Mùa thu Nhật Bản, tuy cảm giác có hơi mát chút chút, nhưng thời tiết mỗi ngày đều trời trong, chim hót hoa tỏa hương (?). Mà câu lạc bộ tennis Seigaku của chúng ta đang chuẩn bị cho cuộc thi đấu.
Nhưng hôm nay không khí tựa hồ có điểm quỷ dị —— theo số liệu thống kê, nhiệt độ không khí gần sân tennis chia đều cho nhiệt độ trung bình thì thấp hơn độ,hàn khí của hoàng đế Seigaku đứng giữa mép sân không ngừng lan rộng ra ngoài;nụ cười của Fuji nhếch cao hơn hai độ so với bình thường. Mà cái không bình thường nhất từ trước đến nay, chính là ngôi sao mới của Seigaku chúng ta —— Echizen Ryoma biểu hiện không bình thường.
Mấy cái bất thường thể hiện ở: Thứ nhất, liên tục một tuần, liên tục một tuần chúng ta đều thấy hoàng tử Ryoma mê ngủ không đến muộc,cho dù huấn luyện vào sáng sớm đi nữa thì cũng có mặt; Thứ hai, ngay cả Kikumaru thần kinh đại điều cũng chúng ta cũng cảm thấy Ochibi (Ellie: trong QT ghi là tiểu bất điếm(cậu nhóc) nhưng mình thấy để Ochibi trong Manga thì hay hơn) luôn luôn tránh né đội trưởng Tezuka, mỗi lần nhìn thấy Tezuka thì giống như là gặp quỷ, chỉ cần Tezuka vừa xuất hiện, ochibi cũng không phải là nháy mắt chạy xa mét mà chính là biến mất không thấy đâu cả ; Thứ ba, hành tung lén lút. Buổi sáng cũng không cần Momoshiro tới đèo hắn,hoàng hôn chỉ cần huấn luyện chấm dứt, liền lập tức lấy tốc độ nhanh như chớp biến mất trên sân tennis.
Ngay cả đại vương dữ liệu cũng không thể giải thích được thái độ vô cùng bất thường của Ryoma, Seigaku vẫn đang bao phủ trong cái không khí quỷ dị này.
Mà lúc này,bảo mẫu Seigaku ngồi không yên,gọi lại Ryoma chuẩn bị chuồn khi buổi huấn luyện đã kết thúc.
“Echizen.”
Ryoma dừng chân lại.
“Gần đây em sao thế,mọi người rất lo cho em.”
“À…… Không có gì.”
“Vậy sao em lại trốn Tezuka?” Oishi bám riết không tha.
“À……” Ryoma không biết nên trả lời sao, không thể nói là cậu luôn có một loại ảo giác, cảm thấy bây giờ đội trưởng Tezuka luôn nhìn mình chăm chú, ánh mắt ôn nhu mà nhiệt liệt ( Ryoma,bé xác định đây là ảo giác sao?) luôn làm cho mình tim đập thất thường. Ryoma đem mất cái hiện tượng dị thường này hướng về ảnh hưởng của nụ cười của ông chú đội trưởng trong nhà kia làm ảo giác.
“Không có,mada mada dane.” Nói lung tung, Ryoma thừa dịp Oishi còn chưa kịp hỏi thì đã bỏ chạy khỏi hiện trường.
“Ai……” Nhìn bóng dáng rất nhanh đã đi xa, Oishi chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, chuyện đường quá phức tạp thì tốt rồi, Oishi kỳ vọng trong lòng.
—— Trên thực tế thì đã đủ phức tạp.
“Tôi đã về.” Mở cửa ra, Ryoma đã ngửi thấy mùi cá nương thơm ngon, khóe miệng gợi lên, cho người kia ở lại quả nhiên không sai.
“Một chút là có thể ăn rồi.” Nhìn Tezuka tuổi mặc tạp dề hình mèo con mà mình mua cho mẹ đi ra phòng bếp, gương mặt lãnh tuấn, thân hình cao lớn thật sư không hòa hợp với cái tạp dề màu hồng đáng yêu kia, Ryoma thiếu chút nữa cười ra tiếng, chỉ có thể kéo thấp vành nón để che dấu.
“Đừng uống Ponta, phải ăn cơm.”
“Ai ——” Tôi muốn thu hồi lại lời mở đầu! Bị ông chú đội trưởng quản đông quản tây tuyệt đối không tốt! Căm giận thu tay hướng về phía tủ lạnh, Ryoma than thở vì sao mình lại cứ khoái nghe lời người ta như thế.
Tezuka tuổi than nhẹ một tiếng, sủng nịch lắc đầu,cởi tạp dề xuống.
Bữa tối tiến hành trong im lặng, ngẫu nhiên toát ra vài cái thở dài bất đắc dĩ, cùng với khuyên bảo con mèo kiêng ăn ăn cút rau thì coi như là hoà thuận vui vẻ.
Bữa tối qua đi, lúc hoảng tử của chúng ta thỏa mãn chơi đùa với con mèo yêu thì Tezuka tuổi đại nhân vẫn thưởng thức bộ dáng đáng yêu của cậu bỗng nhiên mở miệng.
“Ngày mai có thể ra ngoài không, Ryoma? Đồ ướp lạnh trong nhà hết rồi.”
“Ngô ——” Để tránh phiền toái không cừng thiết, Ryoma lo cho vấn đề nhân sinh nến bắt Tezuka tuổi ở nhà,nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Có thể ra ngoài, nhưng ——”
Chủ nhật quả là ngày đẹp, ánh mặt trời sáng lạn,gió thu di nhân.
Tezuka Kunimitsu tuổi sờ nón với kính mát, nói khẽ với Ryoma bên cạnh:“Vậy thì có thể sao?”
Ryoma cố nén xúc động muốn cười to, nhìn quanh bốn phía, hợp tình hợp lý nói:“Bị các senpai nhìn thì không tốt lắm đâu!”
Tezuka tuổi kéo nón, không thèm nhắc lại.
Nhưng Ryoma dường như xem nhẹ một việc, trong mắt nhiều người (?), hai thằng con trai đi dạo phố là một chuyện rất quỷ dị, nhất là trong đó có một người ăn mặt kín đáo, người kia thì không dừng việc lén lút nhìn xung qianh.Một người đội nón đeo kính cao lớn dễ nhìn ( tạm thời nói là dễ nhìn, tuy rằng nhìn không thấy mặt = =), người kia lại là một cậu bé tóc đen đáng yêu đi trước. Nếu muốn không dẫn làm người ta chú ý thì khó. Ryoma rõ ràng cảm giác được ánh mắt xung quanh, nhìn người bên cạnh vẫn tự tại, nhất thời cảm thấy bất mãn, bị nhìn chăm chú có chút quỷ dị, Ryoma sinh ra một tâm tính có tên là đà điểu,giữ chặt tay áo người bên cạnh không ngừng tăng tóc đi về trước.
Mà lúc này, Tezuka tuổi đang ở tiệm sách với đội phó Oishi thảo luận về kết quả trận đấu của đối thủ.
Thình lình,bảo mẫu Seigaku trước mắt này đột nhiên hỏi một câu:“Tezuka,cậu với Echizen đã xảy ra mâu thuẫn gì sao?” Tựa hồ là cỏ đủ dũng khí mới dám hỏi.
Trong lòng Tezuka hơi bực mình, mà nguyên nhân bực mình chính là trục cột mình kính trọng, không chỉ là Oishi, ai có mắt thì cũng có thể nhìn ra, mấy ngày nay Echizen luôn luôn trốn tránh mình, lúc nhìn thấy mình ở câu lạc bộ thì bỏ chạy ngay, ngay cả lúc chạy vòng cũng tình nguyện chạy vòng ngoài cùng muốn cách xa mình chút, câu lạc bộ chấm dứt thì cũng chạy không thấy người,ngay cả Kikumaru cũng oán giận mấy ngày rồi không đi ăn hamburger với ochibi.
Không trả lời, hoặc là nói không biết nên trả lời như thế nào, Tezuka bỏ sách xuống, nhìn ra ngoài cửa số, tự hỏi mình rút cuộc là có chỗ nào đắc tội với cậu.
Đột nhiên một thân ảnh quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt.Đó là —— Echizen!
Thực dễ dàng,Tezuka tuổi cũng thấy người đàn ông đội nón đeo kinh mát gần như không thấy mặt đứng bên cạnh Echizen.Ước chừng là cao hơn Ryoma cm, áo lông trắng,quần màu vàng nhạt. Ẩn ẩn, Tezuka tuổi có một loại cảm giác quen thuộc với hắn.
Echizen sắc mặt rất kém, vừa thấy chính là tâm tình không tốt, người đàn ông bên cạnh câu không biết nói cái gì, sắc mặt Echizen nhất thời từ xanh biến đen, kéo ống tay áo của người đó, đi nhanh về phía trước.Người đó dường như dung túng, mặc cậu lôi đi.
Tezuka tuổi ánh mắt sắc bén nhìn thấy khóe môi người đàn ông đó gợi lên một độ cong.
Echizen sắc mặt biến hóa rất chi là phong phú, Tezuka tuổi chưa bao giờ thấy qua.Anh nhớ rõ Echizen tản ra hào quang tự tin và kiêu ngạo trên sân, hoặc là biểu tình không cam lòng khi thua mình, nhưng biểu tình thở hổn hển như thế, Tezuka vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Echizen. Không giống như khí thế bức người lúc chơi tennis, như là thấy xấu hổ khi quẫn bách, lại hơi hơi mang theo một chút ngượng ngùng.
Tim dường như nhảy lên một cái, Tezuka tuổi quay đầu lại, thùy hạ mi mắt, cầm lấy sávj, lại phát hiện một chữ cũng không vào.
Oishi bên cạnh dường như cảm tấhy nhiệt độ xung quanh có chút giảm xuống, quay đầu, nhìn cái mặt vẫn như trước: “Tezuka,sao vậy?”
Tezuka ngẩng đầu:“Không có việc gì.”
Nhìn lại ra ngoài,nhưng không còn thân ảnh quen thuộc kia nữa.
Hồi đầu ngẫm lại, Echizen tuổi mang theo kiêu ngạo và khoan khoái nhẹ nhàng đặc biệt của thiến niên, vừa vào Seigaku đã xưng bá giấc mộng quốc gia, cũng xông vào lòng Tezuka tuổi, giống như phát ra hào quang lóng lánh làm người ta không thể bỏ quả.
Sau đó, sau ngày ấy, thế giới của Tezuka Kunimitsu đã bị tennis và một thiếu niên tên là Echizen Ryoma chiếm cứ toàn bộ.
Đối với Tezuka mà nói,Echizen là một hậu bối vô cùng có tiền đồ, cũng tri kỷ trong giới tennis.
Dường như là một loại thói quen, những ngày này, Tezuka có thói quen mỗi ngày đem tầm mắt dừng lại trên thân ảnh nho nhỏ mà tràn ngập sức mạnh kia, quen nhìn cậu cao ngạo, quen nhìn cậu không ngừng tiến bộ, sau đó quen nhìn theo cậu rời khỏi sân tennis.
Đột nhiên có một ngày, Echizen dường như trốn khỏi tầm mắt anh, thói quen bị sửa, Tezuka cảm thấy rất không tự nhiên, trong lòng cảm thấy có gì đó vừa mất đi.
Khi nhìn thấy Echizen và người đàn ông kia đi dạo phố, trống rỗng trong lòng Tezuka dường như trở nên lớn hơn, còn giống như là có gió dội vào.
Không ngại gì cả, Tezuka cảm thấy mờ mịt,dường như tất cả đều không thích hợp.
Gương mặt của Echizen luôn chuyển động trong đầu Tezuka, sau đó Tezuka nhớ tới, thời gian họ ở chung với nhau dường như không nhiều lắm, cho dù có thì đề tài cũng vây quanh tennis, trận đấu.
Bỗng thấy uể oải.
Về phần vì cái gì đột nhiên cảm thấy không thể cùng Echizen hảo hảo ở chung là một loại tổn thất, vì cái gì trước kia không tấhy được mà giớ thấy Echizen và người đàn ông xa lạ kia đi chung thấy tổn thất, đây không ở trong phạm vi lo láng của đội trưởng Tezuka luôn anh minh thần võ.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy không cam lòng mà thôi.
Về phần vì cái gì lại không cam lòng, Tezuka từ chối tự hỏi, trực giác nói cho anh, đây là một lĩnh vực vô cùng nguy hiểm.
Cho nên nói, luc nào đó, dội trưởng Tezuka tuổi thật sự muốn căn cân Ryoma của chúng ta = =
Ryoma đang tiến hành cách thức bịt tay trộm chuông lúc này.Vừa đi vào cửa hàng phục sức (trang phục & trang sức), Tezuka tuổi bên cạnh thấp giọng hỏi:“Ryoma muốn mua quần áo sao?
Ryoma lười để ý đến hắn, thuận tay cầm hai bộ quần áo,tay kia thì kéo người vào phòng thử đồ, thuận tiện hung tợn uy hiếp:“Không được cởi kính với nón xuống!”
Tezuka chỉ mỉm cười, khôngphản bác.
“Chú không được cười!” Ryoma cảm thấy mặt mình muốn đỏ lên, cái gì thôi! Mặt rõ ràng tương tự thế……
Kế hoạch ban đầu của Ryoma là hai người đổi trang phục phỏng chừng sẽ không làm người ta chú ý, lại không nghĩ rằng, hai thằng con trai vào chung một phòng thay đồ là chuyện quỷ dị, đặc biệt là ở đây không có phòng thay đồ nào khác = =
Vì thế nửa giờ sau, hai người thay quần áo xong ra ngoài, nữ nhân viên cửa hàng có chút mập mờ với Ryoma khi tính tiền ra ngoài, hậu tri hậu giác đánh một cái rùng mình.
Rụt cổ, Ryoma lầm bầm lầu bầu:“Nhiệt độ không khí giảm hơn vừa rồi.”
Tezuka tuổi ánh mắt quỷ dị nhìn phía, lại nhìn người nào đó đang hít mũi bên cạnh, mơ hồ hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt này, tâm tình không hiểu sao bay lên. Nhợt nhạt cười, năm tay Ryoma, ôn nhu nói:“Ryoma, chúng ta đi thôi.”
Vì thế Tezuka đại nhân tuổi vui vẻ xem nhẹ ánh mắt của một người ở cửa hàng sách đối diện, mà mèo con hậu tri hậu giác càng không thể nhận thấy được.
Nổ một cái ‘bùm’, một quyển sách bị dùng sức đập ‘rầm’ trên bàn, Oishi hoảng sợ, nhìn sắc mặt xanh mét của đội trưởng đại nhân ngồi ngoài cửa số, thật cẩn thận hỏi:“Tezuka, phát sinh chuyện gì sao?”
Tezuka tuổi lấy lại tinh thần, sắc mặt đã bình thường lại, anh lạnh như băng nói:“Không có việc gì.”
Biết không có cách nào để hỏi nữa Oishi chỉ có thể bảo trì im lặng, vẻ mặt mờ mịt.
Mà tay trái Tezuka tuổi đặt sau lưng đã nắm lại thành quyền.
Ngày nghỉ qua đi thần kỳ,mọi việc tiến hành như bình thường.
Nhưng Ryoma lại lâm vào tình trạng quỷ dị, đây là tình huống gì, nhìn vẻ mặt bộ trưởng đại nhân vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước bên cạnh,Ryoma như bị đả kích.
Thời gian trở lại phút trước, hoàng tử Seigaku vừa xong buổi huấn luyện địa ngục, bởi vì Kikumaru senpai bị đánh bại bởi mình mà bị cấp cho một sự trừng phạt xa hoa thuận tiện báo thù việc uống rau củ lúc trước nên tâm tình Ryoma rất tốt, ở căn tin mua Ponta để chúng mừng(?),nếu mà về uống thì sẽ bị ông chú đội trưởng niệm linh ta linh tinh đi, Ryoma nghĩ.
Sự thật chứng minh, vui sướng khi người gặp họa thì không có kết quả gì tốt cả, vì chậm trễ vài phút về nhà nên Ryoma ngay tại đó gặp được người mình vẫn luôn trốn tránh —— đội trưởng đại nhân thuộc thế giới chính quy (?).
“Đội…… trưởng……” Ryoma xoay người định chuồn.
“Chờ một chút, Echizen.”
“A ——” Biết trốn không thoát, Ryoma chỉ có thể buông tha cho kế hoạch chạy trối trết đi.
“Tôi đi với cậu.”
Thanh âm Tezuka bình thản trong sáng, Ryoma ngẩn người, nhìn Tezuka trước mắt, phản xạ liền gật đầu.
Vì thế, liền xuất hiện loại tình huống này. Hai người số của trường đi về phía trước, trên lưng đều là túi tennis, bóng cây quýt thật dài nhuộm dưới ánh hoàng hôn, nhưng có nói ra cũng không duy mĩ gì.
Kỳ thật Tezuka tuổi cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ là theo phản xạ gọi lại cái người đang định trốn kia, lúc đó cũng không chuẩn bị lý dó thoái thác gì để giải thích nguyên nhân gọi cậu lại nên cái câu “Tôi đi với cậu” kia cứ thế mà tự động thoát ra khỏi miệng, bản thân cũng chả biết là dây thần kinh mình đã bị lệch.
Vì thế, Ryoma đầu thắt cũng ngơ ngác lệch dây thần kinh đi chung với Tezuka, loại tình huống này thấy thế nào cũng quỷ dị, nhất là phát sinh ở hai người thậm chí ngay cả bạn bè cũng không hơn, hơn nữa đều là thiếu niên nam tính của Seigaku, chân tướng đó làm cho ngàn vạn nữ sinh XX ác tục kịch thét chói tai a.= =
Ryoma vụng trộm giương mắt, mặc dù có chút bất mãn về chênh lệch chiều cao, nhưng so với ông chú đội trưởng trong nhà thì tốt hơn nhiều, thì ra mười năm sao đội trưởng sẽ cao như vậy sao, trở về hỏi ông chú đội trưởng mình mười năm sau cao bao nhiêu là được rồi. Mỗi lần hỏi chuyện của mình, ông chú đội trưởng đều úp mở, nếu không thì sẽ cười với mình, biến thành mình chạy trối chết, ngẫm lại thật sự là khả nghi.
Sườn mặt đội trưởng nhìn đẹp lắm, tà dương tỏa chiếu phác hoa nên đường viền nhu hòa trên mặt làm người ta có cảm giác ôn như, đồng thời trùng khít với cái tên tươi cười trong đầu mình. Ryoma kích động xoay mặt, đội trưởng với ông chú đội trưởng thật sự giống y như đúc, mặt như nhau, ngay cả khí chất cũng không khác biệt. Trách không được đội trưởng hiện tại bị người ta gọi là ông cụ non,không hề khác gì với mười năm sau sao. Ryoma nhịn xuống xúc động cười trộm, muốn kèo vành nón thấp xuống, phát hiện không có đội nón.
Tiếp tục vụng trộm quan sát.Bây giờ đội trường cười rất ít, khi hành lễ với người ngoài cũng chỉ bởi vì được giáo dục tốt mà thôi mà lại biểu hiện ra tao nhã xa cách, ít nhất mình cũng chưa thấy anh ấy cười qua, ấn tượng sâu nhất chính là biểu tình khuất bóng trên sân tennis dưới cầu vượt, ánh mắt sáng ngời bởi vì khuất bóng mà cởi ra sự lợi hại bình thường,lại thêm một phần kiên định, ngoại trừ sự lãnh đạm bên ngoài tựa hồ còn có thêm gì đó, quá mức mơ hồ làm người khác thấy không thật, nhưng thân ảnh cao lớn tuấn mỹ kia tính cả kỹ thuật tennis hoàn mỹ nữa trong lòng trung để lại mạt không xong dấu vết,dường như có gì đó lặng lẽ thay đổi, một ít về tennis,giấc mộng gì đó.Ví dụ như giờ đây, tuy im lặng không nói gì nhưng không biết vì sao lại có một loại cảm giác dài đằng đẵng.
Tezuka thả chậm cước bộ phối hợp thiên hạ nhỏ nhắn kia. Kỳ thật đã sớm phát hiện Echizen nhìn lén (?) mình, lại không biết nên đáp lại ra sao, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong chốc lát nghiêm túc, trong chốc lát oán giận, trong chốc lát đỏ bừng, trong chốc lát dường như đang cười trộm, trong chốc lát lại tự hỏi,kinh ngạc làm anh không biết vì sao lại có nhiều vẻ mặt đáng yêu như thế đồng thời cũng cảm thấy phá lệ thỏa mãn, cứ nghĩ tới việc không muốn làm rõ nguyên nhân vì sao lại đi về cùng Echizen, tâm tình lại bắt đầu bay lên. Cứ đi như thế thì cũng không sai nhỉ, Ryoma……
Tuy cả đường đi đều không nói chuyện, nhưng không khí lại tương đương không sai. Nhưng mà đắm Ryoma đắm chìm trong trí nhớ cùng đội trưởng Tezuka khó có được bị vây trong trạng thái hoảng hốt đồng thời đã quên một chuyện, đó chính là —— hướng đường về của Echizen và Tezuka hoàn toàn ngược lại = =+++++
Cho đến khi —— tới cửa nhà Ryoma = =
Sau đó, Ryoma còn chưa từ kí ức trở về lấy chìa khóa cửa ra, gắn vào ổ khóa, đột nhiên nhớ tới tên ở chung nhà, tay chân luống cuống rút chìa khóa ra, xoay người lại với đội trưởng đại nhân còn đang trong trạng thái hoảng hốt.
“Cái kia,đội trưởng,đã tới nhà em…… Nếu không thì em đưa anh về nhà trước.” Nghĩ lỡ như đội trưởng thấy ông chú đội trưởng thì sẽ lớn chuyện a, phỏng chừng mình cũng không giải thích rõ cho lắm đi (Ryoma a, kỳ thật bé không cần giải thích, nhưng ta tự nhiên cũng không làm họ gặp mặt,nếu không thì viết không nỗi a)
Về phần vì sao chuyện lại lớn thì Phật viết: Không thể nói = =
Nghĩ tới hai đội trưởng chỉ cách nhau một cánh cửa, Ryoma ám lau đem mồ hôi lạnh, ccáh xa cửa vài bước,có chút chột dạ nhìn người sắc mặt xanh mét nào đó rút cuộc cũng hồi phục lại tinh thần.
Tezuka hiện tại thập phần mê mang, từ cái ngày cuối tuần ác quái kia, tất cả đều trở nên không thích hợp. Vì sao bản thân mình lại chủ động cùng về nhà với Echizen, không may phương hướng nàh mình với Echizen hoàn toàn ngược lại, hơn nữa cả đường đi ngốc lăng lăng không nói lời nào với Echizen rồi sau đó ngốc ngơ ngác trở về nhà với người ta = =
Thật sự là không biết đang làm cái gì nữa, thói quen tính đè huyệt thía dương(Thói quen này thật sự là mười năm không đổi a)……
Ngoài cửa, hai người nhìn nhau không nói gì.
Trong cửa, một người hình tiêu mảnh dẻ.
Bỗng nhiên nhìn nhau, ngoài cửa hai người tình hữa độc chung, cũng gần trong gang tất mà biển trời cách mặt, cùng nhin hai mắt đẫm lệ,cổ họng chẳng ngâm gì cả.
Người nọ trong cửa, tim bị thắt lại, không biết làm hoa rơi hữu ý, lưu thủy vô tình, chỉ có thể ảm đạm mất hồn.
Sự thật là,hai người ngoài cửa chấn động, đột nhiên lại cùng thanh tỉnh, vì thế xấu hổ hai mặt nhìn nhau.
Vị trong cửa kia còn lo lắng không thôi với người nào đó chưa về nhà.
Địch động đến ta động, địch bất động ta bất động.Đây là hình dụng tình trạng chân thật của hai người ngoài cửa.
Cho nên nói, động kinh tới cảnh giới nhất định, cũng là một loại nghệ thuật = =+++
Ryoma ứa ra mồ hôi lạnh, nhìn người nào đó sắc mặt xanh mét không biết nên nói cái gì.
Tezuka tuổi phản ứng lại trước, nhìn nhìn thân thể nhỏ nhắn thua mình cm, đè nén xấu hổ ra vẻ trấn định nói:“Echizen, tôi về trước đây.” Cũng không chờ cậu đáp lời, xoay người bước đi.
Ryoma cũng mơ, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ. Tezuka đi tới trước vài bước, đột nhiên dừng lại xoay người nói với Ryoma:“Echizen,sau này tôi cũng đưa cậu về nhà.” Nói xong rất nhanh quay lại, đi còn nhanh hơn.
Ryoma đứng ngoài cửa hoàn toàn đóng băng, bóng người trong tầm mắt càng ngày càng xa cho đến khi không thấy nữa, hơn nửa ngày mới phản ứng lại:“Nhà đội trưởng với nhà mình hình như là ngược hướng đi.”
Mở cửa ra, nhìn thấy người nào đó giống hệt người mới đi cấp tốc chạy tới gần.
“Ryoma,sao lại trễ như vậy.” Vẻ mặt lo lắng.
“À —— không có gì.” Bước nhanh vào phòng, ngồi trước bàn ăn, cầm đũa, bắt đầu ăn cơm, động tác liền mạch lưu loát,hai bên tai hơi hơi phiếm hồng lại để lộ ra bí mật của mình.
Tezuka tuổi cũng không hỏi nhiều, im lặng ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm. Chẳng qua trên bàn cơm hôm nay, không khí tựa hồ có chút quỷ dị.