Khi tôi đến quãng trường trung tâm, chỉ mới có một ít người đang tụ tập tại đó.
Bốn nhóc được cử đi vẫn chưa…
...Oh, quân đội đang chạy đến kìa.
Oh, hai chiếc xe ngựa đang đến từ phía bên kia.
Chắc là những quý tộc.
Ổn rồi, có vẻ như các diễn viên đã có mặt đông đủ.
Tốt, tới lượt tôi rồi nhỉ?
Chà, có chỗ nào cao cao để đứng…
Vâng vâng, tôi lùn được chưa, mọi người không thể nào thấy được thần thái của tôi nếu cứ đứng ngang hành như vậy và sẽ không ai chịu nghe cả.
Oh, âm thanh, chắc tôi nên dùng cái này nhỉ?
Mượn cái hộp chút nhe mấy đứa. Hộp đựng thuốc của tôi có hình giống như cái loa vậy!
Chà, chỗ này là nơi đặt tượng của nữ thần…
Hay nói đúng hơn, tôi đã trèo lên cái bệ để tượng của Ceres.
Hi vọng chú quản lí tượng sẽ không chửi mình.
Rồi rồi, quân đội với quý tộc đã đến!
Phải bắt đầu diễn thuyết trước khi họ bắt được tôi.
Bắt đầu!
[Mọi người ơi, mọi người ơi.
Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ phát cho mọi người thuốc chữa trị bệnh dịch] (Kaoru)
Khi vừa leo được lên trên bệ, tôi liền rao rất to bằng chiếc loa.
Đương nhiên, đám đông đang tụ họp liền im lặng ngước nhìn tôi.
Hơi bị ngắn hả…
[ Mọi người ơi, hiện tại, đang có một cơn đại dịch kinh khủng đang lây lan trong thủ đô. Mọi người có biết việc đó không?] (Kaoru)
Có vài người không biết, vài người biết chút chút, và vài người như mới đẻ hôm qua. Mặc dù có rất nhiều người đến đây, nhưng hình như đa phần là những người không biết chuyện gì đang xảy ra, thật diệu kì là họ lại đi theo những người khác đến đây.
Và sự lo lắng, nhốn nháo dần dần lan rộng.
[ Đúng vậy, đã có người chết vì nó, đây thực sự là một căn bệnh nguy hiểm!] (Kaoru)
Sự nhốn nháo càng ngày càng lớn hơn.
[ Dừng ngay! Nhóc đang âm mưu gì vậy hả?] (trung tá)
Ngài Trung tá lao đến để ngăn tôi, nhưng ông ta đã bị Roland và Francette cản lại. Bell và Emil cũng tiến lên giúp một tay.
Đúng vậy, đương nhiên là Ngài Trung tá muốn cản tôi rồi.
*****
Đúng vậy, nếu có ai đó bóp cò, cơn khủng hoảng sẽ xảy ra và tạo thành một mớ hỗn độn. Nếu không xử lí tốt, nó sẽ dẫn đến cuộc bạo loạn.
Và giờ tôi đang là đứa bóp cò đấy. Tuy nhiên….
[ Từ giờ, tôi sẽ phân phát số lượng lớn loại thuốc đặc biệt này hoàn toàn miễn phí!
Nếu mọi người uống nó, mọi người sẽ không bị nhiễm bệnh còn những người nhiễm bệnh sẽ nhanh chóng hồi phục.
Số lượng rất nhiều, đủ cho tất cả những cư dân ở thủ đô này.
Vì vậy, mọi người không cần phải khẩn trương, không cần phải hấp tấp.
Xếp hàng ngay ngắn, đừng manh động… nếu không…] (Kaoru)
Và rồi tôi tạo < một thứ giống nhưu nitroglycerin > trong không khí cách mặt đất vài mét, ở giữa tôi và đám đông.
*nitroglycerin: một hợp chất gây nổ
Bùm!
[ Vương quốc này sẽ phải đối diện với cơn giận của nữ thần!] (Kaoru)
Quãng trường vốn ồn ào, náo nhiệt trong nháy mặt đã yên lặng như tờ.
Và khi mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, tôi bèn đọc một câu thần chú khá mơ hồ.
[ Nữ thần Celestine, bạn ta, sẽ bảo vệ chúng ta khỏi cơn đại dịch này!
Hãy đến, Liều thuốc của Kì tích!!] (Kaoru)
Và rồi, một bức tượng nhỏ cao khoảng 60cm thình lình xuất hiện ngay tại chân bức tượng của nữ thần.
Trên vai phải của nó có một cái bình, được nâng bằng cả hai tay và hơi nghiêng một chút.
Từ nơi đó có một dòng nước màu trắng đổ ra.
Thứ nước ấy biến mất ngay khi chúng sắp chạm vào mặt đất dưới chân bức tượng nhỏ.
Đúng vậy, nó chảy ngược vào bên trong bình.
Nếu thứ chất lỏng đáng ngờ này cứ vô tư chảy vào đường thoát nước bên dưới.
Tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.
Tự nhiên vào một ngày đẹp trời, có mấy con chuột siêu to khổng lồ từ bên dưới chui lên là tới công chiện luôn.
Đám đông nuốt nước bọt trong khi cố giữ im lặng.
Đột nhiên, một bức tượng nữ thần không biết từ đâu hiện ra.
Một dòng nước màu trắng không ngừng chảy ra từ trong bức tượng.
Một cô gái bí ẩn.
Một vụ nổ của sự trừng phạt.
Sự khủng hoảng của Vương quốc.
Sự bảo hộ của Nữ thần
[ [ [ [ [ Oooooooohhhhhhhhhhhh ] ] ] ] ]
(người dân)
Những tiếng reo hò chợt bùng nổ.
Để kiểm soát được dân chúng, tôi bèn hét vào trong loa.
[ Im lặng! Đừng hoảng loạn, không được làm ồn!
Nguồn thuốc sẽ không bị cạn kiệt. Mọi người không cần phải gấp gáp như vậy!
Hãy ưu tiên cho người già đang đau ốm và trẻ nhỏ, và hãy chờ đến lượt của mình một cách trật tự.
Còn người nào muốn thể hiện sự bồng bột trước mặt gia đình và bạn bè, hoặc là muốn đối mặt với cơm giận của nữ thần không?] (Kaoru)
Nếu dân chúng kéo đến cùng một lúc thì nó thành thảm họa mất.
Để ngăn chặn điều đó, chúng tôi cần tạo cảm giác an toàn < thuốc sẽ vĩnh viễn không bị cạn kiệt > và nỗi sợ < cơn giận của nữ thần >
Trước phép màu vừa rồi, không còn ai nghi ngờ sự tồn tại của thứ gọi là hình phạt của nữ thần nữa.
Còn không thì, vừa rồi tôi đã cho họ thấy điều đó.
Sự trừng phạt của Nữ thần.
[ Ngài Trung tá Colonel và Ngài Đội trưởng, xin hãy thông báo đến Hoàng cung và những nơi có liên quan đến Quân đội.
Đừng quên Vệ binh Hoàng gia và Vệ binh Thành phố.
Còn hai quý ngài Quý tộc, xin hãy về thông báo cho những quý tộc khác.
Nếu để những người dân thường thông báo thì họ sẽ không tin đâu.
Và nếu có ai cứng đầu không tin thì hãy nói với họ rằng Nữ thần đã xuất hiện] (Kaoru).
Tôi đã ráng thay đổi cách nói chuyện cho đàng hoàng hơn một chút.
Hai vị quý tộc thì còn đang sốc há mồm.
Nhưng những người lính thì khác.
Thật ra, nếu những người lính mà lại nản chí trước tình huống không lường trước được thế này thì dù có được mấy mạng đi chăng nữa, cũng không đủ để sống sót.
Họ cúi đầu chào tôi và nhanh chóng chạy đi…
[ Xin chờ đã!] (Kaoru)
Tôi cản hai người họ lại và lấy ra hai lọ thước từ trong khoảng không.
Nhìn thấy nó, hai người họ và đám đông đều sốc như nhau.
[ Uống đi! Nó giống với loại thuốc đằng kia] (Kaoru)
Hai người không hề ngần ngại và uống ngay lập tức.
Bên cạnh đó, tôi cũng tạo ra 2 túi vải từ không khí trong hai tay.
[ Mỗi túi có 12 lọ thuốc. Hãy cho Hoàng gia và các Bộ trưởng uống chúng.
Tôi đã tính trước rồi, dù sao thì cũng không thể để Hoàng tộc và các vị Bộ trưởng xếp hàng được.] (Kaoru)
Họ nhận lấy túi vải trong im lặng và cúi đầu lần nữa, cả hai nhanh chóng chạy về phía hoàng cung.
...Eh?
[ Sao hai người còn chưa đi?] (Kaoru)
Tôi hỏi hai vị quý tộc còn đang đứng đó.
[Không, không, chúng tôi vẫn chưa có thuốc nên…] (Quý tộc)
Ohh, ra vậy.
[Okay] (Kaoru)
Tôi đưa cho mỗi người một phần thuốc tôi vừa tạo ra và cho họ uống chúng.
[... Sao còn chưa đi? Đợi ai à?] (Kaoru)
[ Không phải, ngươi chưa đưa cho bọn ta mấy cái túi thuốc…?] (Quý tộc)
Oh.
[ Không có đâu. Người dân thường, quý tộc nào không phải là bộ trưởng thì đều phải xếp hàng.] (Kaoru)
[ [ Cáiiiiiii gìiiii!? ] ] (2 quý tộc)
Họ vẫn chưa chịu đi. Nhưng ngay khi tôi trừng mắt với họ, họ liền chạy mất.
Bộ tui là quỷ hay j mà sợ!?
… Biến đi!
[Tốt, mọi người, hãy xếp hàng nào. Đừng hoảng loạn và hấp tấp nha!
Thuốc rất tốt, chỉ cần một lượng nhỏ là đủ rồi.
Còn những ai không thể đến được, hãy đựng nó trong bình và đem về cho họ!] (Kaoru)
[ [ [ [ Hở…!?] ] ] ] (người dân)
Ah, mấy người kia, phản ứng vậy là sao hả, nghĩ gì bậy bạ hả....
[ À, dù mọi người có đem về nhiều đi chăng nữa thì thuốc này không có tác dụng với những căn bệnh khác ngoài cơn đại dịch này.
Mọi người có thể uống miễn phí tại đây, và nó sẽ mất tác dụng nếu bạn không dùng nó trong vòng một ngày.
Với lại, có còn mặt mũi để gặp gia đình bạn bè nếu như làm mấy chuyện xấu xa như vậy sao…?
Nếu như nói rằng cần cho nguyên một gia đình, thì tôi xin nói luôn là chỉ cần 1 ly thuốc là có thể chữa cho 10 người.
Thật ra là không cần nhiều đến thế nữa.
Vậy nên, mọi người nên uống ngay đi, đừng có mà để dành!
Dùng tay để hớp một ngụm là đủ rồi!] (Kaoru)
Okay, tôi đã cố hướng mọi người theo đúng đường.
Vậy sẽ ổn thôi.
Riette-chan nắm chặt lấy tay phải tôi.
Em ấy đã lo lắng…
Tôi đã làm…
Nhưng tôi không thể giúp đến nơi đến chốn.
Khi tôi nghe hai người chủ tiệm thuốc kể rằng, dịch bệnh đang lây nhanh một cách lạ thường.
Có lẽ nó có thể sánh với bệnh dịch hạch, bệnh sốt phát ban, bệnh dịch tả, v.v… trên Trái đất.
Nếu chúng ta phản ứng chậm một chút, nó sẽ lan ra khắp vương quốc và cả lục địa này... trong nháy mắt.
Và, còn tôi thì, tôi vẫn chưa biết nên gọi nó là gì.
Đương nhiên rồi, mấy người trông chờ gì vào một cựu nhân viên văn phòng bình thường như tôi hở?
Tôi còn không thể phân biệt dịch hạch và sốt phát ban,
Không biết gì về nguyên nhân hay đặc điểm của cơn dịch bệnh, nên đối phó thế nào,
Tôi biết sơ sơ phương pháp chẩn đoán bệnh bằng cách beriberi vô đầu gối. (beriberi là cái gì? Tui ko biết)
Và kể cả khi tôi bán thuốc tại cửa hàng, cũng không khá hơn được bao nhiêu.
Chỉ có những người có khả năng tự trang trải cho cuộc sống của họ thì mới đến mua thuốc.
Rất nhiều người tin tưởng mấy buổi trị liệu riêng không cần phải mua thuốc, có cả trẻ mồ côi, những người lang thang, vô gia cư, và cả những người dân bình thường.
Không cần biết giá thuốc rẻ đến đâu, hay kể cả việc tôi có khi còn làm miễn phí, nhưng vẫn có những người không thích đến mua thuốc.
Tôi không có ý gì đâu, ngược lại, nếu ai trong thủ đô này cũng hối hả chạy đến hiệu thuốc, thì ối giồi ôi luôn.
Vậy nên, trong vụ này, việc phân phát miễn phí ở một nơi rộng rãi như thế này, nó có hiệu quả ức chế sự hoang mang hay sự tranh giành của dòng người, nó cũng ngăn cản sự độc chiếm của quý tộc và hoàng gia…
Và căn bệnh này chỉ có thể giải quyết bởi nữ thần hoặc thiên thần.
Đúng vậy, < Chestmate > rồi.
Tôi còn không biết tên của căn bệnh này là gì cơ.
Và nếu tôi tạo ra loại thuốc có thể chữa bách bệnh trước mặt thiên hạ thế này,
Tất cả mọi nơi trên thế giới này sẽ bắt đầu cuộc săn phù thủy, à không một cuộc săn thiên thần.
Bởi vì tôi không phải là một đứa thích bị bạo hành kiểu ấy, nên mấy cuộc đi săn phù thủy lẫn thiên thần đều đã không xảy ra.
Đó là lí do tại sao tôi chọn đi đường vòng nhưng an toàn, được phê chuẩn bởi Nữ thần, < Potion Studio >
Và đây là hướng dẫn sử dụng.
[ Thuốc có chứa kháng thể để chữa lành dịch bệnh đang hoành hành trong vương quốc, chỉ cần uống một lượng nhỏ là đủ.
Nếu bạn không uống nó trong vòng 24h sau khi lấy, nó sẽ mất đi công dụng.
Đây là một pho tượng nhỏ của nữ thần với hệ thống tuần hoàn tạo ra thuốc vô hạn.
Kính mời!]
Muốn ăn gian sao?
Được thôi nhưng tôi mới là người ra luật đấy.