Edit + Beta: Vịt
Hàn Huấn, cũng từng là một thành viên trong những người thờ ơ.
Cậu không có hứng thú với video phim ngắn, cậu chỉ chú ý đến phim điện ảnh xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, sau đó dần đi xem mấy bộ phim điện ảnh đoạt giải, làm phong phú cuộc sống nhàm chán không thú vị của cậu.
Một đạo diễn không biết tên chết, khiến cậu mở bộ phim ngắn《Cứu viện vô hiệu》này ra.
phút ngắn ngủi,《Cứu viện vô hiệu》bày ra một thế giới to lớn mà hoàn chỉnh, bên trong đầy rẫy góc nhìn của người thứ thờ ơ ngu ngốc, mà các diễn viên mặc đồng phục tác chiến tương lai tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật, nói với đồng nghiệp: Anh nhớ mang chip về giúp tôi, bên trong là toàn bộ tài sản tôi đã tích góp năm qua, hời cho anh rồi.
Nhưng mà, bọn họ không ai còn sống, trong màn hình chỉ còn lại một đóa hoa dại, ngoan cường lớn lên trong bùn lầy trên đống đổ nát, nở ra đóa hoa màu hồng.
Hàn Huấn xem xong bộ phim ngắn đó, lại lần nữa tìm kiếm cảm nghĩ đoạt giải của Ngô Kiến An.
Hắn ở trên sân khấu rơi nước mắt không có chút hình tượng, nói: "Đây vốn nên là một bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng dài đến tiếng, là tôi cô phụ kỳ vọng của mọi người, chỉ có thể để nó dùng hình thức thế này xuất hiện trước mắt khán giả, tôi là một người không có năng lực, thậm chí không thể gọi là đạo diễn."
Trong câu nói khóc không thành tiếng, không phải vui mừng, toàn là tự trách.
Kết hợp với tin tức tự sát của hắn, chỉ sẽ khiến người ta thổn thức sự tàn khốc của giới điện ảnh.
Truyện hay không nhận được chú ý, không có minh tinh lưu lượng, không có vốn hùng hậu, một vài bộ phim ngay cả tư cách xuất hiện trước khán giả cũng không có.
Nhưng mà, sau khi rốt cuộc xem được kịch bản đầy đủ của《Cứu viện vô hiệu》, Hàn Huấn cảm thấy nó không phải một câu chuyện nên cống hiến cho khán giả.
Nó là một câu chuyện cống hiến cho cái chết.
Cả đêm, tâm trạng Hàn Huấn bị vây trong cái nhìn hờ hững của cái chết.
Tên bộ phim mặc dù gọi là cứu viện, suốt truyện đều tràn ngập hơi thở tuyệt vọng, đội ngũ người, người này nối tiếp người kia ra đi, cuối cùng đổi lại được, lại không phải hi vọng.
Con đường dùng vô số sinh mạng đào ra, mang đến không nhất định phải là tương lai tươi sáng mà vĩ đại, bọn họ lại không chùn bước, nói đến ảo tưởng nực cười, đùa giỡn hài hước tối tăm, chờ đợi trào phúng vô tình của vận mệnh.
Sửa bộ kịch bản này, đối với Hàn Huấn mà nói vô cùng khó khăn.
Bởi vì nó thảm, quá thảm.
Kịch bản của Hàn Huấn không viết câu chuyện thê thảm như vậy, cái chết thẳng thắn bày ra trước nhân loại yếu ớt, không cách nào trốn tránh, ngoài ý muốn liên tục đã dập tắt ngọn lửa hi vọng, cậu là người quan sát, cũng sợ hãi cảnh tiếp theo sẽ viết xuống chữ đen nền trắng cái chết kết thúc mọi chuyện hay không.
Câu chuyện như vậy không cách nào khiến nhân loại mạnh mẽ hơn, chỉ sẽ khiến người ta thêm đau khổ.
Cậu hiểu nguyên nhân biên kịch trước từ chối nhận, câu chuyện như thế này cho dù quay ra, cũng không thể được hoan nghênh.
Không có người xem muốn đến rạp chiếu phim khóc lóc rơi nước mắt.
Cuộc sống đã vất vả như thế, sao còn phải tìm không vui trong câu chuyện của người khác.
Nếu như muốn cậu tùy ý sửa đổi, vậy thì rất dễ.
Nhưng kịch bản trải qua sửa đổi của cậu, không gọi là《Cứu viện vô hiệu》nữa, mà gọi là 《Mọi người đồng lòng muôn người như một anh em Trung Quốc đối mặt với khó khăn không nản chí》.
Hàn Huấn chỉ sẽ viết truyện, không sửa truyện.
Cậu duỗi lưng, trong đầu có vô số suy nghĩ tuôn ra, nhưng không dám ra tay.
Cậu ra tay, kịch bản này liền thay đổi.
Nội dung kịch bản đã đủ khó hiểu, Hàn Huấn quyết định ngủ trước hẵng nghĩ đến trả lời Ngô Kiến An thế nào.
Cậu không phải biên kịch thích hợp với kịch bản này, có lẽ tìm người khác tốt hơn.
Tỉ như biên kịch chuyên viết bi kịch?
Cho dù cậu không quen, Văn lão, nhà sản xuất Lưu nhất định biết.
Trong đầu Hàn Huấn suy nghĩ lung tung, quay người lại, phát hiện Từ Tư Miểu nằm trên giường mình nghịch điện thoại.
Cậu cau mày, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Từ Tư Miểu liếc cậu một cái, ngáp nói: "Tôi từ đầu đã ở đây."
Hàn Huấn cả đường cầm kịch bản suy nghĩ, ngay cả mình vào phòng cũng không cách nào nhận được một ánh mắt của cậu.
Từ Tư Miểu vốn nên tức giận nhảy qua nhảy lại trước mặt Hàn Huấn, hấp dẫn sự chú ý của cậu, nhưng Từ Tư Miểu nhìn bóng lưng trầm tư của cậu, lại không nỡ.
Từ Tư Miểu ở riêng đã lâu, bắt đầu hoài niệm Hàn Huấn cả người tập trung vào kịch bản.
Dáng vẻ chuyên chú, đơn thuần, ngay cả thỉnh thoảng duỗi tay phiền não gãi tóc ngắn cũng đáng yêu như vậy.
Thế là, Từ Tư Miểu si mê bóng lưng Hàn Huấn, đưa tay chạm nhẹ vào Hàn Huấn nơi xa, chụp vô số ảnh, ở trên giường cậu chờ suốt tiếng, người này rốt cuộc hoàn hồn.
Từ Tư Miểu rất buồn ngủ, anh túm lấy cái chăn của Hàn Huấn quấn lên, nói: "Cục cưng, đã h rồi, chúng ta mau ngủ đi."
Tư thế này, động tác này, lộ ra một đôi mắt chó vô tội, giống như mình là một bé đáng yêu mềm manh.
Hàn Huấn cười khẩy, hỏi: "Từ tổng muốn ngủ ở đây?"
Từ Tư Miểu chớp mắt, mặt tươi cười, rất biết điều đáng yêu khiến người thương yêu gật đầu.
Hai tay Hàn Huấn ôm trước ngực, nói: "Vậy anh cởi để tôi kiểm hàng."
Từ Tư Miểu sửng sốt, yêu cầu thế này quá quen thuộc, giống như quay trở lại lúc bọn họ vừa bắt đầu, Hàn Huấn đáp lại trêu chọc của anh.
Hàn Huấn hồi đó siêu cấp ôn nhu, còn sẽ vào lúc kiểm hàng, cố ý đến khiêu cằm Từ Tư Miểu, lộ ra một nụ cười hài hước: Cũng không to như trong tưởng tượng của tôi.
Thong dong bình tĩnh, là Hàn Huấn mà anh quen thuộc nhất.
Từ Tư Miểu câu lên ý cười giảo hoạt, trở mình ngồi dậy, cực kỳ phối hợp đưa tay sờ nên cúc áo, "Nếu là yêu cầu của em, tôi nhất định phải thỏa mãn em, lát nữa không được thét lên nhé, cục cưng —"
Nhưng, cúc áo còn chưa cởi được nút, chăn trên giường đổ ập xuống che phủ cợt nhả của anh.
Hàn Huấn cầm lấy kịch bản đi ra ngoài, không chút nể mặt.
Từ Tư Miểu sửng sốt, đã nói động khẩu không động thủ mọi người cả đời làm bạn tốt, sao lại thay đổi?
"Hàn Huấn!" Vạt áo Từ Tư Miểu mở rộng, kéo mặt sau che đầu ra, chân trần đuổi theo, "Cậu đi đâu thế, tôi cảnh cáo cậu không được đi đến quán bar, chỗ đó —"
Còn chưa nói hết, ánh mắt Hàn Huấn thờ ơ nhìn tới.
Từ Tư Miểu không sợ trời không sợ đất, bỗng dưng sợ Hàn Huấn, anh trở mặt cực nhanh, ôn nhu cười nói: "Chỗ như thế lạnh, đồ lại không ngon, đi dễ cảm mạo phát sốt ảnh hưởng đến sáng tác của cậu."
Cơn tức của Hàn Huấn, trước đây có thể dựa vào nhan trị của Từ Tư Miểu để giải quyết.
Hiện giờ, không dùng được.
Hàn Huấn mở cửa phòng, nói: "Muộn quá rồi, hôm nào tôi lại đi bar. Từ tổng đã thích căn phòng này, vậy tôi đổi phòng, Từ tổng một mình ở đây cứ từ từ lẳng lơ đi."
Sau đó đóng cửa, vô cùng gọn ghẽ.
Từ Tư Miểu:......
Lẳng lơ?
Anh lẳng lơ?
Từ Tư Miểu không hiểu ra sao, không phải cởi quần áo sướng miệng sao, đã chơi bao lần, Hàn Huấn giờ ngại anh lẳng lơ?
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat và Wordpress humat.wordpress)
Xem kịch bản quá muộn, Hàn Huấn ngủ không ngon.
《Cứu viện có một không hai》không phải kịch bản được chào đón, nhưng lời thoại và thiết lập cảnh rất có sức dãn.
Câu cú xuyên qua văn tự chịu tải năng lực thế này, có thể khiến cho người đã đọc kịch bản, rõ ràng tưởng tượng ra hình ảnh bi thảm, cảm nhận sâu sắc lần cứu viện uổng công này.
h sáng, Hàn Huấn nằm trên giường căn bản không muốn rời giường, cậu ở trong cái chết tuần hoàn của《Cứu viện có một không hai》không thoát khỏi được, mùi máu tanh chầm chậm tràn ngập toàn thân, ngay cả chăn cũng lạnh lẽo, khiến cậu nhớ lại trước đây.
Đã từng, cậu tự mình lĩnh hội giãy dụa trong cái chết vô vọng, thế nên đến bây giờ, cậu cũng tránh tiếp xúc với những câu khắc họa cái chết kia.
Người chết đèn tắt, cảm xúc bi thương tràn đầy linh hồn Hàn Huấn, cả người đều trống rỗng, chỉ có thể co quắp lại, giảm bớt tản mát của nhiệt lượng.
《Cứu viện có một không hai》ở phương diện bi tình đầy sức cuốn hút, càng thêm chứng minh, đây không phải thứ thích hợp với Hàn Huấn, sẽ chỉ khiến tâm tình cậu xuống thấp, trạng thái nát bét.
Hàn Huấn cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên tự cười ra tiếng.
Đổi thành cậu, nhất định viết ra một bộ kịch câm, lợi dụng sự ngu ngốc cầu sinh của nhân vật chính, thể hiện ra cảm giác hài hước u tối bi hỉ đan xem của nhân sinh.
Bỗng nhiên, cửa phòng khách sạn phát ra tiếng mở cửa máy móc rất nhỏ, kèm theo tiếng khóa cửa xoay két két két, có người mở cửa phòng ra.
Cho dù Hàn Huấn rất không muốn rời giường, cũng lập tức cảnh giác trở mình làm tư thế phòng bị.
Kết quả vừa nhấc mắt, phát hiện Từ Tư Miểu mặc áo sơ mi hồng, tôn lên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đẩy toa ăn ánh màu bạc đi vào.
"Đánh thức cậu?" Ngữ khí Từ Tư Miểu vô tội, làm bộ không biết mình gây ồn cỡ nào.
Anh dịu dàng nói: "Giờ này vừa vặn cùng ăn sáng trưa, qua nếm thử lưỡi bò hầm rượu đỏ vừa nấu."
Hàn Huấn cảm thấy vô cùng kỳ dị, tên này là bị cướp nhà hồn xuyên sao? Làm việc như vậy...... khiến người ta muốn trợn mắt trắng.
Thế là, Hàn Huấn thuận theo nội tâm, cho Từ Tư Miểu một ánh mắt ghét bỏ.
Từ Tư Miểu chẳng những không giậm chân, còn duy trì thái độ thân sĩ ưu nhã kia, ra hiệu mời.
Hàn Huấn xuống giường, nhìn món nóng trên toa ăn, không món nào không trang trí tinh xảo, vẻ ngoài hạng nhất.
Cậu hỏi: "Bữa sáng Từ tổng đích thân nấu?"
"Là bữa sáng tôi đích thân giám sát đầu bếp nấu." Sắc mặt Từ Tư Miểu đắc ý nói thật, "Cơ mà, nếu cậu muốn ăn cơm tôi đích thân nấu, tôi lần sau có thể thử xem."
Hàn Huấn ăn món ngon mỹ vị của đầu bếp, khinh thường nói: "Từ tổng biết nấu cái gì? Món ăn bóng đêm?"
"Cậu đây chính là xem thường tôi." Đầu ngón tay Từ Tư Miểu gõ nhẹ toa ăn, "Cơm tôi nấu, dù sao cũng nên gọi là món ăn màu xám đi."
Đó chính là không biết nấu, ánh mắt hiểu rõ của Hàn Huấn, lộ ra một tia giễu cợt.
Từ Tư Miểu đương nhiên nhìn hiểu, anh kiêu ngạo cười nói: "Tôi có tiền mà, sao phải tự mình nấu cơm."
Tới rồi, sự tự tin của người có tiền.
Hàn Huấn cúi đầu lấp đầy bụng, thay quần áo xong cầm kịch bản liền đi ra ngoài.
Từ Tư Miểu ngầm thừa nhận Hàn Huấn ăn cơm anh (giám sát đầu bếp) nấu, chính là tín hiệu hòa hảo, tâm tình nhẹ nhàng rất nhiều.
Anh câu lên nụ cười hỏi: "Cậu đi đâu thế, tôi đưa cậu."
"Không cần, tôi không quen ngồi xe sang của anh." Hàn Huấn trực tiếp từ chối.
Nhưng Từ Tư Miểu hoàn toàn không bị đả kích, tiếp tục tâm tình sung sướng hỏi: "Là đi gặp Ngô Kiến An sao? Hắn và người của tổ phim ở trong khách sạn nhỏ ở Trương Gia Khẩu, cậu tốt nhất hẹn hắn đến quán cafe gần đây hoàn cảnh tốt chút nói chuyện kịch bản."
Hàn Huấn không để ý đến anh thao thao bất tuyệt, mở cửa liền đi.
Từ Tư Miểu cất giọng hô: "Honey, buổi tối muốn ăn lẩu hay dê nướng nguyên con, tôi đến đón cậu!"
"Đón tôi làm gì?" Ý cười Hàn Huấn xấu xa quay đầu nhìn anh, "Buổi tối tôi có hẹn, phải ngâm ở bar hẹn pháo rất bận."
Nói xong đóng cửa, nước chảy mây trôi, không cho Từ Tư Miểu cơ hội phản bác.
Từ Tư Miểu suýt nữa ném toa ăn đi, cơm cũng đã ăn rồi, người này sao vẫn chưa nguôi giận chứ!
Hàn Huấn và Ngô Kiến An hẹn ở quán trà bên ngoài khách sạn.
Cậu không phải người quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Ngô đạo, anh thích là kịch bản của《Cứu viện có một không hai》, hay là phim phòng vé cao?"
Ngô Kiến An có thể nhận được lời mờ của Hàn Huấn, đương nhiên rất vui, hắn nói: "Tôi thích đương nhiên là《Cứu viện có một không hai》, thứ như phòng vé, không phải mục tiêu tôi quay phim."
Người chủ nghĩa lý tưởng thuần túy, không hề muốn hùa theo thị trường tiền bạc làm chủ.
Nhưng tư bản táo bạo mà chân thực, bao gồm tất cả người xem, đều sẽ hướng về phía đạo diễn, biên kịch, diễn viên nổi tiếng và câu chuyện ấm áp đẹp đẽ, đi vào rạp chiếu phim.
《Cứu viện có một không hai》không có bất kỳ năng lực hấp dẫn tư bản nào.
Nó chỉ hấp dẫn được, Hàn Huấn từ trên đường hoàng tuyền quay về, không hy vọng có ai vì mơ ước bộ phim đã nát vụn từ bỏ sinh mạng.
Ngô Kiến An rất ngốc, ở trong mắt Hàn Huấn,《Cứu viện có một không hai》căn phải không phải kịch bản đáng giá một sinh mạng, nhưng, cậu không cách nào bỏ qua giãy dụa cuối cùng của một kẻ chủ nghĩa lý tưởng.
Hàn Huấn nói: "Tối qua tôi đã xem kịch bản, nếu muốn tôi sửa nó,《Cứu viện có một không hai》sẽ hoàn toàn biến thành phong cách của tôi, tràn đầy yếu tố cười, dí dỏm, mặc dù có chút quá trình bi thương, nhưng kết cục cuối cùng nhất định là anh hùng quay về đại đoàn viên theo motip cũ, bởi vì tôi chưa từng viết bi kịch, người xem cũng không thích bi kịch."
Đã định thử, Hàn Huấn đương nhiên phải nói rõ tình hình.
Không nghĩ đến, Ngô Kiến An không có chút ý phản bác, gật gật đầu xấu hổ cười, nói: "Được, thầy Hàn sửa thế nào cũng được, tôi không có ý kiến."
Hàn Huấn biết hắn cấp thiết hi vọng mình nhận kịch bản, nhưng, Hàn Huấn lại vô tình gõ tình cái người đàn ông đơn thuần này.
Cậu nói: "Tôi muốn trưng cầu không chỉ là ý kiến của đạo diễn Ngô, quan trọng hơn cả là ý kiến của biên kịch Trâu Xuân Sinh. Cho dù là biên kịch bỏ gánh giữa đường, cũng sẽ không muốn nhìn thấy kịch bản của mình bị tôi sửa hoàn toàn. Đạo diễn Ngô anh cũng biết đấy, tôi là một biên kịch đang có tố tụng quyền tác giả, tôi rất hiểu sau khi làm sửa đổi như vậy, thầy Trâu có đủ lý do khởi tố tôi, mang đến cho tôi nhiều phiền phức hơn."
Ngô Kiến An bỗng nhiên hoảng loạn giải thích, "Xuân Sinh sẽ không khởi tố thầy Hàn, thật ra tôi hôm qua không thể không biết xấu hổ nói với ngài, hắn rất thích kịch bản của ngài, hắn cũng không phải biên kịch không có trách nhiệm, chỉ là hắn không có cách nào tiếp tục sửa kịch bản. Tôi cũng......"
Hắn dừng một chút nói, "Tôi cũng không thể ép hắn tiếp tục sửa."
Kịch bản có độ khó, cách thời gian quá dài, kéo sập sự tự tin của biên kịch là chuyện thường xảy ra.
Hàn Huấn cũng không định trách Trâu Xuân Sinh giữa đường rút lui, chỉ thực sự cầu thị nói: "Điều kiện đầu tiên tôi nhận kịch bản này, chính là muốn đích thân gặp Trâu Xuân Sinh. Sửa kịch bản của hắn, tôi phải nhận được cho phép của hắn, nếu cần thiết, tôi còn sẽ ký thỏa thuận với hắn, đảm bảo sửa kịch bản đã trải qua sự đồng ý của hắn, nhận được chấp thuận."
Ngô Kiến An lập tức sắc mặt khó coi, do do dự dự nói: "Thầy Hàn, hắn có lẽ...... không tiện lắm."
Hàn Huấn cau mày, "Sao thế?"
Hai tay Ngô Kiến An nắm chặt vào nhau, đau khổ nói: "Trâu Xuân Sinh kiểm tra ra ung thư bạch huyết, đang nằm viện trị liệu."
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat và Wordpress humat.wordpress)
Qua khoảng ngày, Hàn Huấn mới gặp được Trâu Xuân Sinh.
Cậu theo Ngô Kiến An đi vào khu nằm viện của bệnh viện Liên Hợp, vừa đến tầng , đã có thể nhìn thấy giường thêm trên hành lang ở đầy bệnh nhân.
Cả tầng bệnh viện đều tràn ngập ho khan và đối thoại ồn ào, tiếng vang ong ong ong, hoàn toàn không giống nơi phù hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi an tĩnh, trên mặt mỗi người đều đầy tiều tụy.
Ngô Kiến An quen cửa quen nẻo dẫn Hàn Huấn đi vào phòng bệnh, vừa vào đã có thể nghe thấy âm nhạc phục cổ, chiếc TV nhỏ duy nhất treo trên tường trong phòng bệnh, phát Tây Du kí xem trăm lần không chán.
Trên tay Trâu Xuân Sinh cắm kim tiêm, đang truyền dịch.
Hắn nhắm mắt lại, hô hấp bình tĩnh, hai má xuất hiện không ít màu xanh tím mảng nhỏ, từng vụn tóc dựng trên đầu, đã bị cạo gần hết.
Người nhà của bệnh nhân cùng phòng đi vào, thân thiết nói với Ngô Kiến An: "Ông lát nữa nhìn dịch của ông ấy, sắp truyền xong rồi, lúc trước ổng truyền dịch ngủ mất, hộ sĩ lại không có, tôi quay về thấy máu đã chảy ngược lại tắc kim, mới lại thay kim. Người nhà các ông để ý chút, người vừa hóa trị, phải chăm sóc ông ấy cẩn thận."
"Cám ơn, vâng, cám ơn." Ngô Kiến An tràn đầy cảm kích với người nhà bệnh nhân cùng phòng, khẩn trương ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, mới lên tiếng hô, "Xuân Sinh, Xuân Sinh."
Ánh mắt Trâu Xuân Sinh mờ mịt tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Ngô Kiến An, trên khuôn mặt tê liệt xuất hiện ý cười yếu nhược.
"Đạo diễn Ngô sao anh lại đến đây? Phim quay thế nào rồi, thuận lợi không?"
Ngô Kiến An giúp hắn dựng giường lên, để hắn tựa vào, nói dối: "Thuận lợi thuận lợi, anh đừng lo."
Trâu Xuân Sinh nói chuyện suy nghĩ hơi chậm chạp nói: "Tôi nhớ đằng sau có một cảnh, anh nói muốn sửa, tôi nghĩ rất lâu, cảm thấy sửa lại dễ đứt đoạn, không nối tiếp với đằng trước được, còn có......"
Đây cũng là một người nói đến kịch bản là không dừng được.
Ngô Kiến An cắt ngang hắn nói: "Anh đừng suy nghĩ, dưỡng bệnh cho tốt, chúng tôi đã tìm được biên kịch sửa kịch bản, hơn nữa anh nhất định không nghĩ đến hắn là ai!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Hàn Huấn.
"Thầy Hàn, Hàn Huấn. Xuân Sinh, bọn tôi mời được thầy Hàn sửa kịch bản cho chúng ta!"
Trâu Xuân Sinh cho rằng Ngô Kiến An đang an ủi hắn, nhưng hắn vừa nhấc mắt, định thần thấy rõ người lạ đi theo Ngô Kiến An tới.
Một vẻ ngoài đẹp nổi bật, hắn từng nhìn thấy vô số lần trong tin tức tạp chí bát quái trên mạng.
Hắn không biết sức lực từ đâu, vén chăn muốn đứng lên.
"Thầy Hàn, chào thầy Hàn, tôi là Trâu Xuân Sinh, là biên kịch."
Trâu Xuân Sinh không giống như tưởng tượng của Hàn Huấn, hắn gầy còm như que củi trên mặt tràn đầy nụ cười, cho dù toàn thân lộ ra vẻ yếu nhược của bệnh tật, nói chuyện cũng đầy tinh thần phấn chấn, không giống như viết ra bi kịch như《Cứu viện có một không hai》.
Bọn họ ngồi trong phòng bệnh ồn ào, cùng với âm nhạc kinh điển của《Tây Du ký》thảo luận kịch bản.
Hàn Huấn nói ra ý nghĩ của mình, thái độ của Trâu Xuân Sinh và Ngô Kiến An giống y sì nhau.
Tốt, quá tốt, nghe thầy Hàn hết!
Hai người ngay cả vẻ mặt cũng rất tương tự, Hàn Huấn bỗng cảm thấy bọn họ chắc là có liên hệ máu mủ.
Nhận được đồng ý của biên kịch nguyên tác, trong lòng Hàn Huấn cũng có manh mối về sửa đổi《Cứu viện có một không hai》.
Trước khi đi, cậu vẫn hỏi: "Tại sao anh lại viết một bộ bi kịch thuần túy?"
Dù là mang lên màn ảnh, hay thực hiện giấc mơ biên kịch, đều là phim hài được hoan nghênh hơn.
Trâu Xuân Sinh lúng túng cười ha ha, nói: "Thầy Hàn, tôi vốn muốn viết một bộ kịch bản khoa học viễn tưởng bi thương thảm thiết khiến người ta tỉnh ngộ, kết quả thực lực quá kém, viết ra, chỉ có thảm."
Cho dù đang mang bệnh, thái độ của Trâu Xuân Sinh cũng vô cùng nghiêm túc, hắn nói: "Cho nên tôi hi vọng thầy Hàn có thể cứu bộ phim này, lưu lại ý nghĩa hơn chút.
Ý nghĩa.
Hàn Huấn vẫn luôn tìm kiếm ý nghĩa của sáng tác kịch bản, hài hước bật cười, mang đến vui vẻ, khiến người khác phấn chấn tiến lên, kiếm tiền kiếm lời đều là ý nghĩa.
Nhưng 《Cứu viện có một không hai》thì khác.
Cậu vốn cho rằng, biên kịch nguyên tác hận đời, ghi tất cả giãy dụa uổng phí của thiên hạ vào kịch bản, chính là vì cái nhìn của Thượng Đế cười nhạo chúng sinh như giun dế, châu chấu đá xe.
Nhưng đi ra khỏi bệnh viện, cậu chỉ cảm thấy nặng nề.
Kịch bản mà Trâu Xuân Sinh muốn viết, là hi vọng trong tuyện cảnh kiên định niềm tin, nhưng theo phát triển của tình tiết, hắn không cách nào khống chế bi quan trong lòng, mới dẫn đến cả câu truyện giống như bánh xe khổng lồ vọt tới núi băng không cách nào nghịch chuyển lộ ra bi thảm.
Hắn không tin nhân loại có thể chiến thắng số mệnh, lại khẩn cầu loài người có thể kiên cường cầu sinh.
Suy nghĩ mâu thuẫn, khiến hắn tuân theo nội tâm, sáng tác một bộ bi kịch thê thảm đến tận cùng, hoàn toàn quên mất bao lên vỏ bọc phim hài.
Muốn đổi thành bộ phim chủ yếu lạc quan rất dễ, muốn giữ lại mâu thuẫn và đấu tranh của Trâu Xuân Sinh rất khó.
《Cứu viện có một không hai》 trong kế hoạch của Hàn Huấn, hẳn là kịch bản hoàn toàn thuộc về Trâu Xuân Sinh, giống như Trâu Xuân Sinh ánh mắt lấp lánh nói — sinh mạng tốt đẹp mà quý giá, lúc các nhân vật chính lựa chọn từ bỏ sinh mạng quý báu tốt đẹp như vậy, đi bảo vệ tương lai tươi đẹp xa xôi, không phải chuyện rất lãng mạn sao.
Các nhân vật chính không phải là kẻ chấp hành lỗ mãng, mà là một đám anh hùng vô danh.
Cho nên, cậu muốn đẩy câu chuyện đi trệch đường này trở về quỹ đạo.
Khiến nó tràn đầy hi vọng, toả sáng sức sống.
Từ Tư Miểu ở cửa bệnh viện Liên Hợp chờ cả chiều, chờ được vẫn là Hàn Huấn trầm tư.
Anh tiêu sái anh tuấn đứng trước mặt Hàn Huấn, ngón trỏ ngón giữa khép lại, các ngón khác nắm lại, lắc lắc trước mặt Hàn Huấn: "Đại biên kịch, đoán xem chuẩn bị cho cậu tin vui gì?"
Hàn Huấn từ bệnh viện đầy bệnh tật đi ra ngoài, vừa thấy Từ Tư Miểu, tâm tình trở nên cực kém.
Cậu không có tâm trạng đi ứng phó trêu cợt tâm huyết dâng trào của Từ Tư Miểu, ngay cả ngón tay lúc ẩn lúc hiện trước mắt cũng cảm thấy chướng mắt.
Thế là, cậu nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của Từ Tư Miểu, vô tình nói: "Tôi muốn sửa kịch bản, Từ Tư Miểu, anh không được làm phiền tôi nữa."