Edit + Beta: Vịt
Hàn Huấn quyết định viết kịch bản, không giam mình tại nhà khách, mà mỗi ngày đúng giờ đến chỗ Dương Chính Vỹ đưa tin.
Cậu mặc kệ quân nhân chân chính trải qua cuộc sống thế nào, cậu chỉ dựa theo kiểu mẫu quân nhân mà mình thân là một người dân bình thường thích xem, cộng thêm bridge plot mình từ phim truyền hình, phim điện ảnh biết được, nhét hết vào trong, ở trong chân thực cực ít ỏi xây dựng ra thế giới cậu tưởng tượng.
Tay không lắp súng làm kinh sợ mọi người, chiến đấu đọ , tinh binh cường tướng lục quân dưới hỗ trợ của quân bị đỉnh cao, thuận lợi hoàn thành diễn tập hằng ngày, sau mở màn đầy rung động, xuất hiện chính là đội trưởng chi đội nghiêm minh của đại đội đặc chủng lục quân.
Đội trưởng Nghiêm thuận lợi hoàn thành diễn tập cùng với đội ngũ của hắn, nhận được nhiệm vụ bí mật hàng đầu: Bắt sống trùm thổ phỉ, giải cứu con tin.
Nhưng, ngoài thu dọn hai nhiệm vụ này, bọn họ nhận thêm một yêu cầu đặc thù.
Căn cứ vào tình hình, cứu viện hoặc quét sạch "Kiêu Ưng".
Mục tiêu của hành động, là du tẩu ở biên giới quốc gia phạm tội tập thể thủ lĩnh Tát Vạn, tổ chức của bọn họ lên kế hoạch triển khai hoạt động phạm tội quy mô lớn, mà truyền tin tức về, là "Kiêu Ưng" lần trước đã mất tích trong khi hành động.
Kiêu Ưng là đội ngũ tinh nhuệ của đội đặc chiến lục quân, lúc thi hành nhiệm vụ bảo vệ, cùng biến mất với mục tiêu A.
Sau đó, hoạt động phi pháp của Tát Vạn càng thêm liên tục, tất cả chỉ hưởng về phía mục tiêu A mà Kiêu Ưng hộ vệ ủng hộ cung cấp kỹ thuật cho Tát Vạn, bộ đội biên giới phái quân hùng mạnh, thương vong nặng nề mới đánh tan được bọn chúng, nhưng trùm thổ phỉ Tát Vạn đã kịp xác nhận trốn thoát với mục tiêu A.
Cấp trên nghiêm túc dặn dò, cảnh giác "Kiêu Ưng" phản bội, lúc cần thiết từ bỏ tiếp ứng, có thể thi hành càn quét.
chi đội thành công ngụy trang thành Mafia quốc tế tiếp xúc với Tát Vạn, trong chiến tranh đột nhiên xuất hiện một người làm ngôn ngữ ký hiệu của bộ đội đặc chủng, hơn nữa cứu viện đàn ông của bọn họ, mang theo trang bị của đội đặc chiến lục quân, đứng ra công bố mình là Đao Ba của "Kiêu Ưng".
Đối mặt với Đao Ba chủ động công khai thân phận, chi đội không thả lỏng cảnh giác, trong tiếp xúc, đội trưởng Nghiêm đoán Đao Ba là Tát Vạn phái tới thăm dò nhân viên phản bội, trực tiếp thi hành nhiệm vụ càn quét.
Dưới áp lực chính tay đâm chiến hữu ngày xưa, chi đội triển khai cứu viện con tin đồng thời bắt sống trùm thổ phỉ, hành động cực kỳ khó khăn gian khổ, nhưng nhận được ra tay tương trợ của nhân vật khó tin.
Lúc chi đội bị thương, cảm tạ người hiệp lực, người hiệp lực lại chào kiểu quân đội tiêu chuẩn, nói: "Kiêu Ưng mãi mãi không phản bội, biệt hiệu Đao Ba, xin hãy về hàng!"
Câu chuyện của Hàn Huấn thành hình, biên kịch Dương xem cau mày mãi.
Đây không phải truyện biên kịch Dương sẽ viết, ngoài chiến đấu máu tan quyết liệt, hành hạ đội nhiều nhất chính là phản bội chiến hữu trước đây.
Bầu không khí cả câu chuyện vào lúc chiến hữu cầm súng nhắm ngay người của mình thì đao kiếm tuốt vỏ, "Đao Ba" phản bội sau khi lớn lối tuyên bố, oán hận trong lời thoại của chi đội , còn tuyệt vọng hơn nhiệm vụ thất bại.
Xưng đột và tình tiết như vậy, bản năng khiến biên kịch Dương cảm thấy, sẽ không qua thẩm tra.
Hắn nói: "Câu chuyện rất có sức hút, người xem nhất định sẽ thích Kiêu Ưng, nhưng mà...... thông qua xét duyệt bên trên, có nghi ngờ bôi đen hình tượng quân đội, một cái là Quý Anh giả mạo Đao Ba của Kiêu Ưng, người của chi đội không thể không có ai phát hiện, hai là Kiêu Ưng không thể nào có người sống nhưng lựa chọn tiếp tục ẩn trốn, bọn họ sẽ ở giây cuối cùng dùng "viên đạn vinh quang" tự sát. Thứ ba...... Nhiệm vụ bí mật một khi thất bại, tất cả kênh truyền tin Kiêu Ưng nắm giữ toàn bộ sẽ thay đổi, để tránh có lính phản bội bán đứng quân đội, cho nên, Kiêu Ưng không truyền tin tức về."
Dương Chính Vỹ nói liền cái không thể, trực tiếp phán tử hình với kịch bản này.
Hắn thừa nhận truyện của Hàn Huấn rung động lòng người, có ảnh thu nhỏ kinh khủng của điệp viên thời kỳ kháng chiến.
Nhưng, ở trong bộ đội đặc chiến lục quân, những chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Hàn Huấn cười cười, cậu nói: "Cháu chỉ là một người cung cấp ý tưởng câu chuyện, vấn đề tồn tại trong đó, cần biên kịch chuyên nghiệp như các ngài đến sửa đổi. Thầy Dương, cháu đơn thuần dùng thị giác, sáng tác một câu chuyện có thể sẽ được khán giả thích, nó quả thực sơ hở từ đầu tới cuối, căn bản không phù hợp với logic quân đội, nhưng cháu đứng ở góc độ của một người không biết về quân nhân, hi vọng nhìn thấy một câu chuyện như vậy. Mà truyện phù hợp với tiêu chuẩn của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, không phải nhiệm vụ của cháu."
Truyện đúng là truyện hay, những nhân vật mới mẻ này, hoàn toàn là người xa lạ có tính chất đặc biệt mà Dương Chính Vỹ quen thuộc.
Đối với một biên kịch vừa tiếp xúc quân đội mà nói, có thể làm ra được thành tích như vậy, đã cực kỳ ưu tú.
"Đúng." Dương Chính Vỹ nhìn kịch bản này, bật cười nói, "Khiến nó logic chặt chẽ phù hợp với tiêu chuẩn của trung tâm điện ảnh và truyền hình Trường Không, đây là nhiệm vụ của bọn ta."
Đã quyết định khung sườn câu truyện, Dương Chính Vỹ lập tức liên lạc Đổng Tử Ngang, dẫn Hàn Huấn đi cùng, lại tiến hành sửa đổi quy mô lớn câu chuyện này.
Để cái không thể biến thành có thể, trở thành quan trọng nhất trong kịch bản chỉnh sửa.
Trong đầu Dương Chính Vỹ và Đổng Tử Ngang là một cơ sở dữ liệu nghiên cứu khổng lồ, đổ đầy tất cả nhiệm vụ điển hình hơn năm thăm viếng tam quân Hải Lục Không thu lượm đề tài có được của bọn họ.
Giống như sự kiện chân thực trong câu chuyện Hàn Huấn sáng tác có tồn tại.
Công việc nằm vùng và phản nằm vùng, luôn là trọng điểm trong nhiệm vụ ngoài biên giới của bộ đội đặc chủng, đối mặt với quân đội nước ngoài xa lạ, bộ đội đặc chủng của chúng ta không nhất định có thể lần đầu nhìn thấu ngụy trang.
Cái không thể đầu tiên, tạm thời giải quyết.
Truyền thống tự sát "viên đạn vinh quang" của bộ đội đặc chủng, là phòng ngừa bị bắt sống, nhưng lính đặc chủng dưới tình huống nhiệm vụ thất bại, có thể đảm bảo an toàn, vẫn sẽ lựa chọn về quân đội, nhưng tiếp tục ẩn trốn...... trừ khi hắn không nhận được tin tức kết thúc nhiệm vụ.
Để giải quyết cái không thể thứ , hai biên kịch suýt nữa trọc đầu, bọn họ lật lần lượt từng tài liệu ghi chép về các quân đội lớn, tài liệu về nhiệm vụ bảo vệ đã ít lại càng ít.
Hàn Huấn nói: "Mục tiêu A không chết, chỉ là dưới tình huống bị uy hiếp trợ giúp Tát Vạn làm việc ác, cùng lúc đó, Kiêu Ưng không nhận được chỉ thị dừng nhiệm vụ, bọn họ vẫn sẽ dừng lại ở bên cạnh mục tiêu sao?"
"Trên lý luận, sẽ." Dương Chính Vỹ quá hiểu chấp nhất của các quân nhân đối với nhiệm vụ, "Nhưng chỉ cần bọn họ sống, thì sẽ thử liên hệ với quân đội, xác nhận có thi hành nhiệm vụ bảo vệ nhữa hay không, dưới tình huống không cách nào xác nhận, tiếp tục thi hành là lựa chọn duy nhất của bọn họ."
"Vậy cái không thể thứ và thứ của chúng ta, cùng giải quyết." Hai mắt Hàn Huấn sáng lên, hưng phấn nói, "Mục tiêu A gặp phải ngăn chặn của Tát Vạn, Đao Ba của Kiêu Ưng không nhận được mệnh lệnh ngừng hành động, bèn ẩn núp bên cạnh Tát Vạn, tiếp tục thi hành nhiệm vụ, đến lúc chi đội tiến hành cứu viện mục tiêu A."
Đổng Tử Ngang cau mày hỏi: "Nhưng, giải thích tình tiết Quý Anh ngụy trang Đao Ba thế nào."
Tình tiết miễn cưỡng toàn vẹn, thầy Hàn thích nhất, cậu nói: "Bởi vì Tát Vạn ở trên người các đội viên khác của Kiêu Ưng, phát hiện biệt hiệu của Đao Ba, đoán đội nhân viên trang bị tinh nhuệ này là lính đặc chủng trong nước phái tới chĩa vào hắn, thế là để phòng ngừa sau này lại có lính đặc chủng lẩn vào, hắn phái một người Hoa tên Quý Anh từng phục tùng binh dịch ở Mỹ, hiểu ngôn ngữ ký hiệu của đặc chiến, giả bộ thành thân phận Đao Ba, đề phòng nhân viên ngoại lai, phàm là người có thể biết Đao Ba, trực tiếp ra tay giết người, không thể bỏ qua cho một ai."
"Không hợp logic." Dương Chính Vỹ vô tình cách ngang diễn thuyết sôi trào của cậu, "Giữa lính đặc chủng đều có hành động ám hiệu, để tránh bộ đội trước sau tiến hành phân biệt thân phận, cho nên ta nói, đội trưởng Nghiêm không nhận ra lính ngoại quốc có thể tha thức, không nhận ra lính nhà mình, tuyệt đối không thể."
Logic đi tới bước này, trực tiếp bị quân nhân chuyên nghiệp kẹp chết.
Đại não Hàn Huấn điên cuồng vận chuyển, đã thử sửa đổi tình tiết "Đội trưởng Nghiêm bị Quý Anh lừa" trong kịch bản, nhưng, nếu không bị lừa, hành động nằm vùng của Quý Anh thật sự vô cùng ngu muội, không cần thiết ra sân.
Cậu không muốn bỏ đi vĩnh viễn không phản bội của Kiêu Ưng, nhưng nhìn kết cục câu chuyện, thiếu mất khúc chiết mà tình tiết phim nên có.
Sau khi suy đoán nhiều lần tình tiết, Hàn Huấn vẻ mặt ngưng trọng nói: "...... Nghiêm đội phát hiện, không, nên nói chi đội từ lúc bắt đầu, đã biết Quý Anh là Đao Ba giả, cho nên tiếp tục ngụy trang, một mực duy trì thân phận Mafia quốc tế của bọn họ, thuận lợi giành được tín nhiệm ngắn ngủi của Tát Vạn...... Nhưng bởi vì Quý Anh tỏ vẻ phần lớn tính chất đặc biệt của lính đặc chủng, hơn nữa kềm giữ trang bị vũ khí của lính đặc chủng lục chiến, dẫn đến chi đội nghi ngờ Kiêu Ưng đã bị tiêu diệt toàn bộ, hoặc là có người phản bội."
Câu chuyện kể cực kỳ nặng nề, là biên kịch sáng tạo ra, đáy lòng Hàn Huấn cũng khó chịu.
Quân nhân chân chính, tình nguyện chết cũng sẽ không phản bội, tình tiết như vậy viết trong kịch bản...... Khả năng qua thẩm tra %, không có ngoại lệ.
Không khí trầm mặc hồi lâu, Hàn Huấn nhìn biên kịch sắc mặt nặng nề giống cậu, hiếm thấy thấp thỏm hỏi: "Như vậy, có thể viết không?"
"Viết thì có thể viết......" Dương Chính Vỹ cười khổ kéo dài âm thanh.
Đổng Tử Ngang đưa tay gõ gõ mặt bàn: "Chính là có thể qua thẩm tra hay không, xem cấp trên."
Viết kịch bản là chuyện của bọn họ, xét duyệt là chuyện của bên trên.
Ba người nhất trí cảm thấy sửa đổi của Hàn Huấn khả thi, bèn trực tiếp dựa theo mạch suy nghĩ mới của cậu chuyện, mỗi người phụ trách một hướng, tiến hành sửa đổi kịch bản tỉ mỉ.
Ba người giam trong phòng làm việc, sửa đổi đồng nhất kịch bản, lúc sửa xong rồi gửi cho đối phương xem xác nhận, Hàn Huấn coi như biết tại sao trước đó hạng mục trì trệ không tiến.
Biên kịch Dương và biên kịch Đổng đều là biên kịch chuyên nghiệp, cá tính quả thực cây kim so với cọng râu, vậy mà sẽ vì một vài chi tiết triển khai xem ra căn bản không quan trọng của Hàn Huấn tranh cãi.
Biên kịch Dương: "Tình tiết tay không lắp súng khúc đầu, tốt nhất sử dụng M tự động tháo rời."
Biên kịch Đổng: "Lính đặc chủng bình thường thích chơi tháo dỡ AS, mở đầu này hoàn toàn chính là chi đội Thập Lục chơi cá cược."
Biên kịch Dương: "Sau đó Lâm Hạ và Căn Tử ở Camtasia chơi tháo AS."
Biên kịch Đổng: "Vừa vặn, mở đầu toàn bộ thi đấu, thua thì mời cơm, sau đó thua ở lại thắng xuất chiến. Đối lập trước sau biết không?"
"Không được, lắp M quay lên hình cảm giác rung động hơn!"
"Ông cũng không phải đạo diễn ông quan tâm hình ảnh làm gì!"
"Cháu nói......" Hàn Huấn cầm trà nhìn bọn họ tranh cãi một chi tiết, phải lên tiếng nhắc nhở, "Khán giả sẽ không để ý mọi người lắp M hay AS đâu, đẹp ngầu là được, súng gì cũng là súng."
"M đẹp!"
"AS ngầu!"
Kết quả hai người trợn mắt, tranh biện, không ai nhường ai.
Mắt Dương Chính Vỹ nhấc lên, nghiêm túc nói: "Hàn Huấn, cháu nói M hay AS?"
Hàn Huấn không nghĩ tới dân thường nhỏ nhoi như mình lại quan trọng vậy, bèn nghiêm túc suy nghĩ một lát, cẩn thận so sánh M và AS, thận trọng hỏi: "Có thể tháo MP không, cảm giác người mấy giây lắp xong MP khá ngầu, nếu có thể bịt mắt hoặc quay lưng về phía súng lắp ráp, vậy thì càng ngầu."
"......"
Cho dù trong mắt hai biên kịch đầy kinh ngạc, không nghĩ tới Hàn Huấn vậy mà đề xuất yêu cầu...... vừa nghe đã vô cùng siêu năng lực!
Nhưng, bọn họ thật sự nghiêm túc suy nghĩ, đào khoét thông tin báo cáo trong đầu mình.
"Tôi nhớ lính đặc chủng khu từng thi bịt mắt lắp súng, còn từng lên báo quân đội."
"Đưa lưng về phía súng trở tay lắp súng không dễ làm, nhưng tôi không biết bịt mắt trở tay có được không."
Hàn Huấn nghe, lập tức thích thú nói: "Được, dám chắc được. Vậy thì đổi thành chi đội bịt mắt trở tay lắp súng bắn, cảnh mở đầu ngầu như vậy, khán giả khẳng định thích."
Bọn họ thích kích thích, có thể hay không làm hẵng nói! Dù sao, cho dù lính đặc chủng có thể làm được, diễn viên không làm được!
Còn không phải dựa vào edit và hiệu ứng!
Kể từ khi phát hiện hai biên kịch dễ kẹt ở chỗ lặt vặt, Hàn Huấn thêm nhiều thời gian hơn mở ra não động bay bổng của cậu.
Lính đặc chủng không có siêu năng lực, nhưng đôi khi việc bọn họ làm, chỉ có thể dùng siêu năng lực để giải thích.
Biên kịch Dương tập mãi thành quen, biên kịch Đổng theo đuổi thực tế.
Nhưng ở trong mắt Hàn Huấn, nhân dân tầm thường như cậu, chỉ thích lính đặc chủng dùng thao tác thần tiên giống như siêu năng lực, hận không thể ở oa oa oa biến thành lực lượng chuột chũi vì những quân nhân ngầu lòi mà kéo cờ đả call.
(Đả call: Hình như là fanchant á)
Hàn Huấn viết xong nội dung chính câu chuyện, đang đi theo học tập biên kịch, xem bọn họ sửa kịch bản, mới phát hiện một kịch bản phù hợp với yêu cầu của điện ảnh và truyền hình Trường Không, không dễ dàng cỡ nào.
Bọn họ chấp nhất muốn nói rõ tiền căn hậu quả, tăng thêm cho nhiệm vụ bí mật thất bại của tiểu đội Kiêu Ưng thiết lập tỉ mỉ phù hợp với thái độ duy trì hòa bình quốc tế.
Mặc dù lượng công việc lớn, nhưng bọn họ đã quen trạng thái như vậy, rất nhiều khi có thể lựa trong đống bản thảo hỏng ra được tư liệu nghiên cứu.
Câu chuyện đại khái chỉ là căn bản trong căn bản, mà công việc sửa đổi và phát triển của Dương Chính Vỹ, Đổng Tử Ngang làm mới là phần phức tạp và tỉ mỉ nhất.
Bọn họ yêu cầu từ chi tiết đều phải chân thật, từng xung đột mơ hồ không rõ cũng phải tìm ra sự kiện chân thật làm căn bản.
Hàn Huấn du thủ du thực hoàn toàn bồi hồi ngoài thế giới cơ mật, ngồi một bên nghe vô số câu chuyện dũng mãnh thiện chiến, còn thần kỳ hơn gấp vạn lần so với quay lưng lắp MP.
Hàn Huấn sau khi kinh ngạc, phản xạ có điều kiện hỏi: "Tại sao không viết thành kịch bản để quay?"
Đổng Tử Ngang cười một cái: "Vượt mật, kịch bản không qua, không được quay."
Hàn Huấn:......
"Hóa ra khán giả thích xem những tình tiết này." Dương Chính Vỹ bắt được thứ khán giả thích xem, tâm tình cũng vui hơn rất nhiều, "Nhiệm vụ như của bọn ta rất nhiều, Hàn Huấn cháu nghe có ý kiến gì, chúng ta lại thêm vào bộ phim này, cứ thế mang ra viết kịch bản không được, chúng ta xen kẽ trong tình tiết nhiệm vụ, không để lộ cơ mật gì."
Hàn Huấn cảm giác mình coi thường thực lực của biên kịch chuyên nghiệp, hai bọn họ rõ ràng là siêu cấp phú ông ôm kho báu trong ngực, nhưng cấp trên không cho bọn họ khoe ra, tài không lộ ra ngoài.
Nếu cho bọn họ một cơ hội không có hạn chế, kịch bản viết ra quay thành phim điện ảnh có thể từ đầu năm hot đến cuối năm, cả năm biến thanh năm ủng hộ quân đội yêu nước tự hào.
Làm giáo dục tư tưởng, xem phim là được.
Muốn tuyên truyền trưng binh, xem phim là được.
Muốn đương đầu với siêu cấp anh hùng quốc tế, nhìn lính đặc chủng trong nước thi hành nhiệm vụ là được!
Hai biên kịch lớn tài hoa khắp người không chỗ phát tiết, tình cảm dâng trào tập trung sáng tác, dẫn dắt Hàn Huấn thời gian tháng đã làm ra được bản thảo hoàn mỹ.
Thành quả lao động chăm chỉ rốt cục đóng thành sách, Dương Chính Vỹ vui mừng vỗ vai Hàn Huấn nói: "Chờ chủ nhiệm Khâu thẩm trước một lần đã."
Bản thảo giao cho Khâu Diệp Bân, ba biên kịch đều đã đến.
Trong phòng tràn đầy phấn khích che giấu, hai biên kịch Dương, Đổng bị chủ nhiệm Khâu bắt viết lại nghìn lần, ngồi thẳng tắp, trong đầu là từng chi tiết kịch bản, chỉ đợi chủ nhiệm Khâu nói, lập tức lên tiếng chặn lại!
Trả thù nhỏ mọn ở nghề nào cũng thông dụng, nhưng, ở chỗ chủ nhiệm Khâu không thể thực hiện được.
Hắn lặng im xem kịch bản, tầm mắt dừng lại rất lâu ở đoạn "Liệp sào liệp sào, tôi là......", chi đội toàn bộ biết rõ tài liệu về Kiêu Ưng biến mất, trong đó bao gồm truyền tin cuối cùng mà Kiêu Ưng gửi về.
Chi đội , truyền tin im bặt, lập tức khiến chủ nhiệm Khâu nghĩ tới Lục yêu lục yêu.
Hắn không nói gì, nhắm đôi mắt khô khốc lại, xem tiếp đoạn sau.
Bên trong rất nhiều tình tiết, chủ nhiệm Khâu rất muốn nói không được, chúng ta không chấp nhận thất bại như vậy, cấp trên sẽ không thông qua thất bại như vậy, trong phim không thể tồn tại tình tiết mục tiêu bảo vệ A thất bại, còn để mục tiêu A bị uy hiếp giúp Tát Vạn làm việc ác.
Nhưng chi đội đã làm hắn cảm động.
Một đội ngũ thông minh, thiện chiến, bền bỉ như vậy, trong tinh thần đoàn đội của quân nhân Trung Quốc, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cấp trên, hắn cũng tin bọn họ có thể sinh ra sức ảnh hưởng to lớn trên màn ảnh.
Mâu thuẫn duy nhất, ở trên người Kiêu Ưng.
Phát triển tình tiết phim, tất nhiên sẽ đặt điểm chú ý của khán giả trên người thổ phỉ ngụy trang thành hình tượng Kiêu Ưng, dùng danh nghĩa chính nghĩa ngụy trang cái ác, khiến hào quang chính nghĩa bị tổn hại, tình tiết như vậy rất dễ bởi vì tội danh ẩn ý, châm chọc, một dao chặt đứt.
"Ừm, câu chuyện không tệ." Chủ nhiệm Khâu gật gật đầu, suy nghĩ chốc lát nói, "Nhưng không được vui quá sớm, từng tầng thẩm tra, tùy thời đều có thể để mọi người sửa chữa."
Có thể khiến chủ nhiệm Khâu xoi mói thừa nhận, ba biên kịch đã vui mừng.
Biên kịch Dương nói: "Không sao không sao, có thể qua ải của anh đã là trường chinh vạn dặm qua núi tuyết, đồng cỏ phía sau, tôi đã có chuẩn bị tâm lý."
Biên kịch Đổng nói: "Chủ nhiệm Khâu anh quá đáng, kịch bản của Tiểu Hàn một lần qua, kịch bản của chúng tôi này không được kia không được, sao anh bất công thế."
Tiếng cười làm giảm đi không khí trầm mặc bên trong phòng, nhưng vẻ mặt chủ nhiệm Khâu vẫn nghiêm túc, hắn cầm kịch bản, nhìn tên viết to rõ ràng bên trên —《Biệt hiệu Kiêu Ưng》.
Hắn hỏi: "Kịch bản này, tại sao đặt tên cho bộ đội đã biến mất là Kiêu Ưng? Đây không phải phong cách của chúng ta."
Dương Chính Vỹ và Đổng Tử Ngang đều nhìn về phía Hàn Huấn, cái tên này, là Hàn Huấn nghĩ, cho dù chữ Kiêu không phù hợp đại biểu quân nhân, nhưng Hàn Huấn vẫn muốn dùng cái tên này.
Hàn Huấn câu lên nụ cười nhạt, nói: "Bởi vì bọn nó là âm thanh biến mất."
Những biệt hiệu chưa kịp nói ra kia, đã vĩnh viễn biến mất trong ghi chép, đều là Hùng Ưng không chút sợ hãi bay lượn chân trời trong kịch bản của cậu.