Chương 20
…. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hai người bên trong phòng hội học sinh trở nên ngạc nhiên….
Tôi biết bài nhạc chuông này …
Bethoven “ Fate” – bản giao hưởng số một.
( Link :
)
... Jajajajaan !! – ( Ten ten ten tèn, đúng hơn )
“ Là Yuzuki-sensei gọi ”
Nói vậy, Iwakura-senpai lấy điện thoại ra từ túi của cô ấy ...
Oh ... vậy đây là sở thích của Iwakura-senpai à ?
Sau đó ... khi tôi quay sang phía bên cạnh, đúng như tôi nghĩ, Yuzuki-sensei đang cầm điện thoại của cô ấy ... Sensei đang mỉm cười với tôi trong khi gọi điện...!
Phòng hội học sinh vẫn đang hiện lên trên màn hình ... Iwakura-senpai trả lời điện thoại của Yuzuki-sensei với gương mặt nghiêm túc ...
「... Yukiko đây.」
Từ vị trí lúc này của hai chúng tôi là「Phòng chuẩn bị môn tiếng Anh」 ... Yuzuki-sensei bắt đầu trò chuyện vui vẻ ...!
「... Iwakura-san, em đã nói chuyện gì đó với Shirasaka-san xong chưa ?! Tôi muốn cô ấy quay muốn trở lại sớm .」
「... Vâng. Sensei 」
「Hãy đưa Shirasaka-san đến phía cổng trường phía đông sau mười lăm phút nữa.」
"…Cổng phía đông?"
Lúc này, cánh cổng trường ở phía đông trường tôi đang khóa.
Không có cách nào đi qua chỗ đó được.
Trước đây, tòa nhà dành cho học sinh sử dụng cổng này cho đến cách đây vài năm, dường như cánh cổng phía đông là cổng chính của trường cao trung vào thời đó. (Ngay bây giờ, cánh cổng ở phía nam và phía tây cổng đang được sử dụng bởi các học sinh. )
Sau khi xây dựng tòa nhà mới, khu nhà cũ đã bị phá hủy hoàn toàn và trở thành một khu bỏ hoang.
Tuy nhiên, có một số tòa nhà cũ vẫn được giữ lại.
Khu vực ở phía đông trường đang bị chặn bởi tấm biển 「Đang thi công」 cùng với rào chắn và hàng rào.
Để vào được bên trong, bạn cần phải ra khỏi trường, đi vòng qua bên kia đường mới có thể tiến vào được.
「... Em có nghe thấy không?」
「... Nhưng, Sensei ...」
Iwakura-senpai đàn cố chống lại Yuzuki-sensei.
…Tuy nhiên!!!
「... Iwakura Yukiko, đừng có để tôi phải lặp lại chỉ dẫn của mình đấy !」
Với mệnh lệnh của Sensei ... Iwakura-san giật mình và cô ấy trả lời lại ngay lập tức!
「Vâng ... Iwakura Yukiko sẽ đưa Shirasaka-san đến cánh cổng phía đông bên ngoài trường học trong 15 phút nữa.」
「... Hãy đảm bảo rằng không ai nhìn thấy hai người !」
「 Đã rõ ... Chắc chắn sẽ không có ai nhìn thấy ! Iwakura Yukiko sẽ hoàn thành lời giao phó của sensei ! 」
Đột nhiên, cô ấy trở thành một người khác ...
Khoảnh khắc Yuzuki-sensei gọi hội trưởng bằng tên đầy đủ của cô ấy ... Iwakura-senpai nói chuyện với Yuzuki-sensei với một thái độ cực kì nghiêm túc.
Nó giống như cô ấy là "một người hầu cận trung thành của Yuzuki-sensei" 」...
「Gặp lại sau... Iwakura-san.」
Sensei vươn vai ...
Khoảnh khắc Iwakura-senpai được gọi là 「Iwakura-san」, sự căng thẳng của cô ấy đã hoàn toàn biến mất. Trông senpai như bị mất hết sức mạnh của mình.
「Không-Không ổn chút nào ... Đã - đã được hơn nửa năm kể từ đó và chưa ... Uuu !!」
Nói như vậy, cô ấy ôm lấy bụng mình và vội vã đến chỗ bình nước trong phòng hội học sinh !
「... Ueeeeeeeeeeeeeee !!!」
Iwakura-senpai nôn mửa!
「Senpai ... chị ổn chứ?」
Shirasaka-san tiếp cận Iwakura-senpai trong lo lắng và xoa nhẹ lên lưng cô ấy ...
Senpai vặn vòi nước và đổ nó vào trong khoang miệng mình
...
「Tôi ổn mà ... tôi ổn, cảm ơn ...!」
Sau khi rửa miệng bằng nước máy ... Iwakura-senpai cảm ơn Shirasaka-san ...
「Tôi cảm thấy không ổn. Khi Yuzuki-sensei gọi tôi bằng tên, tôi không thể chống lại lệnh của sensei. Thời gian đã trôi qua
khá lâu nên tôi nghĩ rằng tôi có thể chống lại lời nguyền của cô ấy với tôi dù chỉ một chút ... Nhưng, tôi đã không thể cưỡng lại được…. 」
「... Senpai」
「Em thấy đấy ... Tôi là một con người hoàn toàn khác trước khi tôi gặp Sensei. Tôi trông ảm đạm, xấu hổ khi gặp người lạ, và không thể đứng phát biểu trước mặt người khác ... Và tôi cũng không bao giờ nghĩ đến việc chạy đua cho vị trí chủ tịch hội học sinh. 」
"…Là sao ?"
「Đúng thế ... Tôi luôn ẩn mình trong cái bóng của người khác, một người phụ nữ chỉ biết chờ đợi và nhìn mọi thứ xung quanh. Không ai biết tôi có tồn tại hay không. Một bóng ma. 」
「...Em không thể tin được….」
「Tôi giống như một sinh vật hoàn toàn trong suốt và sự tồn tại thì tựa như không khí ... và luôn là mục tiêu bị đùa cợt của những người xung quanh…」
「... Eh?」
「Những đứa trẻ thân thiện hoặc khó gần, tốt hoặc xấu, những người giỏi giang hoặc kém thể thao, những học sinh chăm chỉ hoặc lười biếng, tất cả mọi người đều biến tôi thành trò đùa của họ. Tôi ghét tất cả các học sinh ở trường. Tôi nghĩ 「Tất cả mọi người đều nên chết hết đi.」. 「Tôi khác với những học sinh ở đây, đây không phải là nơi tôi thuộc về.」 Tôi đã dành cả rất nhiều thời gian hàng ngày để nghĩ về điều đó ... 」
Shirasaka-san bị choáng váng vì những lời thú nhận của Iwakura-senpai.
「... Tôi luôn bị coi là người ngu ngốc nhất. Một con ngốc thực sự. Đó là lý do tại sao tôi lại tin một người như Yuzuki sensei rằng ... 「Tôi sẽ đưa em đến một thế giới mà những học sinh khác chưa từng trải qua ...」 ... Nhưng, đó là địa ngục 」
Khuôn mặt của Shirasaka tràn đầy sự sợ hãi ...
「Sensei luôn nói ...「 Iwakura Yukiko đi đến chỗ này hôm nay 」vào lúc đó, tôi đã bị sensei nắm lấy điểm yếu của mình vì vậy tôi không thể chống lại cô ấy ... Với mệnh lệnh của Sensei, tôi đã đi đến các địa điểm khác nhau ... đầu tiên là một khách tình yêu bẩn thỉu nằm ở gần nhà ga.
Sau đó, trinh tiết của tôi đã bị cướp đi bởi một gã đàn ông lạ mặt và tôi bị hiếp dâm hàng ngày ...! 」
…Tôi hiểu rồi.
「Đứa trẻ bị bán đi」 mà Yuzuki-sensei nói lúc trước là
Iwakura-senpai ...!
「「 Iwakura Yukiko, đi đến nơi này hôm nay 」,「 Quan hệ với hắn ta cho ngày hôm nay 」... Và tôi đã có những trải nghiệm tồi tệ nhất. Tôi bị một gã đàn ông giàu có hãm hiếp trong một khách sạn chất lượng cao. Tôi còn quan hệ tình dục trên một chiếc máy bay với du khách nước ngoài ở độ cao 10.000 mét. Hơn nữa ... Bị
những người vô gia cư hãm hiếp tập thể trong một công viên vào ban đêm ở một thị trấn mà tôi không hề biết. Tôi thậm chí còn bị đem đi bởi một băng nhóm xe gắn máy và bị ép quan hệ với giá 300 yên một lần ! Tất nhiên, tất cả đều là 「Những trải nghiệm đặc biệt」 nhưng ... đó là địa ngục bất tận ...! 」
Iwakura-senpai đã có những trải nghiệm kinh khủng ...
「Cuộc sống địa ngục đó vẫn tiếp diễn trong ba tháng. Rồi một hôm, Yuzuki-sensei nói với tôi. 「Iwakura Yukiko, vậy thì kể từ ngày mai em sẽ bán bản thân mình như thế nào? Bán cơ thể của em cho những học sinh đã từng coi em là con ngốc thì sao . Chúng ta nên bán bao nhiêu cho mỗi lần quan hệ nhỉ ? 」... Cô ấy nói」
... Đ- độc ác !
Sensei đang cười bên cạnh tôi ...
「Cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã có thể chịu đựng được vì tất cả các gã bạn tình của tôi trong lúc bán dâm đều là những người mà tôi không quen biết. Tôi không bao giờ gặp lại tất cả bọn chúng sau lần đó và bọ họ đều là những người mà tôi không biết. Nhưng, tự bán mình cho các học sinh trong trường này ? ... Tôi không thể chịu đựng được điều đó. Đó là lý do tại sao, tôi đã nói với Sensei rằng「Em thà chết còn hơn là làm thế ... xin hãy giết em đi」 !! 」
Hơi thở của Shirasaka-san như bị ai đó tước đi…!
Iwakura-senpai tiếp tục câu chuyện ...
「... Vào lúc đó, tôi đã cực kì tuyệt vọng. Tôi ghét bản thân. Tôi đã nghĩ rằng tôi dơ bẩn hơn bất cứ ai trên thế giới. Tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi đã kết thúc ... Nhưng, Sensei không cho phép tôi chết ... !! 」
Sensei nói trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình một cách vui vẻ.
「Tôi đã nói với Iwakura-san rằng. 「Em
đang nói gì vậy, làm sao em có thể nói rằng cuộc sống của mình đã kết thúc?」 」
Iwakura-senpai trong phòng hội học sinh như đang nhấn mạnh từng chữ ...
「... Mọi thứ đã chấm dứt rồi, em không bao giờ có thể quay lại được nữa. Đó là những gì tôi nghĩ ... Nhưng, Sensei đã nói với tôi ... !! 」
Các từ ngữ của sensei và Iwakura-senpai chồng lên nhau cùng một lúc ...!
「「 ... Hãy nghĩ rằng bản thân của em trước đây đã chết. Iwakura Yukiko sẽ tái sinh từ đây !!! 」」
Nụ cười của sensei và những giọt nước mắt của Iwakura-senpai ...
Shirasaka-san trong phòng hội học sinh đã không thể thốt lên lời nào ... và tôi ở phía trước màn hình thì là sự kinh ngạc ...
「Ngày hôm sau, tôi không còn được gửi đi làm gái mại dâm. Nhưng, tôi vẫn nhận được lệnh từ Yuzuki-sensei... 「「 Iwakura Yukiko, đi đến chỗ này ngày hôm nay 」「 Đến công ty với người này hôm nay. 」」 Nhưng đó là một thẩm mỹ viện cao cấp, một cửa hàng làm đẹp nổi tiếng, một giáo viên về cách ứng xử hiện đại,
một chuyên hia tư vấn tâm lí... Tất cả bọ họ đều là phụ nữ. Tôi đã không còn gặp bất kỳ người đàn ông nào. Sau đó, tôi dần dần thay đổi ... 」
「... Thay đổi?」
Shirasaka-san lẩm bẩm lặng lẽ.
「Đúng vậy ... đầu tiên là ngoại hình của tôi. Làn da và mái tóc của tôi trở nên đẹp hơn, phong cách bản thân tôi đã thay đổi với những bài học lặp đi lặp lại. Học cách phát biểu, cách nói chuyện với người khác, thậm chí cả phát âm của bản thân cũng đã được dạy dỗ một cách nghiêm ngặt. Tôi dần trở thành một con người hoàn toàn khác. ... Sau đó, số lượng học sinh nói chuyện với tôi trong trường học đã tăng lên. Tuy nhiên, cảm xúc của tôi vẫn chưa thay đổi. Rồi một hôm, sensei bảo tôi... 「Iwakura Yukiko, em sẽ chạy đua cho vị trí tân chủ tịch hội học sinh」! 」
Sensei đứng bên cạnh tôi cười khúc khích ...
「Tôi trả lời ...「 Em không thể. Hội học sinh không phù hợp với em. 」Sau đó, Sensei nói với tôi rằng「 Đúng vậy, nó không phù hợp với em. Đó là lý do tại sao, hãy hành động. Làm chủ tịch hội học sinh, và thay đổi nó nó theo ý của mình bằng những điều luật ! 」」
... Đạo luật ?!
「Sau đó tôi đã được học các bài thuyết trình trước đám đông. Tôi nghĩ, có thể việc này đã được lên kế hoạch ngay từ đầu. Sensei nói... 「Hãy diễn kịch. Em có diễn một vở kịch được đúng không ?
Mọi thứ đều là sự dối trá . Sẽ chẳng có vấn đề gì với bản thân mình cả. Hãy tưởng tượng một vị chủ tịch hội học sinh nào mà các học sinh trong trường này đều mong muốn ? Sau đó, diễn y như vậy ! 」」
…Đó là một lời nói dối!
Iwakura-san trở thành chủ tịch hội học học sinh là do sensei đứng sau…số lượng phiếu bầu đã bị thao túng.
「Tôi đã làm như những gì sensei đã nói... Tôi đã dẹp bỏ tính cách của mình và hành động như một người phụ nữ phù hợp mà mọi người đều mong đợi từ một chủ tịch hội học sinh. Sau đó, tôi đã được bầu. Ngay lúc này, có rất nhiều người mong muốn là bạn của tôi . Rất nhiều học sinh khao khát vị trí này. Khi tôi trở thành chủ tịch hội học sinh, Sensei đã ngừng gọi cho tôi ... Có lẽ, cô ấy đã mệt mỏi với tôi.... Yuzuki - sensei đã đẩy tôi đến tận cùng của sự tuyệt vọng. ... Nhưng, cô ấy lại cho tôi hy vọng để sống. Tôi đã nói với em về bạn trai của mình trong trường đại học, đúng không? ... 」
"…Vâng"
「Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm tình yêu trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng, tôi đã gặp người đó ... và đã yêu. Vào thời điểm đó, tôi đã thử nghiệm phương pháp mà sensei đã nói 」
「... Nó là…?」
"Đúng vậy. Tôi lại diễn kịch ... Tôi tưởng tượng những gì mà anh ấy thích rồi diễn y như vậy. Sau đó, tôi đã có thể khép lại quá khứ của mình. Tôi đã hành động với tất cả khả năng của mình, và cuối cùng cũng được đền đáp.”
Iwakura-senpai rơi nước mắt.
Shirasaka-san ôm lấy Senpai một cách lặng lẽ ...
“Iwakura-senpai không giống em.”
Iwakura-senpai ngước lên nhìn Shirasaka-san ngạc nhiên trước những gì cô nghe thấy từ Yukino.
「Chị vừa nói với em lúc nãy rằng「 Chúng ta đã có cùng chung một trải nghiệm đúng không ?」」
"…Đúng vậy "
「Nhưng
... Những trải nghiệm của chị thực sự quá kinh khủng. Và chị đã vượt qua được những điều khắc nghiệt như thế, còn em…. !!! 」
「... Shirasaka-san…」
「Em đã từng nghĩ rằng mình là người bất hạnh nhất trên thế giới này ... Em đúng là một con ngốc ... En là một con người dơ bẩn !」
Shirasaka-san bắt đầu khóc.
Lần này, tới lượt Iwakura-senpai ôm cô ấy ...
"…Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đừng quan tâm đến nó nữa ... Em không cần phải nhớ nó ... 」
Tôi vẫn tiếp tục tìm nhìn hình ảnh của hai người bọn họ...
「... Giờ thì, chúng ta nên đi chứ ?」
Yuzuki-sensei đứng dậy. Cô ấy bỏ tách café ra.
「Eh ... C-chúng ta sẽ đi đâu ?!」
「Chúng ta cần phải đến trước hai người bọn họ ở nơi mà tôi nói với Iwakura-san.」
"…Nhưng"
Hình ảnh hai người trên màn hình…..
「Cuộc nói chuyện kết thúc rồi. Không có thêm thông tin nào có thể xuất hiện đâu... Iwakura-san cũng biết tôi rất đúng giờ, vì thế cô ấy sẽ đưa Shirasaka-san tới như đã hứa ...! 」
Nói như vậy, sensei tắt màn hình.
"…Đi thôi !"
Có vẻ như đây là mệnh lệnh nhỉ ...
Tôi đi ra khỏi phòng ...
Chúng tôi đang đi đến cổng phía nam của khuôn viên trường.
Tôi và Yuzuki-sensei
đi vòng qua bức tường của trường học và tiến về phía cánh cổng phía đông.
Không có ai ở đây cả.
「Với lý do để đảm bảo an toàn cho người dân khỏi các phương tiện vận tải đang thi công xây dựng trường học, đường phố chính đã bị đóng cửa. Không có bất kì ai ngoại trừ người ở trong khu phố này có thể đi ngang qua đây. 」
... Hey, Yuzuki-sensei đã làm việc đó à ?!
Tôi thấy một cái cổng sắt lớn ở phía trước bức tường.
Có hàng rào xây dựng được đặt ở phía trước của cánh cổng ...
Có vẻ như chỗ này đã đóng cửa được một thời gian khá lâu rồi…
Sensei vượt qua hàng rào chắn và đi tới trước phòng bảo vệ bên cạnh cánh cổng.
Dường như căn phòng bảo vệ được thiết kế để có thể đi vào bên trong trường.
「... Chúng ta có thể vào bên trong phòng bảo vệ này.」
Chắc chắn, phòng bảo vệ được thiết kế thông với khu kí túc xá và khuôn viên.
Nếu bạn mở cả hai cánh cửa, bạn có thể đi vào trong trường ...
Sensei nhấc chốt cửa và mở cửa phòng bảo vệ.
「... Yoshida-kun, kiếm chỗ nấp đi.」
「... Eh?」
「Tôi không muốn Iwakura-san gặp cậu.」
... Cô ấy đang có kế hoạch gì?
Tôi miễn cưỡng trốn trong phòng bảo vệ.
Tôi có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài từ cửa sổ phòng bảo vệ ...
Đã gần 5 giờ rồi. Lúc này đã là cuối tháng tư.
Bầu trời đang dần chuyển sang màu cam….
「... Sensei, em đã đưa Shirasaka-san đến」
... Tôi nghe thấy một giọng nói bên ngoài. Là giọng của Iwakura-senpai.
"Làm tốt lắm. Iwakura-san, em có thể quay trở lại được rồi... 」