Picking Up Unrequited Love

lắp máy tính?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này tui không việt hóa được hết, dùng mất từ như kiểu trang web, build máy tính quen rồi nên không việt hóa được mọi người thông cảm.

.

.

.

Tôi đã cố lẩn tránh khỏi câu hỏi và ý nghĩ của bản thân nhưng mà… Hành động của Han-gyeol rất lạ... Bọn tôi vẫn chưa nói gì thêm về vụ này.

Cách cậu đánh lạc hướng tôi ở căn tin... Cả cách cậu cố gắng rời đi ngay khi thấy Seo-ha và Jung-yeon.

Cố lý giải hành động của cậu chỉ dẫn tôi đến một kết luận.

Cách giải thích duy nhất là cậu ấy biết tôi thích Seo-ha và rằng tôi bị từ chối.

Nhưng Han-gyeol không thể nào biết về mối quan hệ giữa tôi và hai người họ được.

“Cái quái gì vậy nhỉ…?”

Tôi không thể tưởng tượng được viễn cảnh Seo-ha hoặc Jung-yeon đã nói việc này cho bất kì ai khác kể cả cậu ấy. Han-gyeol và tôi cũng không đủ thân thiết để cậu có thể tự suy đoán hết mọi chuyện một mình.

Càng nghĩ lại càng đau đầu mà.

“Này Shin Eun-ha. Mẹ đâu rồi? Bao giờ bà về?”

“Em không biết. Sao anh không gọi cho mẹ thử?”

“Không. Lỡ vì cuộc gọi mà bà cố về sớm thì sao?”

“Phiền quá nha?”

“Thôi kệ đi, em có quen ai giỏi về máy tính các thứ không? Cuối cùng cũng đi nghĩa vụ quân sự về, anh mày đang muốn build một con PC nhưng mà lại không biết cách.”

“Em không biết.”

“Ít nhất hãy nghĩ cho kĩ trước khi trả lời chứ.”

“Này anh...”

“Hả?”

“Không có gì. Chắc anh cũng chẳng hiểu được đâu?”

“Hả, con này?”

Là đàn ông nên chắc ổng chẳng hiểu gì về phụ nữ đâu.

Vạch cái đầu gối lên hỏi có khi còn có ích hơn là hỏi ổng.

Nhưng vì quá tuyệt vọng, tôi vẫn hỏi.

“Anh sẽ có cảm giác gì khi một người không thân với anh lắm lại hiểu rất rõ về anh?”

“Nghe kinh vậy.”

“Không phải vậy! Kiểu như người này vừa tối bụng lại hiểu rất rõ về anh ý?”

“Cũng chẳng thay đổi được gì cả. Nếu có thằng nào không thân mà lại biết rõ về anh mày thì nó chỉ có thể là một thằng stalker mà thôi.”

“Không phải thế... Mà thôi. Nói với anh chuyện này để làm gì cơ chứ. Thôi quên đi, lỗi em.”

Sau khi lấy một chai soda ra khỏi tủ lạnh, không cần cốc, ổng uống trực tiếp từ cái chai luôn.

“Này! Dùng ly đi chứ!”

“Tao đâu có chạm môi vào đâu! Làm giật hết cả mình, tý thì phun hết ra ngoài rồi!”

“Ugh, thiệt là hết nói nổi mà.”

“Chà, em vừa hỏi cái gì cơ? Một người không thân nhưng lại biết rất rõ về em?”

“Dạ, cậu ta biết những chuyện mà đáng lý không thể biết được.”

“Hắn là phù thủy à?”

“Em đang thực sự rất lo đây. Anh đừng đùa kiểu đó nữa được không?”

“Nếu cậu ta không phải là phù thủy thì cậu ta đang crush em chắc rồi.”

“Thật ư?”

“Dù không cố ý tìm hiểu nhưng hiểu rõ về người mình thích là chuyện bình thường mà? Oh, nhà hết đồ ăn rồi. Anh đặt gà nhá?”

“Anh cũng vậy à? Muốn biết thêm về người mình thích ấy?”

“Chuyện bình thường mà? Đương nhiên là em sẽ tò mò muốn biết họ thích gì, họ đang làm gì thôi phải chứ?”

“Thì... Em cũng cảm thấy vậy...”

“Haaa, hiểu rõ về phụ nữ vậy mà sao giờ anh mày vẫn chưa có một cô bạn gái nào là sao vậy hả trời?”

“Tự tin đâu ra dữ vậy hả ông?”

Nhưng thật khó để nghĩ rằng một người chưa bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc lại có tình cảm với mình.

Giả sử cậu ta thực sự có tình cảm với tôi thì cũng chẳng có gì đảm bảo là cậu biết nhiều tới thế cả. Đó là điều bất khả thi.

Nhưng cậu ấy lại biết về vị kẹo ưa thích của tôi nên chuyện này cũng phần nào đó có thể tin được.

“Anh đặt gà đây, ăn không?”

“Có.”

“Nói mẹ là chúng ta đã ăn tối rồi.”

“Tí nói. Anh trả hả?”

“Chả lẽ anh mày lại lấy tiền của con em gái vẫn còn học cao trung?”

“Em sẽ thưởng thức từng miếng một.”

“Được nhưng em phải order và dọn dẹp sau khi ăn xong đấy.”

“Okay.”

Nó được giao đến chỉ ít lâu sau khi tôi đặt món qua app.

Đặt đồ ăn lên cái bàn trước sofa, tôi bật tivi.

Đang chuyển kênh thì tôi thấy một trận bóng rổ.

“Nay tự nhiên còn coi cả bóng rổ nữa cơ?”

“Thì... tự nhiên thấy thích thôi.”

“Thằng nhóc nãy em kể có chơi bóng rổ hả?”

“Wow, anh tiếp thu mấy thứ lặt vặt này nhanh thật đấy...”

“Cậu ta đẹp không? Cho xem ảnh nào. Để anh mày tự đánh giá.”

“Ảnh gì cơ? Mà cũng không phải là em thích cậu ta hay gì đâu, đừng xía vào chuyện của em nữa!”

“Geez, mua gà cho ăn rồi mà vẫn lạnh nhạt thế...”

Coi trận bóng rổ này làm tôi nhớ lại những gì đã xảy ra trong tiết giáo dục thể chất.

Cảnh bàn tay to lớn chắn trước mắt cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Bình tĩnh lại nào. Ai trong tình huống đó cũng phải rung động thôi chứ đâu riêng gì mình.

Tôi không ngây thơ đến độ nhầm lẫn sự rung động nhất thời với cảm xúc chân thật đâu.

“Thế em có thích cậu ta không?”

“Nói cái gì vậy hả?! Không phải vậy đâu!”

“Thế sao em lại làm bộ mặt đó hả?”

“Mặt gì cơ?”

Sao thằng anh chết tiệt này cứ làm phiền mình thế nhỉ?

“Mắt em có một sự ấm áp kì lạ đó.”

“Ugh, vì mấy miếng gà thôi.”

“Cũng có dấu hiệu của lòng tốt ở trỏng...”

“Ngưng! Cấm anh ăn nữa đấy!”

“Anh mày là người trả tiền đấy con nhóc này!”

Sau bữa tối với món gà, tôi rửa tay rồi nằm vật ra giường.

Trong căn phòng lờ mờ tối, tôi cắm sạc điện thoại rồi kiểm tra SNS.

Tôi vô tình tìm kiếm từ khóa ‘Lee Han-gyeol’ nhưng vô số kết quả với những cái tên tương tự xuất hiện.

Mới chỉ đầu năm học thôi nên chưa ai trao đổi thông tin liên lạc hay lập nhóm nên tôi không thể tìm thấy profile của Han-gyeol.

“Haaa... Không biết cậu ấy là người như thế nào nhỉ.”

Hay cậu ấy là kiểu người siêu nhạy cảm?

“Ugh, thôi quên đi. Không nên nghĩ nhiều quá.”

Đặt điện thoại qua một bên, tôi nhắm mắt lại.

***

Tắt cái báo thức ầm ĩ đi, tôi bước ra sau khi đi tắm.

Không ăn sáng nên tôi xấy tóc rồi mặc luôn bộ đồng phục vào.

Dù nhà khá gần trường nhưng tôi vẫn ra khỏi nhà sớm hơn những học sinh khác.

Rời khỏi căn chung cư, giữa những tòa nhà chọc trời, bước qua chú mèo đang duỗi người trước trạm cứu hỏa, tôi chẳng mấy chốc mà tới trường.

Nghĩ lại thì suốt năm nhất và năm hai, mình luôn là người tới sớm nhất. Nhưng hôm qua Han-gyeol lại tới trước.

Mở cửa ra rồi bước vào, mắt tôi hướng tới Han-gyeol, người đã ngồi ở đó sẵn.

Có lẽ vì câu hỏi này hôm qua mà tôi cảm thấy khó chịu đến không tưởng.

“Ah- này.”

“Yeah. Chào.”

Đặt cặp xuống, tôi cố bấm điện thoại nhưng lại không thể nào tập trung nổi.

Đáng lẽ hôm qua mình không nên hỏi thế!

Mới thân nhau hơn được một xíu mà giờ giữa hai đứa lại có cái khoảng cách kì lạ này là sao trời.

Cậu ấy đang hơi tém tém lại một chút nhỉ?

Bối rối trước một câu hỏi bất ngờ như thế là chuyện đương nhiên thôi mà.

Đang thơ thẩn thì Han-gyeol chợt hỏi.

“Cậu ăn sáng chưa?”

Câu hỏi bất ngờ ấy làm tôi mất cảnh giác.

Tôi bất giác giật mình như thể vừa bị bắt quả tang khi đang làm trò mờ ám vậy.

“Uh..? Chưa, chưa, tớ thường không ăn sáng.”

“Oh, Thật à? Tớ cứ tưởng cậu tới sớm như này thì chắc hẳn đã phải ăn sáng rồi cơ.“

“Thế cậu ăn chưa Han-gyeol?”

“Tớ luôn luôn ăn sáng. Không thì sẽ khó khăn cho tớ lắm.”

“Tốt đấy. Tớ mà ăn sáng thì kiểu gì cũng buồn ngủ cả tiết đầu luôn cho mà xem.”

Không ngờ cậu lấy lại là người mở lời trước.

Đây cũng là một kiểu quan tâm à?

Dù cho chính bản thân tôi lại là người khiến mọi thứ trở nên khó xử.

“Thật à? Tớ cũng luôn cảm thấy buồn ngủ sau bữa trưa.”

“Tớ nghĩ hầu hết mọi người đều vậy mà. Haha...”

Câu chuyện tới đó là hết.

Han-gyeol quay lại nhìn điện thoại của cậu, và tôi cũng vậy.

Nhưng nếu Han-gyeol đã thể hiện sự quan tâm đến tôi thì phải chăng tôi cũng nên đáp trả lại gì đó?

Tuy nhiên, dù có vắt nát óc ra thì tôi cũng không nghĩ ra được câu nào thích hợp để nói với với một bạn nam vào buổi sáng.

Tôi cảm thấy xấu hổ vì khả năng giao tiếp của mình.

Mặc dù đang chăm chú vào điện thoại nhưng nãy giờ tôi vẫn liên tục liếc trộm Han-gyeol.

Dù không cố ý nhìn trộm nhưng màn hình điện thoại của cậu ấy thoáng qua mắt tôi. Đáng ngạc nhiên là cậu đang lướt qua một trang web mua sắm.

Huh?

Chẳng phải hầu hết mọi chàng trai khác thường đọc manhwa hoặc chơi game sao?

Không có ý gì đâu nhưng việc lướt mấy trang mua bán trực tuyến kiểu này cứ kì kì sao ấy.

“Ah-!”

Có lẽ cậu cảm nhận được ánh nhìn của tôi, mắt hai đứa chạm nhau.

“Ah-! Tớ không cố ý nhìn trộm hay gì đâu! Chỉ thắc mắc xem cậu đang xem gì thôi.”

“Oh, cái này ấy hả? Tớ đang tính mua một cái máy tính vì nhà tớ không có cái nào.”

“Không phải người ta thường hay tới cửa hàng điện máy để mua mấy thứ này?”

“Thì mấy máy build sẵn thường khá đắt nên tớ tính tự lắp một cái.”

“Tự lắp? Ý cậu là cậu tính tự làm một cái á hả?”

“Ừ kiểu kiểu vậy. Vậy sẽ rẻ đi đáng kể á.”

“Tuyệt thật đấy... Anh tớ cũng có nói về việc định lắp một loại máy tính nào đó.”

“Ah- cậu có kể ảnh mới xuất ngũ phải không? Chắc anh ấy đang build một cái PC nhỉ.”

“Wow... Sao cậu biết? Tớ nghĩ ảnh đã nói gì đó tương tự vậy.”

Đỉnh thật đấy...

Mắt Han-gyeol bắt đầu sáng lên.

“Chi phí ước tính là bao nhiêu? Anh ấy có bao nhiêu tiền? Ảnh mua máy về làm gì? Ảnh tính dùng màn hình gì? Hiện thời có rất nhiều màn tốt từ các công ty vừa và nhỏ nhưng tớ vẫn thích mấy cái có thương hiệu lớn hơn.”

Cảnh cậu ấy say sưa nói về thứ mà mình đam mê với cặp mắt sáng rực mới dễ thương làm sao.

“Có lẽ tớ nên hỏi lại anh ấy?”

Có lẽ giờ ổng vẫn còn ngủ nướng nhưng cứ gửi ổng một tin nhắn cho chắc.

[Anh ơi, chi phí ước tính của bộ máy tính là bao nhiêu vậy? Anh đang có nhiều tiền không?]

Dấu chấm màu xám báo hiệu cho việc ổng không online liền biến mất.

Ổng bị gì vậy? Sao lại dậy giờ này?

[Anh cũng không biết nữa. Anh mày chưa quyết định được. Tính cả cái màn hình thì chắc khoảng $1,300? Sao thế?]

[Bạn em hỏi thôi.]

[Bạn em biết cách build một cái máy tính hả?]

[Cậu ấy bảo cậu tính tự lắp cho mình một cái.]

Vừa gửi tin nhắn ấy đi, cái điện thoại tôi liền đổ chuông. Tôi nhấc máy mà không nghĩ gì nhiều, giọng anh ấy ở đầu bên kia nghe rất nghiêm trọng.

“Đưa máy cho cậu ta mau!”

.

.

.

Solo: Kelvin_Key

Truyện Chữ Hay