Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Mộc Miên
Chương : Chớ nên chém trật!
- Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt!
Ai nấy đều là người hành sự dứt khoát mau lẹ, lập tức Triệu Vô Cực gọi Hoàng Phi Hồng ra, mấy người ký kết giấy vay mượn tại chỗ, Tiền Đức Lộc làm trung gian đứng ra bảo đảm, Triệu Vô Cực cho Hoắc Nguyên Chân mượn năm vạn lượng bạc dùng cho xây dựng tự viện, ngày sau Thiếu Lâm có thu lợi sẽ trả lại.
- Rất nhanh đã ký xong hợp đồng, Triệu Vô Cực lấy ra năm vạn lượng ngân phiếu giao cho Hoắc Nguyên Chân.
Chuyện đến nước này, mục đích Hoắc Nguyên Chân coi như là đạt thành. Có năm vạn lượng này, xây dựng Thiếu Lâm đã không còn là vấn đề, kể cả sửa đường núi, lát nền tự viện cùng xây dựng tường rào vậy là đủ rồi.
Đã đạt được mục đích, Nguyên Chân cũng không ở lại lâu, bèn cáo từ Triệu Vô Cực.
Nhưng sắc trời đã tối, Triệu Vô Cực giữ lại Hoắc Nguyên Chân ở lại một đêm, sáng sớm hôm sau cho Hoàng Phi Hồng đánh xe đưa Hoắc Nguyên Chân trở về núi.
Trở lại chân núi Thiếu Thất, Hoàng Phi Hồng còn có vẻ lưu luyến không muốn rời xa, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, nếu như sau này ta có thời gian, sẽ tới nghe ngài kể chuyện.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Có thể, Phi Hồng, ngươi không chỉ có thể tới nghe ta kể chuyện, ngươi còn có thể tới Thiếu Lâm tập võ.
- Tập võ!
Ánh mắt Hoàng Phi Hồng sáng lên, nhưng lại nghi ngờ nói:
- Dường như Thiếu Lâm các vị không có bao nhiêu hòa thượng, chẳng lẽ có người biết võ công sao?
Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh bốn phía, thấy ven đường có một khối đá xanh to bằng hai cái bát lớn đang nằm đó, bèn chạy tới dựng lên. Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Phi Hồng, lấy đầu húc vào một cái.
- ----
Công việc xây dựng Thiếu Lâm tự được tiến hành vô cùng nhanh chóng. Theo từng mớ bạc lớn mà Hoắc Nguyên Chân vung ra, mấy trăm thợ công tác nhiệt tình như lửa, sơn đạo, nền đất, tường rào đều đang nhanh chóng hình thành.
Bốn hòa thượng dưới tay hắn ai nấy cũng đều bận rộn. Kể từ sau khi Tuệ Chân cùng Tuệ Minh tới đây, Nhất Không chợt trở nên siêng năng nhanh nhẹn, chủ động trợ giúp Hoắc Nguyên Chân coi sóc đốc thúc công việc xây dựng, thậm chí còn chủ động chạy đi mua các thứ lặt vặt.
Mà Tuệ Chân cùng Tuệ Minh cũng không ngu, biết Nhất Không muốn cạnh tranh cùng hai người mình, cũng chủ động làm chuyện nọ chuyện kia, làm cho trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân lại hóa thành một người rảnh rỗi.
Bất quá điều này cũng hợp tâm ý Hoắc Nguyên Chân, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện coi sóc công trình, hắn còn có chuyện phải làm.
Tu luyện Đồng Tử Công.
Đây là tâm bệnh của Hoắc Nguyên Chấn, Đồng Tử Công là hắn từng học qua, không giống như võ công quay được trong Hệ Thống, vừa học đã biết, môn này phải tu luyện từ từ.
Cũng phải nói thiên phú tập võ của Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ tầm thường, so với Nhất Tình yêu võ như mạng vẫn còn kém xa, nhưng lại khá hơn Nhất Không một chút.
Tư chất như vậy tu luyện nội công tự nhiên tiến triển chậm chạp, nếu không cũng sẽ không học hơn mười năm mà chỉ vừa mới cảm được khí.
Trong khoảng thời gian này, Hoắc Nguyên Chấn trừ kể chuyện Tây Du ký ra, thời gian còn lại căn bản đều dùng luyện tập Đồng Tử Công.
Hai mươi ngày trôi qua.
Hôm ấy từ chân núi kéo lên tới mấy ngàn người, đều là tới nghe Tây Du ký. Hoắc Nguyên Chân kể lâu như vậy, Tây Du ký cũng đã đến đoạn Nữ Nhi quốc.
Đoạn này có thể nói là tình tiết đặc sắc bên trong Tây Du ký, Đường Tăng có chút động tâm đối với Quốc vương Nữ Nhi quốc, cũng là lần động tâm duy nhất của Đường Tăng trong Tây Du ký.
Trải qua Hoắc Nguyên Chấn thêm dầu thêm mỡ, tình tiết đoạn này cũng đạt tới đỉnh cao tài nghệ, tự nhiên có thể hấp dẫn thật nhiều người đến nghe.
Thậm chí có một số thợ cũng kéo tới nghe một đoạn.
Ngồi xếp bằng trên bàn, nhìn đoàn người qua lại nườm nượp bên trong đại viện Thiếu Lâm tự vốn đã có đường nét ban đầu, trong lòng Hoắc Nguyên Chân vô cùng vui vẻ.
Hôm nay Hoàng Phi Hồng cũng tới, hơn nữa ngồi ở trước mặt, tỏ vẻ hết sức sùng bái nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân.
Sau khi Hoàng Phi Hồng nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân dùng đầu húc vỡ tang đá hôm trước, sùng bái Hoắc Nguyên Chân hết mực. Sau đó gần như ngày ngày chạy tới nơi này, năn nỉ Hoắc Nguyên Chân dạy võ công cho y.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân một mực không đáp ứng, nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ biết Thiết Đầu công ra, hắn không còn biết môn võ công nào khác. Đừng nói dạy Hoàng Phi Hồng, cho dù là động thủ cùng Hoàng Phi Hồng, có lẽ chỉ cần vài đường quyền cước sẽ bị y đánh cho ngã lăn ra.
Cho nên Hoắc Nguyên Chấn chỉ có thể giữ vững dáng vẻ cao thâm khó lường, làm cho Hoàng Phi Hồng hết sức thèm muốn. Hiện tại đã sắp tới một tháng kể từ sau lần quay Hệ Thống tháng trước, lần hôm Đoan Ngọ là thưởng thêm. Ngày mai đã có thể quay nữa, nếu như lúc ấy có thể quay trúng một môn công phu, sẽ dạy cho Hoàng Phi Hồng cũng không muộn.
Hoắc Nguyên Chân hắng giọng một cái, kể tiếp:
- Lại nói Quốc vương Nữ Nhi quốc gia vừa ca múa vừa dần dần cởi xiêm y, lộ ra...
Rất nhiều người bên dưới chảy nước dãi ròng ròng, đang háo hức chờ nghe xem rốt cục lộ ra cái quái gì.
Đang lúc ấy, đột nhiên phía sau đám người xôn xao một trận.
Hoắc Nguyên Chân cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mười mấy đại hán áo xanh từ chân núi đi lên.
Những người này ai nấy thân thể cường tráng, hơn nữa trong tay còn cầm vũ khí, có kẻ cầm cương đao, có kẻ cầm côn gỗ, còn có người cầm hồng anh thương.
Bất quá những vũ khí này đều không phải là tinh xảo, hơn nữa y phục mà những người này mặc cũng chỉ bình thường, nhìn qua đã biết không phải là người chốn công môn, hơn nữa cũng không phải là nhân sĩ giang hồ.
Hoắc Nguyên Chân vẫn có thể nhìn ra được, người có bản lĩnh chân chính trên giang hồ tuyệt đối không phải là bộ dáng này.
Không phải là người giang hồ, không phải là người của quan phủ, như vậy chỉ có một khả năng, côn đồ.
Quả nhiên một đại hán dẫn đầu trong đó nghênh ngang đi tới trước mặt đám người, nhìn chung quanh một chút, chợt đạp một thanh niên đang ngồi ghế mà mình mang theo từ nhà tới, khiến cho người này ngã lăn lông lốc.
- Cút ngay, để cho đại gia ngồi một lúc.
Người tuổi trẻ bị một cước, căm phẫn bất bình, nhưng cũng không dám nói gì.
- Con bà nó, đường núi này quả thật là không dễ đi chút nào...
Tên đại hán kia hết sức cường tráng, để lộ ra phần bụng béo phì đầy lông lá, dùng tay áo lau mồ hôi trên ót, sau đó nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân ngồi trên bàn kể chuyện cổ tích.
- Này, hòa thượng kia nghe cho kỹ, nơi này là địa giới Đăng Phong huyện.
- Ngưu gia chúng ta nói hết thảy mối làm ăn mua bán kiếm tiền ở Đăng Phong huyện đều phải nộp phí dụng. Người kể chuyện ở nơi này kiếm tiền phải không, có lẽ cũng thu được vài trăm lượng, chúng ta thấy ngươi là hòa thượng cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể nộp tiền.
- Nhưng ngươi lại không biết tự giác làm cho các đại gia đây không thể không đi một chuyến. Như vậy không thể nào chấp nhận được, ngươi còn phải nộp thêm phí khổ cực cho các đại gia đây.
Nghe thấy tên Ngưu gia, rất nhiều dân chúng bên cạnh lộ ra vẻ sợ hãi trên mặt.
Hoắc Nguyên Chân cũng không thể tiếp tục ngồi trên bàn nữa, lập tức nhảy xuống, sau đó vẫy vẫy tay với Hoàng Phi Hồng. Hoàng Phi Hồng chạy tới, Hoắc Nguyên Chân hỏi:
- Phi Hồng, Ngưu gia mà y nói là ai? Những người này làm gì vậy?
Hoàng Phi Hồng quay đầu lại nhìn những người đó một cái, trong mắt lộ ra thần sắc khinh bỉ, sau đó nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Phương trượng, Ngưu gia gì chứ, bất quá chính là một giáo đầu võ quán, đại danh là Ngưu Nhị, cũng là người Đăng Phong huyện, là em vợ Trần Định, võ công cũng chỉ tầm thường, lúc trước còn dạy qua ta mấy chiều. Người này chính là một tên vô lại, Đăng Phong huyện không ai không hận y, những tên này đều là đệ tử võ quán y, thật ra cũng toàn là côn đồ lưu manh, đi theo y tác quái, làm ra chuyện xấu không ít.
- Thì ra là như vậy, ta hiểu rồi... Những người này, ngươi nắm chắc đối phó được mấy tên?
Hoắc Nguyên Chân biết Hoàng Phi Hồng biết võ nghệ, vì muốn lạy hắn làm sư, Hoàng Phi Hồng còn cố ý biểu diễn cho hắn xem qua.
So với những kẻ chỉ biết quyền cước võ vẻ bề ngoài ở kiếp trước, công phu Hoàng Phi Hồng quả thật khá hơn rất nhiều, Hoắc Nguyên Chân biết mình còn xa không phải là đối thủ, cho nên mới hỏi câu này.
Hoàng Phi Hồng cũng không biết Hoắc Nguyên Chân không biết võ công, còn ở tưởng rằng Hoắc Nguyên Chân muốn khảo nghiệm mình bèn cắn môi một cái, kiên quyết nói:
- Nếu như là Ngưu Nhị, ta không phải là đối thủ, nhưng ta không sợ những người này, đơn đả độc đấu chúng đều không phải đối thủ của ta. Nhưng hiện tại bọn chúng đông người như vậy, tối đa ta cũng chỉ có thể đối phó ba... Có thể đối phó năm tên.
Nghe lời của Hoàng Phi Hồng, Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu, đã hiểu, Hoàng Phi Hồng đối phó ba tên chưa chắc đã thắng, đối phó năm tên chắc chắn sẽ thua.
Vốn là chuyện ngày hôm nay chỉ cần đưa tiền là có thể êm đẹp, nhưng Hoắc Nguyên Chân ngàn vạn lần sẽ không đưa tiền.
Khoan nói đến tính keo kiệt của hắn, nếu như hôm nay bị côn đồ lưu manh bắt nộp phí bảo hộ, vậy sau này làm sao có thể lấy danh nghĩa dạy võ chiêu thu đệ tử?
Cẩn thận đếm một lượt, những tên lưu manh này có tổng cộng mười hai tên, trong đó Hoàng Phi Hồng có thể đối phó ba tên, võ công Nhất Tịnh cao hơn Hoàng Phi Hồng một chút, suy đoán có thể đối phó năm tên. Còn có ba người Nhất Không, Tuệ Chân cùng Tuệ Minh, ba người này đều có một ít bản lĩnh, chẳng qua là không cao, một người đối phó một tên không thành vấn đề, như vậy còn lại hai tên.
Tính đi tính lại vẫn còn một tên không ai đối phó, nói không chừng sẽ trút lên đầu mình.
Nhưng hôm nay bất kể như thế nào cũng không thể để cho đối phương ức hiếp như vậy được... Trong lòng Hoắc Nguyên Chân đã quyết, quay đầu lại gọi một tiếng, bốn hòa thượng và Hoàng Phi Hồng đã tới phía sau hắn.
Nhìn về phía đại hán đối diện, hắn chắp tay nói:
- A Di Đà Phật, vị thí chủ này, tửu sắc tài khí chính là mầm tai họa, bần tăng khuyên người một câu, hãy lo hành thiện, chuyện ác chớ làm, cái nhân hôm nay là do gieo quả từ trước. Những gì các ngươi làm hôm nay e rằng ngày sau sẽ gặp phải khổ sở địa ngục luân hồi. Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ, hãy nghe theo lời bần tăng bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Mau mau ném vũ khí của các ngươi xuống, đến trước mặt Phật sám hối, sau đó mau xuống núi đi đi, tránh cho báo ứng sẽ tới...
- Đủ rồi!
Tên đại hán kia giận quát một tiếng, chợt đứng lên, tay chỉ thẳng vào mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Con lừa trọc ngươi dài dòng cái gì, nói một câu dứt khoát có đưa tiền hay không?
- Đưa thì sao, không đưa thì sao?
- Nếu như đưa tiền chúng ta sẽ rời đi, nếu như không đưa... Hắc hắc, hôm nay sẽ phá hủy ngôi miếu đổ nát của ngươi!
Trong tay đại hán vung vẩy một thanh cương đao, đây cũng là thanh cường đạo duy nhất trong đám côn đồ này.
Hoắc Nguyên Chân cũng cười:
- Đúng là khốn kiếp, lại dám uy hiếp bản phương trượng, thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa người lại vào, các huynh đệ, lên cho ta!
Bên cạnh Nhất Không nhỏ giọng nói:
- Phương trượng, chúng ta là người xuất gia, chú trọng từ bi đại lượng, động đao động thương sợ rằng...
- Sợ cái rắm, nếu còn sợ nữa bọn chúng sẽ phá chùa, lên!
Nhất Tịnh cùng Hoàng Phi Hồng đã sớm không kiềm chế được, hơn nữa Hoàng Phi Hồng đã sớm gai mắt những người này, chẳng qua là ngại thế đơn lực bạc, bây giờ đã có mấy hòa thượng làm trợ thủ cho nên y xông lên trước tiên.
Nhất Tịnh cũng là như thế, thân là Thiếu Lâm đệ nhất cao thủ tự nhiên cũng có ngạo khí, làm sao cho phép mấy tên côn đồ uy hiếp như vậy, nghe Hoắc Nguyên Chân lên tiếng cũng lập tức xông lên.
Những tên lưu manh kia không nghĩ tới các hòa thượng lại dám động thủ, hốt hoảng tiến lên nghênh đón, vừa đối mặt bất ngờ bị Hoàng Phi Hồng cùng Nhất Tịnh đánh ngã hai tên.
Thấy tất cả đều động thủ, ba người Nhất Không cũng nhắm mắt xông lên, bất quá bọn họ cũng tự biết sức mình, mỗi người chọn một đối thủ, không dám tham công.
Dân chúng xung quanh vừa thấy động thủ, hốt hoảng nhanh chóng thối lui ra xa, chừa ra một khoảng đất trống.
Mọi người đã bắt đầu đánh nhau, cuối cùng chỉ còn lại mình Hoắc Nguyên Chân và đại hán đối diện.
Tính toán ngàn vạn lần không ngờ rằng lại có kết quả như thế, đại hán nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhìn sang Hoắc Nguyên Chân.
Y biết Hoàng Phi Hồng không phải là đối thủ của mình, mấy hòa thượng kia ai cũng có công phu, thu thập cũng không dễ. Hơn nữa xem ra Hoắc Nguyên Chân mới là người cầm đầu, đánh giặc phải bắt tướng trước, đại hán bèn cầm cương đạo xông về phía hòa thượng lắm mồm này.
Con bà nó, kẻ võ công cao nhất lại tìm tới ta..
Hoắc Nguyên Chân kêu khổ trong lòng, nhưng chân lại không dám động mảy may. Chuyện mình mình biết, một khi đánh vận động chiến với người ta, chút bản lãnh của mình coi như vô ích, còn không bằng ỷ vào Thiết Đầu công ở nguyên chỗ này đánh cuộc một lần.
Bởi vì nếu như đối phương bất động, như vậy đạo đầu tiên của người cầm đao gần như sẽ bổ xuống đầu, dù sao chém đầu cũng có lực sát thương lớn nhất.
Nếu như chém vào những địa phương khác, Hoắc Nguyên Chân sẽ xong đời, cho nên hắn chỉ có thể không ngừng nói thầm trong lòng:
“Đến đây đi! Đến đây đi! Chém đầu của ta đi, xem cho kỹ, đầu ta trọc lóc thật lớn, nổi bật vô cùng, tiểu tử ngươi ngàn vạn lần chớ nên chém trật!”
Đại hán kia thấy Hoắc Nguyên Chân không tránh không né, thầm nghĩ con lừa trọc muốn chết, nhưng y chỉ là một tên lưu manh, còn không có can đảm giết người chân chính, có lòng đưa đao lệch sang bên nhưng lại sợ mất mặt. Trong lúc vô tình lực đạo chậm lại, suy nghĩ chẳng qua là chém một đạo nhẹ nhàng, khiến cho đầu trọc của hòa thượng này có một vết thương chảy ra chút máu là được, dù sao đao này của mình cũng không quá sắc bén.
Lực đạo đã nhẹ hơn rất nhiều, nhưng một đao kia vẫn chém đúng vào đầu Hoắc Nguyên Chấn.
Mấy người đang đánh nhau nhìn thấy cảnh này lập tức dừng tay lại. Đám côn đồ kia có vẻ hơi sợ hãi, thầm nghĩ sắp sửa xảy ra án mạng.