Sau một tháng, Lam Nguyệt cùng Huyền Tịch và Tiết thanh Hàn theo đoàn người Hiệp hội luyện đan sư quay về tổng bộ của Hiệp hội.
Tổng bộ hiệp hội luyện đan sư nằm ở Nam Huyền quốc, là đế quốc có trình độ dược lý tiên tiến nhất của Huyền Linh đại lục.
Có đến % luyện đan sư trên đại lục xuất thân từ Nam Huyền, hay nói đại đa số Luyện đan sư trên đại lục này đều phụ thuộc hiệp hội luyện đan sư.
Lam Nguyệt cảm thấy có chút áp lực.
Nàng không hiểu gì về dược lý, lần này lại đi đến một quốc gia chỉ toàn đám dược liệu khó nhằn, đúng là phiền phức.
Có lẽ Huyền Tịch hiểu được cảm giác của nàng, hắn nhẹ xoa đầu Lam Nguyệt, an ủi:
“Đừng lo, có ta.”
Huyền Tịch lúc nào cũng vậy, chỉ cần một câu có ta của hắn, cũng khiến nàng vui vẻ.
Chỉ là
Lam Nguyệt bắt lấy tay hắn kéo xuống, hơi trừng mắt.
Trước mặt đồ đệ, hắn xoa xoa đầu nàng như vậy, còn có hình tượng uy nghiêm của một sư tôn sao !
“Khụ.”
Tiết Thanh Hàn nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Lam Nguyệt, khẽ ho nhẹ một tiếng, giả vờ nhìn sang hướng khác.
Đoàn người của hiệp hội dùng Ma thú kéo xe, dùng thời gian một ngày đi từ Tây m đến Nam Huyền quốc.
Quả nhiên là quốc gia của Luyện đan sư, trên đường không phải bán dược liệu thì chính là đan dược.
Những dược liệu cũng coi là quý hiếm ở nơi khác, nơi này lại có thể tùy tiện tìm thấy ở quầy bên đường.
“Tôn giả, Hiệp hội nằm ở Kinh Thành của Nam Huyền, trước tiên chúng ta cần dừng ở Thiên Dung Thành này, làm thủ tục một chút.”
“Được.”
Lam Nguyệt gật đầu, đoàn người liền đến phân hội của Hiệp hội trong thành dừng chân.
Bởi vì ba người là người ngoại quốc, nên muốn tự do lưu thông ở Nam Huyền, cần có giấy thông hành của Đế quốc.
Thật ra chuyện này cũng không cần có người bảo lãnh, chỉ cần đến dịch quán đưa đầy đủ thông tin cá nhân cần thiết để làm giấy thông hành là được.
Ở Tây m nàng cũng từng làm một lần rồi.
“Thanh Hàn, ngươi đi theo bọn họ làm giấy thông hành, vi sư đi dạo một chút.
Còn về hắn, thì không cần đâu.”
“Vâng.”
Lam Nguyệt giao việc còn lại cho Tiết Thanh Hàn, sau đó cùng Huyền Tịch đi dạo một vòng Thiên Dung Thành.
Nói đến Huyền Tịch, hắn xuất thân từ Thần Điện.
Có thể nói ở Hạ giới, không có nơi nào là hắn không thể đi.
Mặc dù Thần Điện trước giờ không tranh với thế tục, nhưng uy nghiêm xưa nay chưa một ai dám thách thức, dù là Tam đại tông môn, trước Thần Điện cũng phải khép nép.
Xuất thân tốt đúng là tiện lợi thật, muốn làm gì, đều có thể ngông cuồng mà tùy tiện.
Nói ra thì, Thần Điện này mặc dù uy phong, nhưng trước giờ cũng chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân.
Chỉ duy lần Huyền Tịch xuất hiện, cũng gần như chấn động cả Hạ giới.
Đó là lần đầu tiên, uy danh của Thần Điện lần nữa làm các thế lực của Hạ giới dậy sóng.
Nói đến chuyện này, đám người muốn đoạt nở mảnh Hắc Lệnh từ tay nàng vẫn chưa ra tay, e là một phần cũng là vì Huyền Tịch.
Lần này nàng lần nữa cản trở bọn chúng là hòn đá Thần bí kia, không biết bọn chúng liệu có nhịn nổi nữa không đây.
“Đúng là Nam Huyền quốc, dược liệu lẫn đan dược đều nhiều như vậy, đến thức ăn cũng sử dụng dược liệu.”
Lam Nguyệt cắn một miếng bánh ngọt trên tay, không khỏi cảm thán.
Hương vị này, đúng là ngon quá đi.
Hơn nữa còn có thể cung cấp linh lực cho cơ thể, đống dược thiện này tốt hơn so với nàng tưởng.
Dù đi đến quốc gia nào, thành trì nào, Lạc Thiên Lâu cũng xuất hiện, và cũng là tửu lâu tốt nhất nhì.
Không hổ là Thiên hạ đệ nhất lâu của Huyền Linh đại lục.
Đến bây giờ, nàng vẫn không biết, thế lực đứng sau Lạc Thiên Lâu này là thần thánh phương nào.
Nói không chừng còn là người ngoại vực, không thuộc đại lục này cũng nên.
Chỉ là dù thế lực nào đứng sau, nàng cũng không quan tâm lắm.
Đợi lúc nào đó, Túy Nguyệt lâu của nàng, nhất định cũng có thể được như vậy.
Cái nàng muốn không chỉ là Huyền Linh đại lục, mà còn là toàn bộ Huyền Nguyên Thiên, toàn bộ Hạ giới !
Nhìn nhiều linh dược như vậy, đúng là thích mắt thật.
Đáng tiếc, nàng không hiểu biết gì về đám linh dược đó.
“Làm sao vậy ?”
Huyền Tịch thấy nàng hết nhìn thức ăn lại thở dài, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Chàng nghĩ ta có nên học chút dược lý không ?”
Lam Nguyệt rầu rĩ chống tay, nhìn dược thiện phong phú trên bàn nói.
Nghe lời này của Lam Nguyệt, Huyền Tịch liền biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì.
Hắn đương nhiên biết tiểu nha đầu này đối với dược liệu các loại thuốc rất không kiên nhẫn.
Nàng có thể biết được một vài dược liệu, đã là vô cùng tốt rồi.
Lần này đến đây, là nhìn thấy kiến thức bản thân thiếu hụt nghiêm trọng, bị lung lay rồi sao ?
“Chuyện không thích, không cần miễn cưỡng.”
Nghe lời khuyên nhủ này của Huyền Tịch, ánh mắt Lam Nguyệt cũng không khỏi hơi sáng là nàng còn chưa vui vẻ được bao nhiêu, lời tiếp theo của hắn liền kéo nàng từ thiên đàn xuống địa ngục.
“Chỉ là biết nhiều một chút, sau này ở bên ngoài hành tẩu cũng thêm một phần nắm chắc.”
Dù sao thiên hạ kỳ độc nhiều vô số, nếu không có hiểu biết, lúc đó tính mạng lại nguy hiểm thêm một lần.
Hắn cũng không thể mãi mãi ở cạnh nàng.
Ít nhất đến lúc đó cũng biết cách cứu mạng.
“Haizz…”
Lam Nguyệt thở dài một tiếng, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu.
Trước đây ở học viện, nàng cũng đọc qua vô số linh dược độc dược, nhận biết cũng đã có căn bản.
Chỉ là dược tính, chú thích gì đó quá nhiều, nàng đọc liền cảm thấy đau đầu.
Huyền Tịch rũ mắt, nhìn nàng phiền não như vậy, hắn hơi do dự một chút, mới lên tiếng.
“Ta bồi nàng học.”
Lam Nguyệt nghe lời này, cảm động đến sắp rớt nước mắt rồi.
Chỉ là…
“Haha, không cần, không cần đâu, chàng xem Phượng Lam Nguyệt ta là ai ? Một mình ta là có thể.”
Nói đùa, đừng nhìn hắn bình thường có vẻ chiều chuộng nàng như vậy, nhưng nói đến dạy học, hắn chính là đại ma vương !!
“Nghe nói buổi đấu giá ngày mai của nhà đấu giá Mễ Đặc có một bảo vật cực kỳ quý hiếm.”
“Còn phải nói sao, rất nhiều thế lực đều đến tham gia đấu giá.”
“Thần thần bí bí, cũng không biết là cái gì.”
“Nghe nói là một kiện thiên phẩm linh kỹ.”
“Ta lại nghe là một linh dược cực kỳ quý hiếm.”
“…”
Lam Nguyệt nghe tin tức này, không khỏi hơi nhướng mi.
Hội đấu giá ? Từ lúc đến thế giới này, hình như nàng còn chưa tham gia hội đấu giá ở đây bao giờ.
“Đại thần, hay là chúng ta nán lại một ngày, tham gia đấu giá ?”
“Nàng thích là được.”
Cái giọng điệu sủng nịch này, nàng thích !
Lam Nguyệt vui vẻ lấy lại tinh thần, quên đi chuyện phiền não học dược liệu vừa rồi.
______
Sáng hôm sau, Tiết Thanh hàn cũng đã làm xong giấy thông hành, chỉ là Lam Nguyệt muốn ở lại tham dự Hội đấu giá, cả đoàn liền nán lại một ngày.
Người của Hiệp hội luyện đan thì ở lại phân hội của họ, Lam Nguyệt và Huyền Tịch Tiết Thanh Hàn thì đến nhà đấu giá Mễ Đặc.
Vừa đến cửa ra vào, bọn họ liền bị gác cửa ngăn lại.
“Mời các vị đưa ra thiệp mời.”
“Thiệp mời ?”
Còn phải có thứ này nữa à ? Nàng cũng không có a.
“Xin lỗi các vị, nếu không có thiếp mời của nhà đấu giá Mễ Đặc, vậy không thể tham gia đấu giá hội hôm nay.”
“Tránh ra tránh ra ! Các người không vào, đứng ở cửa làm cái gì hả ! chắn đường bổn tiểu thư sao !”
Một giọng nữ tức giận từ phía sau vang lên, giọng điệu chanh chua lại kiêu ngạo.
Ba người Lam Nguyệt bị đẩy sang một bên, nhìn hai người gác cổng kia niềm nở chào đón ba người vừa đến.
“Hóa ra là các vị tiểu thư thiếu gia của Phong gia Tứ Tông tộc, mời vào.”
“Hừ !”
Nữ tử đi đầu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ném thiếp mời vào người tên gác cổng, lại liếc qua ba người Lam Nguyệt một cái, hừ lạnh khinh thường.
“Không có thiệp mời mà cũng muốn trà trộn đi vào ? Đúng là bọn dân đen !”
Lam Nguyệt nghe giọng điệu khiêu khích này, không khỏi có chút tức.
Khinh thường nàng ? Quả nhiên ai họ Phong đều không hợp phong thủy của nàng à ?
“Đại Thần, đưa lệnh bài !”
Lam Nguyệt quay sang Huyền Tịch, xòe tay ra, nói.
Huyền Tịch hiểu ý, đặt một hắc lệnh lên tay nàng.
Lam Nguyệt tiếp lấy, quay lại đưa cho người gác cổng.
“Hiện tại bọn ta có thể vào được chưa ?”
Hai tên gác cổng nhìn lệnh bài, hai mặt nhìn nhau.
Một tên khó xử lên tiếng:
“Vị tiểu thư này, không có thiệp mời, thì bọn ta thực sự không thể cho các vị vào.”
Lam Nguyệt nhíu mày, không thể nào, không phải nói có lệnh bài này là có thể đi bất cứ đâu sao ? Hiện tại lại không có tác dụng rồi ??
“Haha… lấy ra một tấm bài rách là có thể đi vào sao ? Các người đúng là ba kẻ ngu xuẩn !”
Phong Uyển, cũng chính là nữ tử kiêu ngạo vừa rồi lập tức cười lớn chế giễu.
Một nam tử khác đi bên cạnh không khỏi nhíu mày, lên tiếng khuyên nhủ.
“Phong tiểu thư, chúng ta nên vào trong rồi.”
“Có chuyện gì mà các ngươi chắn cửa vậy hả ?”
Lúc này, một giọng nói không vui từ bên trong truyền ra, sau đó là một nam tử trung niên bước ra.
Một tên gác cổng lập tức cung kính đáp:
“Đại nhân, là có một vị khách không có thiệp mời…”
“Không có thiệp mời thì đuổi ra không phải được rồi… hửm ?”
Ánh mắt của nam tử trung niên rơi vào hắc lệnh trên tay Lam Nguyệt, gương mặt lập tức biến sắc.
Hắn đẩy tên gác cổng ra, vội vội vàng vàng đi đến chỗ Lam Nguyệt, cung kính:
“Không biết sứ giả đại giá, không kịp đón tiếp, xin tôn giá thứ tội.”
Cái gì !??
Sứ giả !?
Không chỉ Phong Uyển và hai nam tử đi chung với nàng nghe được kinh ngạc, hai tên gác cổng càng là ngơ ngác không rõ.
Hắc lệnh, sứ giả, lúc này sắc mặt Phong Uyển cực kỳ khó coi.
Trên đời này, người mang theo hắc lệnh, xưng danh xứ giả, không phải chính là Sứ giả Thần Điện thần bí k hủng bố kia sao !!
Đáng chết ! Nàng vừa rồi làm hành động đó, không phải là tìm chết sao !