Potion tanomi de ikinobimasu!

chương 67: lại là quý tộc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 67: Lại là Quý tộc

Cuối cùng thì cũng đã bán được một món gì đó không phải là thuốc trị bệnh quân đội.

Bạn định hỏi có phải là dầu gội và mỹ phẩm không à?

Chắc chắn là … không.

Tại sao à?

Kệ nó đi, thay vào đó thì các món đồ bằng thủy tinh và bằng gốm đã trở thành mặt hàng hot.

Mặc dù những vật bằng thủy tinh này độ trong suốt không bằng sản phẩm ở Trái đất cho lắm, tuy nhiên chất lượng của chúng tốt hơn nhiều so với các sản phẩm hiện tại của thế giới này.

Còn về những món đồ gốm được làm thủ công như là Otani ware ( đồ gốm nổi tiếng nhất Nhật bản về kích thước lớn của nó)

Maiolica ( Đồ gốm tráng men của Ý)

Đồ Imari (dòng đồ gốm sáng màu của Arita ware, của Nhật)

Đồ Kutani (đồ sứ truyền thống của Nhật Bản đến từ vùng Kutani)

v.v…

Không có gì, chỉ là tôi khá thích đồ gốm vì vậy tôi biết về loại đất, nước men, nhiệt độ nung, vân vân… và tôi cũng đã từng được chạm vào chúng tại các buổi triển lãm.

Cho nên nếu tôi không thể tự mình làm chúng, nhưng tôi sẽ không gặp phải rắc rối gì nếu có ai hỏi đến. Tôi chỉ cần nói với họ rằng tôi đã đặt từ một [ nhà máy sản xuất thương hiệu Nữ thần] (Chi nhánh của Nữ Thần)

Mặc dù tôi cảm thấy hơi xót xa khi làm dấu lên những tác phẩm như vậy, tuy nhiên, nếu tôi không làm vậy, người khác có thể bắt chước mẫu để bán. Tôi phải bỏ công bỏ sức trước để điều đó không xảy ra.

Tôi nghĩ là kiểu gì nó cũng sẽ bị bán lại ở đâu đó.

Đúng hơn là mua giá rẻ rồi bán lại với giá cao.

Kinh doanh căn bản là vậy.

Đó là những khách hàng tiềm năng nhưng họ chưa được gặp nhà sản xuất, đó là nhờ những người bán lại, khách hàng có thể nhận được những món đồ nổi tiếng từ những nghệ nhân mà họ chưa bao giờ gặp mặt và mua nó với cái giá mà họ nghĩ là hợp lý.

Người làm, kẻ bán, người mua, ai cũng vui vẻ, vì đây là hoạt động mua bán hợp pháp mà.

… nhưng rất đáng ghét!

Tôi cực ghét mấy người mua rồi bán lại.

Tôi đã từng bị lỡ mất không mua được vé nhạc hội và cũng trong ngày hôm đó có vé đã được bán lại trên mạng với giá gấp 5 lần!

Kiểu gì cũng không né nổi mấy người đó…

*Chirin* (tiếng chuông cửa)

[Hmm, được đấy…] (một người có vẻ là quý tộc)

Nếu cần mô tả thêm thì mấy người này nhìn thật đáng nghi….

Quí tộc: 1

Hình như là - Quản gia: 1

Hộ vệ: 3

Và, người cho thuê cửa hàng, người đại diện bên văn phòng bất động sản (REA): 1 (REA: Real Estate Agent)

Oh, rắc rối đến kìa…LẦN NỮA…

[Chào mừng!] (Kaoru)

[Xin mời vào] (Riette)

Yeah, bây giờ đã không còn những câu chào lắp bắp, siêu cấp vụng về của Riette nữa rồi.

Geez, em làm việc với tinh thần trách nhiệm mà, đúng không… có vẻ như em ấy hiện giờ đã thành công trong việc quan sát khách hàng rồi.

Tuy nhiên, tôi đã không kịp để Riette-chan trốn lên tầng hai.

Tôi tự nhủ có nên xem xét việc đặt vài thứ hay ho kiểu như: nút thoát hiểm hoặc là ghế bay,…

Nhưng mà, cổ của chúng tôi chắc sẽ không gãy nếu chúng tôi đâm đầu vào trần nhà đâu ha?

[ Ta không phải là khách hàng, Ta là Bá tước Oram, chủ nhân của cửa hàng này] (Quý tộc)

[Eh?] (Kaoru)

Chỗ này chỉ là một cửa hàng tạp hóa bình thường, và họ đã thuê nó từ bên văn phòng bất động sản.

Bởi vì con của người chủ cũ không tiếp tục công việc của cha mẹ, nên cặp vợ chồng già ấy đã từ bỏ kinh doanh và cho thuê cửa hàng này.

Và tôi nghe nói rằng họ đã về hưu và sống nhờ vào tiền cho thuê cửa hàng.

Nó không thể nào thuộc về một quý tộc được.

Nếu ngay từ ban đầu mà nó đã thuộc về một quý tộc nào đó, nó không thể được cho thuê như vậy.

Và khi tôi nhìn đến người của văn phòng bất động sản, mặt của anh ta hơi tái đi…

[Đừng lo, tôi sẽ không đuổi cô đi đâu nhưng vì đã đổi chủ nên hợp đồng kia đã không còn tác dụng.

Cô cần phải ký lại một bản hợp đồng mới hoặc là dọn đi.

Hey, đem hợp đồng đến đây.] (Quý tộc)

[Haa!?] (Kaoru)

Một người nhìn có vẻ là quản gia đứng đợi bên cạnh, lấy ra một số giấy tờ và danh sách điều khoản đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy chúng và đọc qua một lượt…

Sau đây, chúng ta sẽ gọi A là người thuê và B là người cho thuê.

A sẽ trả 50% doanh thu của cửa hàng này dưới dạng phí cho thuê cửa hàng cho B.

A sẽ đồng ý với chỉ thị của chủ sở hữu B về giá cả của các sản phẩm trong cửa hàng.

A sẽ đồng ý với chỉ thị của chủ sở hữu B về người bán các sản phẩm trong cửa hàng.

A sẽ phải tiết lộ tất cả thông tin về nhà cung cấp, phương thức sản xuất, v.vv… về hàng hóa của cửa hàng này cho B.

V.v…

Haha.

Hahahaha.

Hahahahaha!

Đùa?????

[Oh, giá để mua nguyên vật liệu là 60%, chi phí xử lí là 20% và lợi nhuận là 20%, với điều kiện này, chúng tôi bán càng nhiều thì sẽ càng lỗ…] (Kaoru)

[Sẽ đủ nếu như cô chịu tăng giá. Nếu cô bán với giá gấp đôi hoặc là gấp ba thì lợi nhuận sẽ nhiều hơn rồi.

Dùng não tí đi!] (Quý tộc)

Ka~n! *( kiếm chém ngang tai) -câu trong ngoặc tui bịa đó. Chả biết kan là cái j. Chắc kiểu sét đánh ngang tai đùng đoàng nên bịa vậy.

Có phải Ý ông ta là [ Không biết dùng não à?] ?

…Thiệt vậy luôn.

Ông có dùng não thiệt không vậy?

Thôi tôi hiểu rồi.

[Okay, để tôi ký. Đương nhiên là sẽ có hai bản hợp đồng mà đúng không?] (Kaoru)

[Oh, à, đương nhiên rồi…] (Quý tộc)

Mặt của Bá tước Oram trông hơi ngơ khi thấy tôi đồng ý ký cái hợp đồng một cách dễ dàng.

Và người của REA nhìn có vẻ ngạc nhiên.(REA aka Real Estate Agent

người của văn phòng bất động sản)

Cũng phải, bình thường chả ai đi mà đồng ý cái hợp đồng xàm xí này.

Nhưng ông ta chắc đã nghĩ rằng cô gái bé nhỏ này sẽ từ bỏ bởi vì không thể nào chống lại một quý tộc.

Nhân viên REA nhìn với ánh mắt xin lỗi và cúi mặt xuống.

Sau khi ký xong hợp đồng và xác nhận là không có vấn đề gì, Bá tước trở về nhà với gương mặt sảng khoái.

Có lẽ vì bên cạnh 50% doanh thu của cửa hàng, ông ta đã lên kế hoạch độc quyền các sản phẩm thủy tinh và đồ gốm đang được thịnh hành.

Chúng có rất nhiều công dụng. Ông ta có lẽ định dùng chúng để kinh doanh.

Ông ta là một Bá tước, có cùng cấp bậc với cha mẹ Ngài Trung tá, trong khi đó Ngài Trung tá lại là người con trai thứ 3, cơ hội đạt được tước vị cũng rất thấp.

Cũng đồng nghĩa ông ta sẽ không sợ Ngài Trung tá, và ông ta cũng không cần phải tuân theo yêu cầu của Chỉ huy Quân đội Hoàng gia bởi vì ông ta không phải là lính.

Và quan trọng hơn hết, một người lính không thể ra lệnh cho một quý tộc.

Kể cả người lính đó có thân phận là một quý tộc đi chăng nữa, nhưng ngài ấy chỉ là người con trai thứ 3. Trong trường hợp này, Ngài Trung tá không thể giúp được gì.

Bá tước đó là một quý tộc và không phải là lính, không thuộc về quân đội.

Ông ta có khá nhiều người hầu giúp ông ta rửa chân hay xức dầu thơm.

Tôi không nghĩ một người như vậy đang bị nhiễm cái bệnh quân đội đó.

Mà dù sao thì, [Ông ta làm nó rồi]

Đúng vậy, tôi thực sự không hề khoan dung mấy kẻ đã xấu còn ác.

[Mà, trước hết thì xin hãy giải thích cho tôi cái đã.] (Kaoru)

Và sau khi Bá tước rời đi, tôi yêu cầu nhân viên bất động sản cho một lời giải thích cũng như lời xin lỗi.

[ Tôi xin lỗi…, không, thật ra tôi không có lỗi trong chuyện này…

Chỉ là, tôi không còn có cách nào khác] (REA)

Và rồi, REA giải thích.

Ngày hôm qua, Bá tước đã đột nhiên xuất hiện trước văn phòng bất động sản và yêu cầu thu mua cửa hàng này vào [tài sản của Bá tước]

Ông ấy muốn REA đóng vai trò của bên trung gian để làm hợp đồng mới cho người chủ với tôi.

Và tới trưa thì REA đã nhanh chóng đến gặp cặp vợ chồng già để mua lại cửa hàng.

Tự nhiên có quý tộc đến và hỏi mua lại cửa hàng với giá cao hơn giá thị trường. Đã có lời và quan trọng hơn là họ không thể chống lại quý tộc. Cho nên hai vợ chồng già đã bán đi cửa hàng.

Trong bất cứ trường hợp nào, nếu như chủ cửa hàng có thay đổi, tôi sẽ bị buộc phải ký lại hợp đồng với các điều kiện cho thuê tùy thuộc vào người chủ.

[ Đó là tại sao, điều này cũng khó cho tôi…

Tôi xin lỗi vì đã thay đổi điều kiện giữa chừng.

Tuy nhiên, nếu như cô không hài lòng, cô chỉ cần hủy hợp đồng thôi.

Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ không kí nó…] (REA)

Chắc anh ta đã ngạc nhiên lắm khi thấy tôi ký cái hợp đồng có điều khoản xàm xí như vậy.

Thì đúng là tôi có thể tìm đại bất cứ chỗ nào để thuê một cái cửa hàng, tân trang lại, rồi chuyển đi, nhưng nó sẽ tốn thời gian, tiền bạc, và chúng ta phải đóng cửa vài hôm để làm chuyện đó.

Nếu như là bình thường…

Với cái điều kiện khó chịu như vậy, mọi người thường sẽ đều chọn như vậy…

Yeah, nếu là bình thường kìa.

Tuy nhiên, tôi dù có dời tiệm đi đâu thì tên Bá tước kia cũng sẽ vẫn tiếp tục xuất hiện.

Rồi phán rằng [ Ta là chủ ở đây…]

Hiện tại thì tôi đang muốn bàn vài chuyện với người nhân viên bất động sản đang nhìn tôi bằng đôi mắt đáng thương.

[ Mà, hãy bàn bạc việc này một chút, tôi muốn hỏi vài điều…] (Kaoru)

Đúng vậy, dù tôi chỉ là một cô gái hay là một thương nhân nhưng tôi sẽ không khoan nhượng nếu họ dám coi thường tôi.

Hãy xem đây! Cơn giận của tộc Nagase!

Truyện Chữ Hay