Chương 46 : Nhiệm vụ bất khả thi.
Trong 4 ngoặc mà mình note ( Trans : * - là lời của 1 bài hát. Ai tìm ra tên bài hát càng sớm thì mình sẽ up chap mới càng sớm. Không thì 2 tuần 1 chap :v )
Gợi ý : Nhóm nhạc có 4 người.
Là nữ, lời bài hát có 2 ngôn ngữ.
Bài hát hiện tại đã có 1.7- 2 triệu view trên youtube ( đăng tiếp tục tăng khá nhanh )
Chữ cái bắt đầu tên bài hát : P
Ok mời các bạn đọc.
__________________________________________________________________
( Trans: * I’m a goodess with a blade.)
「Kiểm soát và theo dõi là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn ... Cậu phải quan sát tất cả diễn biến của sự kiện một cách cẩn thận.」
… Tôi hiểu rồi, Margo-san nói rất đúng.
Yukino và Endou chỉ đang lảng vảng xung quanh trung tâm thời trang dọc theo bờ biển.
Chắc là sẽ tốn cho… khoảng ba mươi phút?
Chiếc xe tải nhỏ của chúng tôi đang đợi ở bãi đậu xe.
Trong nhiệm vụ của một trinh sát, Margo-san đang cải trang…
Hay đúng hơn… Cả Yukino lẫn Endou đều không hề biết mặt của Margo-san nên tôi không nghĩ rằng cô ấy cần làm điều đó.
「Lần đầu tiên thì sẽ ổn thôi nhưng chả lẽ bọn họ sẽ không nhớ mặt tôi ngay lập tức ở lần kế hay sao?」
" Đúng vậy ! Maru-chan có vẻ ngoài rất nổi bật…! ”
Chắc chắn rồi ... Margo-san là một người nước ngoài với cơ thể cao ráo.
Một người châu Âu tóc vàng chuẩn như trong phim.
Tôi không muốn nói nhiều về điều đó nhưng má cô ấy cũng có một vết sẹo…
「Đây là một cơ hội khá tốt cho nên tôi cũng sẽ dạy cậu cải trang luôn ...」
Margo-san đeo lên đầu một bộ tóc giả xoăn màu đen và đeo kính áp tròng.
Quần jean và áo sơ mi màu đen ở trên … kết hợp một chiếc váy có viền dài.
Un… Đường nét cơ thể của cô ấy hoàn toàn biến mất bên trong bộ đồ.
Ngoài ra, cô ấy còn mang theo một cây guitar điện …
Khi bạn liếc nhìn cô ấy, bạn không thể không hình dung ra rằng cô ấy là một onee-san học đại học, những người sẽ tham gia một ban nhạc rock.
「Điều quan trọng là cậu phải trông giống như một ai đó đến từ một nơi khác. Ngoài ra, cậu cũng cần phải thay đổi vẻ bề ngoài sao cho phù hợp với những người xung quanh. Cố gắng thể hiện bản thân càng đơn giản càng tốt…! 」
「Như thế nào là đơn giản?」
「Giờ tôi trông như thế nào?」
「Một onee-san trong một ban nhạc rock」
「Đúng vậy ... cậu chỉ cần hòa mình vào vai diễn thôi. Nếu cậu hòa mình vào vai diễn trông như thế thì bọn họ sẽ nghĩ về cậu y như thế. Nếu cậu cố gắng hóa trang quá nhiều và thêm quá nhiều ấn tượng nổi bật, đối phương sẽ tưởng tượng ra nhiều thứ khác nhau và họ sẽ trở nên thận trọng 」
… Umu
Điều này rất khó, theo nhiều cách khác nhau.
…Nhưng.
Cây đàn guitar của Margo-san có một nhãn dán lớn với hình ảnh của một chiếc lưỡi đỏ lòm thè ra…
Không phải điều này sẽ gây chú ý sao ?
「Margo-san ... có miếng dán lớn ở đây.」
「Un ... Là nó đấy !」
Margo-san vui vẻ chạm vào miếng nhãn dán miệng đỏ.
「... Đây là dấu hiệu gì vậy ?」
「Này này ... Cậu không biết Rolling Stones sao ?」
"Ồ tôi xin lỗi"
Margo-san thở dài nhẹ nhàng.
「Được rồi ... Sticker này trông nổi bật lắm đúng không? Cậu nghĩ rằng nó hơi quá phô trương nhỉ ? 」
"…Đúng vậy "
「Đó là phần tiếp theo. Nói chung, khi cậu muốn tạo ra một hình ảnh đơn giản mà có thể hòa trộn vào với đam đông ... thì cậu nên cố ý tạo ra một đặc điểm nổi bật khiến mọi người sẽ chú ý. 」
「Một điểm nổi bật ... có chủ đích?」
「Hãy nói ấn tượng của cậu về tôi ngay bây giờ?」
「Err… Một onee-san nhạc rock với một cây đàn guitar có hình dán lưỡi to trên đó.」
「Đó là một chi tiết lớn, một hình ảnh mạnh mẽ làm mờ đi những thông tin khác. Những chi tiết tầm thường sẽ không còn trong ký ức của họ nữa. 」
"…Ah em hiểu rồi "
「Nếu có điều gì đó xảy ra như là『 Người phụ nữ có cây đàn nhãn dán màu đỏ đang ở đâu 』và khi bọn họ bắt đầu tìm kiếm? Chúng ta chỉ cần vứt bỏ miếng dán đàn đi là được… 」
Uun. Đó là một cách cực kì thông minh.
「Rồi ,... sau đó cậu hãy mặc một bộ quần áo thể thao ... sau đó kết hợp với một chiếc áo khoác ngoài với một chiếc khăn dùng khi chạy bộ. Sau đó, che đậy khuôn mặt bằng một chiếc mũ bóng chày màu xanh lá cây… vậy thì, ấn tượng về cậu sẽ được tạo nên như là 『Một phụ nữ chạy bộ với chiếc mũ xanh』.Nếu đó là một người nghiệp dư, bọn họ sẽ không nhận ra rằng『Onee-san ban nhạc rock 』ban nãy với người này là cùng một người. "
「... Nghiệp dư ?」
「Khi nói đến từ chuyên nghiệp, sự chú ý của bọn họ khi nhìn vào người khác là hoàn toàn khác biệt...!」
Tóm lại… Margo-san không phải là một người nghiệp dư.
「Vậy thì, tôi đi đây…!」
「Maru-chan, mang quà lưu niệm về cho tớ !」
"…Cậu muốn gì nào ?"
「Uun. Kem! 」
「Yoshida-kun cũng thế nhỉ ?」
「... Ah, vâng 」
「... Khi nói đến điều này, tốt nhất là tôi nên bắt đầu từ một tòa nhà. Hành động tự nhiên làm sao cho giống với thực tế nhất, phải không? 」
Nói thế… Margo-san mỉm cười và ra khỏi xe.
「... Bằng cách nào đó, Margo-san có vẻ như biết rất nhiều điều.」
「Un, Margo-san đã học chuyên ngành tâm lý học ở đại học rồi!」
「Eh, cô ấy là sinh viên đại học?」
「À, cô ấy hầu như không có mặt ở đó. Cô ấy chỉ vừa mới đăng ký. Maru-chan có thể nói tiếng Anh nên đề kiểm tra Đại học ở Nhật thật quá dễ dàng cho cô ấy 」
"Là vậy sao?"
「Người Nhật rất yếu ớt với người ngoại quốc tóc vàng! Cuối cùng, khi cậu chẳng may gặp rắc rối thì chỉ cần nói rằng cậu là sinh viên đại học, khá là thuận tiện, phải không?」
Đó cũng là vì lợi ích của 『Kuromori』 sao ?
「Nhưng cũng tốt ... tâm lý học là một môn học nghiên cứu của cá nhân. Cô ấy đọc rất nhiều sách ... sách tiếng Nhật, cả sách nước ngoài nữa. Maru-chan là con người một người chăm chỉ thực sự 」
「Nhắc mới nhớ, tiếng Nhật của cô ấy rất thông thạo」
「Un. Khoảng bốn năm kể từ khi cô ấy đến Nhật và cô ấy còn biết nhiều Hán tự và tục ngữ hơn cả tôi! 」
"…Bốn năm sao ?"
「Yuzuki-sensei quen biết với cô ấy ở Mỹ khi cô ấy mười lăm tuổi. Sau đó, cô ấy đã Nhật và vào trường trung học của chúng tôi, tốt nghiệp vào mùa xuân năm nay… là như thế! 」
「... Haa」
Sống bên trong một khu định cư của người Ấn Độ cho đến khi mười hai tuổi, gia nhập một cơ sở Cơ đốc giáo, sau đó làm quen với Sensei ... đó là định mệnh sao ?
「Cậu biết rằng Maru-chan là người Ấn Độ phải không ?!」
「Vâng, em đã nghe về nó rất nhiều lần.」
「Yo-chan, có bao giờ cậu nghĩ rằng điều đó thật kì lạ?」
"…Gì kì lạ ạ ?"
「Tại sao một người Mỹ - Ấn lại có tóc vàng và mắt xanh?」
…Nói về điều đó.
Không phải là người da đỏ đều như vậy sao… ?!
「Mặc dù nó được gọi là khu định cư của người Ấn Độ, nhưng có rất nhiều ... khu định cư của người Ấn Độ khác cho khách từ nơi khác đến thăm, hoặc có một sòng bạc mở ra ở đó để kinh doanh ... Và có rất nhiều ngôi làng sống trong tình trạng nghèo đói, nằm ngoài tầm hỗ trợ của chính phủ. Những người da trắng đã chiếm những vùng đất tốt, và buộc họ phải đối mặt với những vùng đất khắc nghiệt, nhưng đó là một khu định cư của người Ấn Độ, chẳng còn con đường nào khác. Ngôi nhà của Maru-chan là ở trong một nơi như vậy 」
"…Là vậy sao?"
「Ngoài ra ... số tiền hỗ trợ cho cho các ngôi làng đến từ chính phủ đều được chỉ định bởi quốc gia. Điều đó có nghĩa, một nửa cho người người da trắng nhập cư và nửa kia cho người Ấn Độ ... Đất nước sẽ không bao giờ hỗ trợ một trăm phần trăm cho người Ấn Độ đâu. 」
"Tại sao?"
「Đầu tiên, đó là việc phân biệt đối xử chủng tộc... Tổng thống của đất nước này là một người da trắng phải không? Đó là lý do tại sao những người có chung dòng máu với bọn họ sẽ được hỗ trợ ưu tiên hơn. Số còn lại được chia cho cộng đồng người Ấn Độ ... nhóm người lai và nhóm người thuần chủng Ấn Độ sẽ chiến đấu để tranh giành quyền lợi. Nhóm người lai nắm giữ tiền trở nên kiêu ngạo và coi thường người bản địa, và những người thuần chủng sẽ lấy lý lẽ là 『Những người đó không phải là người Ấn Độ chính thống』 và bọn họ sẽ nổi dậy phảu không? ... Đây là nguyên nhân. Họ luôn chiến đấu…! 」
「Vậy thì ... Margo-san?」
「Maru-chan là con lai ... chắc chắn」
「... Chắc chắn?」
「Cha mẹ cô ấy có vẻ là người Ấn Độ thuần khiết. Hay đúng hơn, cả bố mẹ cô ấy đều nghĩ như vậy nhưng… không phải là quá tàn ác sao ? Maru-chan, người được sinh ra với mái tóc vàng và đôi mắt xanh được cho là đã thừa kế một đặc điểm từ dòng máu người da trắng…! 」
Nei-san đang làm một khuôn mặt buồn…
「Nhưng bố cô ấy nghi ngờ rằng mẹ cô ấy đã ngoại tình với người da trắng nên… Maru-chan bị ném ra khỏi nhóm của những người thuần chủng kể từ khi cô ấy được sinh ra. Chà, cuối cùng, gia đình của Maru-chan bị cả hai nhóm dày vò ...! 」
… Margo-san bị hãm hiếp khi cô ấy mười hai tuổi.
「Cô ấy nói rằng cô ấy ghét mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh của mình kể từ khi còn nhỏ ... Cô ấy luôn đội mũ trên đầu để che mái tóc vàng của mình. Khi cô ấy gặp Yuzuki-sensei ... cô ấy đã chấp nhận xuất thân của chính mình ... cô ấy nói vậy 」
「Nei-san ... đã nhuộm tóc vàng và đeo kính áp tròng màu xanh là vì ...!」
「Un ... Chị muốn kết bạn với Maru-chan. Có vẻ ngoài và suy nghĩ tương tự… Tất nhiên tôi chỉ có thể làm giả được như vậy thôi …」
… Nei-san.
「... Chà, ngoài việc đó thì 」
…Gì?
「Chúng ta cũng nên ngụy trang! Đến lượt của chúng ta khi Maru-chan trở lại! 」
… Uee!
…Nghiêm túc sao ?
「Yo-chan, cởi bộ đồng phục ra và mặc cái này」
「Em sẽ thay quần áo ở đây?」
「Đúng vậy… Cậu xấu hổ sao ?」
「... Một chút. 」
「Cậu có nên nói điều đó với người mà cậu đã làm tình trước mặt cô ấy trước đó không?」
"…Lấy làm tiếc về chuyện đó."
Tuy nhiên, tôi cảm thấy xấu hổ vì vậy tôi quay lưng lại.
Quần áo của Nei-san mang ra ...tôi cảm thấy hơi giống như bộ đồ nhảy Hip-Hop.
Un… Tôi sẽ không mặc cái này bình thường được.
Mọi người đều biết người đàn ông tên như tôi sẽ nghĩ như vậy. (?)
「... Sau đó, hãy đội chiếc mũ này và đeo kính vào.」
Chiếc mũ này được có móc cài ở sau để chống nắng, còn chiếc kính râm thì rất lớn và màu sắc nhẹ.
Khi Nei-san mang tấm gương tay của mình ra và cho tôi xem bản thân… Oh, tôi hiểu rồi. Là như vậy. Một loại thời trang khá phổ biến, nó làm tôi cảm thấy mình như một tay chơi vậy. Unun. Tôi chắc chắn rằng trung tâm thời trang có loại trang phục này.
「Chị cũng sẽ hóa trang !」
Nei-san cởi quần áo của mình một cách thoải mái trước mặt tôi.
Cô ấy cởi áo ngoài ra ... Tôi có thể thấy áo ngực của cô ấy!
「... Đợi đã Nei-san, em có thể thấy nó!」
「Chị đang khoe nó cho cậu xem mà! Oh phải rồi, chị cũng phải thay áo ngực của mình nữa. 」
Nei-san cởi áo ngực của mình…!
「... Tại sao cậu lại quay mặt đi về hướng đó thế ?」
"Không phải là bởi vì chị đang..."
「Yo-chan, nhìn này!」
Quay lại ... Tôi có thể thấy phần thân trên của ấy hoàn toàn trần .
Các núm vú dễ thương và hai bầu ngực lớn… của Nei-san
「Ehehe. Chị đang tập luyện cơ bắp để nó không bị xệ. 」
「... Đẹp quá, Nei-san」
「Yo-chan, cậu có thích ngực của chị không?」
「Em thích mọi thứ thuộc về Nei-san ... từ đầu đến chân!」
「Ufufufu ... Cảm ơn!」
Nei-san lấy ra ba chiếc áo ngực từ đằng sau lưng trong khi vẫn đang trần truồng.
「Vậy, Yo-chan sẽ chọn áo ngực của chị ... đen, xanh nhạt hoặc sọc, cậu thích cái nào?」
「... Theo em là, cái sọc」
「Uun, Yo-chan thích những cô gái dễ thương đúng như chị mong đợi! Được rồi, vậy thì hãy dùng cái này đi ! 」
Nei-san đưa cho tôi chiếc áo ngực sọc.
"…Gì?"
「Yo-chan, mặc nó cho chị…!」
…TÔI sao.
( Trans : * Can you feel the rush now ? )
Tôi sẽ mặc áo ngực cho Nei-san sao…!
「Sau đó, hãy chắc chắn rằng áo ngực đã được đặt vào đúng chỗ. Cậu phải nhấc nó lên bằng tay! 」
「... Vậy, cho phép em.」
Bộ ngực trần của Nei-san đang được nâng lên bởi lòng bàn tay của tôi và để làm cho phù hợp với chiếc áo ngực.
Sự mềm mại và trọng lượng của ngực cô ấy tôi có thể cảm thấy rõ ràng trong lòng bàn tay.
Và… Nei-san đặt tay lên tay tôi.
「... Nei-san」
「Cậu có thể xoa nắn hoặc nghịch ngợm nó như cậu muốn ... Cậu thực sự là một đứa trẻ ngoan !」
Bờ môi của Nei-san hôn lên má tôi…
「Này ... Cậu có thể làm nó không ? Núm vú của chị đang cứng lên…! 」
"…Vâng"
「... Liếm nó đi. 」
Tôi ngậm lấy núm vú của Nei-san trong miệng.
「Ufufu ... Nó hơi nhột đấy.」
Tôi cuộn núm vú bằng lưỡi ...
「... Ahn ... Cảm giác thật tuyệt... Yo-chan, chị yêu em ~ ...!」
Tại thời điểm đó.
Điện thoại của Nei-san vang lên!
Giai điệu của nhạc chuông là ... Wagner’s 『Ride of the Valkyries 』
「Geez ... Maru-chan, tôi đang có chuyện vui mà sao cậu lại gọi vào đúng lúc này thế !」
Nói thế… Nei-san đã trả lời điện thoại của mình.
「Hello ... Có chuyện gì vậy? Cậu sẽ quay lại và chúng tôi sẽ tham gia cùng cậu sao ? Hiểu rồi. Chúng tôi vẫn đang thay đồ vì vậy hãy cho mười phút. Cửa hàng thực phẩm, tầng hai, được rồi! 」
Nei-san đã kết thúc cuộc gọi sau đó quay sang tôi.
(* Trans : So keep your eyes on my now )
「Chúng ta chỉ có mười phút nên chúng ta sẽ đi ngay sau khi thay đồ!」
"…Đuợc"
Nei-san cởi chiếc váy của mình ngay lập tức… và cởi luôn cae cái quần lót của cô ấy… ?!
Cô ấy đưa cái panty mà cô ấy vừa mặc cho tôi… ?!
「Đây, lấy cái đi Yo-chan.」
「... Eh ?!」
「Chị lấy nó ra để đưa nó cho Yo-chan!」
「... Ho ?!」
「... Cậu không cần quần lót của chị sao ?!」
「Em-em sẽ lấy nó,em sẽ lấy nó, hãy đưa nó cho em !!」
Tôi chấp nhận cái quần lót vẫn còn ấm của Nei-san.
Nei-san mỉm cười…!
「Chị yêu phần đó của Yo-chan!」
Nei-san mặc một chiếc áo ngực và quần lót phù hợp… cùng với một bộ váy trắng mềm mại. Chiếc váy dài đến mức thậm chí còn che mắt cá chân của cô ấy.
「Hôm nay, chị sẽ là một công chúa ở trong rừng !」
「... công chúa ở trong rừng?」
「『công chúa ở trong rừng』hợp thời trang! Thế nào…! 」
Bằng cách nào đó ... điều này là quá khó đối với tôi mà tôi không thể nào hiểu được.
Nei-san đang khoác một chiếc khăn choàng trên vai …
Cô ấy che phần đầu bằng một bộ tóc giả dài màu đen…
… Uwa, cô ấy thật đẹp trong mái tóc đen.
Nei-san, người vốn đã rất xinh đẹp… lúc này trông thậm chí còn thanh lịch và duyên dáng hơn.
「... Yo-chan, cậu có thích mái màu tóc đen hơn không?」
「Em thích tóc vàng của Nei-san nhưng… mái tóc màu đen cũng đẹp quá」
「Bạn có nghĩ rằng màu đen là thể hiện sự cao cấp không ?」
「Thành thật mà nói ... Em nghĩ rằng màu tóc đen phù hợp với chị hơn nhiều」
"…Là như vậy sao?"
Nei-san đã bị lạc trong suy nghĩ một lúc.
「Vậy thì, chị sẽ có mái tóc đen khi chị trao trinh tiết của mình cho Yo-chan!」
「... Eh?」
「Cậu có thể yêu cầu bất cứ điều gì cậu muốn ... Tôi sẽ trao trinh tiết và mọi thứ để Yo-chan có thể quyết định theo ý thích của cậu.」
"À được rồi"
「Đổi lại, chị có thể yêu cầu một thứ không?」
"…Nó là gì?"
「Khi chúng ta làm tình ... Chị muốn em gọi chị là『 Onee-chan 』!」
Tôi nhớ những gì Margo-san đã nói ...!
『Tôi nghĩ rằng Nei sẽ không thể làm tình với bất kỳ ai khác ngoài em trai cô ấy 』
「Em hiểu rồi ... Em muốn được gọi chị là『 Onee-chan 』...!」
… Nei-san.
「Ah, phải rồi ... Yo-chan, lấy cái đó... cái màu nâu ấy . 」
「Ah, cái này?」
「Chị sẽ bù đắp sau cho nên hãy hãy làm điều đó đi」
"…Gì?"
「Chị muốn Yo-chan đi nó cho chị
……!」
Nói thế, Nei-san đẩy chân cô ấy về phía tôi.
"…Hiểu rồi"
Nei-san cười.
Quả nhiên, nụ cười của Nei-san là tuyệt nhất.
"Nhanh lên nào!"
Tôi chạm vào chân Nei-san.
Tôi cởi giày đi học của cô ấy ... và đôi vớ của cô ấy có huy hiệu của trường.
「Chị có nên cho em cái vớ này không?」
「... Không, nó ổn thôi」
「Cậu có vẻ không tôn sùng một đồ vật gì đó, theo chị thấy ... cậu hoàn toàn thích sex」
「... Em yêu Nei-san」
「Uwa, nói những thứ như thế ... Yo-chan thực sự rất dễ thương !」
Chân của Nei-san… được sơn móng màu hồng rất dễ thương.
Tôi đặt chân cô ấy vào bên trong ... cái này cài như thế nào nhỉ ?
… Ah… có một cái kẹp ở đây?
「Uwaa ... Katsun nói rằng chị sẽ cảm thấy nó khi con trai chạm vào bàn chân của mình nhưng, đó là sự thật! Chị cảm thấy hồi hộp! Em cũng nên thử với Mi-chan và Megumi-chan. Tôi nghĩ rằng cả hai người họ sẽ bị ướt khi cậu vào chạm chân của họ! 」
… Eh, tôi hiểu với Misuzu nhưng tại sao lại có cả Yamamine-san?
「Yo-chan ... cậu có muốn làm với với Megumi-chan không? Loại cô gái mảnh mai và thể thao đó rất khít và cảm thấy thoải mái khi ôm đấy cậu biết không ! 」
「... Err」
Tôi nhớ lại cơ thể khỏe mạnh của Yamamine-san…
Chắc chắn, bờ mông chặt chẽ của cô ấy rất quyến rũ.
「Cậu có muốn nó không ? Nếu cậu muốn làm thì hãy trả lời đi nào ! 」
"…Em muốn!"
「Un! Vậy thì làm thôi! Onee-chan sẽ để cậu làm chuyện đó! 」
Nei-san nói điều đó thật dễ dàng…
「Được rồi ... trang điểm xong rồi!」
Tôi nhìn lên… Nei-san, lớp trang điểm đó là sao ?!
Cô ấy trang điểm màu đỏ đậm một cách khó hiểu… bằng cách nào đó, nó trông giống như một cái miệng khổng lồ…
「Chị đang không cố tỏ ra xinh đẹp, chỉ vì lợi ích của ngụy trang thôi!」
Chắc chắn ... nếu cô ấy xinh đẹp hơn bình thường ... tất cả những người đàn ông khác sẽ nhìn cô ấy.
Mục đích của ngụy trang, chi tiết đó sẽ là điểm nhấn trong trí nhớ của mọi người ngày hôm nay.
Nếu không làm điều đó thì sẽ làm cho ngụy trang trở nên vô nghĩa.
Haa… Một sự trang điểm để hạ thấp vẻ đẹp có mục đích…
Ngoài ra, Nei cũng đeo kính râm.
Un ... cô ấy có một chút xinh đẹp nhưng nó không nổi bật lắm.
Ừm, nó đã hạ xuống đến mức không có gì kì lạ khi cô ấy bước vào một trung tâm thời trang.
「... Và rồi, đội cái này lên đầu.」
Này ... Nei-san?
Không phải là nó đến từ một công viên động vật khổng lồ ở Mỹ đó chứ…!
Một tai chuột hình móng ngựa…?
「Hãy xem, nếu chị sử dụng cái này, bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng chị vừa trở về từ một công viên động vật , cậu không nghĩ thế sao? Đây là ngày đầu tiên của Tuần lễ vàng mà 」
Không ... nó sẽ là như vậy nhưng.
「Chị cũng có một cái túi đây.」
Sau đó, Nei-san lấy ra một túi giấy có logo của công viên động vật và có in hình nhân vật trên đó.
Nó trông giống như một món quà lưu niệm…
「Được rồi, phần của Yo-chan đây!」
Sau đó, những gì xuất hiện từ trong túi là một cái tai hình móng ngựa khác!
… Tôi cũng sẽ dùng nó ?!
「Heey! Giờ chúng ta trông rất hợp nhau! 」
Tôi không muốn đeo cái này!
… Nhưng, chẳng có cách nào khác vì vậy tôi đeo nó vào.
Un… Làm thế nào nhỉ ?
Nhưng cũng tốt.
Một trong số các cặp đôi thời trang đang đeo tai chuột sau khi trở về từ công viên động vật.
Nó thực sự là một sự ngụy trang dành cho các cặp vợ chồng ...!
"…Đi thôi nào?"
Nei-san nhảy ra khỏi xe.
Tôi hỏi Nei-san khi chúng tôi đi đến trung tâm mua sắm…
「Nei-san, chị có thích công viên động vật không?」
"Chị ghét nó…!"
"…Tại sao?"
「Bởi vì, công viên động vật đó có con chuột hướng dẫn phát ra tiếng bất cứ nơi nào mà cậu đi… hơn nữa, nó giống như con chuột thật vậy…!」
Ngay cả khi chị có nói vậy ...!
Chúng tôi đến cửa hàng thực phẩm trên tầng hai như được chỉ định.
( * Trans : They could try but we’re gonna wear the crown )
Yukino và Endou đang ở đó.
Họ đang ngồi đối mặt nhau, và ăn gì đó…
Yukino ăn hamburher hoặc gì đó.
Endou… tại sao cậu ta lại ăn ramen?
Yukino mặc chiếc váy trắng của cô ấy giống như những gì tôi đã nhìn thấy trong sân bóng chày.
Endou… mặc một bộ đồng phục của một đội bóng châu Âu màu xanh và nửa còn lại là chiếc quần tập của anh ấy.
Có được không? Cậu là một thành viên câu lạc bộ bóng chày cơ mà ?
Cậu có nên mặc một bộ đồ dành cho giải Major League không?
「... Đừng nhìn chằm chằm vào họ như vậy !」
Margo-san đến và cảnh báo tôi.
「Khi họ chú ý đến ánh nhìn của bạn, bọn họ có thể nhận ra và cậu sẽ luôn ở trong sự để ý của họ」
"…Đuợc rồi "
「Đây ... Kem này 」
Margo-san thực hiện lời hứa từ một lúc nãy.
Cô ấy đưa kem cho chúng tôi.
「Cảm ơn Maru-chan!」
「Tôi sẽ quay lại xe và đổi sang đồ ngụy trang tiếp theo ... cùng với hai người. Đây là lần đầu tiên Yoshida-kun tham gia nhiệm vụ. Ngoài ra, Yoshida-kun có thói quen theo dõi Shirasaka Yukino nên hãy để Nei, theo dõi cậu ta, Endou. 」
「Hiểu rồi !」
「... Có đồ ở xe không?」
「Thật là ... tôi không hiểu những gì cậu thích về cô gái đó!」
…Là như vậy sao?
Tôi không nhận thấy điều đó chút nào.
「Yoshida-kun, đừng để Nei một mình.」 Cô ấy chắc chắn sẽ bị tấn công ở đây đấy. 」
「Ah, hiểu rồi」
「... Vì thời gian thay đổi không rõ ràng . Nếu có ai đó đuôi cậu trong ba mươi phú thì chuyện đó sẽ rất lạ phải không?
Nếu cậu không nhận thấy có ai, thì cứ việc ở vị trí đó trên cùng đó mà ngụy trang thì sẽ tự nhiên hơn. Nhưng, nếu cậu mà có cảm nhận thấy rằng phía bên kia 『Có thể đã nhận thấy điều đó, thậm chí chỉ một chút, hãy báo cáo ngay lập tức. Tôi không phiền nếu đó chỉ là một nghi ngờ của 『Có thể』.Thật đáng sợ khi mất cơ hội có thể thay đổi .」
"Hiểu rồi"
「... Vậy thì, tôi để nó lại cho cậu」
Margo-san rời đi.
「Vậy, hãy cố gắng hết sức trong nhé... O-Onee-chan」
「Eh ... Có chuyện gì vậy, Yo-chan?」
「Chúng ta đang ngụy trang nên ... thật lạ nếu gọi chị là『 Nei-san 』... không ổn sao?」
「Ổn rồi! ... Thay vào đó, tốt nhất là hãy gọi như vậy nhiều hơn! 」
"Đuợc"
「Chị có thể gọi em là" Kei-chan "không?」
「... Kei-chan?」
「Un ... Đó là tên của người em quá cố của chị」
…Em trai
「Được. Chị có thể gọi em bất cứ biệt danh gì cũng được! 」
「Vậy thì ... Kei-chan ... hãy đi thôi」
Sau đó ... khoảng một giờ.
Chúng tôi theo dấu hai ngườu họ.
Chắc chắn ... đây là một số công việc trơn tru, và khá dễ dàng.
Yukino và Endou đang nhìn quanh các cửa hàng trong khi cười nói, còn Nei-san và tôi đang theo họ…
Điều này có gì thú vị?
Tôi nghĩ rằng không có nhiều thay đổi trong các cửa hàng để đi nhiều tới vậy…
「Này này ... Kei-chan, không phải những chỗ này rất dễ thương sao.」
Người này ... đang hành động theo lớp ngụy trang của cô ấy à?
Tuy nhiên, tôi không thể nhìn thấy rằng cô ấy thưởng thức các cửa hàng.
「Kei-chan không đến nơi này nhiều lắm sao?」
「Vâng ... tem không thích thời trang」
「Vậy, hãy đi đây một lần nữa ... với chị 」
"…Gì ạ ?"
「Chị nói với em rằng chúng ta hãy hẹn hò ... Chị chắc chắn rằng sẽ rất vui khi chúng ta đi cùng nhau」
「Ah… hiểu rồi」
Có vẻ như tôi đã có một cuộc hẹn trước.
Yukino và Endou đi đến khu trò chơi trên tầng bốn.
Endou… tại sao anh lại chơi trò đánh bóng đó?
Cậu biết rằng cậu giỏi bóng chày mà …
Oh my, Yukino mỉm cười.
Không phải là một cú
『Homerun!』… Nghiêm túc đấy à.
「Kei-chan, em có một cuộc đua với Onee-chan đấy!」
Người này quá nhập tâm rồi !
Nhưng... tôi sẽ làm điều đó.
Sau đó, Endou và Yukino cuối cùng cũng rời khỏi trung tâm thời trang.
May mắn thay, họ dường như không nhận thấy rằng chúng tôi đang bám theo bọn họ.
「Hello Maru-chan? Chúng tôi đang rời khỏi phía bắc của tòa nhà. Chúng tôi đang đi tới phía trước công viên bãi biển! 」
Nei-san liên lạc với Margo-san.
『Hiểu rồi… Tôi cũng sẽ đến đó. Ngoài ra, Katsuko-san cũng sẽ
tham gia 』
Tôi có thể nghe thấy giọng của Margo-san phát ra từ điện thoại của Nei-san.
『Nói với Yoshida-kun. Misuzu đã được kiểm tra nhưng dường như không có bất kỳ sự bất thường nào trên cơ thể cô ấy. Cô ấy được kê toa với một viên thuốc để phòng tránh việc cậu xuất vào bên trong cô ấy rất nhiều .』
"…Cậu có nghe thấy không ?"
"Vâng"
( Trans : * I could take it to the top )
「... Chẳng phải là tuyệt lắm sao?」
"…Cảm ơn nhiều"
Nei-san mỉn cười.
Chết tiệt… Xấu hổ quá.
「Maru-chan, mục tiêu đã đi đến bên bờ biển. Đúng như dự đoán, họ sẽ đến công viên như tớ nghĩ. 」
『OK… Tôi sẽ tìm kiếm bản đồ của công viên. Tôi sẽ vào công viên ở phía bên kia đối diện phía của cậu. 』
「Được rồi... Còn Katsun thì sao?」
『Cô ấy đang trên xe và sẽ tham gia với cậu ngay bây giờ』
… Giờ thì, vòng bo đang dần thu hẹp!