“Phụ thân ! Ta tìm được Hồi Thần đan rồi, ca ca lập tức sẽ được cứu !”
Mộ Dung Lan Vi vừa vào đến đại sảnh, lập tức vui mừng nhào vào lòng một nam nhân trung niên.
Người này là Mộ Dung Viễn Hà, là gia chủ hiện tại của Mộ Dung thế gia, cũng là cha ruột của Mộ Dung Lan Vi và Mộ Dung Nghị.
Ngoài Mộ Dung Nghị và Mộ Dung Phàm, Mộ Dung Lan Vi còn có ba vị ca ca và đệ đệ.
Nhưng đều là huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Cũng chỉ có nàng, Mộ Dung Phàm và Mộ Dung Nghị là huynh muội chung mẹ.
Mẫu thân Mộ Dung Lan Vi sau khi sinh ra nàng đã băng huyết mà chết, mặc dù huynh đệ tỷ muội không hề ít, nhưng người Mộ Dung Lan Vi có thể hoàn toàn tin tưởng trong một đại thế gia này, cũng chỉ có Đại ca Mộ Dung Nghị và Ngũ ca Mộ Dung Phàm.
Sắc mặt Mộ Dung Viễn Hà cũng không có chút nào cao hứng, ngược lại sắc mặt hơi âm trầm.
Người trong gia tộc vừa nghe nàng quay về, cũng tập trung ở đây không ít.
"Ha, còn chưa đi bắt người, người đã tự chạy về tới rồi.
Cũng tốt, đỡ chúng ta phải đi tìm."
Người nói là một nữ tử, nàng che miệng cười nói, bộ dáng lại vô cùng đắc ý.
Đây là Dung di nương, thiếp thất của Mộ Dung Viễn Hà.
Chuyện gì vậy ?
Mộ Dung Lan Vi sững sờ, từ lúc thiên phú của nàng bộc lộ, phụ thân chưa từng có thái độ này nhìn nàng.
“Mộ Dung Lan Vi ! Con đã biết tội chưa !”
“Tội ? Tội gì cơ !?”
Mộ Dung Lan Vi ngơ ngác, nàng rời gia tộc đã tháng nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ !?
“Còn hỏi ? Ngươi thế nhưng dám đem trấn bảo gia tộc trộm mất ! Ngươi có biết Địa Ấn có ý nghĩa gì không ? Ngươi lại vì Mộ Dung Phàm mà phản bội gia tộc, lấy trấn bảo của tộc đổi lấy viên Hồi Thần Đan này ?”
Mộ Dung Viễn Hà tức giận vung tay áo, lực chấn khiến Mộ Dung Lan Vi bị bức lùi về sau, loạn choạng một chút.
Mộ Dung Nghị vội vàng đỡ lấy nàng.
“Phụ thân ! Người sao có thể nói Tiểu muội như vậy ? Người hồ đồ rồi sao !! Muội ấy hoàn toàn không trộm Địa Ấn !”
“Còn nói không phải nó ? Lưu ảnh thạch cũng đã ghi lại rõ ràng, còn không phải là nó thì là ai !?”
Một nữ tử lên tiếng, nàng che miệng, sắc mặt buồn bã lẫn thất vọng.
Người lên tiếng là Mộ Dung Lan Anh, là Tam tiểu thư Mộ Dung gia.
Mặc dù là một thứ nữ, nhưng thiên phú không tệ, trong gia tộc cũng coi như có chút địa vị.
Bình thường ả và tiểu muội như nước với lửa, hoàn toàn không ưa gì nhau.
Lúc này trước mặt phụ thân lại giả vờ ưu thương ?
Lưu ảnh thạch làm chứng ? Không thể nào !
Mộ Dung Nghị hướng nàng ta quát lớn:
“Mấy tháng nay ta đều ở bên cạnh muội ấy, muội ấy căn bản không có trở về !!!”
“Ha, tu vi của ngươi thấp hơn nó, nó có giở trò gì đó, ngươi có thể phát hiện sao !!!”
Người lên tiếng quát lại là Mộ Dung Viễn Hà, trên mặt tràn đầy tức giận.
Vốn dĩ ông có thể tạm thời che giấu chuyện này, nhưng cũng không biết là ai đã đem chuyện này nói cho các vị trưởng lão trong gia tộc, chuyện liên quan đến trán bảo, hiện tại dù ông có muốn, cũng không che chở được cho Vi Nhi.
Phàm Nhi hiện tại đang nguy kịch, nhưng dưới sức ép của các trưởng lão…
“Con ...!”
Mộ Dung Nghị cứng miệng, hoàn toàn không thể phản bác được.
Chỉ trách, chỉ trách hắn thiên phú không bằng người, còn không cố gắng chuyên tâm tu luyện, đến lúc này đây tiểu muội cũng không bảo vệ được !
Căn bản không thể phản bác, bọn họ đã lập mưu từ sớm ! Nhân chứng vật chứng đầy đủ, đây rõ ràng là một cái bẫy !
Đến phụ thân cũng không thể cứu được bọn họ...
“Được rồi, gia chủ, phản đồ nên bắt lại nghiêm hình thẩm tra.”
Một thanh âm vang vọng khắp gian phòng, là nhóm trưởng lão.
Bọn họ rất hiếm khi lộ mặt, không phải gia tộc gặp nguy cơ diệt tộc, chắc chắn sẽ không lộ diện.
Mộ Dung Viễn Hà nắm chặt tay, ông làm phụ thân, nhưng lại phải làm gia chủ trước.
Ông nhắm mắt, ra lệnh:
“Người đâu, bắt tiểu tiểu thư lại.”
“Phụ thân !”
Hai đệ tử hộ vệ gia tộc xông lên, muốn đem Mộ Dung Lan Vi bắt lại.
Mặc dù tu vi bọn họ không bằng tiểu thư, nhưng trước mặt gia chủ và trưởng lão, nàng sẽ không phản kháng.
Chỉ là bọn họ còn chưa động được vào Mộ Dung Lan Vi, đã bị một cỗ lực lượng đánh lùi về sau.
“Mộ Dung gia chủ phải không ? Chuyện nhà của các người, ta không quản được.
Nhưng mà Mộ Dung Phàm là bằng hữu của ta, tính mạng hắn gặp nguy hiểm, ta không thể ở đây cùng các người đôi co kéo dài thời gian được.”
Lam Nguyệt từ đầu đến cuối không lên tiếng, lúc này lại đột nhiên đứng ra.
Lam Nguyệt ra tay không nặng, cũng chỉ đánh cho bọn họ lùi lại, không có đả thương người.
"Mộ Dung Lan Vi, đến chỗ Ca ca của cô, giúp hắn dùng dược.
Ta thay ngươi hộ pháp."
Thanh âm Lam Nguyệt nhàn nhạt.
Đám người Huyền Tịch đã đến công hội luyện đan sư xem thử hòn đá bí ẩn kia.
Nàng thì chỉ dẫn theo Diệp Mộng đến Mộ Dung thế gia.
"Các hạ là ai !?"
Mộ Dung Viễn Hà nhíu mày, vừa rồi ông không chú ý, người trẻ tuổi này thế nhưng có tu vi như thế nào ông không nhìn ra được.
"Một vị bằng hữu của Mộ Dung Tiểu thư."
Lam Nguyệt mỉm cười đáp một tiếng, sau đó ra lệnh cho Diệp Mộng phía sau.
"Diệp Mộng, đưa Mộ Dung Lan Vi đi."
"Rõ !"
Diệp Mộng cung kính đáp, đi đến đỡ lấy Mộ Dung Lan Vi.
"Mộ Dung tiểu thư, ta thay người chặn hậu."
"Đa tạ !"
Mộ Dung Viễn Hà hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn ra tay bắt người.
Hôm nay nếu để nó đi, chưa chắn Phàm Nhi được cứu, mà ông đến nó cũng không cứu được !
"Làm càn ! Mộ Dung Lan Vi ! Con đứng lại cho ta !"
Mộ Dung Nghị dùng toàn lực ngăn ông lại, thế nhưng phát hiện phụ thân không dùng đến phần công lực, trong lòng sáng tỏ.
Phụ thân đang diễn !
"Phụ thân, Vi Vi chỉ đi đến chỗ Ngũ đệ, không tính là sợ tội chạy trốn ! Nàng vẫn chưa rời khỏi Mộ Dung gia."
"Hừ ! Nhiều lời vô ích ! Đệ tử Mộ Dung gia nghe lệnh, bắt người lại !"
Mộ Dung Viễn Hà chưa nói gì, đã nghe giọng của vị trưởng lão vừa rồi lần nữa truyền ra.
"Rõ !"
Các đệ tử Mộ Dung thế gia lập tức nghe lệnh hành động.
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi lóe, chỉ thấy thân ảnh nàng khẽ động, tựa như tia chớp xuyên qua đám đệ tử kia.
Chỉ thấy Hàn khí ngập trời, đám đệ tử thế gia lập tức bị đóng băng từ đùi xuống chân, đến hai bàn tay cũng chịu cảnh tương tự, hoàn toàn không thể di chuyển cũng như vận linh lực.
"Hóa Băng Thuật, Vạn Dặm Băng Phong."
Thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên, đồng tử cũng dần dần chuyển sang u lam sắc.
Địa Ngục Hàn Thủy giúp nàng sử dụng Hóa Băng Thuật ngày càng lợi hại, cũng nhờ Hóa Băng Thuật, nàng khống chế Địa Ngục Hàn Thủy cũng càng trở nên dễ dàng hơn.
Chỉ thấy Lam Nguyệt xoay người lại, không biết phía sau từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc ghế băng, nàng chậm rãi ngồi xuống, âm thanh nhàn nhạt vang lên.
"Hôm nay, một người cũng không được rời khỏi đây."
Mộ Dung Viễn Hà trong lòng âm thầm run lên, loại phong tỏa không gian tuyệt đối này, có chút giống với Lĩnh vực trong sách ghi lại.
Chính là Lĩnh vực mà chỉ có Hóa Thần Cảnh trong truyền thuyết mới có kia !
Khí thế này, áp đảo tuyệt đối !! Không dung kháng cự !
Nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào !