Và rồi Riette-chan đã giải thích rằng tôi đã trở thành người giám hộ của em ấy sau khi tôi giúp em ấy thoát khỏi mấy kẻ bắt cóc và hiểu lầm đã được giải quyết.
Uầy, tôi đã lên kế hoạch chăm sóc Riette-chan TRỌN ĐỜI rồi mà, nhưng đúng là nếu mọi người cứ nghĩ Riette-chan là con tôi thì thật là không ổn.
Nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi. Bên cạnh đó, thái độ của Riette-chan đối với tôi không giống như đối với một người mẹ gì cả. Nhìn như mẹ ghẻ với con chồng vậy.
Càng ngày càng có nhiều điểm trừ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi.
…Điểm trừ: đã có con?
Nà, tôi sẽ không cưới một người nhỏ mọn vậy đâu.
Riette-chan sẽ sống với tôi kể cả khi tôi đã kết hôn!
Và rồi, theo kế hoạch, tôi sẽ đi nói với mọi người rằng [ Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo…] Đó là lí do vì sao tôi đã trưởng thành mà vẫn nhỏ nhắn như một đứa con nít.
À không, với người Nhật thì đây là một chiều cao trung bình rồi!
Tại dân da trắng to con quá đó!
Ở Trái đất, vào thời kỳ với trình độ văn minh như thế này thì người phương Tây cũng khá nhỏ con nhưng đó là do nguồn thực phẩm của họ.
Họ có không có nhiều điều kiện để được ăn thịt, và nguồn dinh dưỡng không đầy đủ.
Vậy thì tại sao chiều cao của những người ở thế giới này lại bằng với những người Châu Âu ở trái đất hiện tại?
Có lẽ là nhờ những con quái vật đã phá hoại việc trồng trọt và chăn nuôi.
Săn bắt chúng là việc cần thiết để bảo vệ người dân nơi đây.
Và những con quái vật bị săn lấy đã cung cấp thịt cho họ.
Đúng vậy, nếu như bạn không để tâm đến hương vị và độ săn chắc, bạn có thể mua được nó với giá rẻ và có nhiều loại khác nhau để lựa chọn.
Một số loại cũng ngon đấy.
Đương nhiên không ai lại đi ăn thịt goblin, nhưng thịt orc và gấu xám lại khá ngon.
Những quý tộc thì không ăn thịt quái vật mà chỉ ăn thịt của những gia súc đắt tiền, < Không được ăn Orc, nó chỉ là thức ăn của dân đen> … hay những thứ tương tự như thế.
Với lại, nước Boa được làm từ Boa. (?)
Dù có là heo rừng hay rắn thì đều là nguyên liệu cho nước Boa!
Mà, nói dễ hiểu thì tôi nghĩ nó giống như í, liệu cơ thể con người có tiêu hóa được thứ đó không?
Túm lại, lí do vì sao những người ở đây có được chiều cao và vóc dáng của những người phương Tây hiện đại thì chắc là do khẩu phần thịt được tăng lên.
Chắc là vậy thật.
Sau khi đã hoàn thành công việc, tôi tự hỏi có nên về mở cửa tiếp không?
Nàh, Chắc là phải mở tiếp thôi, dù có hơi trễ một chút. Đâu thể nào đóng cửa mà không thông báo trước như vậy, có phải là lễ gì đâu?
[…nhưng…điều đó là gì, liệu có phải chỉ là mối quan hệ xã giao…?] (Kaoru)
[???] (Riette)
Dù tôi có hỏi Riette-chan, em ấy cũng không biết…
Và tôi vừa đi vừa nghĩ linh tinhh trên suốt quãng đường về…
[Riette-chan?] (một người lạ)
Đột nhiên, Riette-chan được một người đàn ông lạ mặt gọi tên.
Những người biết Riette-chan chưa từng được rời khỏi ngôi làng của họ, không thể nào lại xuất hiện ở cái chốn này được.
Vậy thì, tên kia…
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, Roland và Francette đã xuất hiện để bảo vệ tôi và Riette-chan.
Chui từ đâu ra vậy mấy đứa…
À, phải rồi. họ có tách ra khỏi tôi bao giờ đâu!
Và rồi, sau một khoảng thời gian hộ tống dài dài dài dài dài dài dài dài dài thì cuối cũng có cơ hội lên sóng. (raw có 9 chữ vậy luôn)
Nên tất nhiên là họ đã chớp lấy thời cơ.
Francette còn không giấu nỗi sự vui sướng kìa, cười như được mùa ấy.
Tôi không biết ai mới là kẻ xấu nữa.
Và khi Francette chuẩn bị lên tiếng…
[ Riette, cháu đã an toàn rồi!
Thật là đáng mừng.
Vậy, những người này là chủ nhân hiện tại của cháu sao?] (người đàn ông lạ mặt)
[ [ [ Huh?] ] ] (Kaoru + Roland + Francette)
Có gì đó hơi sai sai ở đây.
Và rồi tôi đã hỏi thêm được vài chi tiết khác từ người đàn ông này.
Nhà mối giới ở các nước khác đối với những hợp đồng dài hạn, thì việc trả trước cho một hợp đồng 80 năm thì người giao dịch gần như đã trở thành nô lệ.
Tuy nhiên, chỉ những người bị dồn vào bước đường cùng mới chọn biện pháp này, như là những hộ nông dân hoặc là bán con hoặc là cả nhà đều chết.
Hợp đồng dài hạn này chính là cho gia đình đó vay tiền và phải đi làm công để trả lại.
Đương nhiên điều kiện đó chính là người bị đưa đi sẽ không thể trở về trừ khi có thể trả hết nợ.
Những tên này sẽ trả lương cực thấp để người đó không thể dễ dàng trả nợ bằng tiền lương hoặc tiền tip và tiền làm thêm.
Với lại là [ một người hầu bình thường đã được ứng lương trước], nên có vẻ như họ có thể sống một cuộc sống như bao người bình thường khác.
Một cuộc sống bình thường nghĩa là một ngày ba bữa, ngày lễ có chút tiền và chút thời gian để cà phê này nọ.
Lo lắng về việc chạy trốn sao?
Nếu mà họ dám trốn đi, chủ nợ sẽ đến tìm cha mẹ, người nhà của họ để đòi tiền. Và tại nơi đất khách quê
người xa lạ, cô đơn lẻ loi, một cô gái nhỏ sao có thể tự sống được.
Đó là [ Sekiyama (giới hạn của bản thân)]
Để rồi cuối đời phải sống ở một khu ổ chuột và chết yểu.
Vậy thì việc có một cuộc sống của một người hầu, có chăn êm nệm ấm, ngày 3 bữa cơm, đương nhiên là tốt hơn rồi.
Ít nhất thì có cuộc sống thế này tốt hơn nhiều so với việc cha mẹ họ không có gì để ăn.
Và, họ cũng có thể tiết kiệm tiền cho bản thân, hoặc kết hôn với một ai đó.
Nếu họ có thể trả hết tất cả số tiền đó thì họ có thể có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc rồi.
Chà, cô ấy có thể nắm lấy hành phúc, thứ mà sự nghèo đói trước kia ở nơi quê nhà không thể nào so sánh được.
[…Khi mà nhóc ấy bị bắt cóc, ta đã rất lo lắng.
Với những gì mà ta đã làm, mặc dù ta nghĩ rằng những hành động mà ta đã làm là không thẹn với nữ thần.
Tuy nhiên, theo luật pháp của đất nước này, ta có thể bị coi như là một kẻ buôn người.
Nên ta không thể đến những cơ quan văn phòng.
Ta phải rời khỏi thành phố để trốn…
Và ngay lúc đó, ta đã nghe được tin từ quý tộc hay đai gia nào đó tại chỗ làm việc.
Ta nghĩ cháu đã được an toàn.
Và có vẻ như bây giờ cháu đang sống rất hạnh phúc.
Ta mừng cho cháu…] (người môi giới)
Người đàn ông trung niên nói trong nước mắt.
[…Chú~ môi ~giới, là~ người~ tốt~…] (Riette)
Chắc vậy, vì nếu ông ta chỉ mua bán người thì không thể nào lại có thể nhớ mặt và tên của “món hàng” như thế.
Việc ông ta có thể nhớ tên chứng tỏ rằng ông ta không đối xử với Riette-chan như một món hàng để giao dịch.
[ Vậy, Riette bây giờ thế nào rồi?
Nhóc ấy đã được bán đi đâu rồi…] (người môi giới)
[ Tên thấp kém nhà ngươi. Cẩn thận miệng mồm đấy.] (Francette)
Francette hét lên một cách giận dữ.
Đúng vậy, buôn nô lệ là trọng tội.
Đó không phải là một chủ đề hay ho để nói ở một nơi như vậy, mặc dù giờ này không có mấy ai ra đường.
[…Hey, theo tôi!] (Kaoru)
Và rồi chúng tôi cùng đi, [Quay lại Atelier thôi]
Đóng cửa tiệm, mọi người đều lên tầng trên.
[Riette-chan bây giờ chỉ là một người bình thường, không bị ràng buộc bởi bất kỳ hợp đồng nào với bất kỳ ai.
Chính xác là như vậy, đây là văn bản có chử ký của lãnh chúa.
Còn đây là giấy chừng nhận rằng tôi là người giám hộ của em ấy…] (Kaoru)
Người đàn ông trung niên mở to cặp mắt của hắn, nhìn vào mớ giấy tờ mà tôi đưa ra từ hộp vật phẩm, nhìn bên ngoài không khác gì lấy ra từ túi đồ.
[Không gì tuyệt hơn…
Với thứ này, nhóc ấy có thể tận hưởng được niềm hạnh phúc bình thường nhất rồi…] (người môi giới)
Có chắc không vậy, thật lòng à?
[Nhưng vậy thì ông đã lỗ toàn tập còn gì?
Ông đã trả số tiền mà cha mẹ của Riette-chan và em ấy đã không trả số tiền đó bằng công việc của em ấy vì Riette-chan đã được chuyển giao cho khách…] (Kaoru)
Và khi ông ta nghe đến đó.
[Không đâu, làm ăn mà, lỗ lãi là chuyện ở huyện.
Ngay từ đầu, lúc nhóc ấy bị bắt cóc, khi đó tôi đã không làm bất cứ điều gì để đem nhóc ấy trở về.
Tôi cũng đã bỏ rơi nhóc ấy khi tôi rời khỏi thị trấn.
Tôi không có quyền gì để đòi hỏi.] (người môi giới)
Câu trả lời trung thực đó, khá giống với những gì tôi nghe được từ Lãnh chúa hồi trước.
Nà, tôi an toàn vì có gì gây rối đâu.
Nhưng đối với người môi giới, chuyện này thật sự ổn à?
[Mà, vì ông là một người môi giới, không phải ông nên có hành động gì đó mang chút mùi kinh doanh …] (Kaoru)
Người môi giới nhún vai trước gợi ý của tôi. Tôi tự hỏi liệu ông ta có hiểu được phần nào ý của tôi.
Thôi thì, cũng là một bước ngoặt to lớn đấy, kết thúc câu chuyện với cái kết người môi giới là người tốt.
Francette cũng nhún nhún vai.
Lộ ra rõ ràng luôn cái dáng vẻ muốn bảo vệ tôi và đã thành công thực hiện được.
…Thôi đi, đối thủ lần này chỉ là một người môi giới vô hại, không cần biết hắn là người tốt hay xấu, lần này không tính…
Mà, không phải là tôi lo lắng hay gì đâu, chỉ là tôi hơi bận tâm về Riette-chan.
Nếu mà sau này cha mẹ em ấy nói với tôi [Hãy trả lại con cho chúng tôi] và rồi lại cố bán em ấy lần nữa cho người môi giới.
Bán em ấy về làm dâu làng bên với giá 10 bao lúa mì.
Để điều ấy không thể xảy ra, tôi phải giáo dục Riette-chan đúng cách…nhỉ?
Riette-chan đã 6 tuổi rồi.
Và em ấy khá là thông minh nữa.
Em ấy sẽ hiểu điều đó.
Với lại…
Riette-chan đã nắm chặt lấy tay tôi khi tiễn ông chú môi giới về nhà với một gương mặt vui vẻ.
…Ta sẽ ở với em mãi mãi cho đến ngày thành hôn.
Hay là điều gì đó giống vậy.
Oh, đương nhiên, tôi là một người sắp thành cô dâu rồi!
Tôi sẽ đem theo Riette-chan đến với gia đình mới.
…Mà giả sử có một anh giai đến muốn cưới cả hai chúng tôi thì sao?
Không cần phải suy nghĩ.
…Với hạng người như thế, tôi sẽ cho hắn hưởng một < chút > trừng phạt !!