“... Quốc phá sơn hà tại/ Thành xuân thảo mộc thâm--”
Kurumiya lật trang sách chậm rãi bằng tay trái trong khi đọc lớn bài thơ, tay phải cô gõ nhẹ cái ống sắt vào vai, trong lúc đi lại chậm rãi trong lớp học. Mặc dù lớp học vẫn bị bao trùm bởi bầu không khí căng thẳng như thường lệ, gần đây, tùy thuộc vào điều kiện mà nó sẽ hạ xuống nhanh chóng.
Có lẽ trong vòng 5 ngày kể từ khi Kyousuke và những người khác học ở đây, tất cả đều bắt đầu quen với cuộc sống ở Trường luyện ngục phục hồi chức năng. Tất nhiên, Kyousuke không phải ngoại lệ.
“-- Cảm thì hoa tiễn lệ/ Hận biệt điểu kinh tâm…”
Khi Kurumiya lướt qua Kyousuke, cô lườm cậu trong một khoảnh khắc. Dù vậy, Kyousuke vẫn bình thản. Kurumiya cũng là giáo viên và phải làm nhiều thứ hơn là chỉ kỉ luật.
Mặc dù đám học sinh chọc giận Kurumiya nhiều lần trong ngày(cơ bản là Mohican) và bị kỉ luật, buổi học lại bình yên đến lạ thường.
Những hình vẽ Grafiti vô tình lọt vào tầm mắt, cái nhìn liếc từ bạn cùng lớp, hành động vô lí của Kurumiya như tấn công bất thình lình--ngoại trừ những điều đó, về cơ bản đời sống ở lớp học này cũng chả khác gì lớp Kyousuke đã học ở sơ trung….
“... Oáp.”
Eiri ngáp dài, có vẻ như cô ấy chuẩn bị ngủ. Điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Chưa kể, hệ thống của trường Luyện ngục là mỗi giáo viên đều đảm nhiệm việc giảng dạy tất cả môn học cho lớp mà bản thân chủ nhiệm. Xét về mặt là một nhà giáo giục, Kurumiya khá là xuất sắc.
Nhấn mạnh những điểm chính đang tiến hành từ cơ bản đến chuyên sâu, sự hướng dẫn của cô ấy rót kiến thức vào tâm trí cậu nhưng một dòng nước êm đềm.
Giọng nói của cô nàng loli này cũng khá đáng yêu và dễ nghe nữa.
“... Phong hoả liên tam nguyệt/ Gia thư để vạn kim--”
Lắng nghe bài thơ Xuân vọng của Đỗ Phủ, Kyousuke liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường để kiểm tra thời gian.
(10 phút nữa hết giờ nhỉ… huh)
Hiện tai, có một thứ vướng mắc trong đầu cậu ngay khi nó luớt qua trong tâm trí, làm cậu khổ sở.
Đó là vì lá thư hiện tại đang kẹt trong túi của Kyousuke.
Lá thư được viết cho Kyousuke được cậu tìm thấy trong tủ giày vào sáng nay. Chữ viết tay con gái, được viết theo vòng tròn với dấu trái tim. Đây chính là nguồn cơn của cái ác đang đe dọa sự bình yên của Kyousuke.
“-- Bạch đầu tao cánh đoản/ Hồn dục bất thăng trâm…”
Cảm thấy giọng lầm bầm của Kurumiya đang xa dần, Kyousuke nắm chặt nắm đấm của mình.
Vẫn còn 1 trở ngại chết người cuối cùng. Và 1 lần nữa, không có chỗ cho sự sai lầm.
“ Kamiya-kun... đã giết 12 người, cậu...”
Sau giờ học, ở 1 nơi bỏ hoang sau phong thể hình, Kyousuke đến gặp 1 cô gái.
Mái tóc đen dài óng ả. Làn da trắng như tuyết. 1 đàn chị năm hai, cô ôm lấy cậu, vòng tay cô qua eo Kyousuke từ đằng sau, khẽ uốn người 1 cách ngượng ngùng.
Bên dưới đôi lông mi chớp chớp, đôi mắt dễ thương của cô nhìn thẳng vào Kyousuke, thu hút những xúc cảm đặc biệt.
Hít một hơi dài để thả lỏng bản thân, mặt cô ấy đỏ bừng lên như trái táo chín.
“ Chị yêu em! Vậy nên, làm ơn… Hãy băm nát tim nhau bằng tình yêu của chúng ta!”
Thổ lộ suy nghĩ thật bên trong cô ấy…
Cô rút ra con dao sinh tồn được giấu sau lưng và đâm bất thình lình vào cổ họng Kyousuke
“ Uwahhhh!? I-I’m sorry!”
-- Xoẹt. Kyousuke né được đòn tấn công bất ngờ ở giây cuối cùng, đấm vào bụng cô ấy.
“ Hự". Cô nữ sinh kêu lên 1 tiếng trước khi gục xuống trong với vẻ hạnh phúc và ngây ngất tột độ trên khuôn mặt.
Kyousuke đỡ lấy cơ thể cô ấy trong khi lau mồ hôi lạnh trên trán.
--Pha đó quá nguy hiểm. Cậu đã hạ thấp cảnh giác vì cô ấy là đàn chị. Đáng lí ra khi đã là năm hai, cô ấy đáng ra đã được cải tạo rồi chứ? Và tại sao cô ấy lại mang theo dao…
“... Ara? Cậu lại từ chối một bé nữa à? Nhưng lần này khá ngon đấy chứ.
Vừa lúc Kyousuke đặt cô gái bất tỉnh xuống sàn nhà, Renko xuất hiện từ 1 góc chết của phòng tập.
Sau đó, Eiri và Maina cũng lần lượt xuất hiện, Eiri thì nghiến răng còn Maina thì vỗ tay, trầm trồ “ Kyousuke nổi tiếng quá. Thật tuyệt vời!”
Kyousuke thở dài và đứng dậy.
“Mình quan tâm về tính cách hơn vẻ bề ngoài, được chưa… Kể cả khi mình nổi tiếng với 1 đám tâm thần, việc này cũng chả khiến mình vui chút nào."
TRong vòng 3 ngày sau vụ náo loạn tuần trước, Kyousuke liên tiếp nhận được lời tỏ tình từ các cô gái hết lần này đến lần khác.
Tổng cộng là 10. Trung bình hơn 3 lần 1 ngày, sự nổi tiếng quá mức đối với các quý cô của cậu cũng dần giảm xuống. Dẫu vậy, khi mà họ đều phạm tội giết người mà không có ngoại lệ, cách thức tỏ tình của họ cũng điên không kém.
“Mình muốn biết mọi thứ về Kamiya-kun.” Suýt bị xẻ thịt.
“Hãy để tớ ăn Kamiya-kun… Để ta hòa làm một.” Cậu bị đẩy ngã bởi một cô gái với đôi mắt khong chút ánh sáng bên trong.
“Em thực sự muốn treo anh lên như đồ nội thất trang trí.” Lời tỏ tình điên rồ từ cô gái cầm cưa bằng một tay.
Rồi có cả tiếng khóc khủng bố của Bob khi bị từ chối, khiến cô ta trở thành kẻ không thể cản phá. Kyousuke bỏ trốn vì cuộc đời yêu quí của mình trong lúc Bob phá nát nửa ngôi trường…
Tệ vãi loằn.
Để Renko và các cô gái ở chỗ tỏ tình cũng là một cách bảo đảm. Cho dù sự việc vẫn chưa tệ đến mức phải nhờ đến họ, Kyousuke biết đây chỉ là vấn đề thời gian.
“ Ở tình trạng này, chắc tôi không trụ nổi đâu… đời tôi bế mạc rồi.”
Mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, Kyousuke ôm đầu gục xuống.
Renko khoanh tay suy nghĩ và đặt ngón cái lên mặt.
“ Cậu đang từ chối từng người một đấy… Dựa vào thể trạng của cậu, tâm trí cậu chắc chắn gần tới giới hạn rồi đúng không? Nhưng vì cậu quá nổi tiếng, ta không thể làm gì cả… À đúng rồi!”
Rất nhanh, Renko vỗ hay bàn tay lại với nhau như để truyền cảm hứng với một ý kiến tốt.
“ Cậu nhận được lời tỏ tình vì cậu độc thân! Nói cách khác, một khi cậu có bạn gái, việc tỏ tình sẽ dừng lại! … Đúng không? Cậu thấy ý kiến này không tệ đúng chứ? Foosh.”
“ Không hiệu quả đâu, tớ chả có ai để hẹn hò cả.”
Nếu tôi có ai đó để hẹn hò, tôi chắc chắn sẽ làm thế, nhưng đám con gái ở đây là đám tâm thần nguy hiểm vãi đạn.
“ Hử? Cậu không phải là tìm kiếm quá xa rồi sao Kyousuke? Nhìn kĩ xem, ứng cử viên để làm bạn gái … chẳng phải có 3 người ở đây sao?
Quay về phía Eiri mà Maina, Renko dang rộng tay như một cử chỉ giới thiệu.
Nghe vậy, Eiri đáp “ Hả? Làm như tôi muốn ấy” vaf từ chốt ngay lập tức.
Maina cũng trả lời “ Eh!? Bạn gái của Kyousuke!? Chắc là không được rồi. Mình nên nói sao nhỉ, ừmm… xin lỗi!” và ngượng ngùng cúi đầu.
Mặc dù không phải là người tỏ tình, Kyousuke cảm thấy có vẻ như là cậu vừa bị đá vậy.
“ … Này Renko. Cậu định làm gì để bù đắp cho những xúc cảm bị tổn thương sâu sắc của tôi như thế hả?”
Có lẽ vì chịu một đòn quá đau vào lòng tự trọng, Kyousuke cảm thấy khá buồn.
Cả Eiri lẫn Maina đều xinh đẹp, chơi với họ khá vui, nhưng Kyousuke không ngờ rằng cậu bị từ chốt ngay phút đầu. Cái chết tức thì.
Đối diện với một Kyousuke đang bị tổn thương tột cùng, Renko gật đầu với 1 tiếng “ foosh.”
“ Đúng thế. Vậy thì quyết định rồi nhé! Hẹn hò với mình đi, Kyousuke.”
“ Tôi từ chối.”
“-----”
“ À thì… B-Bởi vì, nghĩ về nó đi! Sau cùng thì cậu đang đeo mặt nạ và tôi chẳng thể thấy mặt cậu. Cho dù tôi thực sự thích cái cách cậu luôn tỏ ra vui vẻ và tràn đầy năng lượng, nhưng yêu cầu tôi hẹn hò với một người mà tôi chưa từng thấy mặt, thì có hơi…”
Đưa ra diện mạo như vậy, nó khá là đáng sợ nếu Renko đột ngột im lặng, đoán được chuyện gì xảy ra với cô ấy là bất khả thi.
Ngay khi Kyousuke cảm thấy bị choáng ngợp bởi áp lực vả bỏ nụ cười qua 1 bên, Renko thở dài “shuko”.
“ Thế còn còn câu quan tâm về tính cách hơn vẻ bề ngoài? Cậu nói dối à?”
“ Không hề, tôi không nói dối về nó… nhưng cũng có giới hạn, phải không? Hơn nữa, một người đeo mặt nạ 24h mỗi ngày có vẻ hơi mơ hồ, tôi không thể không tự hỏi rằng đầu óc họ có ổn không… Đúng chứ?”
“ Xấu tính quá… như thế là xấu tính lắm đấy, Kyousuke! Quá xấu tính! Tớ đã tin tưởng cậu đến thế mà… Tớ đã tin tưởng cậu là 1 người không chọn bạn gái dựa trên vẻ bề ngoài! Tớ đã tin ngực bự là đủ rồi!”
Giống như hình ảnh được lấy ra từ tranh biếm họa, Renko ôm chầm lấy Kyousuke.
Và rất tự nhiên, bộ ngực đầy đặn của cô ấy ấn chặt vào eo của cậu…
Cái cảm giác mềm mại và sung sướng khiến Kyousuke kêu lên trong sự bất ngờ
“ Oi!? Đồ ngốc này… Bỏ ra ngay! Thả tôi ra!”
“ Không! Không bỏ, không bỏ và không bỏ! Foosh! Foosh!”
“ Thôi ăn vạ đi! Và ngừng ấn ngực cậu vào người tôi nữa! C-Cậu đang cọ vào hơi mạnh… “
Khó có thể nói việc này là vô tình hay cố ý, trong khi Renko vừa xoay người liên tục vừa kêu “không bỏ”, ngực cô chậm rãi ép vào và biến dạng, kẹp 1 phần cơ thể cậu ở giữa chúng, tạo ra một xúc cảm tuyệt vời không thể dứt bỏ.
Mặc dù độ cứng của chiếc mặt nạ phòng độc đang làm đau cậu, Kyousuke bắt đầu có suy nghĩ nửa vời--” Một chiếc mặt nạ cũng ổn mà.”
“... Tsk.”
1 tiếng chậc lưỡi sắc nhọn. Eiri đang nhìn Kyousuke và Renko với ánh mắt đầy sát ý.
Maina thì đang ôm má, lí nhí “Bạo dạn quá, Renko-chan…” và đỏ mặt.
Kyousuke cuối cùng cũng lấy lại ý thức và cuống cuồng đặt tay lên vai Renko để đẩy cô ấy ra.
“Urgh, này… Buông ra, ngực mặt nạ! Dừng việc vô lí này lại! Eiri và Maina vẫn đang nhìn kìa! Cô không thể chú ý một chút tới ánh mắt của mọi người--”
“Đúng rồi, Kyousuke! Vẫn còn một cách khác!”
Ngay lập tức, Renko buông cậu ra và nói lớn.
Đối mặt với phản ứng quá mức đột ngột, Kyousuke hỏi trong kinh ngạc:
“... Hả? Cách gì vậy?... Với lại, cậu đang nói về chuyện gì?”
“Tỏ tình, tỏ tình! Tớ tin rằng đó là cách tốt nhất để ngăn chặn làn sóng tỏ tình.”
và khi Kyousuke hỏi “Thật à!?... Làm thế nào?”, Renko cười “Foosh.”
“Vậy thì hãy trông chờ điều đó. Tác dụng sẽ rất lớn, cứ thư giãn đi. Hãy để mình xóa đi những ngày tháng nguy hiểm này! Hmmshuko~!”
Renko ưỡn ngực hết cỡ và xác nhận.
Nhìn Renko thể hiện khía cạnh có thể nhờ cậy trong một khoảnh khắc hiếm có, giọng Kyousuke trở nên xúc động:
“Chuyện đó khá to… không, ý tôi là tự tin với cậu. Tôi trông cậy vào cậu, Renko
x x x
“Tôi đúng là điên mới trông cậy vào cô.”
Hết thứ 7, một ngày nghỉ. Rôi thứ 2 đến báo trước một tuần mới.
Khi giờ nghỉ trưa đến, Kyousuke ngay lập tức thất vọng ở căng tin. Cảm thấy sức lực bị rút cạn hoàn toàn, cậu nhìn chằm chằm vào cái thìa đầy “cơm trứng chiên thừa để qua đêm” hiện diện trước mặt cùng câu nói “mở miệng ra và nói A nào~”
Ngồi bên cạnh cậu,tay trong tay, Renko đang dùng tay kia để đút cho Kyousuke cùng lúc. Thở dài “shuko…”, cô đặt chiếc thìa xuống trong sự thất vọng.
“Sao vậy, Kyousuke? Cậu trông không được vui. Hãy lovey dovey thêm nữa nào~”
Chưa dừng lại, Renko ôm tay cậu ấy còn chặt hơn, ép vào Kyousuke. Không chỉ ngực, mà toàn bộ cơ thể cô ấy mềm mại đến mức khiến cậu đê mê. Hương thơm ngọt ngào của xà phòng tỏa ra từ người cô ấy.
“...”
Nếu không phải vì cái mặt nạ khí độc nhấp nháy sáng cả trong lẫn ngoài tầm nhìn của cậu. Kyousuke có lẽ mất hết lí trí.
Bắt đầu từ lúc họ gặp nhau trong giờ nghỉ, Renko đã dính với cậu như thế này.-- Như thể khoe ra cho tất cả nhìn thấy.
“... Nói này, Renko. Cái cách cậu dính với tôi, nó có thực sự giúp ngăn các cô gái khác tiếp cận tôi, nhưng không còn cách nào khác sao? Cái cách cậu hành động khiến ta giống như hẹn hò vậy.”
“Đúng, chẳng phải là vậy sao? Đó chính là kế hoạch đấy. Kế hoạch ‘công khai tình cảm để mọi người nghĩ ta đang hẹn hò’! Sau cùng thì, chúng ta đâu có thực sự hẹn hò, vậy nên không có gì bất lợi, phải không?”
“Không, tôi không có ý đó. Nói sao nhỉ? Cách này… ”
Mình không muốn mọi người nghĩ rằng mình hẹn hò với một cô gái đeo mặt nạ hơi độc chút nào. Dù sao đi nữa, Kyousuke cũng không thể mở miệng thú nhận điều đó được.
“...’ Tôi không muốn bị hiểu lầm là đang hẹn hò với một cô gái đeo mặt nạ hơi độc’? Nếu tôi là Kyousuke, đó chắc chắn là điều tôi lo ngại. Mọi người sẽ bắt đầu tự hỏi về khẩu vị của tôi đấy.”
Ngồi ở góc chéo đối diện cậu, Eiri đã nói hết mọi thứ trong suy nghĩ của Kyousuke.
Nghe thấy lời cáo buộc không mấy nhẹ nhàng, Renko bắt đầu nổi giận.
“Tớ không phải loại gái điếm như thế! Đó là một sự hiểu lầm! Không thể nào, mấy người không nhìn thấy đôi mắt to trong veo của mình à?”
“... Phải rồi, làm như có người nhìn thấy vậy. Chúng không hề lộ ra. Chưa kể, cô đang hành động giống 1 ả điếm đấy, phải không? Dính chặt với tôi như thế này, cô không xấu hổ sao?... Nhìn Maina kìa.”
“... À ừm.”
Maina cuộn tròn thân hình nhỏ bé lại, cô ấy có vẻ như rất xấu hổ.
“... Cô đã phản ứng thái quá ngay từ đầu. Lời tỏ tình của đám fangirl đó giống như xe nhạc diễu hành vậy, cứ lờ chúng đi. Nếu như kích động bọn họ, chẳng phải là phản tác dụng sao?”
Cuối cùng Eiri “hừm..” một tiếng và nhồi ít “mì ống bỏ qua đêm” vào miệng.
Không thể nói rằng Renko đã chấp nhận lời cáo buộc của Eiri chưa, nhưng Renko tách khỏi người Kyousuke và gật đầu một cái thái quá.
“Tớ hiểu rồi. Cuối cùng cũng nhận ra. Nói cách khác, ý Eiri là: ‘Làm mấy trò lovey dovey trước mặt tôi, cô đang khiêu chiến đấy à? Nhưng mình cũng muốn làm lovey dovey với Kyousuke nữa!’ Phải vậy không?”
“Phụt!?”
Mì ống bay ra từ miệng Eiri.
“Kyah!? Cậu ổn chứ, Eiri-chan!? Awawawa.”
Maina buông đũa xuống và vỗ lưng Eiri.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Eiri, cô giận dữ lườm Renko.
“Thế quái nào cô lại đưa ra cái kết luận đó hả!? Nó quá ư ngu ngốc. Biến đi và chết luôn đi! Cô muốn chết hả!?”
“Eh… Bởi vì Eiri này, chẳng phải cậu đã nói *Đừng khiêu khích tôi?’ Phải không?”
“Tôi không có nói thế! Tiện thể, đừng bắt chước cách tôi nói chuyện. Nó khó chịu lắm đấy.”
‘... Không phải mình đang bắt chước cậu đâu.’
“Hả!? Tôi đã bảo cô đừng bắt chước tôi đúng không!? Hơn nữa nó không giống nhau chút nào!”
“Bộ ngực phẳng là một biểu tượng quyền lực. Chúng đáng giá vì sự hiếm có của nó. Nên nó chẳng làm tôi buồn phiền chút nào. Đi chết luôn đi.”
“Q-Quá phiền rồi đấy! Câm mồm! Cẩn thận hoặc tôi giết cô, ok!?”
Giọng thanh cao của Renko thực sự khá là hay ho đấy. Eiri đứng dậy, rướn người về trước và hét 1 cách đầy bạo lực.
Đôi mắt ngái ngủ thường ngày của cô ấy mở rộng đến 90%, mặt cô đỏ bừng.
“Uwahhhhh, Eiri giận rồi!? Cứu tớ, Kyousuke. Tớ bị giết mất!”
Renko ôm lấy với đà quá mạnh, khiến mũi Kyousuke đập một cách thô bạo vào chiếc mặt nạ.
Hai cảm giác mềm mại mở rộng trên ngực cậu.
“Ouch!? Này, đừng ấn vào người tôi nữa, Renko!”
--Hơn nữa, đừng để tôi bị bắt gặp!
Trong khi Kyousuke cố gắng đẩy Renko ra, Eiri quan sát họ với đôi mắt đầy tức giận.
Biến thành lực hữu hình, cơn giận rướn lông mày cô ấy lên, trông như đang co giật vậy.
“... Tại sao cậu phải cố vờ như đang đẩy cô ta ra? Rõ ràng cậu đang được nó khuấy động, đồ biến thái. Bệnh hoạn.”
“Hả? Cô đang nói về cái gì vậy?”
“Chảy máu mũi, cậu đang chảy máu mũi, Kyousuke-kun.”
“... Eh?”
Được chỉ ra bởi Maina. Kyousuke xác nhận.
Máu đỏ tươi chảy ra từ mũi cậu đã làm ướt cả ngón tay.
“C-Cái quái gì thế này!? Khoan đã, cái này là do mũi mình bị dập vào mặt nạ của Renko --”
“Đó là vì cậu đập vào ngực cô ta. Không sao, đúng như mong đợi từ một gã thay đổi ý định chỉ vì ngực… Hoàn toàn vô nghĩa. Chẳng phải đó chỉ là một đống mỡ hay sao… Hmph.”
“Tội nghiệp Eiri-chan không có ngực.”
“----”
“Ahhhhhhhhh! X-X-X-X-X-Xin lỗi! Vấn đề đó làm Eiri-chan buồn phiền nhất, mình không thể tin được là mình… Awawawa.”
Có lẽ do không ngờ Maina sẽ nói điều gì đó như vậy, Eiri đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng. Đôi vai mảnh dẻ của cô ấy khẽ run lên.
Cười lên “Foosh” trong sự thỏa mãn, Renko tách mình khỏi Kyousuke.
“Có vé như mình thắng rồi? Không sao, sau cùng thì cũng có những người thích ngực nhỏ mà. Đừng lo nghĩ quá nhiều về việc đó! Cho dù Kyousuke thích ngực bự. Cho dù Kyousuke thích ngực bự!... Tớ sẽ để cậu khóc trên ngực tớ, được không Eiri?”
Lặp lại cùng câu nói 2 lần vì lí do nào đó, Renko xoa nhẹ đầu Eiri trong lúc an ủi cô ấy.
Eiri bất ngờ ngừng run rẩy. Cô nhìn lên với ánh mắt giết chóc.
“T-Tôi không tuyệt vọng chút nào, đồ ngu!”
Có lẽ là để đẩy Renko ra, Eiri vung vẩy tay phải 1 cách thiếu cẩn trọng.
Sợ hãi kêu lên “Uwah!?” , Renko nhanh chóng lùi về chỗ ngồi, tay vung vẩy.
“C-C-C-C-C-C-Cậu đang làm gì vậy, Eiri!? Nguy hiểm quá đó!”
--Thôi nào, chỉ là móng của cô ấy sắp chạm vào cậu thôi, có gì nguy hiểm lắm đâu?
Nhìn thấy phản ứng tức thì của Renko, cho dù Eiri đã ngạc nhiên 1 chút, cô ấy vẫn tiếp tục nhăn mặt khó chịu ngay lập tức.
“P-Phiền phức! Đó là lỗi của cô, ok!? Suốt ngày nói chuyện ngực ngực… ngậm mồm lại một chút đi! Hơn nữa, có cái đ** gì với mặt nạ của cô vậy? Cố gắng trở thành Slipknot à? Screaming Mad George? Trước khi ai đó tìm hiểu về những người tiên phong của cô, họ sẽ thắc mắc về sự tỉnh táo của cô trước.”
Rướn người phía trước, Eiri mắng mỏ Renko.
“Cậu đang nói về cái gì vậy!? Không được nói xấu về họ… Tớ không thể lờ đi những gì cậu nói được! Cẩn thận hoặc mình sẽ cho cậu thử cú đập đầu phong cách nhạc rock!?”
Renko cũng đã nổi cáu ở phía đối diện, đập mạnh vào bàn và rướn người về phía trước.
Ở giữa 2 cô gái người đang chạm trán nhau, tia lửa từ ánh mắt họ xẹt qua.
“... Hmph. Cứ làm nếu cô có thể. Xem ai chết trước.”
“Này! Cậu đang cố tìm cách trả thù bây giờ à? Nếu là về ngực thì phần thắng của mình đã áp đảo rồi. Foosh.”
“Kutsu… N-Ngoài ngực ra, đó là phần thắng áp đảo của tôi! Cô có cái quái gì hấp dẫn ngoài ngực chứ?”
“Tất nhiên là còn nữa chứ! Chẳng hạn như đôi mắt hai mí to và trong veo, đôi môi quyến rũ và gợi cảm--”
“Hả!? Tất cả những gì tôi thấy là hai cái mắt kính khô quắt và cái mặt nạ khí độc to và xấu đ*o chịu được. Đừng có lảm nhảm mấy câu nói dối đó hết lần này đến lần khác nữa, ok?... Hơn nữa.”
Lúc này đây, miệng Eiri đã mím lại khi cô lườm Kyousuke.
“Của cậu đây~” Maina lịch sự đưa Kyousuke một tấm khăn để cậu chặn mũi.” “Hmph?” “ Hai người họ tạo một tiếng kêu bối rối và nghiêng đầu cùng lúc.
“...Tại sao 2 người lại cư xử quá thân mật vậy? Muốn đánh nhau à?”
“Đúng thế đúng thế, tệ quá đấy! Tiếp cận Kyousuke khi tớ và Eiri đang cãi nhau… C-Cậu… Kẻ cướp bạn trai! Kẻ tán trai!”
Renko hét lên với một giọng đủ lớn để vang vọng cả căng tin, đập bàn một cách đầy giận dữ.
“... Hả? Tôi không cãi nhau vì cậu ta.” Biểu hiện của Eiri càng lúc càng tệ hơn.
Bị gọi là kẻ cướp bạn trai, Maina hoảng loạn, mắt cô đảo liên tục giữa Eiri và Rẹnko.
“Awawa… X-xin lỗi! Tớ-Tớ-Tớ-Tớ-Tớ-Tớ không có ý định đó… Awawa.”
“Này, bình tĩnh đi mấy cô gái!? Với lại, kiểm soát giọng của mình đi, được chứ--”
Kyousuke vừa mở miệng khi cậu bắt đầu để ý.
Những ánh mắt nhìn họ chằm chằm, các cô gái nhìn vào nhóm Kyousuke đang cãi nhau. Độ nguy hiểm tăng lên đột ngột.
Những cảm xúc nặng nề khiến Kyousuke choáng váng vì áp lực.
--Ghen tị. Và ganh ghét.
Sự ngưỡng mộ và say mê hướng thẳng đến Kyousuke đã chuyển thành tình trạng đối nghịch.
Lí do đã quá rõ ràng. Kẹt ở giữa ba cô gái đang cãi nhau tranh giành cậu, đây đúng là kịch bản địa ngục huyền thoại của shubara trong mắt người khác. Cảnh tượng kiểu này chắc chắn không thể thoải mái đứng nhìn rồi.
Mồ hôi khó chịu bắt đầu túa ra khi tiếng chửi rủa đến tai Kyousuke.
“Eeeeee! Mấy con điếm đó, sao chúng dám cướp Kyousuke-sama (‘s life) yêu dấu của ta.”
“Có bốn đứa. Ta nên ăn kiểu gì đây? Nướng, hầm, chiên giòn, hấp…”
“Kyousuke, anh làm em thất vọng quá. Đủ rồi, đến lúc cho sự hủy diệt rồi. Nếu ta không có được thứ gì, ta sẽ hủy diệt nó hoàn toàn.”
“Gwahhhh? Bình tĩnh! Bình tĩnh nào, Azrael! Ngươi có thể giải phóng ‘Thiên Đàng rực cháy’ sớm thôi! Đến lúc thiêu cháy xung quanh rồi!”
“..."
Đám đông bao quanh Kyousuke giờ còn tệ hơn lúc trước nữa.
Có một áp lực vô hình rằng đám đông có thể đồng loạt tấn công ngay giây tiếp theo.
Nói cách khác, kế hoạch ‘thu hút sự chú ý của đám đông để họ nghĩ ta đang hẹn hò’ của Renko đã hỏng bét. Hay đúng hơn, nó khiến mọi thứ tệ hơn thay vì ngược lại.
Và lúc này đây, nói đến thủ phạm…
“Đồ ngốc! Kyousuke đúng là thằng béo ngờ nghệch! Nhưng vẫn, tớ yêu cậu!”
Không thèm quan tâm đến tình hình xung quanh, cô ôm cậu.
Vẫn làm theo kế hoạch, Renko hét lên trong lúc áp người vào cậu.
Sự thù địch,nhiều như súng máy nã đạn, ngay lập tức chuyển thành sát ý.
“Cô là đồ đần, Renko! Thôi chọc giận đám người đó đi!”
--Shaka shaka shaka shaka.
“Ngừng nghe thứ nhạc đó và nghe tôi này! Giảm âm lượng, giảm âm lượng!
Tiện nói luôn, Renko đã nghe nhạc từ đầu đến giờ.
Đó là vì sao cô gần như chẳng nghe được gì từ đám đông bao quanh.
“Nhưng cũng phải là mình hoàn toàn vô tội…” Kyousuke làm một biểu hiện cay đắng.
Sự ghen ghét và đố kị của đám con gái hướng đến Renko nhiều hơn là Kyousuke.
Có vẻ như Eiri là người duy nhất nhận ra điều đó. Chỉ đơn giản liếc qua Maina đang không ngừng lặp lại “Tớ không phải kẻ cướp bạn trai…”, Eiri chủ yếu là lườm xung quanh.
“Đừng lo, Kyousuke… Tôi sẽ ở lại với Maina. Không ai làm hại cô ấy được đâu.”
Đúng như mong đợi từ kẻ giết 6 người. Sự dũng cảm thật đáng khen ngợi.
Sự vụng về đặc biệt của Maina cũng là một vũ khí chết người nên có lẽ cô sẽ không dễ trở thành nạn nhân của mấy kẻ kia.
Chẳng phải người cần lo lắng nhất là Renko sao--?
“... Chẳng phải nó vẫn ổn nếu mặc kệ cô ta hay sao? Sau cùng thì cô ta cũng không cùng lớp và tự cô ta mang rắc rối đến cho chính mình. Chưa kể là nói không ngừng và đi đâu cũng lắc lư bộ ngực bự đó… Hơn nữa, chả lẽ mấy thứ đó không nhức mắt sao? Đi chết luôn đi.”
Eiri thờ ơ đưa ra lời đề nghị ác cảm. Bộ ngực khủng chẳng qua chỉ là mối thù cá nhân mà thôi…
“Eh!?” Trong lúc cọ thân mình vào ngực của Kyousuke, Renko nhìn Eiri trong sự ngạc nhiên.
“Đi chết luôn đi… Xấu tính quá đó! Đó như khẳng định tớ sẽ chết vậy, cậu biết không!? Bởi vì tớ là một cô gái với tâm hồn và cơ thể mong manh đó! Ngay lúc này tớ monh manh như một em bé vậy. Foosh."
Đối mặt với hành động có chủ ý đó của Renko, Eiri và Kyousuke thở dài.
Mặc dù họ không hề biết cô đã phạm tội giết người gì, xét từ cách sống vui vẻ mọi lúc của Renko, có lẽ chẳng cần phải lo cho cô ấy đâu.
Hoặc là, Kyousuke thực sự tò mò rằng cô sẽ trông như thế nào khi cô thực sự khóc một lần.
Nếu điều đó xảy ra, có lẽ chiếc mặt nạ cứng nhắc mà Renko luôn đeo có lẽ sẽ được tháo xuống--
XXX
“... Ren-ko?”
Vài ngày trôi qua sau trò đùa ở căng tin, vào giờ nghỉ trưa. Đứng trước sự thay đổi đột ngột của Renko, Kyousuke kinh ngạc đến mức câm nín. Maina chỉ nói được “Eh", thở dốc trong khi Eiri mím môi im lặng.
“Ai đã làm điều này vậy… Thật ác độc…”
Vẻ ngoài của cô ấy lúc này chỉ có thể diễn tả bằng từ bi kịch.
Trên bề mặt chiếc mặt nạ, được phủ kín với một kiểu vẽ graffiti trên nó.
“XẤU XÍ" “CON ĐIẾM" “Con lợn nái không biết xấu hổ" “Tôi là một miếng thịt thối" “HIẾP TÔI ĐI" “Bò Holstein" “Chảy xệ" “Vú giả" “Cứt" “Chết đi" “DAI" “Chết vì say nắng" etc…
Viết với hàng đống mực khác nhau, đống graffiti nay được cết đầy ác ý, thù địch và sát ý.
Bề mặt đen gần như bị bao phủ hoàn toàn.
Mặc dù không hề có vết thương ngoài da nào, ác ý của đám phá hoại cũng chẳng giảm đi chút nào. Ác ý hiển hiện quá kinh hoàng.
Đây là 1 lời cảnh báo hoặc cũng thể là mối đe dọa.
Ngồi vào giữa nhóm Kyousuke vốn đang bất động trên ghế của họ, Renko thở dài “Shuko…” và giơ tay lên.
“Ôi trời ơi~ Tớ đã rất sợ đấy. Sau khi tỉnh dậy, tớ thấy mình bị bao vây hoàn toàn bởi con gái. Tất cả đều tỏa ra sát ý hừng hực… Có vẻ như đã có sự thay đổi nào đó khi tớ ngủ. Tớ hỏi “Sao thế?” và kết thúc bằng nhận được câu trả lời ‘mày chỉ nhận ra bây giờ thôi!’ phản hồi cùng với ‘con điếm chậm chạp’.”
“...Đ-Đúng là thảm họa.”
Đám người đó có lẽ không ngờ rằng Renko sẽ ngủ thật sự nên đã hiểu lầm, nghĩ rằng cô ấy chỉ là tảng lờ bọn họ.
Nghĩ đến việc một cô gái đeo mặt nạ ngồi xuống rất bình thường rồi đứng lên rất bình thường.
“Rồi khi học kì đầu tiên bắt đầu, giáo viên đã nhìn vào mặt tớ và hỏi ‘...Cái này để làm gì?’ Tớ đã đáp ‘Như thầy thấy đó, nó (cái mặt nạ) là để trở nên thời trang.’ Giáo viên lộ ra một cái nhìn kì lạ và im lặng … Trời ạ? Tớ cảm thấy lạ nên tớ hỏi mấy người ở đằng sau, nhưng không ai trả lời. Mặt nạ của tớ kì lắm sao?”
Nghiêng đầu của mình, Renko có vẻ như thoải mái đến ngạc nhiên.
Cô ấy dường như chả để tâm đến tình huống của bản thân thì phải.
Kyousuke không biết nên gọi cô là ngây thơ hay thiếu cảnh giác nữa… Đúng là một cô nàng chỉ làm những gì cô ấy muốn.
Dù có rất bất ngờ, Kyousuke vẫn kể cho Renko về nguồn gốc về sự bối rối của cô ấy.
“Renko… mặt nạ của cô nhìn ghê lắm, nó đã bị vẽ và viết lên, cô không biết sao?
“C-C-C-C-Cậu vừa nói gì cơ!? Ai đã… Khi nào!?”
Renko rướn người lại, dùng cả cơ thể mình để thể hiện sự ngạc nhiên của cô ấy.
“... Chẳng phải hiển nhiên rồi sao? Tất nhiên đó là đám con gái đã bao vây lấy cô. Vả lại, cô đã lờ chúng đi nên là lẽ tự nhiên nếu chúng ghét cô thôi, phải không? Đúng là một đám khốn nạn bất chính… Chúng nên chết hết đi.”
“Đúng thế đúng thế, như thế thật là xấu tính đó! Renko-chan thật là đáng thương, có quá nhiều thứ tồi tệ được viết lên đó. Chúng cần được làm sạch càng nhanh càng tốt… Aauu.”
Maina đứng dậy và dùng khăn tay để lau mặt nạ của Renko. Tuy nhiên, không phải tất cả
đều được lau sạch.
Cho dù vậy, Maina vẫn tiếp tục kì cọ mạnh. Renko xoa đầu Maina để làm cô thấy thoải mái.
“Cảm ơn cậu, Maina. Nhưng đừng lo. Mọi thứ sẽ biến mất hết sau giờ nghỉ tiếp theo thôi.
Tiện thể, cái gì viết trên đó vậy? Bộ ngực tuyệt đẹp à?”
“Không… Thứ như là ‘Con điếm vú quỷ’, ‘Con điếm vú độc’ và ‘Con điếm vú xấu xa’.”
“Ehhh! Như tớ đã nói, tớ không phải điếm! Tớ không hiểu sao lại có độc và xấu xa ở đó! Dùng tiếng Nhật như vậy là quá kì quặc! Nó như chửi thề vậy.”
“Không phải là ‘như chửi thề’., đó là chửi thề.”
“... Từ lúc nó là hình graffiti, tất nhiên đó là chửi thề rồi.”
Kyousuke và Eiri vặn lại cùng một lúc. Cô ấy thiếu ý thức về khủng hoảng đến mức nào chứ…
Thậm chí còn thất bại trong việc nhận ra sự thù địch hướng về phía mình nữa.
Như mong đợi, Renko khoanh tay trong sự bối rối.
“Nhưng tại sao lại tự dưng làm điều này với tớ? Và tất cả bọn họ đều là con gái.
Bọn họ ghen tị với sắc đẹp và ngực của tớ sao? Giống như Eiri ở đây. Foosh.”
Nói với giọng điệu ngạc nhiên, cô ấy nhắm thẳng đến đối tượng.
Lông mày Eiri run rẩy khi cô lườm xéo chiếc mặt nạ đầy hình graffiti.
“...Hử? Chuyện đó có khả thi hả, đồ chậm phát triển. Có phải bao nhiêu dinh dưỡng dồn hết vào đống vú chết đó không, nên não cô trống rỗng? Chết đi, chết đi, tắt thở mà chết đi.”
“Ehhhhhhhhhhh!? Nói thế như thể tớ quá vô dụng, xấu tính quá đấy… Quá xấu tính.”
“Yeah! Eiri-chan, đừng nói thế nữa! Renko-san vẫn đang buồn mà…”
Che chở Renko, Maina chê trách Eiri.
Có lẽ vì Maina đã chọn phe của Renko, Eiri nhăn mặt không hài lòng.
“... Không có gì nhiều. Tôi chỉ đọc vị qua hình graffiti thôi. Với lại, cô ta có hoàn toàn buồn đâu… Nhưng đã bị phá tới như vậy, cô vẫn nói chuyện được như thế này à? Ít nhất cũng phải thể hiện chút thịnh nộ với sát ý chứ.”
Với giọng nói dụ dỗ, Eiri đang cố xúi giục Renko vẫn khác biệt.
“Ờ thì.” Renko ấn ngón trỏ vào cằm của mình, ngẫm nghĩ và nói:
“Chả có lí do gì để nổi điên cả! Hơn nữa, mọi người cùng nhau tụ tập vẽ graffiti, chuyện đó không vui sao? Foosh. Mặc dù không may là mình không tự đọc được… Nè nè, cái gì được viết lên vậy? Cơ hội hiếm đấy, nói cho tớ đi!”
“ “ “...” “ “
Renko hỏi một cách hào hứng. Sự ngây thơ vô tội của cô khiến Kyousuke, Maina và Eiri phải nhìn cô theo một cách khác.
Gương mặt họ cùng hiện rõ một câu hỏi.
--Có thực sự là Renko đã từng giết người? Bất chấp tất cả dù việc đó tồi tệ đến thế nào với cô ấy, Renko vẫn chỉ giống như một cô nàng ngốc nghếch vô tội. Không một dấu vết nào của sự xấu tính có thể cảm nhận từ cô ấy.
Hoặc có lẽ, cô ấy chỉ giấu đi sự điên dại trong trái tim mình?
--Không rõ nữa. Chiếc mặt xấu xí bị bao phủ bởi hình graffiti đã giấu đi nội tâm của Renko một cách bí mật và chặt chẽ cùng nhau với khuôn mặt thật của cô ấy. Chỉ lúc này, Kyousuke cảm thấy một nỗi sợ hãi rõ ràng đến từ mặt tối bí ẩn của Renko… từ thứ gì đó lẩn trốn sau chiếc mặt nạ và hành vi của cô ấy.
“Này này mấy người! Ngưng tỏ ra im lặng và nói với tớ đi. Nếu còn tiếp tục, thì tớ sẽ vô cùng tò mò và không thể tập trung trong tiết học tiếp theo. Này, nhìn kĩ vào!”
Mặt khác, con người đang đặt câu hỏi, Renko hoàn toàn không nhận thấy sự ớn lạnh trong tim Kyousuke. Cởi bỏ mũ trùm, định hình lại bản thân, cô chỉ tay về phía của của chiếc mặt nạ vốn đã bị che khuất đến bây giờ.
Nhìn lại lần nữa, chiếc mặt nạ này, vốn chỉ che đi phía trước mặt, lại nhỏ 1 cách đáng ngạc nhiên về diện tích.
Mặc dù đôi tai của cô ấy đã được che phủ bởi chiếc tai nghe kém thời trang, những thứ khác đều lộ liễu hoàn toàn.
Từ khoảng trống giữa sợi dây đeo cố định mặt nạ với đầu của cô ấy, lộ ra mái tóc bạc cùng vài sợi màu xanh. Ngay khi Kyousuke ngắm nhìn nó một cách say mê, một số hình graffiti thu hút sự chú ý của cậu.
Ở mặt phải của chiếc mặt nạ, gần chiếc tai nghe, có một dòng chữ được viết bằng bút dạ hồng:
Tới Kyousuke-kun: Giờ ăn trưa ngày mai, chờ cậu ở phía sau phòng tập thể hình: Làm ơn tới một mình nhé, được không? Trừ khi cậu muốn cô em này chết.
--Một lời nhắn khiêu khích tới Kyousuke.
Nội dung của nó cơ bản là giống với những lá thư tình cậu nhận được trước đây.
Có điều, lời đe dọa ở cuối thư là lần đầu. Có lẽ là do Kyousuke đã làm vài dấu hiệu hung tợn mà không để ý, Eiri, người đang ngồi đối diện với Renko, nhìn cậu với đôi mặt ngạc nhiên.
“...Có vấn đề gì à, Kyousuke?”
“Hmm? À, không có gì… Không có gì đâu. Hahaha… “
Kyousuke làm mọi thứ bình thản lại với một nụ cười.
Nỗi sợ và khó chịu gây ra bởi Renko cứ chiếm lấy tâm trí Kyousuke, khiến cậu khó chịu.
Nếu cậu phớt lờ lời mời này, Renko sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, với Kyousuke và những người khác, đây có thể là một cơ hội để phanh phui ra thứ mà Renko đang giấu diếm.
Bất kể là sự điên rồ nào Renko đang giấu diếm sau chiếc mặt nạ, cô ấy có lẽ sẽ ngừng giả vờ trong một tình huống sinh tử. Ngay trước khi cô sắp sửa bị giết, không ai giấu đi thứ vũ khí chết người của họ--Sự điên rồ.
(Mình nên làm gì đây… Lờ nó đi? Sau cùng thì, việc đó cũng chẳng thực sự tổn hại đến mình.)
Hồi trước khi được mời, Kyousuke sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng nếu cậu từ chối. Mặc dù cậu thấy là trốn trong cuộc mai phục cùng cách giải quyết tốt hơn là ngồi yên chờ một đòn đánh bất ngờ để né, cậu vẫn cố tình tuân theo yêu cầu.
--Nhưng lần này thì khác.
Kể cả khi cậu lờ đi lời mời đó, người gặp nguy hiểm là Renko, không phải Kyousuke.
Chưa kể đây là cơ hội để lật tẩy thứ gì đó mà Renko đang che giấu. Một hòn đá trúng 2 con chim. Cho dù vậy…
“Jeez! Ngưng cái trò mặc kệ này đi, được chứ!? Tờ có thể bỏ qua vụ hình vẽ graffiti của người lạ một bên… Nhưng các cậu là bạn tớ. Tớ sẽ giận nếu các cậu tiếp tục ngó lơ tớ như thế đấy, biết không?”
Renko đội lại mũ trùm lên và cười “Foosh” như một cử chỉ hài hước.
Nhìn vào Renko bí ẩn, Kyousuke đã nghĩ:
Sẽ ra sao nếu như cô nàng thân thiện và ngây thơ này thực sự không giấu diếm gì và bị giết? Nếu thế gì khác gì Kyousuke đã gián tiếp giết cô?
Nếu xảy ra, thì cậu cũng chả khác gì những kẻ còn lại, đám sát nhân cậu coi thường và ghét bỏ.
(Phải rồi… Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Ngay từ đầu câu trả lời đã được quyết định rồi.)
“...”
Eiri nhìn như thể cô muốn nói gì đó, ánh mắt cô nhìn xuyên thấu Kyousuke khi cậu đang nắm chặt tay dưới mặt bàn.
Nhưng rồi cô lại chả hỏi gì cả.
“Huh? Cái quái, chả có ai ở đây cả. Mình tới sớm à?”
Vào thời điểm chỉ định, Kyousuke thong thả đi ra sau phòng tập. Đảo mắt nhìn khoảng trống xung quanh, cậu gãi đầu. Kẹt ở giữa các tòa nhà và vài cái cây, nơi này khá tối kể cả giữa ban ngày.
Mặc dù cậu được gọi đến đây khá nhiều lần, nhưng đây là lần đầu cậu đến đây một mình.
Renko và các cô gái kia, những người đã từng canh chừng cho cậu, giờ đang ở căng tin cách đây khá xa.
Kyousuke đã lấy lí do “Mình có việc cần làm trước…” để hành động một mình.
Nói cách khác, nếu tình huống khẩn cấp xảy đến, cậu không thể trông đợi vào sự hỗ trợ nào đến cả…
“Arg, chết tiệt… Sợ vãi. Với cả, quá chậm… Jeez, việc này làm mình lo quá.”
Dưới sự lo lắm căng thẳng tột độ, tim cậu đập liên hồi nhưng chuông đồng hồ báo thức.
Bên trong túi áo cậu, bàn tay Kyousuke đang toát đầy mồ hôi lạnh.
--Ngay vào lúc đó.
“Ồ chào buổi chiều, xin lỗi vì bắt cậu đợi.”
Một giọng nam quen thộc.
“...!?”
Tim cậu ngừng mất một nhịp. Nuốt nước bọt. Cậu từ từ quay đầu lại.
Hình bóng xuất hiện từ phía sau tòa nhà, vẫy tay với cậu, là một tên đẹp trai với mái tóc nâu nhạt.
Cho dù bị băng bó bằng băng cá nhân và vải trắng khắp nơi, một hình ảnh đau đớn, thái độ của cậu ta có vẻ như là chẳng quan tâm và trông khá yêu đời.
Linh cảm ban đầu chuyển thành sự sợ hãi tột độ, chạy dọc sống lưng Kyousuke.
“... Shinji!? Sao cậu lại--”
Ngay khi cậu hỏi, thêm học sinh xuất hiện phía sau Shinji, đằng sau phòng tập.
Một, hai, ba, bốn… cộng thêm Shinji, tổng cộng sáu người. Đều là trai.
Đám này có vẻ như đều là năm nhất. Kyousuke đã thấy họ ở hành lang vài lần.
--Nhưng không chỉ có thế.
Đám con trai cũng xuất hiện từ bóng râm phía đối diện, hiển nhiên là để chặn đường thoát của Kyousuke.
Từ lúc này, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Kyousuke trong lúc cậu nghĩ bọn họ sẽ xông vào cậu.
Vào lúc này, Shinji nhún vai trong sự sảng khoái, lè lưỡi của hắn ra.
“Ồ, cậu đã trông chờ việc này à? Xin lỗi… Fufufu. Nhưng mình rất vui, Kamiya-san. Cậu đã đến một mình như yêu cầu. Sau cùng thì, bọn này cũng chả muốn đấu với vài nhân vật rắc rối đâu.”
“...Ồ tôi biết. Giờ tôi hiểu rồi.”
Cùng với nụ cười toe toét xuất hiện của Shinji, Kyousuke cũng bất chợt nhận ra--Cậu đang bị dồn vào góc.
Lá thư mời cậu ra có lẽ cũng là do Shinji nhờ bạn ở lớp B viết để lùa cậu ra ngoài. Nói cách khác, ở tình trạng này…
(Mình rất có khả năng bị giết.--Này! Thế thì tệ rồi! Thế là hết… Mạng mình ngắn thế sao!? Này này này, mình nên làm gì đây? Mình nên làm gì!?)
Mặc dù bên ngoài cậu cố tỏ ra mình ổn, nhưng tâm trí cậu đang rối loạn tột độ.
Đám con trai đang tỏa ra sát khí hừng hực, ánh mắt khát máu tóe lên trong mắt chúng.
Giống hệt như ánh mắt của đám con gái với Renko vì thân thiết với Kyousuke, đám con trai ghen tị với cậu vì thu hút quá nhiều cô gái, do đó chúng được lấp đầy với sát khí.
“Kamiya! Thằng khốn khoe mẽ! Luôn luôn khiến đám con gái ở bên và hầu hạ mày… Ngưng trò đó đi! Tao sẽ giết mày… Tao chắc chắn sẽ giết mày!”
“H-Heeheehee… Giết một riajuu… Mổ xẻ một riajuu… H-Heeheehee… Tao sẽ để mày nếm trải sự kinh hoàng của những người không phải ria…”
“Tao không thể tha thứ cho mày, thế này là quá sức chịu đựng! Quên con điếm mặt nạ đó đi, tao không thể tin được mày còn tán tỉnh cả hai người đẹp đó, và được tỏ tình mỗi ngày nữa! Chết đi, không phải môn học nhưng chết đi! *
“ O Kamiya, tội lỗi của mày quá nặng nề và không thể che giấu… Ít nhất thì một giấc ngủ vĩnh hằng sẽ được trao cho bởi chính đôi bàn tay này! Đến đây, một điệu nhảy sôi sục nào, hỡi Azrael yêu dấu của ta! Nuốt chửng cái cơ thể dơ bẩn này đi! Kukuku… Uhahaha… Hahahahaha!”
Quẳng đi kính râm, liếm môi, dậm chân xuống đất, tay trái sẵn sàng-- Mười hai kẻ sát nhân bị kết án tiếp cận Kyousuke, từng bước một.
Mặc dù không có vũ khí, sự điên dại trong mắt chúng cũng đủ để Kyousuke lạnh cả chân. Cuối cùng, Shinji vuốt tóc mình một cách tự mãn.
“Quả thực, cậu giết được mười hai người trong một trận đấu. Nhưng mà mười hai kẻ sát nhân cùng lúc thì sao? Đến đây, thử giết bọn này xem! Nếu không--”
Bất chợt, Shinji giơ tay phải lên búng một cái.
Theo hiệu lệnh, tất cả đám sát nhân đều rút vũ khí ra.
Dao nhà bếp, kéo, dao rọc giấy, dao găm, mũi khoan… etc.
--Tất cả đều là hung khí của chúng.
“... Cậu sẽ bị giết, biết chứ? Fufufu.”
Cười toe toét đầy thỏa mãn, Shinji chầm chậm khoanh tay.
Có lẽ vì không muốn bẩn tay. Shinji không mang theo vũ khí của hắn.
Thay vào đó, dùng lời lẽ như một vũ khí, hắn tiếp tục nói:
“Số vũ khí này có được qua một số người đặc biệt. Việc này được thực hiện hoàn toàn bí mật trong tù, giống như trao đổi hàng lậu vậy. Nói ra, nghĩ đến việc quá nhiều vũ khí nguy hiểm được tuồn vào, tệ làm sao… Rằng ai đó phải hận cậu tới mức nào vì hành vi của cậu, có lẽ vì thế mà bọn này được mua hàng với giá mặc cả, giờ thì --”
Nụ cười đó biến mất trên mặt Shinji.
Tưởng chừng như sắp ăn sống Kyousuke, đôi mắt đỏ ngầu của hắn mở rộng hết cỡ.
“Mày sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.”
Hắn đe dọa.
Hắn đe dọa xóa bỏ Kyousuke hoàn toàn.
Hắn đe dọa phạm một tội giết người mới ở ngôi trường vốn để cải tạo lại bọn sát nhân.
“... Huh?”
Tâm trí của Kyousuke đột nhiên trống rỗng. Mặc đồng phục của trường, đám sát nhân tiếp cận từng bước một, ánh mắt đầy sự điên dại, hung khí lăm lăm trên tay. Đối diện với khung cảnh này, cậu chẳng thể nào di chuyển nổi.
Không chút cảm xúc, Shinji nhìn chòng chọc vào Kyousuke người đang bắt đầu run rẩy, không hề phát hiện ra.
“Mở mắt mày ra, Kamiya-san. Cho bọn tao thấy khả năng của Kẻ sát nhân hàng loạt mười hai người đi. Để xem mày thực sự giết được bao nhiêu người… Fufu.”
Sau đó, biểu hiện của hắn thay đổi--Ngay lập tức.
“Đủ rồi, ngậm mồm vào và để bọn tao giết nó. KAMIYA KYOUSUKE!!!”
Cầm một con dao bướm, Oonogi đang trong trạng thái cuồng loạn đến phấn khích.
Tách khỏi Shinji, mười một tên còn lại đồng loạt tấn công.
XXX
“Chibe!?”
Dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân, Kyousuke hạ một đòn thẳng vào một bên mặt của Oonogi.
Nước bọt bắn ra không ngừng cùng máu, Oonogi bay vào một cái cây và bất động.
Kyousuke dậm mạnh lên mặt đất, ổn định lại cơ thể bị nghiêng về phía trước do động năng từ cú đấm.
Mười phút từ khi trận đấu bắt đầu, Kyousuke bắt đầu thở hổn hển.
--Cho dù vậy.
“Huff… Huff… Bọn mày chả cứng… như tao tưởng…”
Cố bắt nhịp thở, tự hỗ trợ với một tay chống gối, Kyousuke mỉm cười.
Trong số mười một đám sát nhân, chỉ có một tên duy nhất không bị thương là một tên đang quằn quại vì lí do nào đó, co rúm mình trên mặt đất trong lúc giữ chặt cánh tay trái của hắn.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh nào, Azrael! Ku… Con quái thú này đã trở nên điên cuồng vì phấn khích tột độ rồi… Gwahhhhhhhhhh!?” (thằng này ngáo cmnr)
Tất cả đều chịu đòn đáp trả thích đáng từ Kyousuke.
Nằm la liệt khắp nơi, đám con trai đều không nhúc nhích.
Kyousuke đảo mắt nhìn xung quanh. Tất cả đều đã bị đánh bại. Mắt trợn tròn. Trắng dã.
Nhìn vào tình trạng đáng thương của ‘đồng đội’, Shinji thở dài và lấy tay day trán.
“Đúng là một đám vô dụng, chả chịu nổi bọn nó… Mà này, Kamiya-san, nghĩ đến việc quá nhiều người thất bại để giết chú, chú là quái vật à? Chú hoàn toàn vượt qua logic thông thường rồi đấy.”
Thốt ra những lời đó, Shinji nhìn Kyousuke trong sự e ngại.
“Tao chẳng phải quái vật gì cả… Đám sát nhân chúng mày quá yếu thôi.”
Kyousuke đáp lại, phí thân trên của cậu phủ đầy vết thương, đang rỉ máu.
Tóc và đồng phục cậu rối bù. Trên phần da lộ ra là hàng đống vết thương, cả lớn lẫn nhỏ.
--Nhưng thương tích ở cấp độ này thì chẳng đáng để nhắc tới.
Mặc dù máu chảy từ các vết cắt rất rõ ràng, chúng chỉ là vết thương ngoài da. Thể lực suy kiệt đơn giản là do cường độ tập luyện và căng thẳng tột độ. Đối với Kyousuke người đã sống sót sau vô số trận đánh như địa ngục, lần này chẳng đáng là một trận khó nhằn.
Mặc dù là sát nhân, nhưng đám này đều là lũ gà mờ trong đánh nhau. Kyousuke cười trong sự chế giễu.
“... Giờ thì sao? Shinji, thêm mày xuống nữa là hai hả?”
“Hai? ...À! Anh bạn vô dụng cũng ở đây nữa. Nhưng nhắc đến chuyện đó…”
Sau khi liếc nhìn gã bên phải kẻ mà đang lẩm bẩm không ngừng, Shinji im lặng. Tự cắn môi trong lúc vai hắn rung lên….
“... Fu… Fufu… Fufufu… Aha… Ahahaha…”
--Vai hắn lắc mạnh.
Miệng hắn ngoác rộng, hắn cười đầy nhạo báng.
“...Có gì buồn cười thế?”
Đối diện với câu hỏi im lặng của Kyousuke, Shinji bất ngờ ngừng làm ồn với điệu cười của mình và nhìn lên.
Được lấp đầy vời niềm vui và sự cao ngạo, khuôn mặt đó khiến Kyousuke có một dự cảm không lành, chạy dọc sống lưng cậu.
“Chuyện gì buồn cười ư? ...Fufu. Tất nhiên nó buồn cười rồi… Ahaha. Tôi đã nói là ‘để xem mày giết được bao nhiêu người’ đúng không? Nhưng mà Kamiya-san…”
Shinji nheo mắt lại. Thứ hắn nhìn vào không phải Kyousuke.
--Đó là phía sau Kyousuke đang nhăn nhó khuôn mặt.
“Ah đau đấy… Ouch! Mày thực sự dám đánh thật, Kamiya… Tao chắc chắn sẽ giết mày vì việc này.”
“H-Heehee… Mình đã bị đấm. Kể cả ông già tao cũng đéo dám đánh tao… H-Heeheehee…”
“Không thể tha thứ. Không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ… Hoàn toàn không thể tha thứ!”
Một vài đứa con trai đã hồi lại sát ý, đứng dậy với vũ khí của chúng.
Giọng cười của Shinji lại vang lên, đầy nhạo báng.
“Đúng vậy, Không ai trong chúng tao bị giết cả, mày biết chứ? Mày có thực sự cố gắng giết bọn tao không vậy? Mày có sống đúng với cái danh hiệu sát nhân hàng loạt mười hai người không vậy?Fufufu.”
“...!?”
Đúng như Shinji chỉ ra, nó đâm trúng vào yếu huyệt của Kyousuke.
Kyousuke vốn không phải tên sát nhân hàng loạt mười hai người mà chỉ là một con người không thể nào bình thường hơn. Cậu không hề có ý chí giết người nào cả. Cho dù là với ham muốn giết người, cậu cũng sẽ không giết--Dù cậu hoàn toàn đủ khả năng về chuyện đó.
Nhìn thấy Kyousuke nghiến răng, Shinji cười còn lớn hơn.
“...Đến đây nào, giờ thì sao? Ở mức độ này, mày sẽ bị giết đó, mày biết chứ?”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi sự tự tin của Shinji, tên đang giữ cánh tay trái của hắn đã đứng dậy “Hoo… Cuối cùng thì, ngươi cũng đã bình tĩnh lại, Azrael. Cho ta mượn sự hỗ trợ của ngươi. Vậy thì, hãy để chúng ta cắn xe thứ trái tim chúng ta thèm khát đi! Uhahaha!” Đầy dũng mãnh, hắn giơ cao tay trái, đang cầm một cây gậy đinh.
--Bao vây Kyousuke, bao gồm cả Shinji, tổng cộng có năm người bọn chúng.
Cho dù phải khổ sở vì những thương tích nặng nề, sự chết chóc trong mắt chúng thậm chí còn lớn hơn nữa.
Mặc dù sợ hãi, Kyousuke giải phóng nỗi sợ của cậu vào đám đông bao vây mình.
“Đúng vậy… Tao không hề có ý định giết bọn mày… Nhưng tao cũng sẽ không bị giết bởi bọn mày đâu! Giết tao nếu bọn mày đủ khả năng! Lũ chó, tất cả những gì tao cần là đập bọn mày nhừ tử! Cứ nhìn và xem xem nếu như tao không đập chúng nằm đo đất đến nỗi không dậy nổi--”
--Whoosh, có lẽ là để cắt ngang bài diễn văn đầy giận dữ của Kyousuke, Shinji rút vũ khí của hắn ra.
“Ồ vậy cơ? Thế thì để tao cho mày toại nguyện… Ufufu.”
Rút ra từ trong túi áo của chiếc áo nỉ của hắn là một khẩu súng lục ổ xoay.
“Hả? Đây là… súng? Không thể nào…”
Sự xuất hiện của một vũ khí không ngờ đến khiến sức sống như trào ra khỏi Kyousuke.
Kể cả với Kyousuke, bị chĩa súng vào người là lần đầu.
Ngắm vào Kyousuke đang bối rối, Shinji giữ khẩu súng bằng cả hai tay.
“Tất nhiên nó hàng thật rồi, Kamiya-san. Kẻ bán thứ vũ khí chết người này cho bọn tao… Cũng giống bọn tao, kẻ đó thực sự muốn mày chết. Kể cả đi xa đến nỗi trao cho bọn tao las bài tẩy này. Fufu… Nếu bọn tao thất bại trong việc giết mày, bọn tao sẽ bị trừng phạt.”
Shinji vặn đầu kim hỏa, tròng mắt đen của hắn kết tủa cùng bóng tối, nhắm thẳng vào Kyousuke.
“.....”
Mình phải chạy trốn--Mặc dù Kyousuke nghĩ vậy, với cái họng súng đã bắt được Kyousuke trong tầm ngắm của nó, không có cách nào để đánh lạc hướng Shinji.
Mặc dù bị nuốt chửng bởi bóng tối họng súng, Tâm trí Kyousuke đã dần bị bóng tối xâm nhập.
Màu sắc của tuyệt vọng, xóa bỏ, tẩy sạch mọi thứ.
“Một cái nhìn tuyệt vời, Kamiya-san… Chú mệt rồi à? Vậy hãy để anh giải phóng cho chú. Cái chết sẽ cho chú được nghỉ ngơi vĩnh viễn. Nếu cậu mà là con gái, anh đã có thể dùng đôi tay này siết cổ và cưỡng hiếp chú trực tiếp rồi… Xin lỗi nhá, fuheehee.”
Đằng sau Shinji đang cười toe toét, là một khu rừng dày đặc.
Những tán lá tạo thành những tán cây rậm rạp, che đi ánh sáng, khiến nó khá tối dù là giữa ban ngày, giống như hình minh họa tâm hồn và trái tim của Shinji và đám sát nhân kia.
‘... Ôi không, mình tiêu rồi’--Kyousuke phản ứng với cảm xúc mãnh liệt, quan sát khung cảnh này.
Quằn quại không ngừng trong bóng tối, hình bóng của Ayaka hiện lên trong gió trong một khoảnh khắc.
“Vậy thì chúc ngủ ngon, Kamiya-san… Tao mong mày gặp ác mộng.”
Nụ cười biến mất, ngón tay của Shinji đã đặt lên cò súng.
--Và ngay lúc đó.
“... Cứ chết luôn đi.”
Từ trong khu rừng một bóng đen bay ra.
Cái bóng tiếp cận Shinji với một tốc độ mắt thường không thể theo kịp, từ phía sau.
“... Cấm cử động.”
Nhanh gọn lẹ, Shinji đã bị tóm.
Tay trái bịt miệng hắn, những ngón tay phải ấn chặt lên yết hầu Shinji.
Trên những ngón tay mảnh dẻ đó là những chiếc móng mang màu đỏ thẫm tuyệt đẹp.
“Cấm cử động hoặc tôi giết cậu… Tôi sẽ xé toạc cái cổ họng cậu đó. Bỏ súng xuống một cách nhẹ nhàng nào.”
Chủ nhân của những chiếc móng lạnh lùng nói với Shinji đang tê liệt.
Kyousuke và đám sát nhân cũng không nói nên lời, cẩm thấy bối rối vì sự chuyển biến đột ngột này.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào người đã bắt giữ Shinji làm con tin từ phía sau.
“Tất cả các người nữa, không được cử động… Nếu các người quan tâm đến cái mạng vô dụng này của hắn.”
Chiếc váy đồng phục siêu ngắn. Mái tóc đỏ gợn sóng cột kiểu đuôi ngựa. Đôi mắt cùng màu với mái tóc của cô. Tâm trạng của cô còn xấu hơn mọi ngày.
“T-Tại sao… Cậu lại ở đây--Eiri?”
“... Không có gì nhiều, chỉ đến kiểm tra tình hình thôi… Vả lại, cậu bị sao vậy? Tại sao không hề giết bất dù chỉ một tên trong số chúng? Bị thương cỡ này… Đã là sát nhân hàng loạt mười hai người, vậy thì cứ giết lũ vô dụng này trước khi chúng giết cậu thôi. Ép tôi phải làm theo cách mình để xử lí việc này…”
Eiri tiếp tục cằn nhằn với giọng không hài lòng.
Và rồi Shinji nhận ra người đang đe dọa hắn là Eiri.
“Fufu… Thực sự đó, đừng bất ngờ ôm mình như vậy chứ, Eiri-san… Cậu đang cố quyến rũ mình à? Ngón tay của Eiri-san và cảm giác lạnh lẽo này rất tuyệt… Tớ có thể tận hưởng nó chứ?”
Shinji buông khẩu súng, thả lỏng tay phải và chuẩn bị chạm nó vào đùi của Eiri. Ngay lập tức…
“Cấm cử động--Hay cậu muốn bị cắt xé?”
Ấn chặt vào cổ họng hắn, những chiếc móng cắt một đường mỏng.
Da bị tách đôi mở ra, máu tươi bắt đầu chảy từ vết thương.
“...!?”
Shinji giữ lấy hơi thở của hắn và lại đông cứng. Căng thẳng dâng trao điên cuồng giữa lũ sát nhân. Cắt bằng tay không. Làm thế nào…? “... Hmph”, Eiri nhìn giễu cợt vào đám khán giả đang ngơ ngác.
“... Đúng là một đám nghiệp dư. Vũ khí giết người chỉ giá trị khi được giấu kín. Mục tiêu không được phép nhận ra cho tới thời điểm nó được sử dụng, và sau đó mục tiêu bị giết. Tôi chẳng tin nổi đám các người rút hết vũ khí ra chỉ để khoe hoặc làm gì đó… Các người đã nghe về phục kích chưa? Một vũ khí giết người thực sự… là thứ sẽ giết kẻ thù mà không chúng thời gian phản ứng ngay khi chúng nhận ra.--Giống như móng tay tôi, là một ví dụ”
Móng tay của Eiri. Thuần một màu đỏ được đánh bóng để làm nền, được trang trí đẹp đẽ với các loại đá quý giả và những mảnh hoa văn có cạnh nhọn ở đầu móng.
Dùng thép trang sức để tạo nên màu đen bóng--một khuôn mẫu sắc nhọn.
“Lưỡi kiếm móng tay “Lát cắt Đỏ tươi”. Ẩn giấu ở đầu móng tay, một lưỡi kiếm Nhật vô cùng mỏng, vô cùng nhỏ. Bỏ qua cơ thể của một con người, ngay cả gỗ và chất dẻo cũng có thể bị cắt qua như con dao cắt qua một miếng bơ. Hai bàn tay, với ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út, tổng cộng là sáu lưỡi kiếm--Đây là vũ khí của tôi.”
Đôi mắt đã mở lớn hoàn toàn của Eiri giờ đang long lanh như những lưỡi kiếm sáng bóng đó.
Đây là sự kết tinh của sát ý thuần túy, mài giũa đến đỉnh cao.
Lo ngại lan tỏa qua đám sát nhân, bỗng chốc chuyển thành ngạc nhiên--cuối cùng chuyển thành sợ hãi.
Akanabe Eiri. Kẻ đã giết sáu người. Kẻ giết người số một thực sự trong lớp.
Kể cả Kyousuke cũng là lần đầu cậu chứng kiến sự kinh hoàng này.
“... Các người có biết tại sao tôi lại kể về vũ khí của mình trước khi chuẩn bị giết không? Bởi vì đưa ra vũ khí của bản thân trước khi giết chóc nghĩa là đang đưa ra một lời cảnh báo. Tôi cảnh cáo các người. Mặc dù tôi không ngại tàn sát tất cả ngay bây giờ đâu… Nhưng sửa sang lại móng tay thì khá khó chịu đấy. Nếu các người thề không làm phiền bọn này nữa, tôi có thể tha cho các người lần này.”
Đôi mắt đỏ của Eiri sáng lên như một lưỡi kiếm khi cô lườm vào cả đám.
Bao vây quanh Kyousuke, đám sát nhân lùi lại đằng sau trong lúc nhìn nhau.
“Umm, này… Giờ ta nên làm gì?” “Đôi mắt đó nghiêm túc đó, phải không?” “Gwahhh!? Tay trái của ta…” “Nhưng mà chỉ có một đối thủ mà.” “Và chỉ là một đứa con gái nữa.” “Với cả không có ngực… Heeheehee.”
Trong lúc mấy câu nói đó được nói ra, đôi mắt của Eiri tỏa ra một luồng aura nguy hiểm.
“...Vậy thì, tôi sẽ giết từng tên một bắt đầu từ tên này. Đầu tiên, tôi sẽ xuyên móng tay vào chỗ gần với thận, đó là nơi các dây thần kinh tập trung, nên cậu sẽ cảm thấy đau đớn đến chết đó, biết không? Và sau đó ruột cậu sẽ co quắp vì cơn đau dữ dội như bị bóp nghẹt. Trong lúc cậu mất thăng bằng, tôi sẽ đẩy cậu xuống và chơi với cái bụng của cậu. Lột da, xẻ thịt, cạo sạch mỡ rồi cắt xương, nghịch đống nội tạng--”
“T-T-T-T-Tôi hiểu rồi! Làm ơn dừng lại! Tôi sẽ phục tùng cô, dừng lại!”
Cắt ngang bài phát biểu vô tư của Eiri, Shinji thét lên.
Mặt hắn đã nhợt nhạt như sắp chết. Tất cả đám sát nhân còn lại đều mất hết ý chí chiến đấu hoàn toàn.
Ngón tay Eiri vốn đang bò từ cổ họng Shinji xuống ngay bên trên vị trí quả thận của hắn. Cô mỉm cười và ngẩng lên với sự thỏa mãn.
“...Eh, thật ư, tốt cho cậu đấy. Sau cùng thì, các người cũng chỉ là một lũ vô dụng chậm phất triển chỉ có thể bắt những con mồi yếu đuối… Được rồi, đám các người, nhặt đám bất tỉnh kia, dọn dẹp và biến đi, rồi tôi sẽ thả tên này đi… Được rồi, nhanh lên và biến khỏi tầm mắt tôi.”
Eiri hất cằm ra hiệu. Không ai dám chống cự cả.
Quẳng đi vũ khí, chúng đỡ dậy đám bạn đang bất tỉnh và bỏ trốn nhanh như một làn khói thoảng qua.
Trong lúc rời đi, “T-Tao sẽ không quên vụ này đâu, ngực phẳng!” Oonogi ném ra những lời nói đó nhưng ngay Eiri lườm hắn, hắn đổi lại: “Ngực phẳng là nhất! Lau bảng là tuyệt nhất! A cup là đáng yêu nhất! Thế giới làm sao có thể yên bình nếu thiếu ngực phẳng chứ!?” Giơ cao nắm đấm, biến mất ngay tức thì.
Mặc dù tốn rất nhiều thể lực để nổi giận, Eiri thở dài.
Ngay sau khi tiễn khẩu súng dưới đất bay đi bằng một cú đá, cô nói:
“...Được rồi, mi cũng biến đi. Ngừng làm phiền bọn này nhé, đồ biến thái giả quý ông. Ta không muốn thứ máu dơ dáy của mi làm bẩn móng tay ta.”
Sau khi nói thế, cuối cùng cô cũng tặng hắn một cú đá toàn lực vào mông Shinji, đá bay hắn.
“Ah!?”
Không thể chống lại cường lực, Shinji tiếp đất thẳng xuống, mặt đập mặt phẳng.
Vì đầu hắn đã cúi xuống, nên không thể nhìn được mặt hắn. Ai biết được là vì sợ hãi hay sự hài hước--Người hắn rung lên nhè nhẹ. Siết chặt ngón tay, hắn cào lên mặt đất.
“Fu… Fufu… Fuhe… Hehe… Fuhehe…”
Từ miệng Shinji phát ra một tiếng cười đầy ghê rợn.
Tiếng từ cổ họng đang chảy máu nghe ồn hơn khi Shinji cười.
“Tôi rõ rồi, Eiri-san… Tôi sẽ không động đến các người nữa. Tuy nhiên…”
Shinji chậm rãi đứng dậy và đối mặt Eiri lần nữa.
Ngay lập tức, khi Kyousuke nhìn vào phía bên cạnh mặt của hắn--ở khóe môi, một nụ cười vụn vỡ.
“Hãy nhớ kĩ điều này. Tao sẽ hành động… một khi Eiri-san chết. Khi thời khắc đến, giông như việc tận hưởng mùi thối rữa của sâu bọ hay thú vật chết, hãy để tôi tận hưởng cậu một cách hoàn toàn khi cậu đã trở thành cái xác nhé… Fuheeheeheehee.”
“...”
“Chúng ta rồi sẽ gặp lại sau. Ngay khi cậu chết, tôi sẽ chạy tới liền. Mũi tôi thính lắm đấy… Mong cậu nhớ kĩ điều này, Eiri-san.”
Sau một thoáng lườm vào Shinji đang thong dong bước đi, Eiri nhặt lấy khẩu súng.
Và rồi tình cờ giữ súng ở tư thế chuẩn bị, cô ngắm vào lưng của Shinji.
“Trước tôi nhé, hay là cậu chết luôn đi… Bang.”
Vờ như vừa bóp cò, cô thả lỏng hai vai. Từ đôi mắt đã khép lại như thường lệ của cô, không một chút quan tâm nào về lời nói của Shinji có thể cảm nhận được…
Mình không muốn cô ấy là kẻ thù của mình--Kyousuke kết luận một lần nữa với cảm xúc đầy mãnh liệt.
XXX
“...Hmph. Khó coi làm sao, Kyousuke. Cậu thực sự tả tơi quá đấy, khắp nơi toàn là vết thương.”
Eiri bước tới chỗ Kyousuke đang đứng tập tễnh trên mặt đất, dựa lưng vào tường của phòng tập.
Khéo léo vuốt nhẹ mái tóc bằng ngón cái và út vốn không được gắn lưỡi dao. Cô nhìn xuống Kyousuke.
“...Cậu tự gọi bản thân là tên sát nhân hàng đầu trong lớp sao? Cậu, một mình đấu với mười hai, tôi không thể tin nổi là cậu không hề giết một tên nào. Cậu đã có thể giết chúng dễ dàng nếu muốn… vậy tại sao?”
“Ah, không… Umm. nên nói sao nhỉ--”
Bởi vì Kyousuke vốn chỉ là một người bình thường chưa từng giết một ai trong cái vụ giết người kinh hoàng đó.
--Tuy nhiên, cậu không thể nào có thể trả lời một cách thật lòng như thế.
Sau khi để Eiri kẻ đã giết sáu người thấy cái bộ dạng tệ hại của cậu, câu trả lời này càng không khả thi.
Sau khi thấy Kyousuke né tránh ánh mắt của mình mà không nói câu nào, Eiri thở dài.
“...Tôi chỉ không hiểu nổi cậu. Rõ ràng là cậu đã giết mười hai người rồi, nhưng cậu lại hành xử quá mức tử tế đến kì quặc. Tự làm theo ý mình để bản thân rơi vào bẫy… Thậm chí còn giấu lí do khỏi bọn tôi. Thấy cậu cư xử quá lạ, tôi đã lặng lẽ bám theo để kiểm tra… Ai biết được cậu sẽ tự mình xử lí chứ. Tôi thực sự không hiểu… Chuyện quái gi đang xảy ra với cậu vậy?”
Eiri gõ nhẹ mũi giày lên mặt đất, nói một cách sốt ruột.
Cho dù vậy, nghe thấy cô quan tâm đến cậu, Kyousuke liếc trộm Eiri.
Sự sắc sảo, sát ý hừng hực trong đôi mắt ngái ngủ, nửa nhắm nửa mở trước đó giờ đã gần như biến mất hoàn toàn.
Giống như tra kiếm lại vào vỏ, Eiri đã trở lại là cô thường ngày.
Mặc dù nhìn như cô lúc nào cũng ở trong tâm trạng xấu, Eiri thực ra là một cô gái rất biết quan tâm.
Đúng hơn là vì luôn nhìn Eiri trong hình dạng “Sát nhanh giết Sáu người” của cô, Kyousuke giờ còn bối rối hơn nữa.
Tại sao Eiri cũng--
“Chẳng phải cậu cũng đang làm việc tương tự sao, hành xử vô cùng tử tế đến kì quặc? Sát nhân hàng loạt Sáu người, đi xa đến mức đặt lưỡi dao vào móng tay để giết người, vậy tại sao cậu đi đến tận đây để cứu mình? Không chỉ mình mà cả Maina lần đó nữa. Tại sao cậu lại thích dính líu đến chuyện của người khác thế? Đến cuối cùng, cậu đơn giản chỉ đe dọa chúng mà không hề giết một ai cả.”
“...”
Eiri cau mày, lông mày nhíu lại với nhau, khóe miệng cô nhếch lên, và ngừng nói chuyện.
Sau một khoảnh khắc im lặng, cô nhìn Kyousuke với sự nhạo báng.
“...Cậu có thể ngừng đánh đồng tôi với cậu được không? Tôi thả chúng đi vì tôi tin chừng đó đủ dọa chúng chết khiếp rồi. Nếu chúng không phục tùng, tôi sẽ xé toạc họng hắn ra không chút nhân từ. Không giống cậu, người vốn không có ý định giết chóc từ ban đầu… Tôi khác biệt. Cơ bản thì, tôi--”
Đang nói vậy, dừng lại giữa chừng, Eiri nhìn vào móng tay của cô ấy.
Những chiếc móng được ngụy trang khéo léo vốn là vũ khí giết người Eiri đã giấu kín bấy lâu.
‘Giết mà không để mục tiêu phát hiện’--Một nghệ thuật được tôi luyện và mài dũa đơn giản cho mục đích này.
Kể cả đám sát nhân không bình thường cũng đều tập trung vào nó.
Lưỡi kiếm móng tay “Lát cắt Đỏ tươi”. Ánh mắt của Eiri dừng lại trên vũ khí của cô, thì thầm như thể nói với chính mình:
“Hơn một kẻ nghiệp dư, tôi là dân chuyên nghiệp”
“...Huh?”
Không hiểu được những gì Eiri vừa nói, Kyousuke bị bối rối.
“Ý cậu là một kẻ giết người… chuyên nghiệp?”
“Đúng vậy. Thứ mà hay được gọi là ‘sát thủ.’ Nhưng trong trường hợp của tôi, ‘sát thủ’ sẽ đúng hơn [note14836] . Bởi vì những kẻ giết vì tư thù cá nhân hay sở thích đều là dân nghiệp dư. Chúng tôi, những người chấp nhận mệnh lệnh hay công việc để giết người, là những người chuyên nghiệp… Đó là vì sao tôi không giết bừa bãi. Giết chóc mà không mang lại ý nghĩa hay lợi ích gì khẽ khiến tôi thành sát nhân rẻ tiền, mà tôi không phải. Nhìn một cái vào vũ khí ẩn giấu của tôi và hiển nhiên tôi chả phải nghiệp dư, đúng không?”
Eiri nhắm một mắt khi khoe ra tác phẩm của cô ấy.
Đám nghiệp dư sẽ thấy vũ khí chuyên dụng khó sử dụng, chúng cảm thấy nó hợp với Eiri người vốn là sát thủ chuyên nghiệp. Dù vậy, điều này lại dậy lên một câu hỏi khó có thể chấp nhận.
“Dù vậy, tôi hiểu rằng cậu không phải nghiệp dư mà là một kẻ giết người chuyên nghiệp--một sát thủ. Hiểu được là một chuyện… Nhưng vậy tại sao cậu lại ở một nơi như thế này? Trường luyện ngục phục hồi chức năng là một nơi lập ra để tái định hình nhưng sát nhân bị kết án đúng không? Chẳng phải lạ khi nhốt một ai đó như cậu ở đây sao?”
Câu hỏi của Kyousuke tạo nên một biểu hiện cay đắng trên khuôn mặt của Eiri.
Sau một chốc im lặng, Eiri quay mặt cô đi với sự không hài lòng.
“...Chả có gì nhiều. Lí do cũng chẳng có gì lớn cả. Tôi chỉ đơn giản làm hỏng việc. Một người thường vô tình thấy tôi và rồi tôi bị bắt. Về chuyện đó, đừng hỏi.--Rõ chưa.”
Eiri hé nửa mắt lườm cậu.
Ánh mắt mạnh mẽ, lờ nó đi là chuyện bất khả thi, khiến Kyousuke không thể hỏi nhiều hơn nữa.
“...”
“...”
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm giữa hai người--Ngay lúc Kyousuke nghĩ vậy…
Phía sau phòng tập giờ chỉ có hai người họ, tiếng chuông đã vang lên báo hiệu giờ nghỉ trưa đã hết.
XXX
“...Và vì thế, hệ thống kiểu này đã được thành lập. Ban đầu, hệ thống tử hình là--”
“Xin lỗi, em đến muộn.”
Kéo cánh cửa ra trước cả lớp, Eiri bước vào.
Ngay lập tức, Kurumiya ngừng viết phấn lên bảng.
Đang im lặng lắng nghe bài học, ánh mắt của các học sinh lập tức đổ dồn vào kẻ làm gián đoạn.
“Ôi không… Eiri-san.” Mắt Maina mở lớn trong sự ngạc nhiên.
Shinji, Usami và Oonogi có biểu hiện đông cứng lại.
Không hề nhìn vào bọn họ, Eiri ngáp và hướng đến Kurumiya đang bất động.
“... Trong giờ nghỉ trưa, tôi đã giải cứu Kyousuke suýt chút nữa đã bị giết, rồi đưa cậu ta tới phòng y tế. Đó là vì sao tôi đến muộn.”
Như thể có sự kết hợp của ảo thuật, Eiri rút ra thứ vũ khí chết người ở đâu đó và ném nó.
Lăn đến chỗ bục giảng sau lưng Kurumiya, là khẩu súng của Shinji.
“Eeeeeeek!? Một khẩu s-s-s-s-s-súng!?” Maina thet lên đầy sợ hãi, khiếng những học sinh chưa rõ chuyện gì trở nên hỗn loạn. Ngạc nhiên, sốc, lo lắng…
Kể cả với đám sát nhân, đây có lẽ lần đầu tiên chúng thấy một khẩu súng thật.
Ở giữa sự ồn ào, Eiri tra hỏi Kurumiya đang bất động bằng một giọng buộc tội cộc lốc và gắt gỏng:
“...Thực sự là ổn khi để thứ đồ chơi này lưu thông sao, thưa cô? Nếu cô có thời gian rảnh để kỉ luật mọi người vì trễ giờ, sao cô không bỏ ra chút công sức ở mảng này nữa? ...May mắn là, Kamiya-kun kết thúc bình yên vô sự--Này, cô đang làm gì thế!?”
Eiri quay lại và nhăn mặt. Ló ra từ cửa sổ là một khuôn mặt quấn đầy băng gạc. Cố gắng để quan sát tình hình, Kyousuke bị lườm đầy nghiêm khắc bởi Eiri, người chuyển ánh mắt đi ngay sau đó.
“Ồ xin lỗi… Nhưng cái cách cậu đang nói, nó có hơi…”
Cho dù là thái độ xấc xược của cô ấy, tông giọng buộc tội, mọi thứ theo cách đó quá xúc phạm đến Kurumiya, phải không? Nhìn vào Kurumiya người vì lí do nào đó không hề thể hiện chút phản ứng nào trước những câu nói của Eiri, Kyousuke chuẩn bị bước vào trong sự lo lắng thì…
--Snap. Mảnh phấn trắng trong tay Kurumiya vỡ ra như xương tan thành mảnh.
“...Tôi thấy rồi. Tôi hiểu lí do của các người. Đúng vậy, tôi hiểu nó rất rõ ràng.”
Nghiền nát phần còn lại của viên phấn trong tay, Kurumiya nhìn vào Eiri và Kyousuke.
Ngay sau đó, một nụ cười ghê rợn hiện lên trên khuôn mặt đáng yêu đó.
“...Rồi sao? Đó là tất cả những gì cô muốn nói sao?”
Dù vậy, cảm xúc của cô ngay lập tức biến mất. Kurumiya hỏi bằng một giọng lolita nhỏ nhẹ.
Tay kia của cô, chưa bị dính bẩn bởi bụi phấn, đã bắt đầu cầm lấy cái ống sắt.
“Eh. Cái này… Tại sao lại kỉ luật!? Bọn em chỉ là nạn nhân--”
“...Đúng vậy, các người là nạn nhân. Còn gì muốn thêm không?”
Đối ngược lại với Kyousuke đang có ý định thoái lui, Eiri bước tới một bước lớn và trả lời Kurumiya đang chau mày bằng một giọng điềm tĩnh như thường lệ của cô ấy:
“...Có vấn đề gì sao? Chả có vấn đề gì ở đây cả. Kamiya-kun trễ giờ vì cậu ấy suýt bị giết bởi các học sinh khác xuất phát từ việc giám sát thiếu chặt chẽ từ cô và các giáo viên. Nếu như cô muốn kỉ luật ai đó, làm ơn hãy kỉ luật cái đám cặn bã đã tấn công Kamiya-kun trước ấy.”
“........Muu.”
Đối mặt với sự cáo buộc thành thạo của Eiri, Kurumiya bĩu môi trong sự im lặng.
Cô giống như một đứa trẻ đã vứt đồ chơi cũ đi và đòi một món mới nhưng bị mẹ mình từ chối vậy.
(T-Tuyệt vời! Cô nàng Eiri này còn áp đảo được cả Kurumiya đó.)
Nhưng mong đợi từ một sát thủ chuyên nghiệp. Lòng can đảm của cô là không thể đo đếm được.
Eiri nhìn xuống Kurumiya lùn xủn và nói:
“...Kamiya-kun bị thương từ đầu. Việc điều trị và sư cứu trước khi báo cáo là lẽ tự nhiên đúng không? Tôi nghĩ việc cậu ta bị thương nhưng vẫn cố gắng lết cái thân đầy thương tích tới lớp đã là khá đáng khen rồi đấy. Đám học sinh đánh cơ bản là do không đến lớp thôi đúng không?”
Eiri nhún vai và nhìn vào chiếc ghế trống ở hàng đầu. Ở ghế và bàn học vốn đã mất đi màu sắc ban đầu của chúng, máu khô đã phủ hết lớp này lên lớp khác, gần như là không thể chùi sạch đi được nữa. Đó là chỗ của Mohican. Cậu ta đã bị kỉ luật hai lần hôm nay, vào buổi lao động sáng và tiết thứ ba, kết thúc trong phòng y tế tận hai lần.
Khi Kyousuke và Eiri tới phòng y tế, Mohican vẫn còn bất tỉnh nhân sự, được kết nối với máy thở nhân tạo, nằm trên giường bệnh, ngủ ngon lành.
“Mohican à… Đúng vậy. Đã đến lúc ta nên cân nhắc việc giết hắn thật rồi.”
Có vẻ như Kurumiya rất ghét Mohican. Đơn giản là chỉ cần nghe đến tên hắn thôi cô đã nhăn mặt khó chịu rồi. Thứ áp lực mà cô tỏa ra đã yếu đi đôi chút.
Có thể cơn giận của cô đã chuyển hướng đến Mohican--Đúng như kế hoạch của Eiri.
“...Hmph. Được rồi, tôi sẽ tha cho Kamiya lần này.”
Và thế, Kurumiya cuối cùng cũng bị thuyết phục.
Thả lỏng cái ống trên vai, cô lùi lại một bước, nhường ra một con đường.
“Hey, nhanh lên và ngồi xuống đi. Rồi sau đó ta sẽ đập dẹp lũ khốn đã tấn công Kamiya… Thời gian có hạn. Nhanh lên và vào học đi.”
Nhìn khẩu súng lăn trên sàn nhà, Kurumiya nói. Lườm xéo sang phía Shinji và đám của hắn mặt đang trắng bệch trước lời tuyên bố của Kurumiya, biểu hiện của Eiri trở nên nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, khi mà Eiri chuẩn bị lướt qua Kurumiya với một biểu cảm lạnh lẽo--
“Cô tính đi đâu vậy? Tôi không nhớ là tôi có nói là để cô yên, Akabane.”
“...!?”
Một giọng nói đầy bạo lực. Ngay khi Eiri vừa dừng bước. Kurumiya vung cái ống nước vào mặt cô.
Không hề có một động thái chuẩn bị nào cả. Một đòn tấn công nhớp nhoáng mà chỉ có thể miêu tả là có tốc độ thần thánh.
“--Tks!?’
Eiri né đòn ở khoảng cách chỉ ngang một tờ giấy mỏng. Lợi dụng chuyển động tối thiểu để xoay cổ, Eiri né được cái ống thép và tiếp cận ngay lúc tay Kurumiya vung lên, đi vào khoảng trống.
“......Cô đang làm gì vậy, Sensei?”
--Vũ khí được ẩn giấu ở tay phải đang được ấn thẳng vào cổ Kurumiya, cô hỏi với một giọng bình tĩnh.
“.........Hoh?”
Đôi mắt của Kurumiya mở lớn, khuôn mặt sững sờ của cô dần nở rộ.
Trong khi cả lớp im lặng, giọng ‘kukuku’ của Kurumiya lại được nghe thấy lần nữa.
“Hỏi tôi đang làm gì hả?… Nực cười làm sao. Gan cô to cỡ nào mà dám dùng thứ này để đe dọa giáo viên trong lúc nói vớ vẩn vậy. Tôi nên hỏi là cô đang làm gì vậy? Chắc cô cũng đã chuẩn bị rồi, tôi mong vậy?”
Mặc dù ở ngay cổ họng đang có một móng tay ấn vào, mặc dù nhận ra đó là vũ khí giết người, Kurumiya vẫn không hề bối rối, thay vì đó trưng ra một ánh mắt như thể đã bặt đưcọ con mồi của mình, nhìn vào Eiri.
“...........”
Ở phía đối diện, Eiri không nói lên lời.
Đối mặt với một Eiri đang có biểu hiện bất an, Kurumiya tuyên bố với một thái độ điềm tĩnh và tự tin:
“Kukuku… Sao cũng được. Đây là một cơ hội hiếm có, nên tôi sẽ cho cô ba lựa chọn. Một… Ngoan ngoãn hạ tay xuống và để tôi kỉ luật cô. Hai… Tôi sẽ bẻ gãy tay cô rồi mới kỉ luật. Ba… Giết tôi ngay lập tức và cứu bản thân khỏi việc bị kỉ luật.--Tất cả đó. Toàn lựa chọn tốt, đúng không?”
Lúc nghe đến lựa chọn thứ ba, mắt Eiri mở lớn.
Cắn môi, cô lườm thẳng Kurumiya.
“...Giết giáo viên sao? Đừng làm tôi cười. Nếu tôi làm thế, mọi thứ với tôi sẽ không kết thúc đơn giản--”
“Không vấn đề gì.”
“......Huh!?”
“Kể cả nếu cô giết tôi ngay tại đây, cô cũng sẽ không hề bị trừng phạt. Tôi chết vì tôi đã thất bại trong vai trò của mình là giám sát viên, không hề có hậu quả nào xảy đến với cô cả… Sao nào? Chẳng có gì đáng lo ở đây cả. Sau tất cả, cô cũng không thể bị tôi giết mà không kháng cự. Nó sẽ dễ giải quyết thôi nếu cô giải thích rõ ràng với nhà trường. Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, vậy nên đừng ngần ngại--”
Kurumiya quẳng cái ống thép đi và giơ cao hai tay.
Thể hiện sự không chống cự, cô nói với một tông giọng ra lệnh manh mẽ:
“Giết.”
“...!?”
Ngay lập tức, cơ thể Eiri co giật.
Có thể thấy từ đằng xa, ngón tay đang ấn vào cổ họng Kurumiya đang run rẩy.
“Có vần đề gì vậy? Sao cô lại sợ? Nhanh giết tôi đi nếu cô muốn giết. Chỉ cần thêm một chút lực vào đầu ngón tay và rạch ra thôi, siêu dễ dàng, đúng không? Cô là sát nhân đã giết sáu người mà, phải không? Kukuku…”
Kurumiya cười khích trong lúc nói trôi chảy như thể đang tống tiền vậy.
“Tôi… Tôi…”
Đôi mắt đỏ rực đang dao động.
Từ đôi môi trắng bệch của cô, một hơi thở nhẹ thoát ra.
“Sao hả? Giờ sao hả, Akabane-- Akabane Eiri. Cô có cần tôi cho thêm tí động lực không?”
Nói bằng một giọng yếu ớt, Kurumiya bước về phía trước. Không hề do dự,như thể đang để cái móng tay Eiri đang ấn vào họng cô được chìm sâu vào trong da thịt của cô vậy--
“Eh… Kyah!?”
Đi cùng với một tiếng thét sắc và ngắn gọn, Eiri rụt móng tay lại, căng cứng cơ thể và dường như đang run rẩy.
Chỉ sau khi rút móng tay về Eiri mới lấy lại cảm giác, nhìn vào Kurumiya.
Do việc thu ngón tay lại quá nhanh của Eiri, một vết thương nông và ngắn xuất hiện ngang họng của Kurumiya.
Thấy vậy, sự nhẹ nhõm hiện ra trên mặt Eiri, theo đó ngay lập tức là sự thất vọng và tuyệt vọng.
“-----”
“Hoh? Tôi hiểu… Tôi hiểu rồi. Vậy ra đây là lựa chọn của cô hả, Akabane?”
Kurumiya hỏi bằng một giọng bình tĩnh trong lúc Eiri đang cắn chặt môi.
Nụ cười hiện ra trên mặt Kurumiya. Nắm lấy tay phải của Eiri, lôi cô một cách thô bạo về phía mình.
“Vậy ra cô vẫn là trinh nữ ha--Móng tay rỉ sét.”
“...!?”
Sau khi thì thầm vào tai cô ấy, Kurumiya vung một đòn chặt tay karate vào bụng cô.
Eiri hét lên, cơ thể mỏng manh của cô cúi gập xuống.
Đòn đánh thứ hai đến ngay lập tức, đầu gối phải của Kurumiya lên thẳng vào cằm của Eiri, đá bay đi Eiri đang mất thăng bằng.
“Guh!?”
“Eiri!?” “Eiri-chan!?”
Eiri ngã xuống sàn, mặt ngửa lên. Có thể nghe thấy một tiếng động cộc lốc vang lên.”
“Này, mấy người kia, có thể im đi được không… Cấm cử động. Tôi sẽ giết mấy người nếu dám cử động đấy.”
Giọng trầm thấp của Kurumiya đã ngăn Kyousuke và Maina khỏi việc chạy lên trong khoảnh khắc.
Cô nhặt cái ống sắt lên với tay phải.
Trong lúc Kyousuke và Maina nghiến răng, đứng nhìn, Eiri rên lên khi cô ngã xuống. Kurumiya chọc lung tung lên mặt Eiri bằng đầu ống thép và nói:
“Kamiya đã bị thương, nên đến phòng y tế là được phép. Tôi có thể tha cho cậu ta… Nhưng cô, Akabane. Cô đang cố níu kéo thứ gì khi dính lấy cậu ta có chủ đích vậy? Cậu ta trông có vẻ như không bị thương đến mức không tự đi được, có phải cậu ta…? Có phải hai người đã đi tận hưởng vài khoảnh khắc vui vẻ bí mật cùng nhau hả? Huh?”
“Huh!? C-Cô vừa nói gì--Guh!?”
Eiri kêu lên. Ngay lúc cô chuẩn bị nói lại, Kurumiya đã nhét cái ống thép vào miệng cô.
Eiri muốn quay mặt cô đi chỗ khác nhưng Kurumiya khéo léo điều khiển đầu nhọn của cái ống, đuổi ép cô liên tục, buộc môi cô phải mở ra. Đi cùng với tiếng thở đau đớn, cái ống đang ướt dần vì nước bọt.
“D-Dừng lại… Muguu!? D-Dừng lại… Muguu!?”
“Này này này, bây giờ thì sao thế? Mặt cô đỏ kìa. Cô cũng còn trinh trắng chỗ này nữa hả? Kukuku… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ xác nhận ngay đây. Nếu như cô vẫn còn ‘thần khiết’ thì tôi sẽ tha cho cô vì nó chứng minh rằng cô không bỏ lớp cùng nhau với Kamiya, phải không?”
Kurumiya mỉm cười đầy độc địa trong khi rút cái ống khỏi miệng Eiri.
Dùng phần phản chiếu của đầu vũ khí để chỉ vào bụng dưới của Eiri, Kurumiya chuẩn bị nhét nó vào xuống dưới váy của Eiri. ( Yamero!!!!!!!!!!!)
“Eee!? D-Dừng lại… Ah--”
“Dừng lại ngay, nhỏ giáo viên loli điên khùng kia.”
Không thể chịu nổi việc đứng nhìn mà không làm gì nữa, Kyousuke tóm lấy vai của Kurumiya.
“...Loli?” Bị quấy phá trò vui của mình, sát khí của Kurumiya tăng mạnh.
“Kyou… Kyousuke…”
“Im lặng.”
Eiri ngồi dậy, cố gắng nói gì đó, nhưng Kyousuke vẫn để mắt đến Kurumiya.
Đối diện với một khuôn mặt trẻ con đáng yêu đang lộ rõ vẻ xấu xa, Kyousuke nói đầy mạnh mẽ:
“Là tôi. Tôi là người nhờ Eiri đưa đến phòng y tế. Eiri là người đã cứu mạng tôi, chẳng có lí do nào để nói cô ấy đáng bị trừng phạt cả… Nếu cô muốn trừng phạt ai đó, làm với tôi này, tôi mới là kẻ đáng tội! Nếu cô muốn kỉ luật ai đó, làm với tôi này, con tôm hốc hác chó chết!”
--Ngay khi Kyousuke hét lên câu đó, cậu chịu một cú đánh đầy bạo lực.
Cái ống thép đã được vung toàn lực vào phía trên phần mặt được băng bó của cậu.
“Gah!?”
Bị thổi bay, Kyousuke ngã xuống sàn. Đó hẳn là một phép màu khi cậu không gãy một cái răng nào cả.
Mặc dù đây là lần đầu nếm thử cái ống thép của Kurumiya, đòn va chạm cảu nó là thứ không thể làm ngơ được.
Cái thứ sức mạnh kinh hoàng ấy đến từ đâu ở cái tay mảnh khảnh đó vậy?
“Cậu hẳn là chán sống rồi, nhóc ạ… Rất tốt, tôi sẽ cho cậu toại nguyện. Xác cậu sẽ được trưng ra như một lời cảnh cáo cho tất cả.”
“Guh!?”
Rồi bụng cậu chịu một cú đánh nhớp nhoáng. May mắn thay, cậu chưa ăn gì cho bữa trưa.
Trước khi mật đắng từ cơn đau dạ dày kịp phun ra, cậu hứng thêm một đòn vào mạng sườn.
Có lẽ một cái xương đã gãy--Nhưng trước khi cậu kịp nắm bắt tình hình, một đòn nữa giáng xuống đùi cậu.
Cảm giác đau đớn và thiêu đốt giáng xuống không ngừng, biến cả thế giới xung quanh thành một màu đỏ…
“Kyousuke!? N-Này! Kyousuke--”
--Đừng đến đây.
Khi mà tâm trí cậu mụ mị dần đi, Kyousuke dồn hết tàn lực để bảo Eiri dừng lại với cái nhìn từ mắt cậu.
Kyousuke không còn đủ thời gian để nhìn xem Eiri đã ngừng chạy đến chưa. Tầm nhìn của cậu giật giật. Mình đoán là cơ thể mình bị nghiêng? Không rõ nữa? Cơ thể bị thổi bay đi, bên đầu cậu bị đập vào tường đầy thô bạo. Đến mức cậu không còn cảm thấy đau nữa.
Vô số vô số vô số vô số lần--Va chạm đến từ trên dưới trái phải, tấn công không ngừng, tầm nhìn của cậu rung chuyển. Lần này, ý thức của cậu hoàn toàn biến mất, bị nuổi chửng bởi một màu đỏ thẫm.
“Hmph… Kết thúc rồi, Kamiya. Chết đi.”
--Vút.
Một cú va chạm đầy bạo lực giáng mạnh vào đầu cậu.
Cả thế giới mờ ảo tan chảy. Rồi…
“Kyousukeeeeeeeee!?”
Ở trong bóng tối, ai đó đã kêu gào lên--Tiềm thức của Kyousuke vụt tắt lúc đó.
XXX
Từ cửa sổ gắn đầy thanh sắt, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào.
Ở trên giường trong căn phòng y tế tĩnh lặng. Kyousuke dần lấy lại ý thức.
Nhìn lên trần nhà đầy vết bẩn, cậu chớp mắt vài cái.
Cố gắng xác nhận tình hình, cậu chậm rãi ngồi dậy.
“.....Kyousuke!?”
Một giọng nói nhẹ nhàng đến từ bên cạnh. Ngồi trên một chiếc ghế chân quỳ, Eiri nhìn vào Kyousuke trong sự ngạc nhiên.
Đôi mắt đỏ ươn ướt của cô đang rung động trong sự bối rối.
“...Có ổn không nếu cậu ngồi dậy?... Cậu có thể ngồi dậy sao?”
“Yeah. Có vẻ như tôi vẫn ổn. Sau cùng thì, tôi quen rồi. Công thêm việc cơ thể tôi khỏe sẵn rồi.”
Đầu, ngực, tay chân, mọi bộ phận trên cơ thể cậu đều đau đớn mà không có ngoại lệ.
Nhưng đối với Kyousuke người luôn bị kẹt trong những trận đánh nhau suốt năm dài mà không có một phút giây nào không bị thương, cái này không gì một cơn đau cả. Không bị gãy cái xương nào, hay nội thương hoặc thiếu mất bộ phận nào, thì cậu có thể chịu được.
May mắn thay, đây cơ bản là các vết thương nông mà không bị tổn thương tới thần kinh hay xương cả.
Kurumiya có lẽ đã giữ mình lại. Bất kể tính cách có vặn vẹo cỡ nào, Kurumiya vẫn là một giáo viên. Cho dù nói ‘giết’ suốt, cô ta không thể thực sự giết một học sinh dễ dàng đến thế được.
“Nói đi, Eiri… Cậu ổn không? Cô ta có làm gì cậu sau đó không?”
Kyousuke hỏi sau khi đã điều chỉnh lại vị trí của mình. Eiri chỉ đơn giản trả lời “...Không có gì nhiều” và đổi hướng ánh mắt đi chỗ khác.
“...Sau khi cậu được gửi tới phòng y tế, lớp học lại tiếp tục như bình thường. Chả có gì quan trong cho dù Mohican có bị kỉ luật hay không đúng không? Cô ta không tiếp tục làm việc đó với mình nữa, cậu biết không? ...Nhờ ơn một tên ngốc chạy đến từ đâu đó. Vậy nên, umm… Umm.”
Cúi thấp mặt, Eiri quay về phía Kyousuke lần nữa.
Eiri nhìn như có gì đó cần nói, lắp bắp, môi cô mấp máy nhẹ, mắt ngước lên trong sự ngại ngùng.
“C-Cảm ơn cậu, Kyousuke.”
--Một tiếng thì thầm êm dịu. Một giọng nói lắp bắp nhưng nhẹ nhàng.
Trên khuôn mặt Eiri, đỏ lựng như trái anh đào, đôi mắt cháy bỏng của cô nhìn vào Kyousuke. Kyousuke cảm thấy tim mình đập rộn ràng.
Lần này, đến lượt Kyousuke lắp bắp “K-Không có gì!” và quay mặt đi.
Bởi vì cô ấy bất ngờ thay đổi thái độ so với cô thường ngày, kiểu cộc cằn, Kyousuke không xử lí được. Eiri có lẽ cũng cảm thấy vậy, đặt hai tay lên đùi, không nói lời nào.
Bầu không khí không thể nào ngượng ngùng hơn.
Kyousuke cuống cuồng đổi chủ đề.
“N-Nói đi… Bây giờ là hết giờ học rồi hả?”
“.......Yeah.”
Eiri gật đầu, kết thúc đoạn hội thoại.
“U-Umm… Vậy còn Maina và Renko? Họ không đi cùng cậu à?”
“....Yeah, mình yêu cầu họ đi trước.”
“Eh, tớ hiểu rồi…--Eh? Yêu cầu? Cậu… Sao hành xử bí ẩn vậy?”
“Mình có điều cần nói với cậu… Riêng tư.”
Eiri trả lời một cách kiên quyết và nhìn lên.
Nhìn vào Kyousuke, đôi mắt đỏ được lấp đầy với sự quyết tâm và kiên định.
“...Huh? Có điều cần nói với mình? Là gì vậy? Thậm chí còn phải đưa hai người kia đi…”
--Ngay khi Kyousuke vừa nói, một khả năng chắc chắn lướt qua tâm trí cậu, khiến tim cậu đập rộn ràng.
Kyousuke điên cuồng nhìn xung quanh. Trong tủ có chứa vài loại thuốc, giường bệnh và thiết bị y tế, phòng y tế dường như không còn ai khác cả. Y tá của trường dừng như cũng đã ra về.
Ánh nắng mùa xuân chiếu vào căn phòng, Eiri đặt tay cô lên cạnh giường bệnh.
“Thực ra là, Kyousuke. Mình…”
“K-Khoan đã! Eiri! Tớ chưa chuẩn bị tâm lí kĩ càng--”
Mặc kệ Kyousuke đang đỏ mặt và rút lui, Eiri rướn người về phía trước.
“...chưa từng giết một ai cả.”
“..................Huh?”
“Lời thú nhận” không ngờ đến của Eiri làm suy nghĩ trong Kyousuke đứng hình.
--C-Chưa từng giết một ai? Eiri?
Không thể nào. Điều này không đúng. Mình chắc chắn nghe nhầm.
Nếu là gì, thì có lẽ là do Eiri là một sát thủ chuyên nghiệp.
“...Giết sáu con người, chuyện đó chỉ là nhảm nhí. Mình chưa từng giết dù chỉ một người. Cho dù thực sự muốn giết chóc, mình vẫn không giết được ai cả… Số sáu đó không phải là số mạng giết được mà là số người mình ám sát thất bại, thất bại trong vai trò một sát thủ.”
Tiến đến cực gần, Eiri nhìn vào trong đôi mắt bối rối của Kyousuke, môi cô uốn lại.
Một nụ cười đầy sự tự chế giễu và hành hạ bản thân.
Ấn móng tay có chứa vũ khí giết người vào cổ họng Kyousuke trong khi cậu nín thở…
“...Dòng họ Akabane là một dòng họ danh tiếng với một lịch sử lâu dài trên chiến trường ám sát. Kể từ khi còn bé, mình đã được huấn luyện nghiêm ngặt các kĩ thuật ám sát trong khi lớn lên… Nực cười, phải không? Nhưng nghĩ đến việc mình thiếu sót thứ quan trọng nhất--sự can đảm để xuống tay. Nhưng mình vẫn có rất nhiều tài năng, đó là vì sao mình được trao nhiều cơ hội đến thế… Sau mỗi thất bại, mình đã phải chịu những hình phạt nghiêm khắc. Đến cuối cùng, mình vẫn không thể giết. Gần đây, hay nói cách khác, trong lần ám sát thứ sáu, mình làm hỏng việc một cách ngoạn mục nhất và cuối cùng bị chứng kiến bởi một người bình thường và kết thúc bằng việc bị bắt… Vì thế, mình bị quẳng vào đây trong hình thức đào thải từ nhà Akabane.”
Eiri rút móng tay khỏi cổ Kyousuke, cô cắn môi.
Dùng đầu ngón tay của tay kia để mơn trớn móng tay sơn đỏ của mình, cô nói:
“...Việc đó trao cho mình một biệt danh, Móng Tay Rỉ Sét. Thay vì là màu của máu, Mình là màu của sự gỉ sét vô dụng. Đôi cánh đỏ bị gỉ sét--là một thành viên của dòng họ Akabane(*), đôi cánh đỏ bị rỉ sét nghĩa là gì? Nghĩa là trong gia đình danh giá và đặc biệt Akabane, một sản phẩm vô dụng như mình đã được sinh ra.”
“Eiri, cậu…”
Eiri không hề giấu đi sự xấu hổ của mình và để lộ ra giọng nói cùng biểu cảm yếu ớt.
(...Không thể nào, đúng không? Cô gái này, vậy ra cô ấy thực sự chưa từng giết người trước đây?)
Khi Kurumiya ra lệnh giết cho cô ấy, biểu hiện của Eiri không phải là của một kẻ giết người. Cô ấy do dự vì đối tượng là Kurumiya? Lí do này chẳng hợp lí chút nào…
Nếu cô ấy đơn giản là sợ chính cái cảm giác giết chóc ấy, vậy thì phản ứng đó đã dễ chấp nhận hơn rồi.
Mặc dù dễ chấp nhận hơn--
“Này, Kyousuke… Nói mình nghe. Mình phải làm gì để có thể giết được? Bất cứ khi nào mình đưa ra hành động, mình luôn nghĩ… Về mục tiêu, về những người mục tiêu quan tâm đến, về những người quan tâm đến mục tiêu… Có phải vì thế không? Kể cả nếu mình chỉ giết một người, cái chết của người đó có lẽ sẽ khiến nhiều người phải chịu đựng cảm xúc tồi tệ hơn cả cái chết… Có lẽ là đau đớn, buồn bã, hận thù--Đó là cách mình luôn nghĩ. Thực sự trong một khoản thời gian vô cùng ngắn, nghĩ ngợi không ngừng nghĩ ngợi không ngừng nghĩ ngợi không ngừng nghĩ ngợi không ngừng nghĩ ngợi không ngừng… Đến cuối cùng, mình thất bại trong giết chóc… Mình đã không thể cướp lấy quyết tâm của mình.”
Cúi gằm mặt, Eiri nắm chặt lấy tấm ga trên giường bệnh.
Móng tay của cô ấy--tất cả sáu lưỡi kiếm--xé toạc lớp vải mỏng, khiến tấm ga rách nát.
Cuối cùng, một giọt chất lỏng trong suốt rơi xuống. Kyousuke có thể nghe thấy tiếng thổn thức đang bị kìm nén lại.
“...Cho dù vậy, trong vụ cuối cùng, mình vẫn lo được để cắt một điểm mở gần tử huyệt của mục tiêu. Mình cướp lấy can đảm và cắt cổ họng từ phía sau. Máu ấm phun ra một cách nguc ngốc, tâm trí mình trở nên trống rỗng… Mình đã giết người, nhưng đó chỉ là suy nghĩ ngu ngốc của bản thân. Ngay khi mình nghĩ thế, mình bất tỉnh. Sau đó, như mình đã kể trong giờ nghỉ trưa, mình đã bị bắt. Mục tiêu đã sống sót. Gia đình Akabane từ bỏ mình… Mình đã bị nuốt chửng bởi sợ hãi và tự khinh thường bản thân mỗi khi giết một ai đó, rơi bào một cơn ác mộng bất tận… Cũng nhiều như sự xấu hổ của mình để thú nhận, tới giờ mình vẫn luôn khó ngủ.”
Eiri mỉa mai chính mình trong lúc lau sạch đôi mắt ngái ngủ và chỉ mở một nửa của mình.
Bị làm ướt đi bởi nước mắt, đôi mắt đỏ của cô rung động như thể tìm kiếm sự giúp đỡ, một lần nữa, cô nhìn vào Kyousuke.
“Thôi nào, Kyousuke… Nói cho mình đi! Cậu đã giết mười hai người trước kia, phải không!? Một người như cậu, quá nổi bật, chắc chắn cậu còn chẳng thèm chớp mắt khi tấn công, phải không!? Làm thể nào để cậu giết người, nói mình đi… Làm ơn. Mình chỉ có thể hỏi cậu. Maina có vẻ như không hề có chút sát ý nào ngay từ đầu, mặt sau của Renko hoàn toàn là một bí ẩn… Nên làm ơn, Kyousuke--Cậu sẽ nói với mình nhé? Hoặc là, mình… được nuôi dạy vì mục đích giết chóc… Mình sẽ không còn ý nghĩa nào để sống nữa. Phải không?”
“.......”
Kyousuke đã không nói nói được gì. Cậu lặng lẽ nhìn Eiri.
Bỏ đi chiếc mặt nạ Sát nhân sáu người qua một bên, bỏ đi cái danh hiệu sát thủ, khuôn mặt thật của Eiri chỉ là một cô gái yếu đuối. Những hành động và biểu cảm thô lỗ không cần thiết đó có lẽ là cách để xua tan đi nỗi bất an và sợ hãi đồng thời tạo cho cô một môi trường của kẻ sát nhân. Trong trường hợp đó…
--Tin vào đôi mắt trong veo và hoàn hảo của Eiri giờ đã được rửa sạch bởi nước mắt, Kyousuke đã quyết định cách giải quyết của mình.
Cậu đã quyết định cũng vứt bỏ đi chiếc mặt nạ của mình, lộ ra hoàn toàn khuôn mặt thật của mình trong hình dạng ban đầu.
“...Xin lỗi nhé, mình không thể làm vậy, Eiri. Mình chẳng có gì để dạy cậu cả.”
“Huh!? Tại sao!? Tại sao cậu không muốn dạy mình--”
“Bởi vì mình cũng chưa từng giết người.”
“.......Huh?”
Eiri đã đặt tay lên vai Kyousuke và kéo mạnh cô vào gần cậu.
Dù vậy, hành động này lập tức dừng lại.
Làm một biểu cảm không hiểu gì, Eiri há hốc miệng, không nói lên lời.
Khi Eiri nói ra “lời thú nhận” của cô ấy, Kyousuke hẳn cũng có biểu cảm tương tự.
Bất chợt nghĩ vậy, Kyousuke không thể không cười một cách nhăn nhó và tiếp tục:
“Tớ giết mười hai người á… Tớ thực ra đã bị đổ tội. Tớ thực ra chỉ là một người bình thường có cả triệu lí do để phản đối việc giết người. Tớ chỉ khá mạnh trong khoản đánh đấm thôi, hết rồi. Cho dù tớ đã giấu diếm suốt thời gian qua… Tớ nghĩ sẽ ổn thôi nếu thành thật với cậu.”
“...Bị đổ tội? ...Người bình thường? ...Chỉ khá mạnh trong đánh đấm?”
Từ ngạc nhiên đến thắc mắc, sau đó là tức giận--hoặc có lẽ là nhẹ nhõm.
“...Không thể nào? Ít nhất cũng có một chút dối trá…”
“Tớ không nói dối. Tất cả đều là thật. Vậy nên, về việc giết người, tớ không thể trả lời cậu được. Tuy nhiên--”
Kyousuke nắm lấy tay Eiri đang để trên vai cậu và chậm rãi hạ nó xuống.
Nhìn vào những móng tay được trang trí, cậu nói bằng một giọng điệu mạnh mẽ lạ thường:
“Tớ có thể hiểu rất rõ cậu cảm thấy ra sao khi không thể giết chóc. Bị ép buộc phải giết người trong khi bản thân không hề muốn. Nghĩ đến rất nhiều thứ nhưng vẫn không thể tung đòn chốt hạ ư? Đó là hiển nhiên. Cho dù là sát nhân bị kết án, sát thủ chuyên nghiệp, những kể giết người mà không hề nghĩ ngợi, mấy kẻ đó hiển nhiên là không bình thường ngay từ đầu rồi… Tớ nói đúng không?”
“Cậu sai rồi.”
Eiri từ chối một cách cứng rắn.
Với đôi mắt sắc như lưỡi kiếm, cô nhìn Kyousuke.
“...Đó chỉ là lí do của cái xã hội ở bề mặt thôi, đúng không? Ở xã hội ngầm nơi tớ được nuôi dưỡng, không thể giết mới là bất bình thường. Lí lẽ, luân thường đạo lí, sự thật đều đối nghịch với thế giới bên kia. Hai ta sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thế giới khác nhau, cho nên cách đánh giá…”
“Cách đánh giá? Mấy thứ đó nên giống nhau. Cậu không bình thường ở xã hội ngầm đó, nhưng chẳng phải cậu là bình thường ở xã hội bề mặt sao? Không khác gì tớ cả… Vả lại, sao không dùng cơ hội này để tái ổn định? Sống sót trong này ba năm rồi rời nơi này để đến với xã hội ở bề mặt--”
“Không thể làm được… Tớ chắc chắn không thể.”
“Tại sao không? Gia đình cậu đã từ bỏ cậu, đúng không? Hay đó chỉ là cách nói? ...Họ không hề muốn buông bỏ đi ai đó đã quen với xã hội ngầm? Nghe có vẻ khó để từ bỏ đấy.”
“...Sai rồi. Đó không phải ý tớ muốn nói. Đó cũng là một trong những lí do, nhưng…”
Eiri quay mặt cô khỏi Kyousuke và đột ngột ngừng lại.
“Nhưng?”
Ánh mắt của Eiri vẫn tránh né Kyousuke.
“...Này Kyousuke, vì cậu bị đổ tội và kết án sai, cậu sẽ được thả ra, đúng không? Cậu có từng nghĩ về việc quay trở về đúng thế giới của cậu, trở về đúng nơi chốn cũ như trước không? Sống trong lốt sát nhân hàng loạt mười hai người trong suốt ba năm, bền bỉ không ngừng… Cho dù vậy, cậu vẫn mong được trở về nơi cậu thuộc về?”
“--Ừ, đúng vậy.”
Kyousuke khẳng định, Hồi tưởng lại hình ảnh gia đình quan trọng nhất của mình trong tâm trí, cậu truyền thêm sức mạnh vào giọng mình.
Cho tới khi cậu có thể gặp lại Ayaka và xin lỗi con bé, cậu sẽ không đầu hàng. Từ bỏ ư? Chắc chắn không.
“...Mình hiểu rồi.”
Biểu hiện của Eiri bị bao trùm bởi sự u ám. Khẽ thì thầm, cô chậm chậm khép lại mi mắt.
Môi mím chặt, một cái cau mày mạnh, những biểu hiện đó của cô thể hiện sự do dự.
Kyousuke chờ đợi cô trong im lặng. Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây đã trôi qua--
“...Mình hiểu rồi. Vậy thì tớ sẽ nói cho cậu.”
Eiri mở mắt ra, đưa ra tia sáng khiến Kyousuke nín thở.
“Hãy bắt đầu với kết quả tổng kết trước… Cho dù cậu có chịu đựng và sống sót được cả ba năm, cậu cũng sẽ không thể trở về thế giới mà cậu đến từ đó đâu.”
“.....Huh? Không khoan đã, tớ có thể trở về, đúng không? Bởi vì, nơi này là nơi cải tạo đám sát nhân bị kết án--”
“--Sai rồi.” Eiri cắt ngang Kyousuke.
Như thể đang gạt đi những sợi tơ nhện được coi như là hi vọng đang hỗ trợ tinh thần cho Kyousuke ở cái trường luyện ngục như âm ti đầy ắp những bọn sát nhân…
Như thể nhấn chìm Kyousuke xuống vực thẳm địa ngục, Eiri tuyên bố ra sự thật:
“Trường luyện ngục phục hồi chức năng không phải là nơi để cải tạo đám tội phạm giết người… Thay vì đó, đây là một ngôi trường đặc biệt để giáo huấn lại và sửa lỗi cho đám tội phạm giết người vốn đã có kinh nghiệm trong giết chóc--để nuôi dưỡng chúng thành những kẻ giết người chuyên nghiệp.”