Đều không phải là nàng quá thực tế, mà này vốn là vận mệnh mà nàng không nên thừa nhận.
Trầm gia muốn áp đặt hết thảy bi thảm cho nàng, nàng sẽ trả gấp mười lần cho bọn hắn.
"Nếu hắn còn có thể Đông Sơn tái khởi thì sao?" Mặc Vô Cực hỏi.
(Đông Sơn tái khởi: ý nói những người đã thất thế, sa cơ lại trở nên phục thịnh.)
"Ta cũng không muốn!" Trầm Vi Ngưng nói, "Mặc kệ hắn là tôn quý hay là hèn mọn, ta không thích hắn, không muốn gả cho hắn!"
"Nếu hắn thích nàng, không phải nàng không cưới thì sao?" Mặc Vô Cực hăng hái.
"Đó là chuyện của hắn! Đâu có liên quan tới ta?"
Thật là tiểu nha đầu lãnh khốc vô tình a, khá lắm, khiến hắn hận đến ngứa răng, lại thích đến ngứa tim.
"Phế Thái Tử nếu biết nàng đối với hắn vô tình như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến chết." Mặc Vô Cực vuốt tóc dài màu tím của mình một chút.
Đầu tóc màu tím, đôi mắt màu tím, thật là nhân loại bình thường lớn lên sao?
Trầm Vi Ngưng đối với thân phận của hắn nổi lên hoài nghi, nhưng hắn không nói, mình không muốn hỏi, để tránh làm cho hắn cảm thấy dường như nàng rất hứng thú với hắn.
Cái đuôi của hắn lúc đó còn không phải dựng lên trời đi?
Buổi tối đầu tiên đến dị giới, Trầm Vi Ngưng theo giấc ngủ đi qua.
Trời tờ mờ sáng, nàng liền tỉnh lại, nhìn sang bên cạnh, Mặc Vô Cực đã sớm không thấy, trên mặt đất dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn còn bày đồ ăn sáng thơm ngào ngạt.
Người kia thật là kỳ quái, rõ ràng một thân khí độ tôn quý mà tất cả mọi người trên thế giới so ra kém, thực lực cũng cường đại khiến nàng nhìn không thấu, nhưng cố tình muốn tới ăn vạ nàng.
Là có thể chất chịu ngược sao?
Trầm Vi Ngưng ăn cơm sáng xong liền đi đến chính điện Huyền Vũ Viện.
Người của Trầm gia trước đây đối với Trầm Vi Ngưng như vậy, còn muốn nàng làm thế thân cho Trầm Thiên Thiên gả cho một tên Thái Tử tàn bạo, nàng sao lại ngồi chờ chết?
Nàng cũng nhất định muốn cho Trầm gia nhấm nháp hậu quả so với chính chúng gieo ra còn khổ gấp trăm lần!
Ngày hôm qua nơi nàng đánh người bị người của Trầm gia vây lên, tuyết đọng trên mặt đất bị quét thành một đống, chắc có người đào ở trong đống tuyết ra.
Phàm là có thể làm ám khí, một mảnh lá cây bọn họ đều rửa sạch rồi đặt ở một bên.
Thật là buồn cười.
Trầm Thiên Thiên đứng ở một bên, thấy nàng xuất hiện, liền lạnh lùng mà nói: "Trầm Vi Ngưng, chỉ bằng ngươi cũng muốn tính kế ta, nằm mơ!"
Trầm Vi Ngưng liếc nàng, thong thả ung dung nói: "Ta nhớ rõ ngươi tháng này thật vất vả mới đột phá linh mạch cấp đi."
"Thì sao?" Trầm Thiên Thiên ở nàng trước mặt luôn luôn cao ngạo, "So với ngươi linh mạch cấp mạnh hơn nhiều! Phế vật như ngươi!"
"Linh mạch cấp , ở trên đại lục cũng chính là trình độ giống nhau, các đại gia tộc, người có trình độ loại này nhiều đến mức không rõ."
Một thanh âm yêu nghiệt từ sau lưng vang tới, Trầm Vi Ngưng không cần quay đầu lại, cũng biết là ai.
Gia hỏa này rốt cuộc là ai? Lá gan lại lớn như vậy, trực tiếp xuất hiện ở Huyền Vũ Viện!
Trầm Thiên Thiên ngây người, rõ ràng bị mỹ mạo của Mặc Vô Cực chấn động đến mức quên nói chuyện.
Trầm Vi Ngưng đỡ trán, loại người này cần gì thực lực, chỉ cần lộ mặt là có thể lui địch......
Mặc Vô Cực đi đến bên người nàng, nàng ngẩng đầu thì thấy, mặt cũng chưa lộ, hắn còn mang theo cái mặt nạ màu ngân bạch a!
Trầm Thiên Thiên rõ ràng là bị cường đại khí tràngtrên người hắn làm cho...... Kinh sợ!
"Bảo bối, bữa sáng ngon không? Bánh bao thịt là tiệm bánh bao Gia Chu Ức ở Nam thành kia, ta sáng sớm liền xếp hàng mua cho nàng." Mặc Vô Cực hơi hơi khom lưng, ghé vào trước mặt nàng, giống như đòi thưởng.
Không thể không nói, hắn cao như này, đức hạnh cũng thực làm cho người ta thích.
Trầm Vi Ngưng sờ sờ trên mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, nói: "Không tồi."
Đơn giản khen hai chữ, nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn phảng phất có hoa lửa phụt ra ra tới.