CHƯƠNG 16: CÔ GÁI MANG MẶT NẠ
Vào một ngày nọ , Kaoru đi ra ngoài để mua mấy thành phần cần thiết cho cửa hàng ở trong chợ và đụng phải một cậu bé lang thang
Trong khi đang nhìn về phía sau thì câu bé lang thang đã chạy vụt qua mất và khi mới để ý thì Kaoru để tay cô lên eo và phát hiện ra
(Ôi, cái túi đã biến mất …) (Kaoru)
Phải rồi, thằng nhóc đó là một kẻ móc túi
Mặc dù cô nhìn giống như một đứa trẻ, kaoru đã đến chợ mua hàng vài ngày một lần
Mọi người sẽ biết được từ thức ăn cô ấy mang với số tiên hợp lý. Từ khi cô ấy vẫn là một cô gái nhỏ, thằng bé không cần phải lo lắng về việc cô có thể chạy nhanh hơn để bắt kịp nó
Đứa trẻ lang thang đó có khả năng đã nghĩ rằng Kaoru là một con mồi tốt
Tuy nhiên “vỏ quýt dày có móng tay nhọn” , Kaoru đã có sẵn hộp vật phẩm để dành cho những tình huống như thế này xảy ra .
Cái túi thật sự nằm ở trong hộp vật phẩm cơ. Cái túi bị lấy bị trộm chỉ một cái giả mà thôi. Và thứ ở bên trong đó là…
Kaoru chậm rãi đi đến vị trí mà thằng bé bé lang thang đã chạy đi
Bình thường thì sau khi ăn trộm bất cứ ai kể cả cậu nhóc nên chạy đến một nơi an toàn, lấy trộm thứ bên trong chiếc túi và ném nó đi chỗ khác
Ngay cả khi có người viết tên của họ lên trên chiếc túi của mình thì cũng chẳng ai viết tên họ lên phần tiền bên trong cả .
Nó được gọi là tiêu hủy chứng cứ, À mà sớm thôi…
Gyaa~ ah ~ (cậu bé)
Nó đến rồi
Khi Kaoru tiến đến chỗ mà cô nghe thấy một tiếng hét thất thanh, có một cậu bé ở đó nhìn có vẻ giống cỡ Kaoru
Đó là một đứa nhóc khoảng từ 10 đến 12 tuổi, cậu nhóc nắm cổ tay phải mình bằng tay trái và la hét vì đau đớn
(T.N: Không liên quan nhưng tôi không thể không nghĩ về điều này)
Dandalian
Dĩ nhiên, cậu trai đó là kẻ móc túi rồi
Bàn tay phải của cậu trai sưng phù lên với một màu tím kì lạ
Nó là một sự đau đớn đáng kể. Bởi vì kaoru đã làm ra một thứ thuốc như thế
Nhìn thấy bóng dáng Kaoru, cậu bé đang tràn ngập trong nước mắt vì đau đớn như đang cầu xin sự giúp đỡ
Nó quả là không thể không giúp được mà .
Kaoru ra lệnh cậu bé nhận lấy một chai thuốc và hướng dẫn cậu uống nó
Khi cậu bé uống nó, sự sưng phù và cơn đau đã được chữa lành như thể chưa có gì xảy ra vậy
Thật ra, trong trường hợp mà cậu chạy thoát, cơn sưng phù đau đớn ấy sẽ lành một cách tự nhiên sau một khoảng thời gian nhất định. Tất nhiên là sau khi đã chịu đựng một cơn đau đáng kể
「Nếu cậu dám cả gan ăn trộm đồ từ thần linh , cậu sẽ phải hối hận về điều đó, hiểu chưa, Shounen?」 (Kaoru) (T.N: Trong trường hợp mà ko ai biết, Shounen nghĩa cậu nhóc trẻ/ cậu trai trẻ) (trans: yorokobe Shounen)
「Er, Thần linh …?」 (Boy)
Kaoru cười toe toét và nói.
「Nếu mà nhóc cả gan làm điều đó một lần nữa, lần trừng phạt tiếp theo của nữ thần sẽ không chỉ dừng lại ở mỗi mức độ thế này thôi đâu」 (Kaoru)
「Hiii ~ii!」 (cậu bé)
Cậu bé run rẩy khi cậu ôm đầu mình và cúi xuống đất
Trong khi đó Kaoru đang tự hỏi…tại sao cậu nhóc lại phải làm một điều như thế này chứ ?
「Vậy thì tại sao cậu lại phải đi móc túi hả ? … ừm thì chắc cũng chẳng cần thiết phải hỏi chi cả, phải vậy không ?」 (Kaoru)
Cậu nhóc không thể tìm thấy bất kì thứ gì để ăn cả nếu cậu không làm vài điều như thế này
「Thật ra thì tình trạng của Bel thực sự rất tồi tệ …」 (Boy)
Oh, có ai bị bệnh à?
「Hãy dẫn tôi đi đén đó」 (Kaoru)
「Eh…?」 (Boy)
*** Khu vực người nghèo *** (khu ổ chuột ?)
Cậu bé hướng dẫn kaoru đến một cửa hàng bỏ hoang tọa lạc ở nơi được xem là khu vực của người nghèo .
Có tổng cộng 7 bé trai và gái sống ở đây, nơi mà đến bức tường che chắn mưa gió cũng đã sụp đổ. Khi Kaoru hỏi ai là người bị ốm hay trong tình trạng sức khỏe xấu, tất cả đều giơ tay của mình lên
Phải rồi, dĩ nhiên là tất cả bọn nhóc chứ
「Mọi người, xếp hàng đi !」 (Cậu bé)
Cậu bé móc túi sắp xếp những đứa trẻ đang bối rối
Rõ ràng là đứa nhóc này là lớn nhất. Mặc dù 12 tuổi có thể xem là trẻ, nhưng so sánh với với kaoru 15 tuổi theo người nhật, cậu bé nhìn có vẻ già dặn hơn
「Được rồi, hãy lấy nó theo thứ tự」 (Kaoru)
Kaoru phân phối thuốc để trị thương và bệnh tật và để cho chúng uống.
「Được rồi, bây giờ hãy uống thêm lọ này một lần nữa」 (Kaoru)
Lần này là thuốc phục hồi cơ quan nội tạng và cơ bắp bị suy yếu, thuốc uống cải thiện dinh dưỡng
Nó khác so với những chấn thương và bệnh tật, và Kaoru không thích nhồi quá nhiều hiệu ứng vào một loại thuốc, vì thế cô chia chúng thành hai
「Eh…」 (Nhóc 1)
「Chân mình không con đau nữa」 (Nhóc 2)
「Cơ thể mình nhẹ quá!」 (Nhóc 3)
「Đầu mình hết đau rồi…」 (Nhóc 4)
Những đứa trẻ la hét trong ngạc nhiên, hết đứa này đến đứa khác
Ừm tôi tự hỏi là mình nên làm gì giờ
Nếu tôi để những đứa trẻ như thế này, bọn chúng sẽ lại ngựa quen đường cũ
Tuy nhiên, liệu có khả thi không khi phải chăm sóc một lượng lớn trẻ con như thế này trong khi mà tôi chỉ là một trợ lý được thuê ?
Nó chẳng khả thi chút nào, tôi không nên đi đến nơi đây ngay từ đầu
Chẳng phải tôi đã sẵn quyết định làm gì rồi sao?
Phải rồi, chẳng có gì xấu xa khi tôi 「dùng sức mạnh này để tự bảo vệ bản thân 」, 「thuốc có thể sẽ hữu dụng cho ai đó trong một khoảng thời gian」và「tôi muốn sống một cuộc sống mà có thật nhiều sự tự do như ý mình muốn !」
Đây là thời điểm để bắt đầu kế hoạch của mình!
Cô gái tên Nagase Kaoru sống bằng cách chọn một con đường an toàn, tránh xa khỏi sự nguy hiểm
À thì, mặc dù ngay giây phút cuối cùng, cô đã có một cái chết kì lạ vì một lý do kì lạ
Vì vậy tại sao tôi phải lặp lại cái cách sống như vậy ở nơi đây chứ?
Luật lệ và an toàn, ngay cả đến đạo đức trong thế giới này hoàn toàn khác so với Nhật Bản?
Ngay cả khi tôi có kĩ năng cheat từ nữ thần, nhưng có lẽ tôi chỉ nên sử sụng nó cho 「bản thân tôi, gia đình tôi hay vài người bạn gần gũi」? Và chẳng cần phải liên quan đến bất kì ai khác chứ?
Thật là một cuộc sống tẻ nhạt
Nagase Kaoru đã chết rồi, bây giờ tôi hiện tại đang ở thế giới khác với một cuộc sống mới, 「Kaoru」đã được tái sinh ở thế giới này. Và Kaoru này được cho phép sống một cuộc sống thật tự do bởi Nữ Thần
Kể từ bây giờ, tôi không phải là 「Nagase Kaoru nhật bản」nhưng là 「Kaoru」sẽ sống trong thế giới này như tôi muốn. Tôi thậm chí còn được nữ thần cho phép nữa cơ mà!
「Mấy nhóc!」 (Kaoru)
Kaoru đặt tay cô lên eo và ưỡn cái “tấm thớt” của cô ra
「Ta là Kaoru, một người bạn của nữ thần Celestine, nhận được sự chấp nhân của Celestine, ta đang hoàn toàn tận hưởng thế giới này như là một con người」 (Kaoru)
(trans: đi phá thì có)
Dĩ nhiên, đây không phải là một lời nói dối
Mấy đứa nhóc dường như không hiểu điều đó lắm
「Nói cho đơn giản, mấy nhóc có thể nói rằng ta thích làm con người như mấy nhóc」 (Kaoru)
Ồn ào thật .
「Vì vậy ta đang suy nghĩ về chuyện là mình nên ban tặng vài loại phước lành cho những người mà ta cảm thấy đúng đắn, như điều ta vừa mới làm cho mấy nhóc vừa nãy」 (Kaoru)
Từ những đứa trẻ phục hồi từ những vết thương và bệnh tật. Chúng bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của những phép màu thứ mà khiến cho cơ thể chúng trở nên khỏe mạnh hơn. Nước mắt của bọn trẻ bắt đầu chảy ra khi mà nữ thần đã ban cho chúng một phước lành, chúng nghĩ chúng đã bị bỏ rơi bởi con người và bị đối xử như rác rưởi
「Nhưng nó thật là khó khăn để tìm được người đúng đắn thật sự gặp rắc rối và ban phước cho họ. Bơi vì hiện giờ, ta đã ở trong cơ thể con người rồi
Vì thế đây là một thỏa thuận, mấy nhóc có muốn giúp ta bằng việc trở thành người hầu của ta không? Ta sẽ ban tặng một cơ thể khỏe mạnh và thức ăn cho mấy nhóc 」 (Kaoru)
7 đứa trẻ gật đầu, và thế là Kaoru đã có 7 người hầu (7 servants.) (trans: the holy gail war)(Edit :Fate)
thế là Kaoru đã đào tạo bọn trẻ
Danh tính và hành động của cô hoàn toàn bí mật. Nếu có ai đó biết về nó và cố gắng khai thác sức mạnh của nữ thần, thì hình phạt sẽ giáng xuống vương quốc này và Kaoru sẽ quay về
Ngay cả khi bọn nhóc cố gắng bán một bí mật, kẻ xấu sẽ chỉ trả tiền khi chúng nghe được thông tin, nhưng sau đó bọn nhóc sẽ bị giết để độc quyền bí mật này
Kaoru chữa lành vết thương, bệnh tật của bọn trẻ và tặng một lượng nhỏ đồ ăn, nhưng không phải tất cả mọi thứ
Bọn nhóc sẽ trở thành những tên vô dụng nếu Kaoru cung cấp hết mọi thứ, chúng sẽ cần phải lấy nó bằng chính sức của mình
Những đứa trẻ được trải nghiệm phép màu với chính cơ thể chúng không hề có ý định nghi ngờ gì cả. Nói cách khác để cải thiện cuộc sống của chính chúng, những đứa trẻ này phải tìm kiếm mấy công việc lặt vặt và nhỏ nhẹ. Khi chúng làm mấy việc đó bọn chúng sẽ lắng nghe được một vài câu chuyện và thu thập thông tin về những「những người đúng đắn, những người đang phải chịu đựng những vết thương và bệnh tật」
Và những đứa trẻ phải cố gắng hộ tống nữ thần
Kaoru đã chuẩn bị áo choàng và mặt nạ để ẩn giấu danh tính của cô
Cô nghĩ là cô rất ngầu lòi, nhưng nói khá là tệ hại
Một đứa trẻ dường như đã khóc thét lên khi thấy cô trên đường…
Và hoạt động của nữ thần Kaoru bắt đầu. Một cách trơn tru
Dựa vào thông tin thu thập được từ những đứa trẻ, cô bắt đầu giúp đỡ những người phải chịu đựng những vết thương và bệnh tật. Từng chút một …đến khi…
Có một số tin đồn lan truyền trong thành phố hoàng gia
(trans: biết ngay mà)
Dường như nữ thần sẽ cứu rỗi những người đúng đắn
Ngài ấy sẽ không bao giờ cứu những ai có tâm địa xấu xa
Bạn không được phải bội nữ thần
Con mắt của nữ thần có ở khắp mọi nơi
*** Tổ chức bí mật 「Ngôi nhà của nữ thần」 ***
Nó chỉ là một căn nhà sập xệ mà 7 đứa trẻ mồ côi định cư
「Mấy nhóc có muốn được đổi tên không ?」 (Kaoru)
「Chúng tôi không muôn đổi nó đâu!」 (Children)
Mong muốn của Kaoru đã bị bác bỏ. Mặc dù cô ấy là một nữ thần.
***
Hôm nay sau khi xong việc tại cửa hàng của cô, Kaoru lại đến khu vực của người nghèo (hay còn gọi là khu ổ chuột)… bởi vì cô đã biết cách để công việc tiến triển hiệu quả, cô có nhiều thời gian rảnh rỗi. và cô nấu những bữa ăn cho bọn trẻ
Bọn trẻ thường tự nấu đồ ăn trong một cái nồi thô. Thành thật mà nói, nó không ngon lành gì , vì vậy thỉnh thoảng cô nấu cho chúng .
Kaoru đã dặn bọn trẻ, 「Kể từ khi ta đang tân hưởng cuộc sống của con người ở thời điểm hiện tại, Ta cũng phải giữ bí mật về điều đó . Trong trường hợp có ai đó phát hiện ra, hãy nhớ, ta chỉ là một cô gái giúp việc tốt bụng thi thoàng đến để làm bữa ăn cho mấy nhóc」
「Vậy là đứa con gái của thương nhân đó bị bệnh, nhưng cô ấy giàu có, mấy nhóc không nghĩ là người thương nhân đó có thể đủ sức chữa cho cô ấy à ?」 (Kaoru)
「Ngay cả khi ông ta có tiền, có những vết thương hay bệnh tật mà nhiều người không thể chữa được và người đó lại là một người tốt」 (Cậu bé )
Móc túi …không phải , bởi vì nhóc ấy không phải là kẻ móc túi như trước đây nữa nên hãy gọi nhóc ấy bằng tên. Emil giải thích
「Ông ấy thi thoảng nấu bữa ăn cho những người nghèo, nhưng ông ta luôn nói 「Bởi vì ta chỉ là một kẻ đạo đức giả mà thôi, ta chỉ thoải mãn bản thân theo cách này thôi」, ông ta là người tốt phải không, phải không ạ ?」(Emil)
Oh…tôi có thể nói gì đây…ông ta thực sự là người tốt
***Đêm muộn. Cửa sau của nhà buôn. ***
Kaoru gõ cửa và một giọng nói của phụ nữ đáp lại vang lên từ phía trong
「…ai đó?」 (người phụ nữ))
「Mặt nạ … không, không, tôi là một dược sĩ」 (Kaoru)
「mời vào」 (người phụ nữ)
Như mong đợi, nó là bất khả thi cho một kẻ nghiệp dư lẻn vào nhà một thương nhân lớn. Cho dù chúng tôi đã có thông thông tin về chúng từ trước
Ngay cả khi tôi có thông tin, Tôi chỉ viết một lá thư và để một đứa trẻ giao nó. Mọi người không thể không nghi ngờ.
Tuy nhiên, nếu nó là cho con gái họ, bậc cha mẹ vẫn muốn đặt cược vào nó. Ông là một 「Tsundere tốt bụng」
Và chỉ có duy nhất một viên kiểm tra và những người khác đi hộ tống sẽ phải xem từ nơi khác. Từ lúc bắt đầu, người nữ hầu đễ người đó đi qua
Tuy nhiên nếu viên kiểm tra biết được người đến chỉ là một đứa trẻ, họ sẽ càng thêm nghi ngờ
「Tôi đã được thông bảo」(người phụ nữ)
Kaoru được một người hầu gái hướng dẫn, họ đi qua sân sau vào dinh thự và đi vào một căn phòng.
Một người nữ hầu nhìn thấy một cô gái với một cái mặt nạ đáng ngờ và thậm chí không tỏ vẻ khó chịu và báo cáo nó thật bình tĩnh. Không, tôi nên nói rằng có cô ấy là một dân chuyên. Như mong đợi, một người hầu của một cửa hàng lớn
Và trong căn phòng đó một có gái đang nằm trên giường, một người phụ nữ và một người đàn ông đang ngồi trên ghế và dường như là ba mẹ của cô gái và một cậu bé dường như là anh trai cô. Không có người lính gác nào
3 người thấy bóng dáng Kaoru bước vào phòng liền kinh ngạc với một nửa cái miệng mở ra
Khi họ nghĩ rằng nữ thần đang tới và người tới lại là một cô gái với cái mặt nạ đáng ngờ. Nó không thể tránh được việc là họ đã ngạc nhiên
Khi nhìn thấy những người trong phòng, Kaoru cất tiếng
「Cái gì cơ? Ông thương nhân ?」 (Kaoru)
Người đàn ông đứng đó chính là người thương nhân đó, Johann Abiri. Người đã đưa Kaoru lên xe ngựa của ông.
「Eh? Kaoru-chan?」 (Johann)
Từ cái giọng gọi ông là người thương nhân, với độ dài mái tóc, hình dáng, Johan ngay lập tức bị nhận ra danh tính, ngay cả khi màu tóc đã thay đổi
「Tại sao cô lại đến nơi đây?」 (Johann)
(Translator’s joke: Wasted) Tôi đã bị phát hiện rồi.( I was busted.)