Phượng Tương Sồ

chương 27: 27: chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâu rồi Lăng Tri chưa trải qua cảm giác đầu óc trống rỗng sau khi tỉnh dậy như bây giờ.

Cả người nàng đều đau nhức khó chịu, ý thức đã nhanh chóng minh mẫn trở lại, khi nàng vừa mở mắt thì cũng đã nhớ lại sự việc xảy ra trước lúc nàng chìm vào hôn mê.

Nàng chợt ngẩn ngơ, chẳng màng miệng vết thương rách toác mà cố hết sức ngồi lên.

Trong màn ký ức mơ hồ, nàng nhìn thấy một người nọ.

Là bóng dáng của Tạ Thanh Li.

Một thoáng ảo ảnh lúc kiệt sức kia, là sự thật đúng không?

Lăng Tri nóng lòng muốn biết chân tướng, nàng chống mình nhìn quanh bốn phía, đây là một gian phòng sạch sẽ ngăn nắp.

Tuy căn nhà này không lớn lắm nhưng mọi vật dụng cần thiết đều được chuẩn bị đâu ra đấy, giấy và bút mực được đặt gọn gàng trên mặt bàn, ở một góc nhỏ của kệ sách trưng bày những cuốn sách với bề ngoài khác nhau.

Hai bộ áo ngoài của nam tử xếp chồng lên đặt bên cạnh kệ, mùi thuốc và hương mực mới hòa quyện, đem lại cho người ta cảm giác yên lòng.

Mặt trời đã lên cao, vì bên ngoài không có bất kỳ bóng cây nào che khuất nên ánh nắng tinh nghịch cứ thế mà xuyên vào từ ô cửa, sự ấm áp bao trùm khắp muôn nơi.

Lăng Tri nhìn quang cảnh trước mắt, nàng mới tỉnh lại nên sức lực cũng không có bao nhiêu, chỉ đứng một lát đã ngã trở lại giường.

Chắc là nàng đã được ai đó cứu giúp, nhưng người cứu nàng là ai?

Đương lúc Lăng Tri thả hồn suy nghĩ thì chợt có tiếng bước chân truyền tới, giống hệt như tiếng chân nàng nghe được trong rừng, nhẹ nhàng chậm rãi và vô cùng bình tĩnh.

Lăng Tri đưa mắt nhìn ra cửa lớn, khi cánh cửa bật mở thì ánh nắng lại len lỏi vào phòng nhiều hơn, giữa chùm ánh sáng chói mắt nàng đã chạm phải một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Đôi mắt người như sóng nước tĩnh lặng, ngũ quan tinh tế, ánh nắng phía sau hắt lên thân hình người một tầng sáng mông lung đẹp như tranh vẽ, người đó xé giấy bước ra, dùng tất thảy vẻ đẹp thế gian thu vào trong xương cốt.

Ba năm cách xa cũng chẳng khiến người thay đổi quá nhiều.

Người mong nhớ bao lâu nay đã về trước mắt, Lăng Tri mất hồn nhìn lại, không màng tất cả mà nhào vào lồng ngực đối phương, "Mẫu thân!" Tiếng gọi của nàng tràn ngập cảm giác tủi thân, tưởng như đem hết nhớ nhung ba năm kết tinh vào trong một tiếng kêu này.

Thân thể người mảnh khảnh, Lăng Tri ôm lấy mà nhớ lại ba năm trước nàng vẫn còn bé xíu, nay khi gặp lại thì nàng đã đứng đến ngang ngực đối phương rồi.

Nàng chợt nghĩ, ba năm thật sự rất dài.

Lăng Tri có rất nhiều điều muốn nói với người ấy, muốn hỏi người cặn kẽ nhưng lúc này nàng chỉ dám nắm chặt lấy góc áo mẫu thân, không muốn đánh vỡ thời khắc bình yên này.

Nhưng sau một lát, người nọ tránh khỏi vòng ôm của nàng, đẩy nàng ra.

"Mẫu thân?" Khác với bộ dáng vì quá vui mừng mà bật khóc của Lăng Tri, người nọ nom khá bình tĩnh, chàng rũ mắt nhìn Lăng Tri rồi đẩy nàng cách xa mình hai bước, bấy giờ Lăng Tri mới thấy chén thuốc trên tay y, do hành động lúc nãy của nàng mà nước thuốc bên trong sóng sánh qua lại, xém chút đã đổ đầy mặt đất.

Lăng Tri hoảng hốt nói xin lỗi, "Con..."

"Ngươi gọi ai cơ?" Người vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.

Giọng nói trầm thấp lại mang đến cảm giác thân quen, vậy mà không phải chất giọng của nữ nhân.

Tuy trước đây giọng nói của Tạ Thanh Li cũng khá trầm, nhưng không giống với giọng của người nọ.

Lăng Tri đứng ngây ra như khúc gỗ, lúc này nàng mới giương mắt đánh giá đối phương.

Chàng khoác trên mình y phục màu xanh ngọc, vẻ ngoài tuấn tú nhã nhặn, thần thái phiêu dật tựa trích tiên, đây rõ ràng là nam nhân cơ mà.

Lăng Tri không thể nào tin được, hoặc nói đúng hơn, nàng không thể nào tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt.

Nàng kìm lòng không đặng mà nhìn y từ trên xuống dưới, hy vọng có thể tìm được điểm nào đó giống nữ nhân từ trên người y, đáng buồn thay, ngoại trừ gương mặt đẹp tựa tranh vẽ giống Tạ Thanh Li y như đúc thì y chẳng có điểm nào giống nữ nhân cả.

Trong giây lát, Lăng Tri quên đi tất thảy đau đớn toàn thân, nàng hoang mang hỏi y: "Người không phải mẫu thân của con sao?"

Nam nhân chợt chau mày, xoay người đặt chén thuốc lên mặt bàn rồi nói với nàng: "Ta họ Diệp, Diệp Nghi."

Lăng Tri vẫn cứ đăm đăm nhìn y như cũ, mọi sự vững vàng bình tĩnh được tôi luyện ở Lăng gia bao năm nay đều trở nên vô dụng, trong đầu nàng bây giờ chỉ là một mảnh trắng xóa, ánh mắt vô thức dõi theo mọi hành động của Diệp Nghi.

Y đặt chén xuống, sửa sang lại đồ đạc trong phòng, cuối cùng lại vòng về bên cạnh dịu dàng đỡ nàng ngồi bên mép giường.

Lúc y nói chuyện cũng mang theo ngữ điệu êm đềm, có hơi giống với Tạ Thanh Li, "Ta bắt gặp ngươi ngất đi ở trong rừng nên đành mang ngươi về đây."

Cùng lúc đó, y quay người cầm chén thuốc lên lần nữa, đưa đến trước mặt Lăng Tri, "Đã để nguội rồi, không còn nóng đâu."

Lăng Tri cúi đầu, mãi tới lúc Diệp Nghi đưa chén thuốc đến gần hơn một chút thì nàng mới kịp phản ứng lại, vội vàng nhận lấy ôm ở trong tay, từ từ nhấp một ngụm.

Vị thuốc đắng đến mức Lăng Tri phải nhíu mày, nàng nhanh chóng đặt chén xuống, trong đôi mắt nàng vẫn vương chút mơ màng và không tin tưởng lắm, khẽ nói: "Cảm ơn."

Người nọ không chờ nàng nói lời cảm tạ đã vội đi tìm vật gì đó, y vẫn tiếp tục công việc của mình, không thèm quay đầu đáp vọng lại, "Uống xong đi đã."

Lăng Tri: "..."

Nàng nhìn nước thuốc đen sì trong chén, thầm nghĩ thuốc ở đây còn khó uống hơn bất kỳ loại thuốc nào mà nàng từng gặp.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, bây giờ nàng là phận được người ta cưu mang, đã thế còn ở trong phòng người ta, tất nhiên không thể ý kiến ý cò gì được.

Nàng nhắm chặt mắt, khó khăn uống sạch.

Chờ đến khi nàng uống xong thì Diệp Nghi đã đứng trước mặt nàng.

Y lặng lẽ lấy lại chén thuốc trong tay Lăng Tri, bên tay khác thì giơ lên mở lòng bàn tay nàng ra.

Có thứ gì đó ấm áp đặt trong tay nàng, Lăng Tri chưa kịp nhìn rõ thì Diệp Nghi đã buông tay xuống, mở cửa bước ra.

Là mấy khối đường được bọc lại trong giấy dầu.

Lăng Tri nắm chặt lấy, trong đầu nàng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, lúc nàng ngước mắt toan hỏi y thêm vài câu thì Diệp Nghi cũng đã rời phòng.

Hầu như thời gian còn lại Diệp Nghi không đến đây thêm lần nào nữa.

Lăng Tri nằm trằn trọc khó ngủ, tâm trí nàng bây giờ chỉ toàn là hai khuôn mặt giống hệt nhau của Tạ Thanh Li và Diệp Nghi, nàng suy nghĩ chốc lát rồi đành đứng dậy ra ngoài.

Trải qua nửa ngày nghỉ ngơi, tuy vết thương trên người nàng vẫn còn đau đớn nhưng thể trạng cũng đã đỡ hơn ít nhiều, Lăng Tri khoác thêm xiêm y rồi vịn tay lên tường bước ra, cuối cùng đã thấy được Diệp Nghi.

Nơi bọn họ đang ở có lẽ là sâu bên trong sơn cốc, thảm cỏ xanh mướt trải dài bốn phía, cách đây không xa có một dòng suối nhỏ trong veo vắt ngang qua.

Quanh đây cũng chỉ có đúng một gian nhà đủ cho một người ở, nay Diệp Nghi đã nhường phòng cho Lăng Tri nên y đành phải ra ngoài ngồi đợi.

Chàng dựa lưng lên thân cây, ánh mắt hạ xuống nhìn vào cuốn sách trên tay, làn gió nhẹ thổi làm bóng cây khẽ xao động, vầng sáng mặt trời dịu nhẹ mạ lên người chàng một tầng nắng ấm áp.

Diệp Nghi nghe được tiếng động liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt chàng và Lăng Tri chạm nhau trong khoảnh khắc.

"Có việc gì sao?" Diệp Nghi hỏi xong, lại chợt nói, "Nếu có việc gì thì cứ ở trong phòng gọi ta một tiếng là được rồi, ta nghe thấy sẽ đến ngay."

Lăng Tri lắc đầu, tiến về phía y.

Diệp Nghi im lặng nhìn nàng, không hỏi tiếp nữa.

Lăng Tri đến bên cạnh y, ngước mắt quan sát vẻ mặt đối phương, trong lòng vẫn đầy một bụng tò mò, "Ngươi...!thật sự không phải là mẫu thân của ta sao?"

Nói lời này với một nam nhân thì có vẻ hơi kỳ lạ, nếu đây là người khác thì chắc chắn nàng đã bị người ta mỉa mai trêu chọc rồi.

Nhưng Diệp Nghi không như vậy, chàng không cười cũng không bày tỏ cảm xúc gì cả, chỉ nhẹ giọng đáp: "Ta là nam nhân."

Đương nhiên Lăng Tri biết y là nam nhân, chỉ là nàng vẫn không hiểu rõ, trên đời này còn có thể xảy ra chuyện trùng hợp đến vậy ư, để nàng gặp được một nam nhân có khuôn mặt không khác gì Tạ Thanh Li cả.

Lăng Tri cứ mãi ngập ngừng rồi cũng đành từ bỏ đi sâu vào vấn đề này, nàng nhìn quanh bốn phía, thay đổi lời nói định thốt ra miệng, "Ngươi vẫn luôn ở đây sao?"

"Đúng vậy, ở đây yên tĩnh." Diệp Nghi lên tiếng, đồng thời, chàng buông tay xuống khép sách lại, tiện thể nói, "Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng."

Lăng Tri ngẩn người không ngờ Diệp Nghi sẽ nói ra lời này, chợt nghe y hỏi tiếp: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

"Ta bị kẻ địch đuổi giết." Đối với ân nhân cứu mạng của mình thì Lăng Tri cũng không định giấu diếm gì cả, nàng thành thật kể lại tường tận mọi việc.

Lúc Lăng Tri đang nói Diệp Nghi không hề xen lời, chờ đến khi nàng giải thích xong xuôi thì y mới liếc nàng một cái, "Nếu không phải ta phát hiện sớm thì bây giờ ngươi đã chết trong rừng rồi."

Y đột nhiên lên giọng dạy dỗ khiến Lăng Tri không biết đối đáp ra sao, nàng ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe, không dám cãi lại lời nào.

Diệp Nghi thấy nàng đã biết ăn năn hối lỗi nên không nhiều lời nữa, âm thanh cũng trở nên dịu dàng hơn, "Vết thương trên người nhiều như thế, ngươi không đau sao?"

Không đau mới là lạ, nhưng vì Lăng Tri sợ y bắt nàng vào phòng nghỉ ngơi nên chỉ kiên quyết lắc đầu, "Không đau."

Diệp Nghi nhìn nàng định nói thêm gì đó nhưng bỗng nhiên lại dừng động tác, quay đầu nhìn vào hướng bên kia dòng suối.

Lăng Tri men theo tầm nhìn của y mà xem thử, không ngờ rằng lại thấy được đám người mang hắc y đang xuyên rừng hướng về phía hai người họ.

Sau khi thấy rõ đám người kia, vẻ mặt Lăng Tri biến đổi.

Bọn chúng áng chừng khoảng ba mươi người, tuy chúng đã tháo mạng che mặt xuống nhưng nàng vẫn dễ dàng nhận ra đây chính là bọn mai phục đã tấn công nàng hôm trước.

Lăng Tri đã sớm đoán trước được kết quả này, nếu chúng đã có gan bức nàng xuống đây thì tất nhiên cũng sẽ truy lùng nàng cho bằng được, nhưng không ngờ chúng lại hành động nhanh đến mức này.

"Đây chính là những người đã đuổi giết ngươi?" Diệp Nghi vẫn không rời mắt khỏi bọn chúng, giọng nói nhàn nhạt hỏi một câu.

"Là bọn chúng." Mặt Lăng Tri tái đi, nàng túm chặt lấy tay của Diệp Nghi, cắn răng nói, "Nhóm người này rất lợi hại, ngươi...!hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi.

Mục tiêu của bọn chúng là ta, ngươi rời đi cũng không sao đâu!"

Lăng Tri nhận thức rõ tình huống của nàng bây giờ, nếu bị túm được thì không còn đường nào thoát khỏi, nàng không muốn làm liên lụy đến Diệp Nghi, chỉ mong sao y có thể an toàn rời đi.

Nhưng Diệp Nghi lại không hề có ý định bỏ chạy.

Chàng đặt cuốn sách vào tay nàng, "Cầm giúp ta nhé."

Lăng Tri nhìn y chăm chú, như thể nàng không thể hiểu nổi suy nghĩ của y lúc này.

Ngay lúc này, đám người kia đã băng qua khỏi rừng cây, xông đến mảnh đất trống trước gian nhà.

Lưỡi đao sáng loáng trong tay bọn chúng đã được tách khỏi vỏ, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.

Ở giữa vòng vây, Diệp Nghi tiến lên phía trước một bước, che chắn cho phía Lăng Tri sau..

Truyện Chữ Hay