Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Lâu như vậy bần tăng vẫn dựa theo sự chỉ điểm của bản tâm đi thẳng một mạch về phía trước, cho tới bây giờ chưa từng dừng lại, mãi đến hôm nay.
Trong lòng mấy người Nhiễm Đông Dạ cũng đã có dự cảm không tốt, không phải là Hoắc Nguyên Chân muốn...?
- Bần tăng còn nhớ một bài thơ “Tự thẹn đa tình phạm giới quy, vào núi mà sao sợ mất nàng, thế gian khó được đôi đường vẹn, chăng phụ Như Lai chẳng phụ nàng”. Thơ này nói ra dễ dàng nhưng căn bản không có khả năng làm được. Bần tăng vừa muốn làm cho Thiếu Lâm phát dương quang đại, cũng không muốn cô phụ người hữu tình, thế nhưng trên thế gian này cuối cùng không có chuyện vẹn cả đôi đường, hết thảy đến lúc này bần tăng nhất định phải làm ra một lựa chọn.
Mấy người Nhiễm Đông Dạ sắc mặt tái nhợt, các nàng đại khái đã biết Hoắc Nguyên Chân muốn làm gì, thế nhưng các nàng không dám tin tưởng, không dám tin tưởng tiểu hòa thượng này cho tới nay đều tràn đầy tinh thần, cho tới nay đều tràn đầy lòng tin, lại muốn rời đi như vậy.
- Thiếu Lâm... Nhất định phải tiếp tục phát triển lớn mạnh thêm, các ngươi phải nhớ lấy, thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm, đây không phải là một câu nói suông, cũng là nguyện vọng của bần tăng, hy vọng các ngươi không quên.
Lúc này Nhất Đăng và đệ tử Thiếu Lâm cũng ý thức được chuyện không đúng, những hòa thượng cả ngày ăn chay niệm Phật này, lúc này tất cả đều khóc không thành tiếng, ai nấy lắc lắc đầu, không tin tưởng tất cả những gì nhìn thấy trước mắt.
- Thiếu Lâm đã ngưng tụ lý tưởng trọn đời của bần tăng, tất cả đều phải tiếp tục giữ gìn thật tốt, Tàng Kinh các, hẻm mộc nhân, La Hán đường, Phật Quang tháp, hết thảy đều phải tốt đẹp như vậy.
Trong mắt của Hoắc Nguyên Chân toát ra một vẻ lưu luyến, giờ phút này không có biện pháp khác, Đinh Bất Nhị không chết, tất cả cuối cùng chỉ là vô ích, tất cả mọi việc đều phải có một cái kết mới được.
Nước mắt của Nhiễm Đông Dạ chảy thành dòng, vung bàn tay nhỏ bé, vô lực nói với Hoắc Nguyên Chân trên bầu trời:
- Nguyên Chân, ngươi đi rồi, ta phải làm sao đây?
- A Di Đà Phật. Bần tăng đã nói qua, khoảnh khắc ân ái trôi qua như mây khói, chớp mắt tóc xanh ngả bạc, tất cả đều là hư ảo, cuối cùng bần tăng phải làm ra một lựa chọn. Hôm nay, bần tăng sẽ nói cho các ngươi lựa chọn của ta. Vì tất cả mọi người các ngươi, vì thương sinh thiên hạ này, bần tăng chỉ có một con đường có thể đi, chỉ mong bần tăng đến thế giới Cực Lạc có thể nhận được sự khoan thứ của Phật tổ, ta đã tận lực rồi. A Di Đà Phật.
Cổ họng của Đông Phương Tình đã khóc khàn giọng, lắc lắc đầu không dám tin tưởng, nước mắt vẩy ra:
- Nguyên Chân, ta còn muốn sau này đi cùng ngươi tới Hồ Điệp cốc, cho tới bây giờ ngươi còn chưa cho ta một câu hứa hẹn, làm sao người có thể không chịu trách nhiệm như vậy.
- A Di Đà Phật. Thế gian khó được đôi đường vẹn, không phụ Như Lai phải phụ nàng. Tình nhi, còn có các nàng, nếu còn có kiếp sau, bần tăng sẽ đi tìm các ngươi, hôm nay chỉ có thể hy vọng các nàng tha thứ.
Bên này nói chuyện, Đinh Bất Nhị ở phía dưới gần như đã muốn điên cuồng, núi lửa đã sắp phun ra, hắn đang tức giận hét:
- Hòa thượng, ngươi đang nói chuyện quỷ quái gì vậy? Ngươi dựa vào cái gì có thể thu thập lão phu, lão phu là tồn tại bất tử bất diệt, ai có thể làm gì được ta.
Hoắc Nguyên Chân lúc này thương hại liếc mắt nhìn Đinh Bất Nhị:
- Đinh Bất Nhị, cuối cùng đã đến khoảnh khắc này, giữa hai ta cuối cùng vẫn phải phân ra cao thấp. Lần này ngươi đã không có cơ hội rồi, đến âm phủ tự có Diêm Vương phán xét công tội của chúng ta, về phần tất cả trong nhân thế này hãy để lại cho hậu nhân đánh giá đi.
- Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi muối đồng quy ư tận với ta sao? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi không làm được.
- Phải không? Vậy thì thử một chút đi. Đinh Bất Nhị, nạp mạng đi.
Hoắc Nguyên Chân nói đến đây, từ khi chuyển kiếp cho tới nay lần đầu tiên nói ra trực tiếp câu lấy mạng người, thân thể ngự phong, trực tiếp lăng không vọt về phía Đinh Bất Nhị.
Trong bầu trời vang lên tiếng nổ, núi lửa đã phóng lên, Ngũ Hành Sơn cũng đang đè xuống, chiến đấu lần này rốt cuộc đã tới thời khắc cuối cùng.
Mọi người chảy nước mắt, vô lực nhìn trên bầu trời, chẳng lẽ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại phương trượng trẻ tuổi này sao?
Hoắc Nguyên Chân lao về phía hồn phách của Đinh Bất Nhị, hắn không có tâm trạng thể nghiệm cảm giác bay lượn tự do. Hắn chỉ biết Đinh Bất Nhị hiện tại không chịu chủ động ngưng tụ thân thể, như vậy sẽ phải cưỡng ép gắn cho hắn một thân thể, chỉ có như vậy, Ngũ Hành Sơn mới có thể mang đến tổn thương cho hắn.
Hồn phách của Đinh Bất Nhị thấy Hoắc Nguyên Chân lao đến, cũng sợ hết hồn, không ngờ hòa thượng này điên cuồng như vậy, lại muốn dùng thân thể của hắn cưỡng ép hấp thu hồn phách của mình, cứ như vậy, mình không muốn ngưng tụ thân thể cũng không được rồi.
Một khi Hoắc Nguyên Chân thành công, như vậy thân thể của Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ bị linh hồn của Đinh Bất Nhị chiếm cứ, tối thiểu cũng là một cục diện chia cắt. Đến lúc đó núi lửa phun trào lên, phía trên Ngũ Hành Sơn đè xuống, giữa dù là Hoắc Nguyên Chân hay Đinh Bất Nhị đều khó thoát khỏi cái chết.
Đương nhiên Đinh Bất Nhị không muốn chuyện như vậy phát sinh, hòa thượng thối muốn chết, Đinh Bất Nhị còn chưa sống đủ.
Cho nên hắn xoay người muốn chạy trốn, đáng tiếc Hoắc Nguyên Chân không có hắn cơ hội này.
Đinh Bất Nhị dưới trạng thái hồn phách bởi vì không có thực thể, cho nên thực lực cũng giảm đi rất nhiều, Hoắc Nguyên Chân nhanh chóng tiếp cận về phía Đinh Bất Nhị, tốc độ nhanh hơn hắn nhiều.
Đinh Bất Nhị bỏ chạy thục mạng cho nên tính toán trực chui vào trong dung nham, bởi vì trên đỉnh đầu, Ngũ Hành Sơn đã sắp đè ép xuống, không còn chỗ nào có thể trốn.
Một khi chui vào dung nham, Hoắc Nguyên Chân khẳng định không có cách nào bắt hắn lại.
Thế nhưng Hoắc Nguyên Chân không để hắn được như ý, khi khoảng cách với Đinh Bất Nhị còn có cự ly nhất định, một tay vung lên:
- Hấp Tinh Đại Pháp.
Sau khi đạt tới cảnh giới Ngự, nội lực của Hoắc Nguyên Chân vô cùng cường hãn, xem như là thời điểm mạnh nhất từ khi chuyển kiếp tới nay, Đinh Bất Nhị ở trạng thái hồn phách cũng không thể ngăn cản được Hoắc Nguyên Chân toàn lực xuất thủ.
Trong phạm vi của Hấp Tinh Đại Pháp, tất cả mọi thứ đều sẽ chịu lực lượng lối kéo cực lớn, hồn phách của Đinh Bất Nhị cũng không lợi hại, không ngờ trực tiếp bị Hoắc Nguyên Chân bắt lại.
Đinh Bất Nhị kêu lên:
- Không. Hòa thượng thối, không nên làm như vậy, chúng ta đều sẽ chết.
Sắc mặt của Hoắc Nguyên Chân không đau khổ không vui mừng:
- A Di Đà Phật. Sống có gì vui mừng, chết có gì đáng sợ, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Đinh Bất Nhị, ngươi nên vui mừng vì sẽ không cảm thấy tịch mịch trên đường xuống suối vàng.
Hồn phách của Đinh Bất Nhị không có chút năng lực chống cự nào bị hút lấy, hiện tại hắn không có nội lực, hư ảnh kia trực tiếp tiến vào trong thân thể của Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân làm như vậy cũng là do không có biện pháp khác. Chỉ có như vậy mới là cơ hội duy nhất khống chế Đinh Bất Nhị, mặc dù trả giá rất lớn.
Núi lửa phía dưới cuối cùng đã phun trào, giống như nổ tung phóng vút lên cao vô cùng mạnh mẽ, gào thét lao thẳng lên bầu trời.
Đồng thời, Ngũ Hành Sơn của Hoắc Nguyên Chân vào lúc này cũng đè ép xuống, che khuất bầu trời, che kín bầu trời phía trên Thiên Thủy hồ.
Thân thể của Hoắc Nguyên Chân dừng ở giữa dung nham và Ngũ Hành Sơn.
Thân thể của hắn không nhúc nhích, hồn phách của Đinh Bất Nhị tiến vào cơ thể, hai người nhất định phải tranh đoạt quyền khống chế thân thể.
Nếu Đinh Bất Nhị lấy được thân thể của Hoắc Nguyên Chân, nhất định là phải rời khỏi phạm vi của dung nham, tranh thủ mạng sống, mà Hoắc Nguyên Chân nhất định sẽ không để hắn được như ý.
Mấy người Nhiễm Đông Dạ đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân trên bầu trời, đã không nói ra lời.
Bất kể Ngũ Hành Sơn có thể áp chế dung nham hay không, nhất định là Hoắc Nguyên Chân không cách nào tiếp tục sống.
Không ai biết tình huống tranh đoạt thân thể của hai người Đinh Bất Nhị và Hoắc Nguyên Chân như thế nào, chỉ nhìn thấy dung nham kia giống như ma quỷ của địa ngục mang theo lửa đỏ đây trời nuốt mất thân thể của Hoắc Nguyên Chân.
Sau đó, Ngũ Hành Sơn ầm ầm rơi xuống, dung nham bắn tứ tung bị núi lớn đề ép xuống, trực tiếp bị đè ép trở lại trong Thiên Thủy hồ, một trận hạo kiếp nhân gian sắp phát sinh, cứ như vậy kết thúc đầu voi đuôi chuột.
Mà trước khi Ngũ Hành Sơn rơi xuống, trong nháy mắt thân thể của Hoắc Nguyên Chân sắp bị nuốt mất, mọi người nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy lưu luyến nhìn bên này một cái.
Không có một câu nói, cũng không có thời gian, chỉ có một cái nhìn như vậy, lại sâu sắc, vĩnh viễn in vào chỗ sâu nhất trong tâm linh của mỗi người.
Thì ra hắn cũng không phải vô tình như vậy, cũng không phải là hắn muốn rời bỏ những người này, mà là hắn không thể không rời đi, đây là một lựa chọn cực kỳ bất đắc dĩ.
Sự phồn hoa của tất cả nhân gian, vui buồn của tất cả nhân thế, hồng trần cuồn cuộn này cũng tốt, không minh của Phật môn kia cũng được, đều trở thành mây khói sau cái nhìn này.
Người sống trên đời nhanh như thoi đưa, Thiếu Lâm phương trượng Nhất Giới, một đời ngắn ngủi lại rực rỡ đã kết thúc trong cái nhìn này.
Mọi người không biết lai lịch của hắn, cũng không ai biết quá khứ của hắn, chỉ có thể nghe được ở trong một ít truyền thuyết. Nghe được một ngày của một tháng một năm nào đó, một địa phương gọi là núi Thiếu Thất có một tòa chùa nhỏ, trong chùa có ba hòa thượng, sau khi sư phụ của bọn họ qua đời, một tiểu hòa thượng gọi là Nhất Giới dũng cảm tiếp nhận vị trí phương trượng.
Bắt đầu từ ngày đó, ngôi chùa nhỏ vô danh này đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, từ một chùa nhỏ chỉ có ba người đã phát triển trở thành Thiếu Lâm tự thiên hạ đệ nhất.
Mà trên giang hồ cũng vĩnh viễn lưu truyền vô số truyền thuyết liên quan tới phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới, hắn quả thật cũng đã làm ra sự nghiệp vĩ đại làm cho vô số người say mê.
Giang sơn luôn có nhân tài xuất, thiên hạ đệ nhất của trăm năm trước lần nữa xuất thế, cuối cùng lại bị phương trượng Thiếu Lâm lôi kéo, hai người đồng quy vu tận ở trong núi lửa của Thiên Thủy hồ.
Các đệ tử Thiếu Lâm ngồi xếp bằng chỉnh tề ở đó, bọn họ đã không còn nội lực, nhưng điều này cũng không làm trở ngại bọn họ tụng kinh cho phương trượng của bọn họ.
Đó là một đoạn kinh văn siêu độ, mặc dù Thiếu Lâm Bát Bộ Chúng và Thập Bát Đồng Nhân luyện võ làm chủ, nhưng đoạn kinh văn siêu độ này vẫn còn biết.
Kinh văn của Thiếu Lâm tự đều là phương trượng mang tới, phương trượng nghiên cứu Phật pháp rất thấu triệt, bên trong Tàng Kinh các cũng thường có kinh thư mới xuất hiện, chẳng qua các đệ tử Thiếu Lâm cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày ở dưới tình huống này, bọn họ dùng kinh văn của phương trượng truyền xuống siêu độ cho bản thân phương trượng.
Mặc dù bọn họ tin tưởng cho dù không có bọn họ siêu độ, phương trượng nhất định cũng có thể theo cầu vồng trên bầu trời vượt qua Vong Xuyên hà không ai có thể qua, đi tới bên bờ giác. Dưới ánh sáng đỏ rực của hoa Mạn Thù Sa nơi Thiên giới chiếu rọi, đi tới Tây phương thế giới Cực Lạc.
Phật môn rộng lớn nhưng cũng chỉ độ kẻ hữu duyên, phương trượng được Phật tổ che chở, chế tạo Thiếu Lâm tự thần kỳ, trong thiên hạ sẽ không có ai có tư cách đi thế giới Cực Lạc hơn hẳn.
Từng tiếng chú ngữ siêu độ ở trong miệng của đệ tử Thiếu Lâm niệm ra, chẳng qua nghe ra không phải rất chính tề.
Nhất Đăng ngồi ở phía trước đội ngũ, đã mất đi nội lực, thanh âm của lão cũng không có vang vọng, hơn nữa nghe qua dường như có chút nghẹn ngào.
Ở phía sau lão, đệ tử Thiếu Lâm Bát Bộ Chúng, đệ tử Thập Bát Đồng Nhân ngồi xếp bằng thành mấy hàng, mọi người đều đang tụng niệm, thế nhưng trên thực tế, bọn họ niệm cái gì bản thân cũng không biết rõ ràng như vậy.
- Nam mô a di đa bà dạ đa tha già đa dạ đa điệt dạ tha, a di rị độ bà tỳ, a di rị đa tất đam bà tỳ...
Chú vãng sinh tụng đến một nửa, cũng không biết người nào dẫn đầu dừng lại.
Thanh âm của hắn nghẹn ngào, đã khàn khàn nói không ra lời.
Người ta vào thời điểm cực độ bị thương, nhỏ giọng nói quả thật không cách nào nói ra khỏi miệng, tên đệ tử Thiếu Lâm này sau khi đã dừng lại thì không cách nào niệm tiếp, mở miệng rồi khép lại mấy lần, cuối cùng nhịn không được sự bi thương cực lớn trong lòng, hô to một tiếng ra miệng:
- Phương trượng.
- Hu hu...
Thanh âm xé lòng xé dạ này giống như đỗ quyên khấp huyết. (Đỗ Vũ xưng Vương ở đất Thục (nay ở vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc), hiệu Vọng Đế. Trương Nghi phạt Thục, Thục Vương (Đỗ Vũ) khai chiến bất thắng, vì thế mà bị diệt. Đỗ Vũ bỏ vào rừng, khi chết hóa thành con cuốc, khi mùa hè đến, lại kêu thảm thiết, như tiếng khóc đau lòng, ứa máu, thương cho nỗi nước mất nhà tan.)
Thân là nữ đệ tử duy nhất, Càn Thát Bà không chịu nổi không khí bi thương bậc này, là người đầu tiên khóc lên.
Toàn trường trong nháy mắt đã mất đi khống chế, những hòa thượng coi sinh tử như về này hiện tại mới biết, thì ra bọn họ vẫn là phàm nhân như trước, tình cảm của phàm nhân vẫn còn ở trong lòng của bọn họ. Không phải bọn họ đã thật sự khám phá sinh tử, mà là bởi vì chưa tới cho thương tâm chân chính.
Hôm nay lúc này bọn họ mới biết mới hiểu, thì ra chết vẫn là đau buồn như vậy, rốt cuộc thế giới Cực Lạc có tồn tại hay không cũng không có ai chân chính biết được.
Tất cả mọi người, không có một người nào có thể tránh được sự xâm nhập của lực lượng đau buồn cực lớn này, cũng không cách nào niệm ra miệng chú vãng sinh được nữa, tất cả mọi người khóc rống thất thanh.
Các đệ tử Thiếu Lâm gần như không có thân nhân, Thiếu Lâm tự chính là nhà của bọn họ, phương trượng Nhất Giới chính là trưởng bối của bọn họ, hôm nay trưởng bối đi rồi, bọn họ còn có hy vọng sao?