chú ý toàn thế giới, tuy nhiên, cũng đã ba năm trôi qua, và không có tin gì về việc thủ phạm có bị bắt hay không.
“Một truyền thuyết đô thị là một câu chuyện bắt nguồn từ một câu chuyện trong thực tế. Bằng việc thay đổi sự thật một tí, thêm chút mắm muối, và cho nó một cái lịch sử, nó sẽ trở thành công trở thành một câu chuyện cổ tích thời hiện đại. Ngược lại, giữ lại chút nội dung thực tế sẽ cho nó một cái cảm giác nguy hiểm. Nhất là những kẻ có nhận thức cao và những người hay hiểu sai sẽ dễ bị lừa bởi những câu chuyện như thế. Những người như cháu.”
“Fft-khụ”
Tôi mém nữa là phun hết đống bắp cải trong mồm ra.
“Bộ trông cháu giống kiểu người hay hiểu lầm lắm hả?”
“Nếu cháu quyết định trong một việc gì đó, cháu sẽ tin tưởng đến mức cứng đầu vào việc đó, và sẽ không thay đổi cách suy nghĩ mặc cho người khác có nói gì. Dù tốt hay xấu, cháu vẫn sẽ liễu lĩnh làm theo những gì bản thân muốn. Ngay cả khi nghe ý kiến và hiểu biết của những người khác rằng cháu đang làm sai, thì cháu cũng sẽ không thừa nhận nó, và cháu sẽ tiếp tục làm cho tới khi bản thân thất bại thảm hại. Như thế rất là nguy hiểm đấy, cháu nghe đây…”
Trước khi tôi kịp nhân ra, thì cuộc thoả luận đã trở thành tôi bị chú Harukito thuyết giảng. Cắt ngang lời của chú ấy, tôi cố đổi chủ đề cuộc nói chuyện.
“Nhân tiện, truyền thuyết đô thị có những biến tấu nào không chú?”
“Hửm? Ý cháu biến tấu là sao? Bản chất của những truyền thuyết đô thị là kết quả của việc kết hợp những những câu chuyện đnág chú ý và trí tưởng tượng của con người mà thành…”
Bằng cách nào đó tôi đã đổi hướng của cuộc trò chuyện.
“Mô típ có thể khác nhau, nhưng về khuôn mẫu thì chúng cũng gần như một. Mô típ không quan trọng lắm nếu chúng có thể kích thích sự quan tâm của cháu. Dẫu chúng là về những chuyến taxi đêm, những vụ án mạng vẫn chưa được phá, những món ăn nhanh, những bộ anime nổi tiếng, những tàn tích hay những mỏ than cổ cấm người vào, hay là cô bé bán diêm vào mùa đông.”
Cô bé bán diêm trong mùa đông!
Sau khi nghe chú Haruhito nói, như thể tôi bị sét đánh, trong đầu tôi nảy ra một ý.
Tôi tìm ra rồi! Một manh mối liên quan đến nơi ở của Misaki.
Là cô bé bán rong ở góc đường.
Mặc dù cô bé bán là hoa, chứ không phải là diêm.
Cũng hơi lạ khi tôi quên mất sự hiện diện của em ấy cho đến bây giờ.
Hai người họ đều biết nhau. Biết đâu nhờ cơ may nào đó, em ấy có thể biết được chút gì đó về vị trí hiện tại của Misaki.
Tôi nhanh chóng kết thúc bữa tối.
“Em đi qua chỗ bạn mượn sách tham khảo cái.” Và rời khỏi nhà bỏ lại giọng chú Haruhito đang nói với tôi, mà tôi giả vờ không nghe thấy, “Cháu để mai lấy cũng được mà.”
Tôi đến được phố mua sắm thì cũng đã 9:30 PM
Tôi tiếp tục lang thang quanh thị trấn đêm, vừa cầu khẩn rằng mình không bị những cảnh sát tuần tra bắt được.
Tôi biết rằng tìm em ấy thế này, cũng không khác mấy mò kim đấy bể, nhưng đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm.
Nhớ lại kích cỡ của cửa hàng trong ký ức của tôi, nó không thể được mở ở đại lộ trên con đường đi bộ bình thường được, vậy nên tôi tập trung tìm kiếm ở những nơi rộng lớn và những công viên công cộng vì chúng có đủ không gian để mở một cửa hàng bán hoa.
Cứ chút chút, thì bầu trời lại rú lên với những đám mây đen kịt che khuất những vì sao và mặt trăng. Tôi nhớ là dự báo thời tiết có nói là vào giữa đem trời sẽ bắt đầu mưa. Đi mãi khiến bàn chân tôi bắt đầu đau nhói. Thậm chí là tôi còn không chắc liệu có xác định rằng em ấy có ở trong thị trấn hay không, nhưng tôi vẫn không ngừng bồn chồn rằng khi nào tôi mới tìm được em ấy.
Tôi không phát hiện ra sạp bán hoa âm thầm trốn sau con hẻm cho tới khi còn 20 phút nữa là qua ngày mới.
Không có khách hàng, cô bé đang đọc sách chỉ nhờ vào ánh sáng bên đường.
Tôi chạy thẳng tới cô gái bán hoa, như một lữ khách vui mừng vì cuối cùng cũng gặp phải một ốc đảo.
“Ô, anh là anh trai hôm bữa đây mà. Sao trông anh mệt mõi thế, anh ổn chứ?”
“Tôi đang đi tìm em đấy.”
Thậm chí còn không cho bản thân cơ hội hít thở, ngay lập tức tôi trả lời cô bé người đang nhìn vào khuôn mặt tôi một cách trống rỗng.
‘Cô gái lần trước ở với em ấy, Misaki ấy, đã mất tích gần hai tuần nay rồi. Không ai liên lạc được với cô ấy cả, thậm chí cô ấy còn không để lại bất cứ thư từ gì. Bạn trai cô ấy đang khao khát đi tìm cô ấy, nhưng dẫu vậy tụi anh vẫn không tìm được chút manh mối dẫu là nhỏ nhất.”
“Vậy thì, có liên quan gì đến em chứ?”
“Em là người quen của cô ấy, đúng chứ? Anh nghĩ rằng em sẽ biết được gì đó và nãy giờ đi tìm em đây. Nếu em tình cờ biết được điều gì liên quan đến chuyện này liệu em có thể cho anh biết được không?”
“Vì an nguy của một người bạn nhưng anh hành động như vậy có hơi kì lạ đấy. Sao không để cảnh sát lo chuyện này?”
“Vì cô ấy không sống chung với ba mẹ, và bạn trai cô ấy thì không chịu nhờ cảnh sát vào cuộc. Anh biết là hành động một mình không giải quyết được vấn đề, nhưng nghĩ rằng có thể cô ấy bị vướng vào biến cố nào đó, anh không thể không làm gì được.”
“Anh cũng nhiệt thành quá chứ? Nhưng mà em tự hỏi liệu có phải là vì tình bạn thôi không.”
Những lời nói châm chọc của em ấy xuyên qua lồng ngực tôi.
Tôi cảm thấy như em ấy đã thấy qua được những cảm xúc thêu dệt thầm kín nhất của tôi dành cho Misaki. Tôi không biết phải trả lời em ấy sao.
Cô bé nhìn vào khuôn mặt tôi như thể em ấy phát hiện ra thứ gì đó hấp dẫn và nhẹ nhàng đứng dậy.
“Hình như mưa rồi.”
Một giọt nước mưa rơi lên má tôi như thể do chính lời nó của cô bé mà thành.
“Em đóng sạp đây, dù sao thì hôm nay cũng không có khách.”
Cô bé bắt đầu chất tám cái chậu hoa nhỏ ở chỗ ngồi bên đường vào.
Trước khi cơn mưa hoàn toàn trút xuống, em ấy đã chất hết đồ lên xe và nhảy nhẹ một cái, em ấy trườn người vào trong ghế tài xế. Như thể không có gì đặt biệt quá.
“Đi theo em về cửa hàng đi, em sẽ giải thích hết mọi chuyện khi ta đến nơi.”
Lớp nhựa đường đen xì vài phút trước còn khô ráo giờ đây đã được cơn mưa làm trơn bóng hết cả lên.