Khi trời chập chờn tối, Aaron đến sân huấn luyện và nói.
"Xin lỗi vì tới trễ ạ."
"Anh xin lỗi vì điều gì cơ?"
Tôi vừa lầm bầm vừa ném mạnh cây giáo gỗ.
Aaron bắt lấy nó một cách chuyên nghiệp.
"Nếu tôi mạnh hơn một chút, hai em ấy đã không..."
"Chúng tàn đời vì chúng yếu. Sự thật đơn giản thế thôi."
Trời đã tối, ngoại trừ tôi, Jenna và Aaron, sân huấn luyện không còn bóng ai. Những tên tập luyện vào ban ngày đã giải tán, tìm các hoạt động giải trí sau khi ăn cơm.
Và tôi hiểu.
Tập luyện xuyên suốt cả ngày không biết mệt mỏi là gì không phải chuyện dễ. Bản tính của con người chúng ta đơn giản là khao khát nghỉ ngơi sau khi đã thấm đẫm cảm giác mệt mỏi rã rời.
Sau khi bắt lấy ngọn giáo, Aaron đâm vào con bù nhìn trên sân huấn luyện.
Thế đứng của anh ta hoàn hảo, không có bất cứ động tác dư thừa nào. Và cứ thế, Aaron bắt đầu thủ tục quen thuộc "Đâm 1000 lần".
Trong khi đó, Jenna mải mê tập luyện bắn cung thần tốc tại trường bắn.
Mục tiêu của cô là nhanh chóng bắn ra các mũi tên. Chỉ trong tích tắc, cô sẽ rút tên từ ống đựng, gắn vào dây và thả dây. Mặc dù cô đã bắn trượt mục tiêu nhiều lần nhưng độ chính xác đang dần cải thiện theo thời gian.
Còn tôi, tôi tham gia vào khóa huấn luyện vung kiếm chậm mà chắc.
Với mỗi cú vung cỡ một phút, đây là phương pháp tập luyện mà tôi đã tiếp thu trong các bộ tiểu thuyết võ thuật. Đủ ngạc nhiên là nó được chứng minh có tính hiệu quả cao. Nó cho phép tôi nhận thức được sức mạnh đang cư trú ở đâu trong cơ thể tôi và chỗ nào cần phải kiềm lại.
Và chỉ có thế, một giờ đã trôi qua.
Tôi tra kiếm vào vỏ.
Tôi dùng khăn lau đi những giọt mồ hôi chảy xuống cổ.
Bây giờ là 9:47 tối.
Dựa trên tính toán của tôi, chỉ còn khoảng mười phút nữa thì Anytng sẽ đăng nhập.
Khi tôi bước thẳng về cánh cổng của sân huấn luyện, Jenna theo sát đằng sau.
"Master sẽ sớm gia nhập, phải không?"
"Cô nhạy thật đấy."
"Chà, dù sao thì tôi cũng là cấp dưới số một của anh đấy, oppa à."
Chúng tôi bước ra quảng trường và chọn đại một cái ghế để ổn định chỗ ngồi.
Jenna ngồi bên cạnh tôi.
[Chào mừng đến Pick Me Up!]
Ngay khi đồng hồ điểm 10 giờ tối, những ánh sáng lung linh soi rọi bầu trời.
[Đã tải xong.]
[T O U C H ! (Chọn)]
Tôi đã đến thế giới này được một tháng rồi.
Ở thời gian Trái Đất, 10 ngày hơn chút đã trôi qua.
Thông qua quan sát của tôi suốt thời gian này, tôi biết rõ khung giờ đăng nhập của Anytng.
Thời gian giữa phòng chờ và Trái Đất khác nhau gấp cỡ ba lần. Theo thời gian Trái Đất, Anytng sẽ đăng nhập ba lần một ngày: buổi sáng, buổi chiều và buổi tối.
Dựa trên thông tin này, tôi có thể tạo ra một lịch trình dự đoán Anytng đăng nhập vào lúc nào dù cho cỡ mẫu vẫn còn thiếu. Khi thời gian trôi qua, nó sẽ trở nên chính xác hơn. Còn giờ, tôi phải dựa vào bản năng.
Nhân tiện thì, thời gian trong các màn tính theo thời gian thực.
Nếu ở đó, thời gian cũng khác nhau gấp ba lần thì tôi đành phải nắm tay Thần Chết mà đi vào hôm qua rồi.
[Mấy cái tên này... ta bảo tụi bây bước ra quảng trường khi Master đăng nhập mà!]
Iselle đột ngột xuất hiện và la lên.
"So với bọn chúng, Loki của chúng em... Nếu cái tụi đó có thể học được một hay hai điều từ ngài thì tốt biết mấy. Dù sao thì, trận đấu hôm qua tuyệt lắm! Vượt qua được nhiệm vụ sinh tồn trên tầng năm, dù gánh theo mấy cái tên không thích hợp ấy, thật sự cho thấy ngài chính là Master của các Master! Master, ngài là một điều phi thường."
Master ha?
Thật là một từ ngữ thuộc về miền quá khứ.
[AAAÁ! Đám này vẫn không thèm ra ư? Tao sẽ không buông tha tụi mày lần này đâu!]
"Cứ kệ nó đi. Họ sẽ tự giác bước ra khi cô gọi tên thôi."
Sau cùng thì số lượng binh lính dàn trận cho các trận đấu không nhiều.
[Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ mặc kệ tụi nó chỉ vì ngài thôi đấy.]
"Anh đã nói cái gì mà nhỏ này lại hành động như thế?"
"Bí mật."
Jenna ném một ánh nhìn nghi ngờ về phía tôi nhưng rồi sớm thở ra một hơi dài và thả lỏng gương mặt.
"Vậy, hôm nay là Hầm ngục Hàng tuần à?"
[Chờ khoảng chừng là một giây! Master đã bắt đầu.]
Iselle biến mất nhanh như chớp.
[Thành lập tổ đội.]
[Kéo và thả các anh hùng!]
"'Han (★)' gia nhập 'Tổ đội 4'!"
"'Jenna (★)' gia nhập 'Tổ đội 4'!"
"'Lewis (★)' gia nhập 'Tổ đội 4'!..."
[Hầm ngục Hàng tuần.]
Không có quá nhiều thứ để thấy ở đây.
[Mở ra, Vết nứt không thời gian!]
Cánh cổng phía trước hé mở.
Iselle quay lại và hét,
"Lewis, Jeffery, Owen, bước ra ngay!"
Ít phút sau, ba người đàn ông với gương mặt mệt mỏi xuất hiện ở quảng trường.
Họ dường như bị làm phiền bởi sự gián đoạn khi đang nghỉ ngơi.
"Năm người này sẽ bước vào vết nứt không thời gian. Đi đi!"
"Năm người bọn này? Tụi tôi và lũ này?"
Jenna chớp mắt, đôi mắt cô sắc bén quét nhìn chung quanh.
Họ là những người cô hiếm khi gặp vì họ tụ lại trên tầng 1 của hầm ngục chính. Ngay cả ba tên này còn cúi đầu, có vẻ không thoải mái với sự hiện diện của bọn tôi.
Tôi đi qua vết nứt không thời gian.
Một lúc sau, cả bốn người họ, bao gồm luôn Jenna, nối đuôi theo sau.
[Leo tháp và cứu lấy thế giới!]
[Hầm ngục chính: Tầng hiện tại - 5]
[Hầm ngục Hoành tráng luôn biến đổi!]
[Hầm ngục hàng tuần: Rừng Candleroot (11 giờ)]
[Thu thập đa dạng nguyên liệu hiếm có!]
[Hầm ngục Khám phá]
[Từ chối truy cập! Dọn sạch tầng 10 của hầm ngục chính.]
"Quả nhiên, nó mở rồi."
Tấm gương ở giữa, từng được tô điểm bằng màu xám tro, nay đã lấy lại được các sắc màu rực rỡ.
Đó là cánh cổng dẫn đến Hầm ngục Hàng tuần.
"Chúng ta sẽ sát cánh bên nhau chứ?"
"Chà, có lẽ phải vậy rồi, tên chú là gì...?"
"Tôi tên Owen."
Ông ta là một lão trung niên bình thường, một người bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Ông ta nghiên cứu tôi với một gương mặt lắng lo.
"Sức mạnh của tôi dường như sẽ không giúp gì nhiều đâu..."
"Tự mà cất cái nỗi lo đấy vào lòng đi. Ông sẽ không phải chiến đấu đâu."
"Thật sao! Ừm, nghe thật nhẹ nhõm."
Dĩ nhiên, điều đó không đồng nghĩa rằng họ chỉ đơn giản là đến đây để xem hay gì.
Tấm gương ở giữa bắt đầu thả ra những tia sáng rạng ngời.
Khi ánh sáng giảm bớt, chúng tôi nhận ra bản thân đang ở trong một khu rừng xa lạ.
"'Tổ đội 4' đã tiến vào Hầm ngục Hàng tuần, Rừng Candleroot (Cấp Thấp nhất). Họ sẽ thu thập các nguyên liệu và trở về!"
[Tips: Loại hầm ngục thay đổi theo ngày. Xin hãy kiểm tra đảm bảo nhé!]
"Kẻ địch đâu? Có phải là loại nhiệm vụ đặc biệt như tầng 5 không?"
Jenna thám thính xunh quanh với cái nhìn xoi mói.
Tôi cợt nhả chọt má Jenna.
"Moo-ha-ha-ha!"
"Sao anh lại cười như thế? Có gì vui lắm hả?"
"Nhìn cô sợ hãi như thế vui thật đấy!" Tôi lại cười, "Nơi này được gọi là Hầm ngục Hàng tuần, một địa điểm đặc biệt thiết kế để nhặt vật liệu."
"Vậy luôn?!"
"Ừ."
Tôi nhìn quanh.
Đằng sau tôi là một vòng tròn sáng bí ẩn có bán kính khoảng ba mét. Nó chập chờn ánh sáng huyền ảo, làm biến dạng không gian xung quanh.
"Cái... cái gì thế?"
"Hừm."
Sự tò mò lấn át tôi và tôi lượm một cục đá nhỏ, ném nó vào không gian kỳ bí kia.
['Han (★) lấy được 'Rác (F)'.]
[Tips/Không cần rác. Vứt nó đi.]
Sau đó, tôi quyết định ngắt một cành cây to chắc từ một cái cây gần đó.
Nhanh chóng, tôi ném mạnh cành cây vào không khí.
['Han (★)' lấy được 'Cành cây'.]
[Tips/Thu thập 100 vật phẩm cành cây thì ngài sẽ chế tạo được gỗ. Tuy nhiên, ngài sẽ cần một trạm làm gỗ.]
"Hiểu rồi."
"Gì? Thế thì giải thích cho tôi với?"
"Ném mấy thứ lấy được vào không gian đó. Mọi thứ như cành cây. Chúng sẽ tích trữ trong kho và cô có thể dùng nó để tạo vật phẩm."
Nhớ lấy điều đó trong đầu, tôi nhặt vội mấy cành cây khác và ném vào kia.
['Han (★)' lấy được 'Cành cây'.]
"Chỉ vậy thôi?"
Tôi gật đầu xác nhận.
Cả ba người vừa làm vừa hoang mang, bắt đầu bẻ cành từ các cây gần đó và ném vào cánh cửa ba chiều ấy. Khi đã đủ, tin nhắn hệ thống xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Thực tế, để canh tác hiệu quả ở chốn này, chúng tôi cần những công cụ như rìu hay cưa. Bẻ cây trăm lần cũng chẳng bằng một khúc gỗ. Tuy vậy, vì Anytng chẳng cung cấp chúng tôi một công cụ nào nên chúng tôi cũng hết cách.
"Nhiêu vậy thôi á hả? Tụi mình không cần phải chiến đấu á?"
"Ừ, cảm giác cứ khác khác. Chúng ta chỉ phải làm theo thôi."
"Hừm, tụi mình trúng số độc đắc á."
Ba người thở ra những hơi thở nhẹ nhõm, có vẻ yên tâm phần nào.
Tham gia lao động thế này, nhặt cây và ném vào cổng, thích hơn nhiều khi chiến đấu với lũ quái vật bí máu bắn tung tóe. Gác bộ ba lại đằng sau, chúng tôi mạo hiểm đi xa hơn vào giữa khu rừng.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi săn?"
"Săn á? Loại nào? Gấu hoang? Hươu? Thỏ? Cuối cùng tụi mình cũng được ăn thịt rồi sao?"
"Không phải đi săn kiểu đó..."
"Nhìn kìa!"
Đôi mắt Jenna ánh lên vẻ phấn khích và đột nhiên, cô ấy bắt đầu chạy.
“Thịt ơi, chờ tớ với!”
Jenna chạy nhanh qua những khoảng trống giữa những tán cây, xuyên qua những tán lá rậm rạp. Tay phải cô hiện ra một cây cung, một mũi tên đã được lắp sẵn.
Tôi theo sát phía sau Jenna, quyết tâm không để mất dấu cô ấy.
Cô dễ dàng nhảy qua những dây leo rối rắm và lao qua bụi cỏ, di chuyển nhanh chóng về phía mục tiêu của mình. Tuy nhiên, tôi đã cố gắng theo kịp.
Ở phía xa, gần Cây Adrim hùng vĩ, một chú nai đang yên bình gặm cỏ.
Khi con nai đang thưởng thức bữa tiệc ngon lành của mình, nó bất ngờ nhìn thấy Jenna và giật mình bỏ chạy. Tuy nhiên, trong chớp mắt, mũi tên của Jenna đã tìm thấy mục tiêu, xuyên qua chân con nai.
Với sự duyên dáng nhanh nhẹn, Jenna thực hiện bước nhảy hình tam giác qua những cành cây đan xen nhau. Nắm bắt cơ hội, tôi nhanh chóng dùng kiếm chặt một cành cây và đuổi theo cô ấy. Con nai bị thương ở phía trước không xa, đang đi khập khiễng.
"Xin lỗi nhá!"
Khuôn mặt Jenna không hề có chút hối hận khi cô cắm một mũi tên vào cổ con nai.
Con nai kêu lên một tiếng thảm thiết trước khi ngã gục xuống nền rừng đầy cỏ. Quan sát con mồi đã rơi, Jenna thấy rõ sự hài lòng.
“Nó sẽ ngon lắm cho coi.”
“…”
“Anh không nghĩ vậy sao, oppa? Kết cấu mềm mại, nước ép mọng nước! Sau khi nướng xong, nó sẽ tạo nên một bữa tiệc thú vị!”
“Chà, tôi cho là vậy.'"
Bất chấp kỹ năng nấu nướng của Chloe, mỗi khoai tây cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.
“Cô có biết làm thịt không?”
"Tất nhiên. Tôi đã làm việc đó nhiều năm rồi.”
Jenna rút con dao găm ra khỏi thắt lưng. Khi cô ấn lưỡi dao vào động mạch cảnh của con nai, máu chảy đều.
“Sau khi hút hết máu như thế này, chúng ta loại bỏ da và nội tạng. Sau đó, chúng ta cắt nó thành từng miếng vừa ăn để có một bữa ăn ngon miệng.”
“Hãy đảm bảo tách các nguyên liệu ra riêng và lưu trữ chúng trong cổng không gian. Đừng quên bất cứ điều gì.”
“Anh định đi đâu thế?”
“Làm chút việc.”
“Cho đi theo với!”
“Cô có thể đi săn. Tôi cũng chán việc chỉ ăn khoai tây rồi. Cô vốn là một thợ săn nên sẽ biết mình nên làm gì, rồi sẽ ổn thôi. Nếu việc mang nguyên liệu một mình quá khó khăn đối với cô, hãy gọi cho những người đó. Tin tôi đi, nó sẽ tốt hơn gấp trăm, không, nghìn lần so với việc thu thập cành cây.”
"Được rồi!"
Dù có hơi khó chịu nhưng tôi vẫn quyết định đi săn một mình.
Để lại Jenna, người khéo léo lột da con nai, tôi tiến sâu hơn vào rừng. Một con thỏ giật mình và giật tai khi nhìn thấy tôi, nhưng tôi không để ý gì đến nó và tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Thứ tôi tìm kiếm là “Nữ hoàng rừng xanh”.
Đó là một con quái vật hiếm xuất hiện trong khu rừng của hầm ngục hàng tuần.
Loại đá nguyên tố kém hơn mà nó sở hữu có thể được sử dụng làm vật liệu nâng cấp. Không phải lúc nào nó cũng xuất hiện, nhưng tôi đã biết sơ bộ về vị trí sinh sản của nó. Nếu tôi tiến vào trung tâm khu rừng, chắc chắn sẽ có một khe núi.
Và may mắn thay, tôi đã tìm thấy khe núi.
Rút kiếm và khiên ra, tôi quan sát xung quanh trước khi từ từ đi ngược dòng dọc theo khe núi. Thỏ và lợn rừng đang uống nước, nhưng tôi phớt lờ chúng. Khu rừng ngày càng rậm rạp và tối tăm hơn khi tôi tiến lên phía thượng nguồn.
Tôi kiểm tra thời gian còn lại hiển thị trong tầm nhìn của mình.
[32:45]
Còn khoảng 30 phút nữa. Khi thời gian đó trôi qua, tôi sẽ tự động được đưa trở lại.
Tôi phải nắm bắt nó. Ngoài đá nguyên tố ở nơi này, tôi cần thêm hai nguyên liệu từ các hầm ngục hàng tuần khác.
“Thấy rồi.”
Sinh vật này cư trú trong một cái ao nhỏ trong khe núi.
Bề ngoài của nó giống một con nai, nhưng trên trán có một chiếc sừng lớn. Vóc dáng to lớn của nó có thể bị nhầm lẫn với một con tê giác. Một con nai sừng tấm. Hai con hươu đực nhỏ hơn đứng cạnh nó, tạo thành một hàng rào bảo vệ.
[Nữ hoàng rừng Lv.10]
Cấp 10.
Tôi thầm đếm, núp sau gốc cây.
Ba.
Hai.
Một!
Tôi lao ra khỏi chỗ ẩn nấp và lao về phía trước.
Một trong những con hươu đực đang thong thả uống nước bắt gặp ánh mắt của tôi.
Vút!
Con hươu quằn quại đau đớn khi tôi nhanh chóng chém vào cổ nó. Con hươu kia hướng sừng về phía tôi. Với chiếc khiên của mình, tôi làm chệch hướng những chiếc sừng và đâm thanh kiếm của mình vào cổ nó.
Trong chớp mắt, tôi tiêu diệt cả hai con hươu và lau máu trên mũi kiếm.
“Bạn trai của em đều chết hết rồi. Em có thấy buồn không?"
Khịt mũi.
Con hươu đáp lại bằng một tiếng thở dài im lặng.
"Đến với anh nào."