Dịch: Nguyễn Hạ LanKhi Phương Trình Vũ thức dậy thì Chu Nhất đang ngồi bên giường, đôi mắt anh không biết đang chăm chú nhìn gì. Cô nghĩ chắc chắn Chu Nhất đang suy nghĩ gì đấy về sáng tác, bèn vén cái chăn không biết đắp lên người mình từ lúc nào rồi đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.
"Cô đi đâu?" Chu Nhất vẫn nhìn cô gái tự lừa mình dối người rời đi này, trong lòng bất giác buồn cười.
Phương Trình Vũ vặn người thành một con tôm, vừa đặt bàn chân trần xuống cuối giường liền bị Chu Nhất gọi lại.
"Tôi phải nấu cơm. Anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh món bánh áp chảo hồi nhỏ bà ngoại tôi làm cho tôi được không?" Phương Trình Vũ nói xong thì nhớ tới bánh rán vàng ruộm liền nuốt nuốt nước miếng, rồi nở một nụ cười nhợt nhạt với Chu Nhất.
Tối qua cả hai đều không ăn cơm.
"Bánh áp chảo là gì?" Giọng nói của Chu Nhất mang theo mệt mỏi.
"Chính là... chính là... anh muốn ăn không? Tôi đi làm cho anh! Anh đợi lát!" Phương Trình Vũ đã nhanh chóng rời khỏi phòng lao thẳng vào bếp.
Chu Nhất đem chiếc gối đầu tối qua Phương Trình Vũ nằm ngủ tới sau lưng mình, điều chỉnh một tư thế đi vào giấc ngủ. Rất mau chóng anh ngửi thấy mùi hương trên tóc của Phương Trình Vũ từng gối lên.
Trong bếp.
Phương Trình Vũ lấy một cái bát rất to, lúc một tay của cô đang chuyển động, đũa trong tay điên cuồng quấy bột mì và trứng gà trộn với nhau. Động tác của cô càng lúc càng nhanh tới khi kêu to một tiếng "Tay bay rồi", tức thì cô khép miệng nghĩ đến Chu Nhất có thể sẽ bị làm ồn, bèn xoay người đóng cửa phòng bếp, tiếp tục động tác 'tay bay' của mình lần nữa cho đến lúc tất cả nguyên liệu thành một khối vàng óng. Cuối cùng trên mặt cô lộ ra nụ cười hài lòng, bắt đầu làm bánh.
Phương Trình Vũ ngửi mùi bánh tỏa ra trên cái khay trong tay mình, bưng tới phòng của Chu Nhất.
"Chu Nhất tôi vừa làm xong đấy, anh nếm thử trước xem! Chu..." Phương Trình Vũ trông thấy giữa một mảng ánh sáng của tấm rèm cửa sổ mở rộng, Chu Nhất đã thiếp đi. "Anh cũng vất vả rồi." Quay người khẽ khàng khép cửa lại, cô bưng khay bánh về phòng bếp tự mình ăn.
Chu Nhất gặp một giấc mơ, giấc mơ rất nhiều năm chưa từng có. Anh mơ thấy mẹ anh mang bánh ngọt tới trường để mừng ngày sinh nhật của anh. Nhưng trong mơ chỉ có mình anh ăn hết cả cái bánh, sau đó Phương Trình Vũ mang bánh của cô ấy tới.
Mãi đến hai giờ chiều, Chu Nhất mới thức giấc. Buổi trưa Phương Trình Vũ đã ăn chiếc bánh làm ban sáng để phần cho anh.
Tròng phòng.
Sau khi thức dậy, Chu Nhất rất tỉnh táo biết mình cần làm gì, anh cầm laptop và gậy chống ra khỏi phòng.
"Phương Trình, cô đến thư phòng đi!" Từ trên cầu thang, anh gọi to rồi đi vào thư phòng.
Phương Trình Vũ nghe thấy tiếng động thì lên tầng ngay. Chu Nhất đã ngồi trên chiếc ghế xoay trong thư phòng đợi cô.
"Tôi... Anh đói không?" Cô hỏi.
Anh lắc đầu hỏi cô: "Nhật ký của cô có ở đây không?"
Cô liền gật đầu: "Tôi đi lấy."
"Không cần, cô ngồi xuống trước đã!" Trong thư phòng, bên kia có một chiếc ghế nhưng không phải ghế gỗ, cô ngồi đối diện với anh.
"Hôm nay cô bắt đầu dùng cuốn sổ ấy viết về chính mình đi. Tôi viết về cô trên máy tính, cô cảm thấy được không?"
Chu Nhất nghiêm túc nhìn cô cho đến khi cô cũng nghiêm túc gật đầu.
"Có ai không, nhà của tôi sao giống nhà ma thế này. Tiểu Phương gì đó ơi, Tiểu Phương ơi!" Là giọng của Dư Lương
Phương Trình Vũ vội vàng ra khỏi thư phòng, miệng kêu to: "Ông chủ! Tôi ở thư phòng! Tôi xuống ngay đây!" Rồi bịch bịch bịch đi xuống cầu thang.
Trong thư phòng, Chu Nhất gõ bàn phím rất nhanh: "Đây là âm thanh thuộc về Phương Trình Vũ! Mưa rơi thật sự!"
Phòng khách, Dư Lương bật tất cả đèn lên, mặt đỏ như Quan Công.
"Tiểu Phương à, lão Chu đâu?" Tiếp đó gã quẳng lại một câu này, chẳng nhìn Phương Trình Vũ mà thẳng đi lên tầng.
"Chu Nhất ở thư phòng ạ!" Cô đáp.
"Tôi biết người anh em của tôi ngoài thư phòng thì chính là phòng ngủ, anh ta còn có thể đi đâu chứ... Đi đâu tôi cũng tìm được."
Tiếng của Dư Lương xa dần, khẽ dần.
Dư Lương mở cửa thư phòng rồi ngồi đối diện Chu Nhất. Chu Nhất gấp laptop lại nom sắc mặt đỏ bừng của Dư Lương, hờ hững hỏi: "Anh đã uống rượu à? Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Tôi không cẩn thận ngủ với một người, không phải đàn ông, là phụ nữ." Dư Lương cực kỳ đau khổ như thể mong muốn ngủ với gã là đàn ông vậy.
Không đợi Chu Nhất lên tiếng, gã lại nói: "Ông biết mà! Cô gái nhỏ ở văn phòng giới thiệu giúp việc của tôi kìa, không phải là cái bánh to! Tôi đã ngủ với Đại Bính!"
Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Dư Lương, Chu Nhất không nhịn nổi cười.
"Này, ông có phải anh em của tôi không hả, phải sao ông còn cười. Nhanh nghĩ cách đi, ôi chao anh trai tôi ơi!"
Rất nhanh, Chu Nhất thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói với Dư Lương: "Anh nên kết hôn thôi. Đã làm khó anh nhiều năm nay."
Dư Lương nghe thấy câu này đột nhiên không hoảng loạn nữa, trong giây lát gã cũng trở nên nghiêm túc: "Ông biết cả rồi. Bố ông không phải... Người đó cũng là tốt cho ông. Ông đừng trách ông ta, trách tôi đây này, xin lỗi, người anh em!"
Chu Nhất im lặng cho đến khi Dư Lương lần nữa mở miệng: "Tôi nhất định phải cưới người ta sao? Tôi không thích cô ấy."
Nghe xong lời này của Dư Lương, sắc mặt của Chu Nhất bỗng quyết liệt: "Vậy anh thích ai. Lẽ nào anh không biết hôn nhân là điều thiêng liêng nhất hả, anh..."
"Được, được! Người anh em, ông đừng tức giận, đừng kích động mà, nhìn tôi này... hít thở sâu, hít thở sâu....tốt. Không phải là ông, làm sao đột nhiên kích động thế chứ, chẳng nhẽ bị kích động gì... Việc ký kết hợp đồng không thành à?"
Chu Nhất chợt nhận ra mình đã mất kiểm soát. Anh thầm nghĩ về điều gì đó trong khoảnh khắc, rồi tự hỏi rốt cuộc mình nghĩ gì nhỉ.
Anh đang nghĩ đến nếu một người phụ nữ khóc, chỉ có người chồng có thể ôm cô ấy, anh đang nghĩ tới đặc quyền của người chồng.
Chu Nhất liền nở nụ cười cay đắng, nhìn Dư Lương tận tình khuyên bảo ngược lại mình, anh mấp máy khóe môi: "Gần đây có lẽ tôi ngủ ít quá. Xin lỗi, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm thì kết hôn với cô gái ấy đi!"
Dư Lương phiền não gãi đầu bảo để gã nghĩ thêm nữa đã.
Chu Nhất biết Dư Lương nhất định sẽ kết hôn với cô gái kia. Anh lại đau khổ nghĩ đến bản thân rất nhanh sẽ còn một thân một mình, có lẽ phải cô độc đến già. Tuy hiện tại anh có người bạn Phương Trình Vũ này, nhưng cô đã kết hôn, bầu bạn với anh đến già sẽ không phải là vợ của một người khác được.
Lại nói về trong nhà của Phương Trình Vũ.
Mấy ngày nay, Trình Phương rảnh rỗi thì xem TV, Phương Thạch Trụ không biết vợ mình nghĩ gì mà toàn xem chương trình coi mắt.
"A Phương ơi, mấy hôm nay bà làm sao thế? Có phải muốn con gái đi coi mắt không? Coi mắt không cần lên truyền hình đâu, bà xem lên truyền hình lộ liễu lắm, vả lại chuyện duyên phận này không thể gấp đâu... Bà nhìn thằng Hoàng Quân đấy, bà quên rồi..."
"Ông già kia, ông bảo nếu đợi duyên phận gì đó của ông tới, Tiểu Vũ nhà chúng ta là gái già rồi ấy. Ông nhẫn tâm nhìn nó sau này đợi chúng ta mất đi, một thân một mình suốt không? Đây gọi là rải đường, rải đường nhá, không nhất thiết phải tìm được người thích hợp trong chương trình truyền hình. Để càng nhiều người biết tiểu Vũ nhà chúng là một cô gái tốt là được rồi. Tôi thấy vẫn dựa vào xem mắt thông thường đi." Dứt lời, Trình Phương cầm lấy tờ giấy ghi lại thông tin liên lạc sau khi chương trình kết thúc.
Phương Thạch Trụ xoay bánh xe lăn tới nhìn trang giấy Trình Phương viết chi chít toàn là số điện thoại, ông thở dài đẩy xe lăn ra cửa phơi nắng.
Chiều nay, Phương Trình Vũ như thường lệ ngồi trong thư phòng với Chu Nhất, hai người viết vài thứ. Giang Nham và Dư Lương tới cùng nhau. Họ đến, tầng dưới không thấy bóng người. Giang Nham hỏi Dư Lương: "Tiểu Phương đâu?" Dư Lương ngồi xuống uống một hớp nước to thong thả đáp: "Chu Nhất dạy Tiểu Phương viết mấy thứ."
"Viết mấy thứ?" Giang Nham hỏi lại với vẻ không thể tin được. Cô ta nhớ ra chuyện ký hợp động lần đó, cô giúp việc này ấy vậy mà biết nói tiếng Anh. Khi đó rất lấy làm lạ, lúc này cô ta càng lấy làm lạ hơn, bèn hỏi Dư Lương: "Tiểu Phương chỉ là một người giúp việc đúng không?"
Dư Lương nhướn mày: "Bằng không cô tưởng cô ấy là ai? Đây cũng may nhờ con mắt tinh tường của tôi nhận ra vàng thật nhé. Tiểu Phương lúc ấy là tôi phỏng vấn đấy. Nghe nhà tôi bảo cô ấy còn học đại học năm hai. Thế nào khen tôi không?"
Giang Nham thầm bảo hèn gì, như vậy cũng được nhận, biết nói tiếng anh. Hiện tại cùng Chu Nhất viết mấy thứ e là giây lát nổi hứng của anh thôi.
"Hôn lễ của anh định vào khi nào?" Giang Nham hỏi Dư Lương.
"Vị kia nhà tôi bảo đầu tháng sau là ngày đẹp vượng với tôi. Hê hê, cô nhóc đĩa hát ấy còn biết nghĩ cho tôi lắm." Dư Lương đắc ý nói.
Giang Nham nghe thấy lại một tin tức kết hôn nữa thì có chút khó chịu liền bảo Dư Lương: "Tôi lên tầng xem sao!"
Trong thư phòng, Phương Trình Vũ cầm quyển sổ màu đen giống học sinh tiểu học làm văn, viết từng dòng từng dòng chữ về bản thân. Cô nhìn những từ bật ra khỏi tâm trí mình, tâm địa thiện lương gì đó, ngốc ngếch đáng yêu, hệt cá chạch đen, chú gà con gày còm, rất không chân thực. Những từ này sao có thể dùng để hình dung về cô đây?
Thế là cô viết hết một dòng rồi đọc lại một lượt, chỉ sợ mình không chú ý viết về bản thân giả tạo quá. Bởi vì yêu cầu của Chu Nhất là chân thực, quy định phải khôi phục hoàn toàn trải nghiêm từ nhỏ đến lớn của mình. Chưa xong một dòng thì cô thoáng mỉm cười, kết quả càng cười càng chân thực, cuối cùng cô thực sự không viết tiếp được nữa, khép sổ nhật ký, chăm chú nhìn Chu Nhất. Không ngờ anh đã sớm viết xong, đóng laptop ngồi đối diện với ánh mắt của cô. Đột nhiên cô xấu hổ: "Chu Nhất tôi muốn nghỉ một tẹo!"
"Cô có thể làm chuyện cô muốn làm!" Chu Nhất vẫn nhìn cô như cũ, nhìn cô lấy quyển "bắt đầu sáng tác" trong túi ra đọc.
"Cô đọc thường xuyên chứ?"
Phương Trình Vũ ngước mắt, gật đầu với anh.
Đối với món quà người khác tặng cho em, chồng của em có để ý không?
Nhưng Chu Nhất lại nói: "Đưa tôi xem nào!"
Phương Trình Vũ đưa quyển sách nhỏ cho anh. Chu Nhất tiện tay giở mấy trang đã vẽ đầy những ký hiệu xanh xanh đỏ đỏ.
"Thành tích trước kia của cô rất tốt, đúng không?"
"Tôi thích ghi chép" Thành tích không tốt, Phương Trình Vũ thầm bổ sung.
Chu Nhất cúi đầu cẩn thận nhìn chỗ cô đánh dấu, trong lòng rất vừa ý. Anh không nhìn nhầm người.
"Cô có thiên phú lắm." Chỗ cô đánh dấu cũng là chỗ anh tán đồng.
"Cảm ơn anh!" Cô nhận lấy quyển sách Chu Nhất đưa cho và đọc tiếp.
Chu Nhất im lặng quan sát vẻ mặt của cô không còn cứng nhắc như trước kia nữa: lúc cau mày dừng lại rất lâu trên một trang sách, thi thoảng giãn mày nhẹ nhàng lật trang, đôi khi lại...
Giang Nham đứng ngoài thư phòng buồn bực phát hiện, hứng thú của Chu Nhất đối với người giúp việc của mình lại vượt qua cả cô ta. Anh vẫn không nhận ra khi bản thân nhìn người khác đều chăm chú và nghiêm túc đến nỗi khiến người khác cho rằng chỉ là đang thảo luận một việc chứ không phải chuyện trò, giống như đàn ông và phụ nữ tán gẫu.
Nhưng bây giờ anh đặt toàn bộ sự chú ý lên người cô giúp việc đang cúi đầu đọc sách này, hoàn toàn toát ra dáng vẻ khao khát muốn đi sâu vào chuyện trò. Mặc dù vẻ mặt của anh không khác gì ngày thường nhưng Giang Nham quá rõ kiểu lúc thì chau mày khi thì dễ chịu thể hiện điều gì. Cô ta ghen tị với cô giúp việc đen đúa ấy, lại có thể cướp đoạt đi sự chú ý của Chu Nhất. Hai tay Giang Nham bắt đầu siết chặt.