"Tiêu rồi! Mặt bị thương rồi! Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ba người vội vàng buông ra tay, khiến tiểu nữ hài quỳ rạp trên mặt đất.
Thân hình nàng run rẩy vài cái, vẫn không nhúc nhích.
Cũng không có ai chú ý tới, bầu trời vốn trong xanh, bỗng nhiên dày đặc mây đen!
Một mảnh đồ đằng quỷ dị xuất hiện ở trong mây đen, như là phượng hoàng giương cánh bay lượn, lướt qua giây lát!
Ầm uỳnh——
Một đạo sấm sét đánh xuống, đúng lúc bổ vào nhánh cây phía trên tiểu nữ hài, chớp mắt đốt cháy thành ngọn lửa.
Tiểu nữ hài dưới ngọn lửa, giống như dục hỏa trùng sinh!
(Hồi sinh từ lửa đỏ: lấy từ điển tích phượng hoàng tái sinh từ tro tàn, ý chỉ tỷ í như phượng hoàng hồi sinh từ lửa đỏ ấy)
Ngọn lửa trên nhánh cây dường như mở ra cánh chim thật lớn ở trên người nàng!
Máu tươi theo trán chảy qua đôi mắt, mi tâm Trầm Vi Ngưng cau lại.
Không có ai biết, tiểu nữ hài nhu nhược kia đã mất đi, mà một linh hồn cường đại lại trọng sinh trong khối thân thể này!
Nữ hài bị Ma tộc làm bẩn qua?
Làm hổ thẹn sỉ nhục gia tộc?
Phế vật linh mạch cấp ?
Đùa cái gì vậy? Những từ đó đúng là ở trên người nàng sao?
Nàng nói thế nào cũng là...... Ông Vua không ngai ở thế kỷ !
Bình thường, những tiểu lâu la này đừng nói đụng vào nàng, ngay cả tới gần nàng đều không có cơ hội!
(Tiểu lâu la: tựa tựa như vô danh tiểu tốt.)
Nhưng giờ phút này, ký ức thuộc về tiểu nữ hài mười lăm tuổi điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong đầu, làm nàng trong khoảng một thời gian ngắn không động đậy được.
Quá nhiều ký ức......
Đây là vận mệnh kẻ yếu sao?
Thực đáng thương, cũng thật đáng buồn......
Nhưng từ giờ trở đi, nàng sẽ đến làm thay đổi vận mệnh nữ hài này!
Nàng, Trầm Vi Ngưng, không bao giờ là kẻ yếu!
Trên bầu trời mây đen chậm rãi thoái lui, tia sét cùng ngọn lửa đều đã biến mất.
Lá gan ba người kia lại lớn lên, chậm rãi tới gần.
"Đã chết rồi sao?" Một người đạp lên trên lưng Trầm Vi Ngưng.
Thiếu nữ mặc áo bào tro ngồi xổm xuống, nhìn nàng một chút.
Nếu đã chết thì coi như phiền toái.
Nhưng vào lúc này, đôi mắt Trầm Vi Ngưng chậm rãi mở.
Đó là một đôi mắt màu đen coi thường hết thảy!
Không hề có sợ hãi, không hề hiện lên kinh hoảng, càng không có nhu nhược cầu xin và ra bộ dạng đáng thương cầu người khác thương xót!
Lười biếng, lạnh lẽo, cao quý không thể xâm phạm!
Sao lại thế này?
Thiếu nữ mặc áo bào tro sửng sốt một chút, đáy lòng bởi vì này đôi mắt nhìn chăm chú mà lạnh lùng đến đáy cốc.
Ánh mắt thật đáng sợ, khiến nàng sợ hãi đến hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trong nền tuyết.
"Chân." Nửa khuôn mặt Trầm Vi Ngưng chôn ở trong nền tuyết lười nhác mà nói một chữ.
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Chân? Chân cái gì?
Còn không có nhiều phản ứng, thiếu niên dẫm chân Trầm Vi Ngưng lúc nãy bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, bay ngược về phía sau.
"Chân! Chân ta!"
Nơi ngã xuống, nháy mắt một mảnh hóa đỏ.
Chân của hắn với một tư thế kì quái vặn vẹo, quần lỏng le......
Chân chặt đứt...... Rõ ràng đúng là chặt đứt!
Nhưng ba người đều không có thấy rõ động tác của Trầm Vi Ngưng như thế nào!
"Ngươi......"
Thiếu nữ mới vừa mở miệng ra, lại phát hiện, miệng nhổ ra chỉ là không khí, máu tươi chảy ròng trên cổ.
Cổ bị cắt đứt!
"Bụi Lang, cắn chết nàng ta!"
Dư lại một thiếu niên hoảng sợ mà hô to.
Lang sủng lông tạp mao làm bộ muốn nhào về phía trước, một nhánh cây gỗ xuyên qua từ ngực nó, trực tiếp bắn về phía trái tim thiếu niên đằng sau nó!
Một câu trả lời hoàn mỹ!
Một người một thú ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, đã chết.
Trong nháy mắt, thu thập ba người.
Trầm Vi Ngưng lười biếng từ trên đất tuyết bò dậy, thuận tay nắm một ít tuyết xoa vết máu trên tay.
Máu của tiểu lâu la, ô uế tay nàng.
"Oa! Xuất sắc!"
Theo hai tiếng thanh âm bộp bộp, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm hoa lệ lệ.
Sao có thể?