Từ hôm đó, tôi bắt tay vào sự nghiệp bán 100 hộp cơm trưa mỗi ngày, đã được 5 ngày rồi.
Hôm nay tôi dậy sớm như bình thường. Tôi không thể chuẩn bị chúng vào buổi tối vì khi đó nêm nếm sẽ không được chuẩn xác.Và rồi tôi đã hoàn thành xong tất cả các hộp cơm trưa. Số lượng là 100 phần. 50 phần đặt trước và 50 phần bán bình thường. Đặt trước chỉ giới hạn ở 50 phần thôi.
Không thật ra thì đó là giới hạn của chúng tôi, không, thật ra vốn đã vượt giới hạn rồi.
Sẽ dễ dàng biết bao nếu tôi tạo ra bằng năng lực tạo potion, nhưng tôi nghĩ rằng 2 thứ này không giống nhau.
Có thể bán thuốc bằng năng lực này, nhưng cơm hộp thì không được.
Hơi khó nói ra tại sao chúng lại khác nhau, tôi không muốn nói tới vấn đề này, nhưng nếu phải nói thì đó là tôi, Nagase Kaoru(Viết bằng kanji), à không, hiện tại là Kaoru (được viết bằng Katakana).
Nếu tôi không giữ nguyên tắc của mình thì với năng lực này tôi có thì < một chút hóa chất thì sẽ có một cái thùng sẽ đầy tiền vàng > kiểu vậy, hoặc là
Đó là một sự báng bổ chống lại Thần Thánh?, không phải ‘Vị thần ất ơ’ nào đó, mà là Thần quản lý ở Trái đất ấy, cái người nhìn đẹp trai nghiêm túc đó, lỡ làm gì sai sai là có chuyện liền, đáng sợ lắm. (Laiyar: đoạn này không biết nên dịch làm sao nên t để gần nghĩa nhất)
Thôi cho qua chủ đề này đi, trở lại với mấy hộp cơm trưa thì mặc dù tôi đã chuẩn bị tận 100 phần nhưng chúng rất đa dạng phong phú đó nha.
Nếu mỗi hộp đều hoàn toàn khác nhau thì khá là rắc rối cho nên tôi tôi chỉ thay đổi một chút phần ăn kèm, điều này sẽ tùy thuộc vào sở thích của người nấu.
Đúng vậy, tôi đã làm 8 món ăn kèm khác nhau và tôi là người chọn 5 trong số đó.
Ngoài tôi ra thì Bell, Francette, và cả Riette-chan, mỗi người chọn một món.
Họ không tham gia vào việc sáng tạo món ăn, họ chỉ góp phần chọn lựa và đóng hộp cơm thôi.
Còn về mấy phần đặt trước thì tôi không giao ngay từ đầu mà sau khi 50 phần bình thường được bán xong.
Những khách đặt trước sẽ chọn 50 phần còn lại. Nếu muốn có nhiều lựa chọn hơn thì họ nên đến sớm. “Chim đến sớm thì bắt được sâu”.
À, mọi người đều được chọn dưa ngâm nước tương, nấm đông cô, v.v…
Không phải ý gì đâu, tôi chỉ muốn làm mọi thứ đơn giản nhất có thể mà thôi!
Oh, gia vị như nước tương, đường,v.v… thì được tạo ra từ khả năng chế thuốc. Cái này vẫn ở trong vùng chấp nhận được. Chứ không sao tôi đào ở đâu ra. < Cái đó là cái đó, cái này là cái này> như vậy đó.
Chúng tôi sắp xếp những phần cơm trưa và các món ăn phụ ra.
Nhân tiện thì Francette đã dậy sớm để giúp rồi này nhưng hình như Roland vẫn còn đang ngủ trong Nhà trọ, Emil cũng đang ngủ ở tầng hai. Do đó công việc làm bữa ăn chỉ có chị em phụ nữ vất vả làm.
Tôi đã nghĩ nên để Riette-chan ngủ thêm nhưng em ấy phát hiện tôi đã thức nên cũng thức dậy theo. Một đứa trẻ như em ấy cần phải ngủ đủ giấc thì mới phát triển tốt được, nên chị đã cố để em ngủ thêm vậy mà…
Tôi phải nghĩ ra cách mới được.
Nếu mà tách giường ra là em ấy giận chắc luôn. Ummm…
Và đã đến lúc những Thợ săn làm việc và những thợ thủ công làm việc tại công trường đến mua cơm trưa...
Không biết vì sao mà những hộp cơm tôi làm là còn lại nhiều nhất!
Nó không bán chạy bằng của Francette, của Bell, và của Riette-chan!
Tại sao vậy?
Không thể nào như vậy được, tôi tin rằng tự cân bằng giữa các món ăn kèm là tốt nhất! Nói chung thì tôi là người nghĩ ra các món ăn và gia vị kèm theo. Không thể chấp nhận được!!
Nên tôi đã hỏi một vài vị khách.
[ À,
< France-ben>. Tại vì nó có nhiều thứ bổ sung năng lượng, và còn rất nhiều nữa. Nó lấp đầy bụng đói rất tốt, rất thích hợp với chúng tôi.] (khách A)
[ khá tốt cho sức khỏe vì không có đồ chiên. Đối với thỏ hay những con thú lớn chúng tôi săn được sẽ xử lý tại chỗ không đem về được nên phần này là vừa đủ.] (khách B)
[ rất dễ thương đó. Trông giống như hộp cơm mà con gái tôi cố gắng làm cho tôi vậy…] (khách C)
[ Thôi đi cha nội, người yêu còn không có, nói chi tới vợ với con…] (khách D) (Nghi vấn C là lolicon, FBI IS COMING)
[Im đê! Bố mày thích đó thì sao!] (khách C)
[…xin lỗi ] (khách D)
[À, um, … còn thì sao?] (Kaoru)
[ À, , thì, ừm, nói sao ta…] (khách)
[ Sao?] (Kaoru)
[ [ [ [ Bình thường?] ] ] ] (khách)
*Act cool đứng hình mất 5s
Chết chưa, một phần cơm “tầm thường”
[ Ồ không phải vậy, nó ngon lắm, đương nhiên là ngon không kém những loại kia rồi!] (khách)
Nhìn thấy tôi chết lặng như vậy, những vị khách vừa bối rối vừa cố cổ vũ tinh thần cho tôi.
Tất nhiên là không thể dở hơn được rồi, bởi vì mấy món ăn kèm đó đều do tôi làm ra mà!
*Gunununuununnu (âm thanh của sự ức chế đó)
[ Thưa Chỉ huy, chị em ở hiệu thuốc đã đến!] (lính)
[ Để họ vào đi!] (Trung tá)
Khi người lính dẫn đường gõ cửa phòng chỉ huy để thông báo, tôi đã nghe thấy giọng của Trung tá bên trong.
Sau đó người lính mở cửa và dẫn chúng tôi vào bên trong.
[Eh…?] (Kaoru)
Vì khi ngài ấy mời chúng tôi vào phòng, tôi đã nghĩ chắc chỉ có một mình ngài ấy trong phòng mà thôi nhưng khi tôi bước vào thì có năm người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa dành cho khách.
Đương nhiên một trong số họ là ngài Trung tá.
Oh, bốn người còn lại hình như quân hàm của họ thấp hơn Trung tá, từ những đường và hình trên huy hiệu, chắc là vậy?
Vậy thì nghĩa là…
[Oh , xin phép được giới thiệu, đây là bốn trung đội trưởng của tôi.
Còn đây là chị em ở hiệu thuốc “đó”, nơi đã cung cấp thuốc cho chúng ta] (Trung tá)
Trung tá giới thiệu hai bên với nhau.
[Ho, vậy đây là “người đó” à… ] (trung đội trưởng 1)
[Cô ấy nhỏ hơn tôi nghĩ đấy. Để có thể bán một loại thuốc độc quyền như vậy, cũng có tài đấy chứ…] (trung đội trưởng 2)
Mọi người có vẻ cũng là người tử tế giống như Ngài Trung tá. Không người nào chế giễu hay là coi thường tôi.
Mà, có người đàng hoàng nào lại thích đi dọa nạt các cô gái trẻ bằng tuổi cháu mình?
Một kẻ vớ vẩn như vậy không thể lên tới chức trung đội trưởng.
Tuy nhiên, nếu trước mặt họ là cấp dưới hoặc là kẻ thù, tôi tự hỏi họ sẽ có vẻ mặt nào?
[Vậy, nhóc đã đuổi tên quý tộc định chiếm lấy cửa hàng của nhóc nhỉ? ] (trung tá)
Vâng, Ngài Trung tá đã hỏi tôi đấy.
Tiếng lành đồn xa nhanh dữ há.
Hay… ngài đã chứng kiến hết đúng không?
[…À thì, cũng giống như đuổi một “con bọ” đi ấy mà, tôi nghĩ vậy?] (Kaoru)
[Fuhaha, kể thêm đi] (Trung đội trưởng?)
Sau câu trả lời của tôi, một trong số những trung đội trưởng, không phải Ngài trung tá, đã cười và nói vậy.
Quân hàm của ông ấy hình như là Đại úy (OF-2) hoặc là Thiếu tá (OF-3)? (nhân tiện thì Trung tá là OF-4)
(Laiyar: cái chức hàm này bé chịu :v)
Mà, cái dây đeo của túi đang siết vào vai tôi đây này, nặng và đau quá đi.
Vì trên bàn khách nhiều tài liệu gì đó mà thuốc men thì không nên đặt dưới đất, nên tôi đã đặt nó trên bàn của Ngài Trung tá.
Tôi đã nghĩ đến việc giảm số lượng thuốc cho đợt này nhưng cuối cùng, tôi đã không thay đổi.
[ Ngài không chia thuốc cho Vệ Binh Hoàng Gia và Vệ binh Thành phố à…] (Kaoru)
Tôi nói vậy với một chút mỉa mai, nhưng ngài trung tá lại không có phản ứng gì.
[Sao nhóc lại nhắc đến những người đó?
Nhóc đang định nói đến chuyện gì vậy?] (Trung tá)
Hình như ngài ấy thật sự rất tò mò về những lời tôi nói.
Vậy, ngài ấy đã thật sự không làm điều gì xấu ư?
Có lẽ ngài ấy chỉ nghĩ rằng họ không cùng bộ phận nên đã không hề nghĩ đến điều này.
Chắc là vậy.
Vì thật sự thì ngài trung tá không phải là người tệ hại.
Chuyện này là do sự thiếu hiểu biết của tôi…
Phải suy nghĩ thêm về điều này.
Và hình như có văn bản gì đó đang được đặt trên bàn đột nhiên thu hút lấy sự chú ý của tôi.
[…Eh?] (Kaoru)
Trên đó viết rằng.
[Thuốc trị bệnh quân đội loại cao cấp: 2 đồng vàng nhỏ.
Phần nhỏ 10g: 3 đồng vàng nhỏ] ( tờ giấy)
Cái này thấp hơn giá thị trường sao?
Giá này bằng 2/3 giá tôi bán rồi.
Giá hạt tiêu cũng vậy, ngoài thị trường bán cũng giá cỡ này.
Tôi đã nghe nói là thuốc trị bệnh quân
đội này được phát miễn phí cho quân lính vì chi phí do quốc gia đưa ra.
Nhưng số tiền này là sao?
[Ngài kiếm lời từ thuốc của tôi! Hơn nữa còn không thèm giấu! Ông đùa với tôi đó hả?] (Kaoru)
Ngài Trung tá ngạc nhiên còn các trung đội trưởng thì đứng hình khi thấy sự bộc phát đột ngột của tôi.
Tuy nhiên, tôi không hề thích việc bị lợi dụng hoặc là bị khinh thường như thế. Họ không nhận ra điều đó sau khi thấy tôi đối phó với tên quý tộc kia sao?
Đằng nào thì tôi đã bắt đầu cho thuốc trở lại vào trong túi và đeo nó lên vai.
[Chúng tôi sẽ dừng hợp đồng…] (Kaoru)
[…Khoan… khoan đã! Nhóc đang nói chuyện gì vậy? Tại sao lại giận đến vậy chứ?] (Trung tá)
Ngài Trung tá hốt hoảng đứng dậy, và nói, nhưng những gì ngài nói không thể che đậy được tờ giấy nằm trên bàn đâu…
[Vậy đây là cái gì?
Thuốc chữa bệnh quân đội loại cao cấp: 2 đồng vàng nhỏ.
Phần nhỏ 10g: 3 đồng vàng nhỏ
Chi phí điều trị cho quân đội là miễn phí mà! Cái số tiền này là sao? Ngài đang biển thủ công quỹ sao?] (Kaoru)
[ [ [ [ [ Hở….?] ] ] ] ](5 đội trưởng)
Khi nghe thấy tôi kêu gào tức giận như vậy, ngài Trung tá kinh ngạc đến ngây người.
[Nhóc,… nhóc có thể đọc được sao?] (Trung tá)
Ngài trung tá nghĩ tôi có thể biết nói nhưng không biết đọc và viết sao.
Vậy ngài nghĩ ai là người viết giấy hướng dẫn sử dụng thuốc cùng với lá thư mà đứa trẻ mồ côi đó đã gửi hử?
[Tôi có thể đọc được ngôn ngữ của đất nước này đấy!] (Kaoru)
[ À, không phải, chuyện đó ta biết chứ. Cái ta muốn nói đây là, những chữ này là mật mã liên lạc bí mật giữa các cơ quan cung cấp quân nhu, nhóc có thể đọc được mật mã này hả.]
[…Eh?] (Kaoru)
[[[[[ …….]]]]] (5 đội trưởng)
[Eeeeeeeeeeeeehhhhhhh!] (Kaoru)
< Khả năng thông thạo tất cả ngôn ngữ trên thế giới >
Vậy cái mật mã này cũng được tính là ?
[Gy…] (Kaoru)
[ [ [ [ [ Gy?] ] ] ] ] (5 đội trưởng)
[Gyyaaaaaaaaaaaaaaaaaa~~!!] (Kaoru)