Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Mộc Miên
Chương : Quan Sơn Nguyệt (Hạ)
Toàn thân Quan Sơn Nguyệt run rẩy lảo đảo tiến tới trước cổng chào, thình lình hô to một tiếng:
- Thần tích Phật tổ, rốt cục lão hủ thấy thần tích rồi!
Sau khi nói xong, Quan lão tiên sinh quỳ rạp xuống đất, liên tiếp dập đầu, trong miệng không ngừng niệm A Di Đà Phật, thậm chí bởi vì kích động, gần như không thốt ra lời.
Hoắc Nguyên Chân lẳng lặng ở bên cạnh nhìn lão.
Qua một lúc lâu, Quan lão tiên sinh mới ngẩng đầu lên, nhìn đôi liễn trên cổng chào.
- Thâm sơn tham Phật lý... Chợt ngộ thị phi không vương vấn... Cô sát ngộ thiền cơ... Mới hay sắc tướng vốn là không... Cổ sát, vốn là không...
Đột nhiên ánh mắt Quan lão tiên sinh sáng lên, thành kính nói:
- Phật tổ ở trên cao, đệ tử đã hiểu, sắc tướng vốn là không, hết thảy đều là hư ảo, nực cười lão hủ còn tự cho là tín ngưỡng thành kính, những năm qua một mực lăn lộn ở hồng trần thật là lãng phí thời gian. Từ hôm nay, lão hủ sẽ quy y làm tăng, trốn vào không môn, vĩnh viễn hầu hạ trước mặt Phật, chuyện hồng trần không còn dính dáng gì tới lão hủ nữa.
Sau khi nói xong, Quan lão tiên sinh quay sang Hoắc Nguyên Chân, hai tay tạo thành chữ thập nói:
- Phương trượng, đệ tử Quan Sơn Nguyệt, thỉnh cầu phương trượng quy y cho, từ hôm nay Quan Sơn Nguyệt chính là đệ tử Thiếu Lâm.
Không ngờ Hoắc Nguyên Chân lại khoát tay áo một cái:
- Lão tuổi tác đã cao, không thích hợp ở Thiếu Lâm ta, hôm nay đã thấy thần tích Phật tổ, lão nên rời khỏi nơi này đi thôi.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chấn xoay người tiến lên trên núi.
“Muốn vào Thiếu Lâm ta nào có dễ dàng như vậy, mặc dù ta muốn lão vào, những thứ quá dễ dàng có được, chỉ sợ lão cũng không biết quý trọng.”
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ trong lòng, cước bộ không dừng lại chút nào.
Bên kia Quan Sơn Nguyệt nóng nảy, thấy tận mắt chứng thần tích Phật tổ giáng xuống Thiếu Lâm tự, lão cho là đây là Phật tổ rủ lòng thương, lòng tin nháy mắt gia tăng mấy bậc, quyết tâm muốn xuất gia ở Thiếu Lâm. Không ngờ rằng lại bị phương trượng từ chối, đây là chuyện mà Quan Sơn Nguyệt ngàn vạn lần không thể tiếp nhận.
Lão vội vàng sải bước đuổi theo Hoắc Nguyên Chấn, lủi thủi đi sát sau lưng Hoắc Nguyên Chân không còn chút vẻ cao ngạo nào như trước, cất tiếng cười vuốt:
- Phương trượng, ngài hãy thu nhận ta đi, tuy rằng ta có hơi lớn tuổi nhưng có võ công, hơn nữa đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên đại viên mãn, gần đây còn cảm thấy thiên địa nguyên khí lưu động, phỏng đoán không bao lâu sau sẽ tiến vào Tiên Thiên. Ta thấy Thiếu Lâm còn phải chiêu thu đệ tử tục gia, cũng cần người dạy và công, ngài thấy lão hủ...
- Lào cảm thấy ta không thể dạy được sao?
Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng hỏi ngược lại một câu.
- Dĩ nhiên dĩ nhiên, thần công phương trượng vũ nội vô song.
Quan Sơn Nguyệt khẩn trương vuốt mông ngựa một câu, sau đó lại nói:
- Nhưng thân phận phương trượng bực nào, làm sao có thể tự mình đi dạy những tiểu tử chưa ráo máu đầu chẳng ra gì được, đây chỉ là chuyện nhỏ, lão hủ hoàn toàn có thể thay mặt phương trượng giải quyết.
Suy nghĩ một chút cảm thấy điều kiện đưa ra còn chưa đủ, lão lại nói tiếp:
- Huống chi cho dù lão hủ xuất gia rồi, thân phận thế tục vẫn còn đó. Tốt xấu gì nhi tử Quan Thiên Chiếu của lão hủ cũng là một Tiết Độ Sứ, nếu sau này có người trong quan phủ có mắt như mù xúc phạm, tự nhiên có lão hủ đuổi cổ bọn chúng.
Hoắc Nguyên Chân cười thầm trong lòng, thật ra thì hắn hao phí tâm lực để cho Quan Sơn Nguyệt nhìn thấy sơn môn xuất hiện, chủ ý chính là vì chuyện này.
Quan Sơn Nguyệt là một lão nhân, xuất gia cũng không phải là phá hư gia đình tục gia, hơn nữa còn có võ công, còn có thân phận, chính là nhân tài Thiếu Lâm rất cần. Huống chi lão đã chính mắt thấy thần tích, về phương diện trung thành càng không có vấn đề.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân còn cảm thấy chưa đủ, lạnh lùng nói:
- Không được là không được, bần tăng phải đi về, lão đi đi thôi.
Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chấn lần nữa bay lên trời, chạy thẳng tới hướng cửa chùa.
Thấy phương trượng lại bay, Quan Sơn Nguyệt cũng không chịu bỏ cuộc, lập tức bay sát theo sau.
Lần này Hoắc Nguyên Chân không bay quá nhanh, để cho Quan Sơn Nguyệt tận lực phi hành có thể theo kịp. Hai người một trước một sau đi tới Thiếu Lâm tự, sau khi Hoắc Nguyên Chân đáp xuống đất bèn cất bước tiến vào trong chùa.
Quan Sơn Nguyệt thở hổn hển đuổi theo ở phía sau, thình lình nhanh chóng quỳ trước cửa, lớn tiếng nói:
- Phương trượng! Nếu như ngài không chịu thu nhận, đệ tử... Đệ tử sẽ quỳ chết chỗ này!
Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại bất đắc dĩ nói:
- Lão vốn không có Phật duyên, cần gì phải cưỡng cầu như vậy?
- Không, phương trượng, đệ tử cảm thấy trước kia không có Phật duyên, nhưng bây giờ đã khác. Phương trượng là thần nhân có thể cầu thông cùng Phật tổ, đệ tử may mắn đi theo bên cạnh phương trượng, tận mắt chứng kiến thân tích Phật tổ giáng xuống, hiện tại đã có Phật duyên, hơn nữa còn là Phật duyên lớn bằng trời. Trong thiên hạ phương trượng Phật duyên đệ nhất, đệ tử coi như đệ nhị, làm sao có thể nói không có Phật duyên?
Không thể ngờ rằng lão già này còn có thể tìm ra được lý do dài dòng như vậy, Hoắc Nguyên Chân không khỏi bật cười, nhưng vẫn lắc đầu một cái, đi vào bên trong chùa.
Thấy phương trượng vẫn không đồng ý, bên kia Quan Sơn Nguyệt đột nhiên cho tay vào ngực, bất ngờ móc ra một thanh đoản đao.
- Lão muốn làm gì?
Hoắc Nguyên Chấn lạnh lùng nhìn đối phương, trong lời nói giữa ẩn chứa lực lượng Sư Tử Hống, trong phút chốc bình phong cuồn cuộn đánh thẳng về phía Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt nội công thâm hậu, nhưng vẫn cảm thấy phương trượng quát to một tiếng làm cho mình có hơi choáng váng, không khỏi càng thêm nhìn không thầu Hoắc Nguyên Chấn, sinh lòng sợ hãi.
Những lời vẫn phải nói, Quan Sơn Nguyệt lên tiếng nói:
- Phương trượng, không phải là đệ tử bất kính đối với phương trượng, đệ tử chỉ muốn...
Còn chưa nói xong, Quan Sơn Nguyệt cầm đoản đao lên vùng mấy đạo, bất ngờ cắt tóc của mình. Tốc độ cao thủ cũng hết sức mau lẹ, rất nhanh Quan Sơn Nguyệt đã trở thành một lào nhân đầu trọc.
- Phương trượng, đệ tử đã xuống tóc tỏ rõ chí mình, nếu không được xuất gia ở Thiếu Lâm sẽ quỳ chết ở sơn môn, mong rằng phương trượng thành toàn!
Sau khi nói xong, lại chuẩn bị dập đầu.
Thấy đã tới nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng không làm khó nữa, vội vàng tiến tới đỡ Quan Sơn Nguyệt dậy, buông tiếng than dài:
- Ôi, lão cần gì phải khổ sở như vậy... Thôi được, thôi được, lão cứ tạm thời ở lại Thiếu Lâm ta, chờ bần tăng quan sát một thời gian. Nếu như thấy lão thành tâm quy y ngã Phật, sẽ thu lão nhập môn.
- Đệ tử đa tạ phương trượng!
Quan Sơn Nguyệt kích động lệ nóng đoanh tròng, không để ý Hoắc Nguyên Chân ngăn trở, liều mạng dập đầu ba cái.
Sau khi dập đầu xong, Quan Sơn Nguyệt đứng lên mặt mày rạng rỡ, lăng xăng theo sau Hoắc Nguyên Chân. Thấy Hoắc Nguyên Chân muốn vào chùa lão vội vàng chạy tới, nhanh nhẹn mở cửa chùa ra cho phương trượng tiến vào.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân vẫn hết sức ung dung, cất bước vào cửa, tựa hồ đây hết thảy đều là chuyện đương nhiên, khí độ phương trượng cao quý không gì sánh kịp.