Phương Trượng

chương 22: bảo vệ tôn nghiêm thiếu lâm ta (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Mộc Miên

Chương : Bảo vệ tôn nghiêm Thiếu Lâm ta (Thượng)

Đám người bàn tán xôn xao một hồi, một lúc sau người đang đọc bảng văn mới có cơ hội đọc tiếp:

- Quy tắc chiêu thu như sau, nam tử hai mươi lăm tuổi trở xuống, mười tuổi trở lên, có gia quyến hay không đều được. Yêu cầu thân thể khỏe mạnh, phẩm hạnh đoan chính, sẽ do phương trường đích thân thẩm tra. Sau khi vào Thiếu Lâm, có sự phụ truyền thụ Phật pháp Diệu Pháp Liên Hoa kinh, có sự phụ truyền thụ võ nghệ Phục Hỗ quyên, cứ mỗi ba ngày tham gia một lần khóa sớm, mỗi năm ngày tới diễn võ trường Thiếu Lâm tập võ, người có biểu hiện tốt sẽ trở thành đệ tử chính thức Thiếu Lâm, học tập võ học cao thâm.

- Thiếu Lâm còn truyền thụ võ nghệ? Bọn họ có biết võ sao?

- Làm sao không biết, ngươi không thấy ngày đó phương trượng dùng đầu đón đỡ một đao ngay cả dấu vết cũng không lưu lại sao? Nếu như ta biết được công phu này, tên em vợ của ta nhìn thấy ta sẽ giống như chuột thấy mèo.

- Chỉ là không biết Thiếu Lâm có bao cơm hay không?

- Ngươi đừng quá tham lam, Thiếu Lâm là bảo địa được Phật tổ che chở, ngươi vào được còn phải dâng hương. Nếu như ta có thể vào, đừng nói là bao cơm, cho dù là ta lo cơm cho những vị sư phụ này cũng được.

Mọi người nhận được tin tức, cảm thấy mình là người hợp cách, đa số đều đi tới bên trong tự viện ghi danh.

Bên trong chùa bọn Hoắc Nguyên Chân đã sớm bày bàn ra, Tây Du ký cũng đã gần như kể xong, cũng đã là lúc làm đến chính sự.

Nhân số ghi danh ngày thứ nhất đạt tới hơn một trăm ba mươi người.

Nhất Tịnh phụ trách kiểm tra thân thể, Tuệ Chân cùng Tuệ Minh phụ trách hỏi thăm tin tức gia đình, mà Nhất Không là khảo nghiệm tính nhẫn nại, tức là giảng giải một hội Phật pháp cho người tới, để xem đối phương có thể nhẫn nại được hay không, có thích hợp với Thiếu Lâm hay không.

Mà Hoắc Nguyên Chân là phụ trách cửa ải cuối cùng, chính là khảo sát phẩm hạnh đối phương.

Hoắc Nguyên Chân đã sớm chuẩn bị xong phương thức khảo nghiệm, hắn chọn lựa một ít kỹ xảo tuyển mộ hồi kiếp trước của mình. Tỷ như ném hai đồng trước mặt con đường mà thí sinh phải đi qua, lại cố tình bày ra ít rác rưởi gì đó, để khảo nghiệm tâm tính đối phương.

Nhưng đáng tiếc, mặc dù nhân số ghi danh đạt tới hơn một trăm, nhưng chân chính có thể qua được mấy cửa ải trước cũng không nhiều. Nhất là cửa ải khảo nghiệm tính nhẫn nại của Nhất Không.

Những người tuổi trẻ này chỉ mong mỏi học võ, mặc dù bọn họ tin Phật tổ tồn tại, nhưng tính nhẫn nại cũng cần phải rèn luyện rất nhiều. Người nào người nấy gãi đầu gãi tai, nhìn Nhất Không lắc đầu liên tục.

Kéo dài cả một ngày trời, không ngờ rằng không có một người nào vượt qua kiểm tra tính nhẫn nại, làm cho Hoắc Nguyên Chân vô cùng thất vọng.

Đến buổi tối, đám hòa thượng tê chân mỏi người tụ tập lại với nhau, chuẩn bị đóng cửa chùa.

Đang lúc ấy đột nhiên bên ngoài truyền tới một tiếng rống to.

Hoắc Nguyên Chân nghe thấy thanh âm này, đầu tiên nghĩ đến chính là bản lãnh giữ nhà hiện tại của mình, Sư Tử Hống.

Hơn nữa thanh âm này còn có lực xuyên thấu hơn cả Sư Tử Hống, càng thêm chấn động lòng người, đây là một tiếng thú rống chân chính.

Nhưng núi Thiếu Thất này là giải đất trung tâm, đừng nói nơi này không có sư tử, cho dù là cả Thịnh Đường cũng không có sư tử.

Không phải là sư tử, như vậy cũng chỉ có thể là một loại dã thú khác, con hổ.

Nghe thấy thanh âm này, mấy tên hòa thượng đều biến sắc, luống cuống tay chân muốn đóng cửa.

Hoắc Nguyên Chân nhìn qua khe cửa thấy một con mãnh hổ to lớn, lông lá sặc sẽ chạy trên sơn đạo, chỉ còn cách của Thiếu Lâm tự không đầy hai mươi thước, đã không còn kịp đóng cửa nữa rồi.

Hoắc Nguyên Chân cũng hít một hơi khí lạnh, âm thầm vận động nội lực, không biết công phu Sư Tử Hống của mình có hữu hiệu gì với vị chúa tể sơn lâm này không.

Hữu hiệu thì tốt, nếu như vô hiệu, e rằng hôm nay năm người mình phải táng thân trong miệng hổ.

Con hổ xuất hiện như là tai nạn giáng xuống đột ngột, mọi người đều không có chuẩn bị, bao gồm cả Hoắc Nguyên Chân.

Bây giờ Hoắc Nguyên Chân có chút hối hận đã xây dựng cửa chùa quá lớn, cửa sắt sơn vàng cao chừng hơn một trường, nặng hơn ngàn cân, muốn đóng lại cũng phải là người mạnh mẽ hữu lực, chậm rãi di chuyển mới được.

Khí phái rõ ràng đủ khí phái, nhưng gặp phải tình huống khẩn cấp quả thật hết sức bất tiện.

Bên cạnh cửa sắt lớn còn có cửa ngách, nhưng bởi vì hai ngày qua quá nhiều người, cho nên mới mở đại môn ra hoàn toàn, cũng là ý mở rộng cánh cửa phương tiện.

Nhưng không ai ngờ rằng trong núi Thiếu Thất này lại xuất hiện mãnh thú như con hổ này. Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, có heo rừng xuất hiện đã là hết sức ly kỳ.

Hơn nữa con hổ này cũng quá lớn, thân dài chừng bốn thước, mắt hổ to như chuông đồng, bốn trảo như móc câu, đuôi hổ dài hơn một thước đung đưa qua lại, uy phong lẫm lẫm.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân có chút nội lực, nhưng sức chiến đấu thực tế chỉ là đẹp mắt mà không thực tế. Cho dù là bọn Nhất Tịnh cùng nhau tiến lên, phỏng đoán cũng không đủ cho con hổ này nhét kẽ răng.

Biện pháp duy nhất trước mắt chính là mau mau đóng cửa. Cả bọn kể cả Hoắc Nguyên Chân đều ra sức đẩy mạnh cửa sắt, chỉ hy vọng con hổ sẽ không xông tới ngay tức khắc.

Trong lúc ai nấy vô cùng gấp gáp, cửa sắt di chuyển lại hết sức chậm chạp.

Thật may là con hổ kia chẳng qua chỉ đứng ở nơi đó, cũng không có xông lên, điều này làm cho bọn Hoắc Nguyên Chân lại thấy được một chút hy vọng.

Mắt thấy cửa sắt sắp sửa đóng lại, đột nhiên bên ngoài xuất hiện một bàn tay giữ lại cánh cửa sắt sắp sửa đóng chặt.

Hoắc Nguyên Chân cùng Nhất Tịnh đẩy một cánh, Nhất Không cùng Tuệ Chân Tuệ Minh đầy một cánh, bàn tay kia giữ lại cánh cửa của bọn Nhất Không đang đóng.

Bàn tay này to như chiếc quạt lá bồ, sau khi giữ lại đại môn, ba người Nhất Không hợp lực hoàn toàn không có cách nào đấy nồi.

Bàn tay to tướng kia lại kéo ra phía ngoài một cái, lập tức cửa sắt bị mở rộng ra, bọn Nhất Không cũng bị kéo theo lảo đảo.

Bọn họ nhìn ra bên ngoài, càng thêm khiếp sợ, trước mắt bọn họ là một đại hán thân cao có hơn hai thước.

Theo như Hoắc Nguyên Chân ước lượng, thân thể đại hán này cao cũng tương đương Diêu Minh (cầu thủ bóng rổ Trung Quốc từng chơi cho giải NBA của Mỹ, cao m), hơn nữa thể trạng còn hơn xa Diệu Minh, thân thể cực kỳ cường tráng, mặc một bộ y phục da thú màu đen khảm vai, bắp thịt cánh tay lộ ra ngoài nổi vồng lên, nhìn qua cũng biết ẩn chứa lực lượng khổng lồ.

Con hổ này là của người khổng lồ này sao?

Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến điểm này, trở nên bình tĩnh lại. Nếu ô như con hổ này là sủng vật của người ta, vậy thì rất dễ dàng, không có chủ nhân ra lệnh con hổ sẽ không đả thương người, đối phó một người có thể nói đạo lý phải tốt hơn con hổ rất nhiều.

- Không biết chạng vạng tối tới Thiếu Lâm ta là có chuyện gì?

Hoắc Nguyên Chân không nói gì, mà là ra hiệu cho Nhất Không hỏi.

Đại hán không trả lời.

Truyện Chữ Hay