Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Mộc Miên
Chương : Hồng hạnh chi đầu Xuân ý náo
Thật ra thì Lợi Huyền tới nơi này cũng là vì vay mượn mà tới, nếu không giang hồ nhân sĩ chắc là sẽ không tiếp xúc cùng thư sinh như Triệu chưởng quỹ. Nghĩ tới thiệt hơn trong chuyện này, cân nhắc một hồi, lại nhìn sang Triệu chưởng quỹ một cái, quả nhiên thấy Triệu chưởng quỹ lộ vẻ không vui, Lợi Huyền không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm này.
Trong lòng tính toán ngày sau nhất định phải dạy dỗ Hoắc Nguyên Chân một phen, nhưng vẫn không cam lòng, Lợi Huyền lại nêu lên vấn đề khác:
- Tốt lắm, nếu ở bên trong tiền trang Triệu chưởng quỹ cũng không thuận tiện, vậy thì để ngày khác. Bất quá Nhất Giới phương trượng mới vừa nói Phật pháp võ công đều không thua những môn phái khác, Phật pháp cũng là trong sách vở mà ra, Triệu chưởng quỹ cũng là một người đọc sách, vậy chúng ta tỷ thí công phu sách vở một phen có được chăng?
Hoắc Nguyên Chân đảo tròn mắt mấy vòng:
- So bản lãnh sách vở đương nhiên có thể, nhưng nếu như chúng ta thảo luận Phật pháp, e rằng bọn Triệu chưởng quỹ cũng không có hứng thú gì.
- Không so Phật pháp, Triệu chưởng quỹ là người đọc sách, thi từ tinh thông, vị Trần Đình Trần đại hiệp này cũng có mỹ danh Phong Lưu Hiệp, cũng rất có nghiên cứu đối với thi từ, chúng ta hãy tỷ thí một chút thi từ có được chăng?
Thấy Trần Định cùng Triệu chưởng quỹ tựa hồ cũng có hứng thú, Hoắc Nguyên Chân trong lòng thầm thoải mái, chỉ sợ chúng ta tỷ thí Phật pháp mà thôi. Mặc dù ta là phương trượng Thiếu Lâm, nhưng quả thật không có hứng thú lắm đối với Phật pháp, về phần thi từ, ta đây tốt nghiệp đại học chính quy, còn sợ đám người biết võ về vài chữ nửa mùa như các ngươi sao?
Trăng sáng lên cao, gió mát hiu hiu, hương hoa tràn ngập bên trong viện.
Vài đĩa thức ăn phối hợp một bầu Nữ Nhi Hồng lâu năm, uống vài chén trong hoàn cảnh này quả thật là hưởng thụ thích thú trong đời.
Trừ rượu ra, còn có một bình trà xanh, là đặc biệt chuẩn bị vì Lợi Huyền hòa thượng cùng Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân bóp mũi ăn một chút thức ăn giống như đậu phộng, hai chén trà xanh, cố nén không nhìn tới những thức ăn mặn kia.
Lúc này Triệu chưởng quỹ chợt đứng lên.
Triệu chưởng quỹ đại danh Triệu Vô Cực, là một tú tài sa cơ, nhưng bản thân quả thật có mấy phần tài văn chương thi phú, không thể thi đỗ công danh chính là tiếc nuối lớn nhất trong đời.
- Chư vị, mọi người đều là người có tài học, hôm nay gặp gỡ ở chỗ Triệu mỗ, chúng ta hãy so tài nho nhỏ một phen, mỗi người làm một bài thơ để trợ tửu hứng, không biết mọi người nghĩ như thế nào?
Lợi Huyền hòa thượng lớn tiếng khen hay, nhưng lại chợt nói:
- Làm thơ trợ hứng dĩ nhiên không tệ, bất quá mọi việc phải có đánh cuộc, nếu không thơ này không làm cũng được.
Bên kia Thiết Phiến Tiên Phong Lưu Hiệp Trần Định hỏi:
- Không biết Lợi Huyền Đại sư nói đánh cuộc là cái gì?
- Đánh cuộc đương nhiên phải là thứ đáng quan tâm. Bần tăng đề nghị, nếu như làm thơ được chư vị công nhận, như vậy xin Triệu chưởng quỹ mau sớm giải quyết vấn đề bần tăng đề xuất vay mượn ba vạn lượng bạc, chẳng biết có được không?
Triệu Vô Cực mỉm cười gật đầu:
- Chỉ cần thi từ Lợi Huyền Đại sứ quá quan, lại có bảo đảm thích hợp, vay mượn không thành vấn đề.
Hoắc Nguyên Chân ở bên cạnh lạnh lùng bàng quan, biết sợ rằng mấy người này đã sớm thương nghị xong vấn đề vay mượn, lúc này hẳn là cố ý diễn trò cho mình xem.
Trần Định cười ha hả một tiếng:
- Vậy cũng tại hạ đánh cuộc chuyện này, hai vạn năm ngàn lượng, Triệu chưởng quỹ suy tính một chút đi.
Triệu Vô Cực gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Không biết ý Nhất Giới phương trượng thế nào? Hoắc Nguyên Chân niệm một câu Phật hiệu:
- Bần tăng cũng nghĩ như vậy, nếu như thi từ bần tăng có thể lọt tai, xin Triệu chưởng quỹ giải quyết cho bần tăng vay năm vạn lượng bạc trắng.
- Vậy phải xem phương trượng có được bản lãnh này không.
Triệu Vô Cực nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái, ánh mắt có vẻ khinh miệt, dù sao với tuổi Hoắc Nguyên Chân quả thật không thể làm cho người tin phục.
- Bất quá nếu như chư vị thua thì sao?
Triệu Vô Cực lại nói lên một vấn đề khác.
Trần Định suy nghĩ một chút:
- Nếu như thi từ tại hạ không được, sẽ tự phạt một cân rượu.
Triệu Vô Cực cười nói:
- Như vậy không ổn, nếu là Lợi Huyền Đại sư cùng Nhất Giới phương trượng phạt rượu còn chấp nhận được. Dù sao bọn họ là người xuất gia, không uống rượu, phạt rượu mới là trừng phạt rất lớn, phạt rượu ngươi không phải là tiện nghi cho ngươi sao?
Nghe được Triệu Vô Cực nói như thế, bên kia Tiền Đức Lộc mặt liền biến sắc, dù sao Hoắc Nguyên Chân là khách nhận mình dẫn tới, nếu như bị phạt rượu ở chỗ này, phá đi giới luật Phật môn, mình cũng có chút khó xử.
Y đang định lên tiếng nói, Lợi Huyền bên kia đột nhiên nói:
- Cứ theo ý Triệu chưởng quỹ, nếu như bần tăng thua, sẽ bị phạt rượu ăn thịt được chăng?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân đã hiểu, mấy người này là cố ý tính toán làm nhục mình đây, chỉ cần mình đồng ý đề nghị này, sợ rằng một hồi sẽ bị phạt uống rượu ăn thịt.
Dù sao người xuất gia ăn chay, rượu thịt đều là không thể dính. Theo như tính toán của bọn họ, nếu như mình thua cuộc e rằng sẽ rời đi ngay tức khắc, thà rằng không vay mượn được cũng không uống rượu ăn thịt.
Những Hoắc Nguyên Chấn chỉ cười thầm trong lòng, chỉ bằng vào bọn người các ngươi cũng muốn thiết kế hãm hại bần tăng, đừng nói bần tăng không thể thua, cho dù là thua thật cũng căn bản không sợ nhậu nhẹt bị trừng phạt. Đi tới thế giới này lâu như vậy, mồm miệng cũng đã trở nên nhạt thếch, vừa khéo mượn cơ hội này dành chánh ngôn thuận đổi món đồ thèm.
Đến lúc đó cho dù lan truyền ra ngoài, người ngoài cũng sẽ nói mình và phát triển chùa miếu cam lòng chịu nhục, cũng là danh tiếng tốt.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có thể ngẫm lại, trong hoàn cảnh hôm nay quả thật là không thể thất bại.
Hắn bèn gật đầu nói:
- Nếu Lợi Huyền Đại sư đã có can đảm như vậy, bần tăng cũng không thể chịu tụt hậu. Cũng được, rượu thịt xuyên qua ruột, Phật ở lại trong lòng, vạn nhất bần tăng thua, hẳn là Phật tổ cũng sẽ thông cảm cho nỗi khổ của bần tăng.
Mấy người còn lại mặt liền biến sắc, không ngờ tới Hoắc Nguyên Chân cũng có can đảm bậc này. Quả thật hành động này không giống như hòa thượng bình thường, đổi lại là hòa thượng bình thường, e rằng vừa nghe tới điều kiện này đã đùng đùng nổi giận.
Rốt cục cũng đã quyết định đánh cuộc xong, Tiền Đức Lộc không tham dự cuộc so tài, trở thành giám khảo, dù sao với thân phận của y trở thành giám khảo là hết a sức công bằng.
Triệu Vô Cực là người đề nghị, bèn đứng lên đầu tiên.
Y nắm trong tay bầu rượu, thong thả chậm bước đi tới dưới tàng một gốc hạnh.
Sau khi uống một hớp rượu, Triệu Vô Cực chậm rãi mở miệng ngâm:
- Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh, hồng hạnh chi đầu xuân ý đáo, phù sinh trường hận hoàn ngu thiếu, khẳng ai thiên kim khinh nhất tiếu. (Giải thích ở đoạn dưới)
- Hay, thật sự là hay.
Trần Định ở bên cạnh lớn tiếng khen hay.
Bên kia Lợi Huyền hòa thượng cũng liên tục gật đầu:
- Thi từ Triệu chưởng quỹ thật là không chê vào đâu được, đầu cành hồng hạnh ý Xuân đến, khí tức mùa Xuân hết sức nồng đậm, khiến cho người ta cảm thấy hết sức mới mẻ.
Tiền Đức Lộc cũng không ngừng khen hay, quả thật Triệu Vô Cực làm thơ vẫn hết sức điệu nghệ.
Chỉ có Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, nghĩ thầm thật là trùng hợp, thơ này tương tự như bài thơ mà kiếp trước mình đã biết. Nếu nói kém cũng quả thật là kém hơn bài kiếp trước một bậc, vừa khéo mình có thể lợi dụng một chút.
Nghe được mọi người khen hay, Triệu Vô Cực hết sức hài lòng, trong lúc còn đang dương dương đắc ý, chợt thấy Hoắc Nguyên Chân mỉm cười không nói, trong lòng nhất thời có hơi không thích, lạnh lùng nói:
- Phương trượng không chịu lên tiếng, chắc là thi từ tại hạ không thể lọt vào tai phương trượng chăng?
Hoắc Nguyên Chấn khoát tay áo một cái:
- Lời ấy sai rồi, thơ Triệu thí chủ thanh tân khác biệt, quả thật bất tục. Chẳng qua là hơi có tỳ vết một chút, nhưng cũng không có gì đáng ngại, tuy rằng không phải là phun châu nhả ngọc, nhưng cũng có thể coi như thơ hay.
- Ủa...
Triệu Vô Cực lập tức tỏ ra hứng thú, trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy xin phương trượng chỉ điểm đôi chút, không biết trong thơ tại hạ còn có chỗ nào tỳ vết?
Bài thơ này Triệu Vô Cực chuẩn bị đã lâu, chỉ chờ hôm nay lấy ra phô trương, tự nhận đã là hoàn mỹ không tỳ vết, bây giờ Hoắc Nguyên Chân nói còn có tỳ vết, tự nhiên trong lòng không phục, mặc dù ngoài miệng nói thính giáo nhưng trong lòng đã định chủ ý. Chỉ cần Hoắc Nguyên Chân không nói ra được, hoặc nói không đúng, nhất định sẽ cười nhạo hắn một trận.
Bên kia Trần Định cùng Lợi Huyền cũng nhìn Hoắc Nguyên Chấn, chuẩn bị xem Hoắc Nguyên Chân bêu xấu.
Hoắc Nguyên Chân không vội, chậm rãi uống một lớp trà xanh, tư thế thong thả, động tác chậm chạp, làm cho mấy lão giang hồ kia có vẻ nôn nóng không nhịn được, lúc này mới chịu nói:
- Triệu thí chủ, câu “hồng hạnh chi đầu xuân ý đáo (đầu cành hồng hạnh ý Xuân đến), không biết có thể thay đổi một chút hay không?
- Thay đổi như thế nào, bây giờ chính là mùa Xuân, hơn nữa hoa hồng hạnh nở, chẳng lẽ câu này còn có nào sai?
Không đợi Triệu Vô Cực lên tiếng nói, Lợi Huyền đã tranh trước đáp lời. Cùng là oan gia, hai chùa cùng tồn tại trên núi Thiếu Thất, hơn nữa cùng nhau chạy đến nơi đây vay mượn, dĩ nhiên là y nhìn Hoắc Nguyên Chân cảm thấy gai mắt.
- Cũng đơn giản, bần tăng cho là nên đổi thành hồng hạnh chi đầu xuân ý náo” (đầu cành hồng hạnh ý Xuân reo), phải chăng là hay hơn một chút?
Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo!
Mấy người trong nháy mắt yên lặng như tờ, đang nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Rất nhanh, trên mặt Triệu Vô Cực hiện ra vẻ lúng túng, ngoài ra còn pha lẫn chút hưng phấn.
Bên kia Tiền Đức Lộc lên tiếng trước nhất:
- Hay! Thật là hay quá! Phương trượng, người thay đổi chỉ một chữ này, lại khiến cho cảnh giới của cả bài thơ gia tăng không chỉ một bậc. Xuân ý náo... Tuyệt, tuyệt diệu, chữ náo” này đã phơi bày đến cảnh giới tận cùng ngày sau ắt bài thơ này sẽ trở thành thiên cổ giai cú.
(Đây là bài Ngọc Lâu Xuân của tác giả Tống Kỳ đời Tống:
Đông thành tiệm giác phong quang hảo,
Hộc trứu ba văn nghinh khách trạo,
Lục dương yên ngoại hiểu hàn khinh,
Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo.
Phù sinh trường hận hoan du thiếu,
Khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu,
Vị quân trì tửu khuyến tà dương,
Thả hướng hoa gian lưu vãn chiếu.
Dịch thơ: Nguyễn Phước Hậu
Đông thanh quang cảnh đẹp dần theo
Sóng nước lăn tăn đón khách chèo
Liều lạnh rủ mành sương sớm phủ
Đầu cành hồng hạnh ý Xuân reo.
Người đời giận mãi ít đùa vui
Lại tiếc vàng thoi chuộc tiếng cười.
Dâng rượu cùng anh khuyên giọt nắng
Luyến hoa tia nắng cuối cùng soi.)
Bên kia rốt cục Trần Định cũng không nhịn được thở dài nói:
- Quả thật, thay đổi một chữ này diệu tuyệt giống như họa long điểm nhãn, Nhất Giới phương trượng, tại hạ bội phục.
Hai người trước sau đã lên tiếng nói, Triệu Vô Cực cũng lên tiếng:
- Đa tạ phương trượng chỉ điểm, Triệu mỗ thọ giáo.
Sau khi nói xong, Triệu Vô Cực bưng một chén rượu lên mời Hoắc Nguyên Chân, sau đó uống một hơi cạn sạch, tỏ vẻ cảm tạ.
Chỉ có Lợi Huyền có chút không phục, nhưng Hoắc Nguyên Chân thay đổi quả thật đặc sắc, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể tỏ ra chua ngoa nói:
- Đồi một chữ cũng không phải là bản lĩnh gì lớn, có thể làm ra thơ hoàn chỉnh mới thật sự là có tài học.
Sau khi nói xong, Lợi Huyền nhìn về phía Trần Định:
- Trần đại hiệp, tới phiên ngươi.
Không nghĩ tới Trần Định khoát tay áo một cái:
- Thôi, vốn ta cũng có một câu, nhưng Triệu chưởng quỹ thi từ tuyệt cao, lại thêm Nhất Giới phương trượng thay đổi đã thành giai cú, tại hạ nhận thua.
Lợi Huyền không nghĩ tới Trần Đình trực tiếp nhận thua, trong lòng không vui, nhưng cũng không có biện pháp gì khác, chỉ có nhắm mắt đứng lên nói với Hoắc Nguyên Chấn:
- Nhất Giới phương trượng, Trần đại hiệp đã giấu nghề, cũng chỉ còn lại hai ta, là người trước hay ta trước?
- Xin mời Lợi Huyền Đại sư.
- Được, chúng ta là người xuất gia, mặc dù cũng biết thơ chốn hồng trần nhưng dù sao cũng không phù hợp thân phận chúng ta, bần tăng đề nghị, chúng ta làm thơ nên có liên quan cùng nhà Phật, không biết ý phương trượng như thế nào?
- Tự nhiên như vậy.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đồng ý, Lợi Huyền tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, trước thấy Hoắc Nguyên Chân thay đổi thơ Triệu Vô Cực, tựa hồ rất có công lực, trong lòng y quả thật không nắm chắc. Tăng thêm một hạn chế như vậy, hắn là trong thời gian ngắn Hoắc Nguyên Chân không thể nào nghĩ ra thì có gì quá hay, lần này phần thắng của mình sẽ gia tăng rất nhiều.
Lợi Huyền tràn đầy tự tin đứng lên, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người sửa sang lại tăng bào màu xám một chút, sau đó lớn tiếng ngâm nga:
- Đầu ấp quân dự chủng vị nha, liễm hình hoàn táng phục thiên xa, Thiên hành để sự vô soa trạch, thiên nhập trường trai lễ Phật gia.
(Đây là bài Vĩnh Phong Dịch Lệ Sự Phật Nhân Đa Tử của Trần Phổ đời Tống.
Dịch nghĩa:
Chuyện độc chương Vĩnh Phong làm nhiều người chết
Đất nhỏ (như cái đấu) (đến nỗi) giống của ta trồng chưa mọc được
(Nhưng) Lật lại có thể chôn được cả nghìn xe
Dưới vòm trời này không có chuyện gì là đúng hay sai cả
(Khác hay chăng là do) tất cả gộp lại chỉ ở lòng thành tín ngưỡng
Tạm dịch thơ cóc:
Đất nhỏ tuy trồng chả được chi
Nhưng nay chôn được cả nghìn xe
Thế gian nào có điều khác biệt
Chung quy cũng chỉ tấc lòng thành.)
Sau khi đọc xong bốn câu bảy chữ, y tỏ ra dương dương đắc ý nhìn về phía mấy người.
Tiền Đức Lộc đưa tay vuốt râu, khẽ gật đầu:
- Ừm, không tệ, không tệ, hữu tình hữu cảnh, thân lâm kỳ cảnh, quả thật không tệ.
Trần Định cùng Triệu Vô Cực bên cạnh cũng không ngừng gật đầu khen hay.
Hoắc Nguyên Chân lại lạnh lùng bàng quan, bài thơ này cũng được, nhưng tuyệt đối không thể coi là tuyệt cú. Tiền Đức Lộc phê bình chỉ là không tệ, mà biểu hiện Trần Định cùng Triệu Vô Cực hơi có vẻ gượng ép.
Bất quá hai người này cũng không phải là hoàn toàn khoác lác tới trời, ít nhiều gì cũng có chút tự trọng.
Điều này cũng làm cho trong lòng Hoắc Nguyên Chấn yên tâm một chút, chỉ cần mình làm thơ vượt qua Lợi Huyền rõ ràng, như vậy hắn là hai người Trần Định cùng Triệu Vô Cực cũng sẽ không quá thiên vị.
Lợi Huyền làm xong thơ, tự mình cảm thấy hay quá bèn nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân với ánh mắt khiêu khích.
Chuyện này cũng khó trách cùng là nhân sĩ giang hồ, có mấy ai biết rõ thi từ, cầm đao chắc chắn là dễ hơn cầm bút một ít. Nếu không phải là hôm nay vì lấy lòng tú tài Triệu Vô Cực này, Lợi Huyền cũng sẽ không khổ cực làm thơ. Theo y thấy mặc dù mới vừa rồi phương trượng trẻ tuổi Hoắc Nguyên Chân này chỉ điểm
Triệu Vô Cực một câu, nhưng dù sao tuổi quá nhỏ, hắn cũng là ngẫu nhiên mà được, không thể nào có chân tài thực học chân chính.
Huống chi mình hạn định bên trong thi từ nhất định phải có nhà Phật, phần mình đã nghĩ xong bài thơ này từ trước. Mà Hoắc Nguyên Chân lâm thời làm thơ, có khả năng rất lớn sẽ không làm được.