Vài ngày sau biến cố với con rồng.
Ngay sau khi hoàn toàn được biết đến với cái danh là Sát Long Nhân. Một mình tôi lên tàu, rời khỏi thị trấn cảng Hargay và hướng thẳng đến hòn đảo núi lửa nằm ở phía nam.
Lisa-san rất tốt bụng, vậy nên tôi thật sự muốn ở lại nơi này lâu hơn chút nữa. Nhưng khi một người lạ mặt gọi tôi rồi nói 「Yo, Sát Long Nhân. Cùng đi săn nào!」 Tôi quyết định mình không thể nán lại lâu hơn nữa, và cương quyết khăn gói mà lên đường.
Rốt cuộc thì, Elma rất dễ yếu lòng trước mấy cái danh hiệu như này.
Nếu Elma mà nghe được nó. Cô ta chắc chắn sẽ cố để thêm Sát Long Nhân vào tổ đội của cổ, chỉ vì lợi ích của cá nhân cô ta.
Tôi là bạn thuở nhỏ của Elma.
Do vậy, chuyện đó thì chắc như đinh đóng cột luôn.
Thế nên, dù rất buồn khi phải rời xa Lisa-san. Nhưng tôi quyết định phải cố nuốt nước mắt mà đi.
Vào lúc đó, khi hỏi về nơi nào tốt để thư giãn, Lisa-san đã cho tôi biết về một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên hòn đảo núi lửa. Thế nên, tôi quyết định sẽ đến đó.
「Trời ạ, biển đẹp quá đi!」
Tôi lẩm bẩm khi ngắm nhìn đại dương xanh thẳm.
Khi tôi lên tàu cùng Elma trước kia. Tôi hoàn toàn bận rộn với việc toàn tâm toàn ý để chăm sóc cho Elma, người đang càu nhàu chỉ vì buồn chán.
Ở một mình thật yên tĩnh, tôi thấy mình như được chữa lành vậy.
「A, nhìn đi mẹ, đằng đó có đàn kỳ lân biển kìa.」
「Ara, đúng thật nhỉ. Chúng dễ thương thật đấy, phải không?」
「Vâng ạ!」
Hai mẹ con thật sự trông rất thích thú.
Hơn thế nữa, người đó là mẹ của đứa trẻ hả?
Tôi cứ nghĩ cô ấy là chị của đứa bé, nhưng… các bà mẹ ngày nay trẻ thật nhỉ...
◇◇
Sau khi đặt chân lên đảo núi lửa Magrid, tôi cố để ngâm mình ở suối nước nóng, nhưng…
「Tôi vô cùng xin lỗi. Hiện tại, có một con Adamantia sống ở cạnh nguồn của con suối. Vậy nên, khu vực này bị hạn chế để đề phòng.」
「Ah, ra là vậy...」
Ai mà ngờ được hiện giờ nó lại bị giới nghiêm chứ.
Adamantia là một con quái vật với hình dáng của một con rùa khổng lồ có cái mai màu đỏ. Dù tính cách ôn hòa, nhưng khi đối đầu với nó thì lại khá là rắc rối, vì nó gần như kháng được mấy đòn tấn công vật lý.
Có một giả thuyết là, mai của nó có thể được dùng làm nguyên liệu để tạo ra hợp kim huyền thoại… Hihiirokane. Nếu nhớ không nhầm, thì tôi từng nghe phong thanh rằng thanh Thánh Kiếm của Elma được rèn bằng Hihiirokane và bởi một thợ rèn cổ đại. Có vẻ như, thời đại hiện nay thì không còn ai có thể làm như vậy được nữa rồi.
Túm cái váy lại, điều mà tôi muốn nói là 「Tôi từ bỏ việc đi suối nước nóng.」
Ừ thì, không còn cách nào khác cả.
Khi đang cân nhắc xem mình có nên kiếm cái gì đó ngon miệng để thay cho việc đó hay không, thì cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con mà tôi thấy ở trên tàu lọt vào tai tôi.
「Con xin lỗi… Dù con muốn mẹ được tận hưởng suối nước nóng sau một khoảng thời gian dài...」
「Fufu, không sao đâu. Chỉ cần tấm lòng của con đã khiến mẹ rất vui rồi.」
Cô bé tuổi mới lớn được mẹ ân cần vỗ về, an ủi.
Tôi chắc là cô nhóc đã cố hết mình dành dụm tiền suốt khoảng thời gian qua để tặng cho mẹ mình chuyến đi này như là một món quà.
Rồi cuối cùng thì nó bị hủy hoại.
Khuôn mặt cô bé nhớp nháp bởi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
「...」
Nghĩ lại thì, tôi là 'sát long nhân' cơ mà, đúng chứ?
Vậy thì, việc gì phải sợ một con rùa cơ chứ.
「... Đừng lo.」
「Eh...?」
Nhằm trấn an cô bé, tôi mỉm cười và nói 「Onii-chan đây sẽ chăm sóc cho con rùa to xác đó.」
◇◇
Dẫu tôi có nói điều đó thì…
「Con rùa này có to quá không nhỉ...」
Tôi ngơ ngác mà đứng đối diện với con Adamantia.
Rõ ràng là nó to hơn hẳn con Phi Long đã nuốt tôi hôm trước. Tôi phải làm cái quái gì mới được hả?
Tuy nhiên, nếu không làm được gì thì cô bé đó sẽ rất buồn.
Nên, tôi phải làm gì đó với nó mới được, nhưng…
「Oryaah!」
… Keng!
「Con dao găm của mình?!」
Con dao găm mới tậu của tôi bị hỏng chỉ với một đòn.
Không hổ danh là cái mai được cho là vật liệu thô cấu tạo nên kim loại huyền thoại.
Cứng đến mức vô nghĩa.
「Không còn cách nào khác. Sau cùng thì, mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bị ăn.」
Yosh, hạ quyết tâm. Tôi quyết định đi đến trước mặt con Adamantia.
Với phần tay cầm của con dao găm đã gãy, tôi đâm một vài cái vào mặt nó, thứ đang rụt trong cái mai.
Và rồi.
「...Kigyaaaaaaaaaaaaaaa!」
「Uwah?!」
… BÙM!
Adamantia tức giận, vươn cái cổ ra tính húc đầu vào tôi.
Khi đang cố gắng để né nó vào những giây cuối cùng. Lực từ cú húc đầu của nó rất lớn, mấy tảng đá mà nó va phải đều vỡ thành từng mảnh.
Nếu trúng đòn trực diện, tôi cũng tan xương nát thịt mấy.
À thì, tôi vẫn sẽ trở lại bình thường ngay lập tức thôi.
Tuy nhiên, ngay lúc đó…
… BUSHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Nước… không phải, là nước nóng, phun ra từ kẽ hở của mấy tảng đá vỡ.
Đó là ngọn nguồn của con suối nước nóng.
「Nóng nóng nóng nóng nóng!」
Khi còn đang quằn quại, bởi vì bị trút nguyên đống nước sôi. Adamantia, dính đòn trực diện, bắt đầu uốn éo như thể không thích bị như vậy.
Dù kháng nhiệt, nhưng có vẻ là nó không thích bị nước nóng liên tục xối vào mặt.
Adamantia cố di chuyển cái cơ thể cồng kềnh của nó để thoát ra. Nhưng dường như, mặt đất dưới chân nó lại không chịu nổi áp lực từ những chuyển động dữ dội đó… Nền đá từ từ sụp xuống.
「... Kigaaaaaaaaaaaaaaaaa?!」
「Owah?!」
Rồi, Adamantia trượt trên mặt đá, rơi thẳng từ vách đá xuống biển.
「Cực kỳ suýt soát, nhưng thật ngạc nhiên vì bằng cách nào đó mà nó vẫn hiệu quả...」
Tôi nhẹ nhõm vỗ ngực khi thấy con Adamantia chìm xuống biển.
Dù có chút khác biệt so với kế hoạch ban đầu. Nhưng kết quả có thể nói là tốt rồi.
Với chuyện này, suối nước nóng sẽ mở cửa lại.
Tôi cảm thấy rất vui vì đã giữ được lời hứa với cô nhóc.
「Với điều này, hy vọng con bé sẽ thấy hạnh phúc.」
Tôi nở một nụ cười thật tươi. Ngay trước khi đi xuống thị trấn dưới chân núi, với cầu vồng được tạo bởi cái mạch nước nóng ở phía sau.