Tôi cung cấp một căn phòng trên tầng hai để Emil và Bell có thể ở, và không có bất cứ một vướng mắc hay rắc rối nào xảy ra cả, cứ như vậy cả bốn người chúng tôi bắt đầu một cuộc sống mới dưới cùng một mái nhà.
Dù có ở cùng chung một phòng, Emil và Bell cũng đã sống cùng với nhau kể từ khi còn rất nhỏ như anh em,
nên bây giờ cũng không sao cả.
Việc xử lí những thứ thừa thãi cũng tiến triển tốt
Từ khi ở cái nhà bỏ hoang đó, không chỉ là giống cái nhà hoang thôi, chỉ có một căn phòng chỉ đủ che mưa gió, bọn họ đã sống cùng với nhau rồi.
Và bây giờ, họ đang yêu nhau…..
Khoan nói tới Emil, đối với cậu Bell chỉ như cô em gái nhỏ mới 12 tuổi nên chắc cậu chưa dám động chạm gì vào thời điểm lúc này đâu.
Nếu có chia phòng ra làm hai, Emil thì không sao rồi, nhưng Bell chắc chắn không chịu đâu.
Tóm lại, phía bên đã ổn thỏa rồi.
Sớm thôi sẽ tới màn thiết lập cuộc "Gặp mặt" của bên Fran. Hai người họ giờ chắc đang hú hí với nhau ở trong một nhà trọ nào đó rồi….
Grr một ngày nào đó tôi cũng sẽ như vậy thôi.
Và cứ như vậy, sau khi thư giãn sau bữa ăn sáng muộn cũng là lúc gần đến giờ mở cửa.
『 Chúng em đi đây.』 (Emil)
『 Đ~i
cẩ ~ n thậ ~ n nhé
』 (Riette)
Riette-Chan trả lời, tất nhiên là đang ngồi trên đùi tôi. Bell dường như đang ghen tị về điều ấy.
Không, em nặng hơn chị mà? Chị sẽ bị đè nát mất.
Vâng, nếu đó là khi chúng tôi gặp nhau lần đầu cách đây bốn năm thì có thể chứ bây giờ thì...
Emil và Bell đã đi đến Guild để nhận việc.
Tôi và Riette-chan lúc này đang ở tầng dưới, mở những chiếc rèm và những tấm kính cửa sổ để bắt đầu một ngày mới cũng như sẵn sàng để chuẩn bị đón khách.
Tôi đã có thể tự do làm kính, tất nhiên, cửa sổ đã được tân trang lại.
Tôi để chiếc cửa sổ gỗ ban đầu ở mặt ngoài và gắn một tấm kính mặt trong.
... Nếu tôi để lớp bên ngoài bằng tấm kính nó sẽ bị phường trộm cắp lấy ngay.
Đương nhiên là tôi sẽ không làm thế rồi, tấm kính với độ tinh khiết cao là một món hàng quý giá mà.
Dù sao đi nữa, khi mở tấm cửa kính rồi mở cửa sổ gỗ ra thì...
『 Uwa! 』 (Riette giật mình)
... Đứng hình (Kaoru)
Tôi đoán là bản thân sẽ kêu lên【 KYA! 】 vào lúc này nhưng...!
Như thường lệ, chỉ số nữ tính trong tôi rất thấp...
Ah Không phải lúc này!
Chuyện gì xảy ra vậy!?
Bên ngoài có tới gần 20 người đang tụ tập và xếp hàng chờ cửa hàng mở cửa.
... Tất cả đều là… khánh hang ư?
Vào ngày khai chương thì gọi là dịp hiếm chỉ có 10 khách, còn mấy ngày sau cứ lai rai thôi... nhưng bằng cách nào chứ?
Dù sao đi nữa, mở cách cửa gỗ ra, đóng cửa sổ kính vào rồi mở cửa chính….
『 Chào mừng! 」 (Kaoru)
『 Chà~o m-mừn ~g! 』 (Riette)( cắn lưỡi)
Không, Riette-Chan, em cố ý phải không?
Thường ngày em nói chuyện bình thường mà đúng không, đâu có bị va vấp gì đâu đúng không?
Umm, Riette-Chan quả là cô bé đáng sợ!
『 Cho tôi thuốc trị bệnh quân đội đi! 』 ( một khách hàng nói)
『 Tôi nữa! 』 (một khách hàng khác)
『 Oh, tôi nữa! 』 (một khách hàng khác)
Ồ,những con người với cơ thể không thể sống thiếu thuốc trị... (Làm cho mọi việc trở nên có vẻ tệ hơn và dễ gây hiểu lầm)
Đúng như kế hoạch! ( Keikaku Doori)
『Cho tôi loại 3 đồng bạc 』 (Khách hàng)
『 Tôi nữa! 』 (khách hàng)
『 Tôi nữa! 』 (khách hàng)
Rõ ràng, với sự hiệu quả của thuốc, có vẻ như họ quyết định sẽ chữa dứt điểm hơn là chỉ với việc có thể chữa trị tạm thời khỏi cơn đau dai dẳng.
Dù sao đi nữa, nếu bệnh có chữa được thì nó cũng sớm tái phát lại ngay thôi.
Với môi trường đầy mầm bệnh xung quanh, những người chưa chữa, hay là mang giày lâu không thay hay vệ sinh mà.
Liệu số người muốn mua tăng lên bởi vì họ thấy tình trạng của người mua thuốc trước, hay vì họ đã sử dụng nó một lần?
Chà, dù gì đi nữa, hiệu ứng quảng cáo đám đông đã làm cho nó nổi tiếng.
『Cho tôi ba chai. 』 (khách hàng)
『 Tôi cũng thế. 』 (khách hàng)
『 Tôi lấy năm chai. 』 (khách hàng)
Eh?
『 Ano, không phải 1 chai là đã đủ rồi sao? Nếu bị lại thì chỉ cần tới mua là được rồi mà? Với 5 chai hay nhiều hơn không phải là quá nhiều sao? 』 (Kaoru)
『 Ồ, tôi muốn đem biếu cho ông chủ để kiếm điểm. 』
『 Tôi muốn làm quà cho Ilysa! 』
『 Oi tên kia. 』
『 Tôi muốn lấy về bán lại ở…. Ah không, không có gì đâu. 』
Đừng có đùa!!
『...Mỗi người chỉ được lấy tối đa hai chai thôi!
Chúng tôi là cửa hàng thuốc bán lẻ, không bán buôn! 』 (Kaoru)
Là do các người nói nhiều chuyện thừa thãi đó.
Và nó có thể gây ra những hiểu lầm không đáng có
Dù sao, sau khi tôi nói như vậy, mỗi người đã mua hai chai một cách yên bình và trở về.
『 Tôi cần một 2 chai thuốc cho táo bón và thuốc cho bệnh tiêu chảy 』 (khách hàng)
『
Tại sao anh lại mua 2 loại thuốc trái ngược nhau? 』 (Kaoru)
Thông thường, nhân viên cửa hàng tại các cửa hàng không nên tham gia vào cuộc sống riêng tư của khách hàng.
Nhưng, chúng tôi là những người bán thuốc.
Tôi không thể không hỏi vì tôi chỉ bán thuốc.
Tôi không thể bỏ qua cách sử dụng vô lý như thế này.
『 Ah, đó là vì khi tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, thức ăn của tôi không được đều cho lắm, đôi khi có đồ khó tiêu hoặc cái gì lạ bị trộn vào nữa. Tôi cứ nghĩ là bị táo bón nặng rồi, ai ngờ hôm sau* Fi Fi *... 』 (khách hàng)
『 Cảm ơn vì đã mua hàng! (Okaiage, arigatōgozaimashita!) 』 (Kaoru)
『 Cả~m ơ~n (~ Mashi ~ ta!) 』 (Riette lặp lại lời nói của Kaoru)
Việc bán thuốc cũng có vẻ tiến triển khá đều đặn.
Cửa hàng cũng bán thuốc giảm đau, đau bụng và đau rang nữa.
Tuy nhiên, nếu như có dấu hiệu của một căn bệnh nặng, nếu chỉ có cơn đau bị loại bỏ thì căn bệnh sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn.
Để ngăn chặn điều đó, thuốc giảm đau được thêm vào hiệu ứng ‘Ngăn sự phát triển của bệnh cùng lúc với cơn đau’.
Những nếu thuốc có thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn thì mấy người có chức quyền, hay mấy người xấu sẽ để ý đến. Nên tôi không làm vậy. Chữa bệnh hoàn toàn không phải là nhiệm vụ của 《Riette Atelier》, mà là nhờ vào lòng thương xót của nữ thần, 《 Nước mắt nữ thần 》.
Và sau đó, tôi đang lập kế hoạch và lệnh cho Emil và Bell công việc của 【Mắt của nữ thần】, có nghĩa là, 【Lựa chọn những người thích hợp để nhận lấy lòng bao dung của nữ thần 】
Thực chất,chỉ có một số lượng rất nhỏ những người phù hợp với điều ấy.
Lợi ích của việc ban phước này không phải là tất cả những người đủ điều kiện đều nhận được phước lành .
Phạm vi những người có thể nhận được sự may mắn hạnh phúc này là một phần rất nhỏ.
Thần là một tồn tại ích kỷ.
Đặc biệt là nữ thần của thế giới này.
『 Ở đây hả! 』 (???)
『 Phải ạ! 』 (???)
Bởi vì không có khách hàng, tôi đang hồi phục bản thân mình với năng lượng Riette-Chan, và tôi nghe một giọng nghiêm nghị từ bên ngoài cửa hàng.
Không, trẻ em thường sợ hãi và chạy trốn khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi, vì vậy tôi đã không thể chơi với các bé ‘loli’ trong mười năm qua! Điều ấy khá là ( cô đơn)... không, ý tôi không phải bây giờ.
Oh, thấy không lành rồi...
A, tới nước này rồi thì không còn Linh cảm nữa rồi sao? Ồ, do thế nên lúc nào cũng trúng ha.
『 Riette-Chan, chạy lên tầng thứ hai và trốn nhanh. 』 (Kaoru)
『 Dạ! 」
Riette-Chan vội vã lên tầng hai.
Nhưng đó không phải là điều mà chúng tôi hay làm.
Đó là bởi vì tôi nói với em ấy hãy làm theo hướng dẫn mà không thắc mắc gì cả trong trường hợp những như vậy.
Bởi vì nó sẽ làm tôi gặp khó khăn nếu mà chậm trễ.
Nói cách khác, tuân theo hướng dẫn của tôi càng sớm càng tốt là một phương pháp để bày tỏ lòng trung thành của Riette-Chan.
* Chi Rin * (SFX)
『 Là một cửa hàng này được gọi là 【Riette Atelier】? 』 (Người đàn ông có vẻ là lính)
『 Phải, đúng vậy.』 (Kaoru)
Từ cửa bước vào là một người đàn ông như quân lính, nhưng phải là lính quèn mà trông như cấp bậc cao cơ.
Sau đó, hai người lính trẻ... có lẽ là lính, cấp thấp hơn bước vào theo.
『 Có chủ quán đây không? 』 (Người lính cấp cao hơn, chắc vậy)
『Vâng, là tôi 』 (Kaoru trả lời)
『 Gì cơ...,
À không, ý tôi không phải là người quản lý đang chịu trách nhiệm cho cửa hàng này, tôi đang hỏi chủ sở hữu cơ.』
『 Đã nói là tôi rồi. Ký hợp đồng và trả tiền thuê nhà, mua bán hàng hóa, chịu trách nhiệm về thuốc quân lính, tất cả đều là công việc của tôi.』 (Kaoru dõng dạc nói)
『 Gì... 』
Là tiếng nói ngạc nhiên thứ hai của 【 Người lính có vẻ cấp cao hơn】 không tin vào cái thực tế tôi thực sự chủ là cửa hàng, hoặc không tin vào những phát ra từ miệng của một đứa trẻ… chăng?
『 Vậy, cô là Riette? 』
『Không, không phải tôi... 』 (Kaoru)
『『 Hả? 』 』 (Chiến sĩ)
Cùng với 【Người lính có vẻ cấp cao hơn】, 2 binh sĩ trẻ kia cũng có một khuôn mặt ngơ ngác.
Để tránh sự chú ý từ một số người nhất định, tôi đặt tên cho cửa hàng này là 【 Atelier Riette 】 thay vì 【Atelier Kaoru 】!
... Có lẽ vậy.