Cái xác vô hồn của Zeeth và Hanson bị chôn vùi giữa đám goblin, che khuất khỏi tầm nhìn.
Hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cặp mắt đỏ thẫm mang tính đe dọa đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.
“Jenna, cô có thấy bức tường phía sau chúng ta không?”
"Dạ có."
“Trèo lên bức tường đó đi.”
Bị áp lực bởi làn sóng quái thú, chúng tôi nhận ra bản thân bị ép vào một hàng rào cao chót vót, với mái của tòa nhà trải dài phía trên.
Jenna liếc nhanh về phía sau cô.
“Nhưng nếu tôi leo lên, tôi sẽ phải chạy một mình.”
“Ai nói thế? Khi cô lên, tôi sẽ theo sau. Rồi đến lượt Aaron. Cô đi trước và đưa tay giúp đỡ."
"Rõ."
Tình trạng của Aaron không thể diễn tả bằng lời.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng vì mãi bận thở hổn hển nên anh chẳng thể thốt ra được từ nào.
"Chúng đang đến! Aaron, đứng chắc vào!” Tôi hét.
“Tôi sẽ dẫn đầu đi trước!”
Jenna bắt đầu leo lên bức tường đá.
“Kyaaah!”
Một đàn goblin lao tới chỗ chúng tôi. Tôi vung vũ khí của mình theo hình vòng cung làm hở các vết tích trên ngực của tụi nó, còn Aaron cầm ngọn giáo của mình với lòng quyết tâm cao độ.
“Tránh đẩy! Cùng một lúc!"
Tôi đỡ đòn tấn công của chúng bằng khiên rồi đánh trả.
Số lượng goblin chúng tôi phải đối mặt tăng lên đáng kể. Dù đã cố gắng hết sức nhưng tôi không thể chặn hoặc trốn tránh tất cả. Những vết thương bắt đầu xuất hiện, đánh dấu lên cơ thể tôi.
“Tôi tạo đường rồi đấy! Mau!"
“Tôi đi đây!”
Dùng hết sức lực, tôi tung ra những đòn tấn công sâu rộng. Lũ goblin bị xé thành từng mảnh.
Không chậm trễ, tôi xoay người và trèo lên bức tường đá. Có những kẽ hở rải rác khắp nơi tạo thành chỗ đứng.
[03:12]
“Aaron, theo mau!”
“…”
“Này, Aaron! Không nghe thấy gì à?”
Aaron bỗng như bừng tỉnh và quay về phía tôi.
"Ơ, tôi xin lỗi. T-tôi tới đây, tôi tới đây!”
"Đưa tay đây."
Jenna đưa tay ra. Tôi nắm lấy bàn tay đẫm máu và mệt mỏi của cô ấy rồi leo lên mái nhà. Aaron vội vàng leo lên phía dưới.
"Nắm lấy tay tôi."
Tôi đưa tay ra từ trên mái nhà.
Trong khoảnh khắc thoáng qua, khi Aaron nắm lấy tay tôi và cố gắng bay lên…
“AAAAAAUGH!”
Aaron phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
“…”
Một lưỡi dao cắm vào bắp chân của Aaron.
Lưỡi kiếm cắm sâu vào một kẽ hở của bức tường.
“Tôi… tôi không thể…”
“Jenna, giữ lấy Aaron.”
Tôi nắm lấy mép mái nhà và đi xuống bức tường.
"Anh đang cố làm gì vậy?"
“Tôi đang cắt chân anh ta. Nếu tôi cắt nó đi, chúng ta có thể kéo anh ấy lên ngay lập tức ”.
"….Hiểu rồi."
Với tay trái bám vào mái nhà, tôi vung mạnh thanh kiếm bằng tay phải.
Đó không phải là một tư thế thoải mái để dồn sức, nhưng tôi phải cắt nó chỉ bằng một đòn. Tôi nhớ lại cảm giác chặt đứt một con bù nhìn rơm chỉ bằng một đòn.
“AUUUUGHHHH!”
Một chân của Aaron, máu bắn tung tóe, rơi xuống đất.
“Kéo anh ta lên!”
Jenna nắm lấy tay phải của Aaron bằng cả hai tay và kéo anh ấy lên.
Dòng máu nóng chảy ra từ chiếc chân bị cắt đứt nhuộm đỏ khuôn mặt cô.
“Phù.”
Tôi nhổ máu ra khỏi miệng và trèo trở lại mái nhà.
['Aaron (★)' đã bị chảy máu. Thể trạng của cậu sẽ giảm đều.]
Aaron dường như không còn chút sức lực nào, ngã gục xuống mái nhà.
Không còn thời gian để lãng phí, tôi nhanh chóng đứng dậy và nhìn xuống mái nhà.
"Đùa nhau hả?!"
Vô số goblin đã tụ tập dưới mái nhà.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, lũ goblin ngước lên nhìn chúng tôi và cười khúc khích.
“Chúng có bỏ cuộc không?”
“Cô nghĩ họ sẽ làm thế à?”
Một con goblin ngã xuống. Một con goblin khác trèo lên trên nó. Các yêu tinh bắt đầu xây dựng một kim tự tháp.
“Trời, tụi này thông minh phết.”
“Thông minh cái cục cứt!”
Con goblin ở trên cùng đã tìm được chỗ đứng trong các kẽ hở của bức tường đá. Dần dần, từng bước một, con goblin xây dựng những bậc thang tạm bợ để leo lên bức tường.
Tôi quan sát mái nhà, bề mặt mòn của nó rải đầy gạch vỡ. Không chút do dự, tôi ném một viên gạch vào con goblin bên dưới.
“Kuaaack!”
Con goblin bị trúng một đòn trực tiếp vào mặt và ngã xuống chết.
“Chúng ta cần phải ngăn chúng leo lên!”
"Hiểu rồi!"
[01:58]
…
Không lâu sau, chúng tôi thậm chí còn không có gạch để ném.
Bây giờ, lũ goblin đang dâng lên từ mọi hướng.
Jenna siết chặt con dao găm của mình.
['Aaron (★)' đã rơi vào trạng thái nguy kịch và có nguy cơ mất mạng!]
Aaron đang nằm khập khiễng, tình trạng của anh ngày càng tồi tệ.
Anh ấy vẫn chưa chết, nhưng sẽ không lâu nữa đâu. Máu chảy rất nhiều.
“Sử dụng ngọn giáo của Aaron. Hãy đâm chúng khi chúng tới!”
Jenna giữ lưỡi dao găm giữa ngón trỏ và ngón giữa, phóng nó vào một con goblin. Con dao găm đã tìm thấy mục tiêu của nó, xuyên qua trán con goblin.
Nắm lấy ngọn giáo, Jenna bắt đầu đâm xuống. Tôi cũng giơ kiếm lên và tấn công không thương tiếc vào lũ goblin đang trèo.
Những con goblin ở phía trên sử dụng những kẻ bên dưới làm bàn đạp để đi xuống. Tuy nhiên, có nhiều goblin leo lên hơn là xuống.
‘Không còn nơi nào khác để chạy…’
Tôi đá con yêu tinh đang cố tóm lấy tay tôi và quan sát xung quanh.
'Chết tiệt.'
Những mái nhà khác đã bị lũ goblin chiếm giữ. Đôi mắt chúng sáng lên màu đỏ thẫm, dán chặt vào chúng tôi.
“Kiyaaaa!” Jenna hét lên.
"Chuyện gì đã xảy ra thế? Cô bị đâm rồi?!”
Tôi nhanh chóng nhìn lại.
Sẽ rất nguy hiểm nếu Jenna ngã ở đây. Tôi không thể tự mình chống lại kẻ thù.
Jenna đang siết chặt bàn tay phải của mình.
Cô ấy không bị thương, nhưng cô ấy không thể cầm giáo được nữa.
“Tôi làm mất cây giáo rồi.”
“Tôi sẽ khiến chúng phải hối hận!”
"Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa? Hãy đá và hạ gục chúng đi!”
Jenna dựa người vào mái nhà dốc, tung ra những cú đá cực mạnh vào mặt lũ goblin đang đến gần. Với những tiếng kêu đau đớn, tụi nó ngã xuống đất.
[01:24]
“Eeek! Eeek!”
Hàng chục bàn tay cầm vũ khí lao lên từ dưới mái nhà. Thịt xanh bị cắt, máu chảy, nhưng lũ goblin không thèm để ý mà leo lên cao hơn và kéo vũ khí lại gần.
"Két!"
Thật không may, tôi đã làm mất thanh kiếm. Vũ khí biến mất, bị biển goblin nuốt chửng.
Chỉ còn lại một tấm khiên dính máu.
Tôi đánh vào những bàn tay đang vươn lên mái nhà bằng mép tấm khiên. Các ngón tay goblin bị cắt đứt, phun ra cả máu khi chúng bay tự do trong không trung.
"Nhiều thế! Còn bao lâu nữa? Tôi không thể chịu được nữa đâu!”
“30 giây, chỉ 30 giây thôi!”
“Cảm giác như một giờ đã trôi qua vậy!”
“Đó là sự thật, hãy tin tôi và cố gắng thêm một chút nữa!”
[00:32]
Tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ.
Máu che phủ mắt phải của tôi, khiến thị lực của tôi bị suy giảm.
Tôi không thể phân biệt được đó là máu của tôi hay của lũ yêu tinh.
Cơ thể tôi cầu xin được nghỉ ngơi.
'Bây giờ hãy nghỉ ngơi một lát nhé. Bạn đã cống hiến tất cả và hơn thế nữa.'
Tôi phải cắn chặt răng mới tỉnh táo lại ngay khi nghe thấy lời thì thầm này bên tai.
Tôi kêu gọi toàn bộ sức mạnh tinh thần còn lại của mình, không chịu khuất phục trước sự yếu đuối.
Chết ở đây không phải là một lựa chọn. Tôi có cảm giác tự hào của riêng mình. Ít nhất tôi phải vượt qua tầng 5, chỉ một chút nữa thôi!
Cuối cùng, một con goblin đã đặt chân được lên mái nhà.
Nhanh chóng, tôi dùng mép khiên của mình tấn công vào thái dương của nó. Nó ngã xuống, vung kiếm và cắt sâu vào cánh tay phải của tôi, máu bắn tung tóe.
['Han (★)' đang chảy máu. Thể lực giảm dần.]
Thật là vô nghĩa.
Tôi không thể hiểu tại sao mình lại phải chịu đựng gian khổ như vậy ở nơi này. Hồi còn ở Trái Đất, chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Tôi ngủ trên một chiếc giường ấm áp và thoải mái và thưởng thức những bữa ăn ngon.
Vậy thì tại sao chuyện này lại xảy ra vào lúc này?!
Tại sao tôi lại đến đây?!
Tại sao họ lại triệu hồi tôi để chiến đấu với quái vật?
Tại sao lại là tôi?
Tại sao lại là tôi?!
TẠI SAO LÀ TÔI?!!!!
[Kỹ năng thức tỉnh!]
['Han (★)' đã học được kỹ năng 'Cuồng nộ'!]
"Mẹ nó cái thằng chó chết!"
Tôi ném mạnh cái khiên vào con goblin đang leo lên.
Một tiếng hét yếu ớt phát ra bên cạnh tôi.
"Kiyaa!"
['Jenna (★)' đang chảy máu. Thể lực giảm đều.]
"Vẫn còn sống chứ?!"
"Tôi ổn, tôi có thể chịu được."
Một con dao giáng vào sườn Jenna.
Trang phục của cô đã nhuốm một màu đỏ.
Aaron có dấu hiệu bị sốc. Cả người anh run rẩy và máu bắn ra ngắt quãng từ cái chân bị thương.
Không có gì lạ nếu anh ta bị như thế.
"Đừng có chết! Chỉ cần ráng cho tới khi kết thúc thôi! Rồi chúng ta có thể quay về."
"Nhưng... Tôi nghĩ đây là giới hạn của tôi mất..."
"Im đi! Chúng ta sẽ không thua!"
Tôi không thể chặn chúng lại lâu hơn nữa.
Hàng tá con goblin bu lên mái.
"Rút lui! Vào trong mái nhà, vào trong!"
"Nhưng bên trong còn đường nào để lui đâu!"
"Cứ đi đi!"
Tay phải của tôi đã mất cảm giác.
Đầu tôi có hơi choáng, thế giới đang xoay vòng vòng quanh tôi.
"Ker-ker, kerlarlak!"
"Muốn giết tao á? Lên nào, lên đi, tất cả bọn bây, tụi chó chết!"
Không kiếm, không khiên.
Tôi thậm chí còn chẳng thể nói còn bao nhiêu giây nữa.
Tôi không dư sức để nghĩ đến tình huống của Jenna.
"Kyaaah!"
Hàng tá con goblin cùng một lúc ào lên người tôi.
Những lưỡi kiếm nhuốm máu có mục đích xé toạc tôi.
Và rồi...
[00:00]
Như thể thời gian đã đóng băng, chuyển động của lũ goblin cũng như các lưỡi kiếm đang chỉ vào tôi đều đứng lại.
[Qua Màn!]
['Han (★)', 'Jenna (★)', 'Aaron (★)' lên cấp!]
[Phần thưởng - 30,000G, Quặng Sắt (B) x3, Da (B) x2, Bìa Cứng (B) x2]
[MVP - 'Han (★)']
"..."
Cảnh quan thành phố tàn tạ, đàn goblin, và những thi thể vô hồn của Zeeth và Hanson, tất cả đều biến mất trong chùm ánh sáng rực rỡ.
Một ánh sáng trắng dịu nhẹ bao bọc cả người tôi, chữa lành các vết thương. Tay tôi lấy lại được cảm giác, phổi lấy lại được nhịp thở và các cơ bị rách tự phục hồi.
Con dao đâm vào sườn Jenna rơi xuống đất và thịt tươi mọc ra từ cẳng chân bị cắt của Aaron.
"Ah, ahahaha."
Jenna bật ra một tràng cười vô tri để rồi chìm xuống đất.
"Anh đỡ tôi được không? Chân tôi vô dụng rồi."
Tôi im lặng đưa tay ra.
Jenna bắt lấy, lắc lư vài lần trước khi đứng vững.
"Chúng ta... thành công rồi ạ?"
"... Phải."
Đó là một căn phòng quen thuộc.
[Leo tháp và cứu thế giới!]
[Hầm ngục chính: Tầng hiện tại - 5]
Tin nhắn từ bức gương bên trái báo hiệu chúng tôi đã dọn sạch tầng.
Âm thanh quen thuộc tràn ngập trong không khí khi phòng chờ bắt đầu nâng lên.
Aaron vẫn nằm dài trên sàn.
Mặc dù bất tỉnh nhưng hơi thở của anh ta vẫn ổn định.
Anh đã vượt qua được rồi.
"Từ tầng năm trở lên đều như thế này sao? Nếu vậy thì có hơi..."
"Lần này hơi khác."
Tôi nghĩ về trận đấu hồi nãy.
Ba con đường phân cách. Bầy goblin.
Đây là một cấu trúc mà chỉ cần sai một li là đi một dặm. Giá như chúng tôi huấn luyện Zeeth và Hanson thêm một chút, chúng tôi sẽ không phải chiến đấu trong tuyệt vọng đến thế.
Nhiệm vụ sinh tồn không quá khó khăn khi có một tổ đội tốt. Chỉ là chúng tôi gặp xui khi rơi vào thời điểm oái ăm thế này.
Tôi nhặt kiếm sắt và khiên rơi trên sàn.
Ngay cả những trang bị nhuốm máu đã được phục hồi một cách kỳ diệu.
"Quá đủ rồi! Nếu mà biết mọi chuyện sẽ như thế này thì tôi đã tập luyện dữ hơn thế nữa!"
Jenna lẩm nhẩm, treo cây cung và bao tên lên lưng.
Giọng cô có vẻ vui nhưng gương mặt cô lại không phản ánh điều đó.
Cô đã bị đâm và gần như tử trận.
Zeeth và Hanson đã bỏ mạng.
Và tôi buộc phải cắt chân của Aaron.
...
Khi chúng tôi xuất hiện trong quảng trường, Deca chạy vội tới như đã chờ từ lâu.
"Hyung-nim vất vả rồi ạ!"
Tôi cứ giữ yên lặng mà bước về khu nhà ở.
"Zeeth và Hanson còn ở trong ạ? Chloe bảo là chị ấy đã làm vài món ngon lắm đó."
"Họ chết rồi."
"Dạ."
"Họ đi rồi."
Deca đứng yên.
Tôi phớt lờ thằng nhóc rồi đi về khu nhà ở.
Một vài người trong tiền sảnh đăm đăm nhìn tôi. Tôi đặt nhẹ Aaron lên sofa và để cây thương bên cạnh anh. Những vết thương của anh đã khỏi nhưng anh chưa thể tỉnh ngay được.
[Master đang gọi. Những người được chọn sẽ bước lên phía trước!]
Giọng của Iselle vang vọng khắp quảng trường.
Có vẻ Anytng đang cố dựng một đội phụ cho các tầng thấp hơn.
"Đầu mình như đang nhảy disco vậy."
Tôi không định chìm đắm vào nỗi đau mất đi ai đó ở phòng chờ.
Tại một nơi như thế này, đặc biệt là với người tiên trong Tòa tháp như tôi, cái chết chỉ như sự kiện thường ngày. Nhưng những cơn nhức nhói trong đầu thì không thể bỏ qua được.
Tôi mở cánh cửa ở cuối dãy hành lang và bước vào trong. Đây là căn phòng được chỉ định của tôi trong khu nhà ở. Tôi đã dần quen với nơi này dù cho nó khác xa với căn hiện đại.
Tôi ngã nhào lên giường.
[Chúc mừng, Master! Ngài đã thành công dọn sạch tầng 5. Hầm ngục Hàng tuần giờ đang mở. Thu thập nhiều nguyên liệu khác nhau để gia tăng sức mạnh phòng chờ và các anh hùng.]
Một tin nhắn xuất hiện, thông báo Hầm ngục Hàng tuần đã mở sau khi qua tầng 5.
"Nhắc mới nhớ, mình đã có được kĩ năng Cuồng nộ..."
Điềm tĩnh và Cuồng nộ không thể tồn tại cùng một lúc.
Đây rõ ràng là một bug.
Điềm Tĩnh giúp tôi tỉnh táo trong mọi tình huống, còn Cuồng Nộ lại hi sinh lí trí để gia tăng sức mạnh chiến đấu.
Có lẽ nó liên kết với bản năng độc đáo của tôi như là một Master và một Anh hùng.
Tôi vẫn không có hết các câu trả lời. Ít nhất trong hôm nay, tôi không muốn tìm hiểu sâu hơn nữa.
Từ ngày mai, mọi chuyện sẽ lại bận bịu một lần nữa.
Tôi đã đạt cấp 10, giới hạn của 1 sao và Hầm ngục Hàng tuần, nơi tôi có thể thu được những vật liệu giá trị, đã mở. Giờ là lúc để đặt mục tiêu tăng hạng lên 2 sao.
Nên là, hôm nay hãy bung xõa đi.
Tôi nhắm mắt lại.