Nàng từ chỗ ẩn nấp bước ra, không một tiếng động xuất hiện phía sau nữ tử.
"Lời lẽ hùng hồn, còn tưởng ngươi sẽ cảnh giác cỡ nào a."
Nữ tử nghe tiếng Lam Nguyệt đột nhiên vang lên phía sau, không khỏi giật mình quay lại, thân thủ theo phản xạ nhanh chóng nhảy ra xa, kéo dài khoảng cách với Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nhướng mi, đánh giá nữ tử trước mắt một lượt.
Ánh mắt này....!nàng thích !
Đủ cảnh giác, đủ sáng suốt.
Nếu có thể dụ dỗ về Cửu Môn làm việc thì...
Tiết Thanh Đàn cảnh giác nhìn người đột ngột xông vào phòng nàng.
Có thể thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng nàng, thân thủ của người này phải nói là cực kỳ nhanh nhẹn.
Hơn nữa tu vi...!nàng nhìn không thấu !
Còn nữa, rõ ràng người trước mặt không hề có biểu cảm gì khác lạ, nhưng sao nàng cứ có cảm giác bị người ta đánh chủ ý ...
"Ngươi là người của Tiết gia à ?"
Lam Nguyệt lên tiếng dò hỏi.
Nhìn bộ dạng của cô ấy, có vẻ ở Phủ Thành chủ này cũng không được yêu thích lắm.
Ừm,...!có vẻ giống với nàng lúc ở Phượng gia ha...
Tiết Thanh Đàn nhíu mày, chậm rãi mở miệng:
"Ngươi chính là kẻ xâm nhập ?"
Nàng vừa ở bên ngoài quay về, nghe nói có kẻ cướp phạm nhân, chạy rồi.
Phụ thân của nàng đang vô cùng tức giận.
Tiểu viện này của nàng vắng vẻ, lại thô sơ cũ nát, đám thích khách này lựa chọn nơi này trốn cũng không phải không có khả năng.
Chỉ có đám ngu xuẩn mới không đoán được nơi ẩn nấp của bọn họ mà thôi.
Lam Nguyệt nhìn thái độ ung dung bình tĩnh của Tiết Thanh Đàn, hơi hơi nhướng mi.
Là tự tin nàng không giết người diệt khẩu hay là tự tin có thể xử lí ?
"Đúng thì sao ? Mà không đúng thì sao ?"
Lam Nguyệt mở lời, bộ dạng nào có giống thích khách đang trốn chạy ?
Tiết Thanh Đàn không ngờ, trong lòng cũng có chút không nắm bắt được.
Thái độ của người này hoàn toàn không giống đang chạy trốn, ngược lại giống kẻ đi săn đang trêu đùa con mồi hơn.
"Linh trận hộ phủ đã khởi động, thủ vệ có mặt ở khắp nơi, các trưởng lão trong phủ cũng đã bị kinh động rồi, hiện tại ngươi như cá chép sa lưới, có mộc cánh cũng khó thoát."
Lam Nguyệt hơi cong môi, thanh âm nàng vang lên, dùng giọng điệu nguy hiểm nói:
"Thì đã sao ? Linh trận cấp , ta còn chưa để vào mắt.
Đám trưởng lão mà ngươi nói, còn chưa đủ để ta sợ hãi.
Phủ thành chủ này ta muốn đến thì đến, muốn đi các người cũng giữ không được."
Tiết Thanh Đàn nắm chặt tay.
Giọng điệu của nữ nhân này không giống đang nói đùa.
Nhưng cô ta còn ở đây, chứng tỏ có thứ gì đó khiến cô ta không thể lập tức rời đi.
Đúng rồi, thích khách đến không phải để ám sát, mà là cướp ngục.
Từ lúc bước vào đến giờ nàng chỉ thấy một mình cô ta, cũng không thấy kẻ nào khác.
Chắc chắn cô ta đã giấu đi !
"Ngươi thì dễ dàng, vậy còn người ngươi cứu ra thì sao ?"
Lam Nguyệt bị Tiết Thanh Đàn nói đúng trọng điểm, cũng không có gì bất ngờ.
Trước khi đến Phong Thiên Thành, nàng gần như cũng nắm được phần nào thông tin của Tiết gia.
Tiết Chính Minh, Tiết gia từng có một cặp huynh muội song sinh vô cùng nổi tiếng, là Thiên tài của Tây Âm Quốc, là trong số ít các Thiên kiêu của Huyền Linh đại lục, như Long Dật Trần hay Phượng Lam Uyển.
Hai huynh muội này tính cách xảo trá phúc hắc, trời sinh Tinh thần lực mạnh mẽ, cũng được tuyển chọn vào Đại tông môn.
Nhưng nơi là hai huynh muội này gia nhập là Lãnh Thiên Điện.
Trong một lần Đoạt Thiên Chiến, huynh trưởng Tiết Thanh Hàn chết, tiểu muội Tiết Thanh Đàn bị phế linh căn, trở thành phế vật, thân mang trọng thương bị Lãnh Thiên Điện vô tình mà đuổi về Huyền Linh đại lục.
Tiết Chính Minh cảm thấy bọn họ làm Tiết gia mất mặt, chẳng những không quan tâm Tiết Thanh Đàn chỉ còn nửa cái mạng được đưa về, còn không tìm thi hài của Tiết Thanh Hàn về mai táng.
Đúng là một người cha tàn nhẫn a.
Tiết Thanh Đàn mặc dù sống sót, nhưng lại bỏ qua thời kỳ điều trị linh căn tốt nhất, hoàn toàn biến thành phế vật không có linh căn.
Nhưng mà tinh thần lực của Tiết Thanh Đàn này vô cùng nhạy bén, nàng cảm thấy người có tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, đáng ra không nên bị vùi lắp ở nơi này, quá phí phạm a.
"Ngươi chính là Tiết Thanh Đàn, là một trong Tiết gia song kiêu ?"
Tiết Thanh Đàn tựa hồ không nghĩ Lam Nguyệt lại đột nhiên nói ra thân phận của mình, hơi sửng sốt.
Nàng cúi gầm mặt, giọng điệu cũng thay đổi.
"Ha, chút hư danh đó, sớm đã không còn lại gì rồi."
Thật ra Lam Nguyệt lại muốn Tiết Thanh Đàn làm việc cho mình.
Tuổi trẻ trải qua nhiều biến cố khổng lồ, tính cách chắc chắn trầm ổn, làm việc cũng thỏa đáng.
Hơn nữa còn từng là đệ tử trong tam đại tông môn, nàng cũng chuẩn bị tham gia tuyển chọn đệ tử của tam tông, Tiết Thanh Đàn với nàng mà nói chắc chắn hữu ích.
"Muốn báo thù không ? Đi theo ta, làm việc cho ta, ta dẫn ngươi quay lại nơi đó."
"Ý ngươi là ý mà ta hiểu sao ?"
Tiết Thanh Đàn nhíu mày, nàng hiện tại đã là một phế vật không hơn không kém, người này muốn lợi dụng nàng ?
"Nhưng theo ta thấy, linh căn của ngươi vẫn chưa hẳn là hoàn toàn biến mất đâu."
Tiết Thanh Đàn giật mình, người đối diện lúc này đang sờ cằm suy tư nhìn nàng, đôi mắt từ bao giờ đã chuyển sang màu xanh thẫm.
Dị đồng !? Trên đời này thật sự có nhân loại mang dị đồng sao !?
Trước đây, một vị cao nhân từng nói với nàng, sau này nàng sẽ gặp một quý nhân, người này thân thế tôn quý, mang theo dị đồng tử, có thể giúp nàng nghịch thiên cải mệnh, thoát thai hoán cốt !
Nàng lúc đó vốn không tin là thật, chỉ cười cho qua chuyện.
Lúc đó nàng và ca ca là Thiên chi kiêu tử, là Tiết Thị song kiêu mà người đời ca ngợi, vinh quang vô hạn, nào cần nghịch thiên cải mệnh, thoát thai hoán cốt ?
Nhưng không ngờ chưa bao lâu, biến cố ập đến, ca ca tử vong trong Đoạt Thiên Chiến, bản thân nàng tu vi tẫn phế, đưa về Huyền Linh đại lục, trở thành trò cười của cả Tây Âm Quốc lẫn Trung Châu.
Nàng không cam tâm ! Vì cái gì trong thiên hạ biết bao nhiêu thiên kiêu, mà nàng và ca ca phải chịu vận mệnh như vậy !?
Phịch !
Tiết Thanh Đàn đột ngột quỳ xuống nhường Lam Nguyệt giật mình, lùi lại một bước.
Không dừng lại ở đó, Tiết Thanh Đàn còn dập mạnh đầu xuống sàn ba cái, hai mắt nàng đỏ ngầu, trong mắt đều là không cam tâm, thanh âm cũng kiên định vô cùng:
"Sư tôn tại thượng, xin nhận của đệ tử ba lạy !"
Lam Nguyệt sững sờ, kém chút bật cười.
Chẳng qua nhìn lại tư chất của đứa nhỏ này không tồi.
Nàng đúng là cũng chưa có đệ tử dĩ chỉ muốn thu nhận đứa nhỏ này về dưới trướng làm việc cho Cửu Môn, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại trực tiếp bái sư.
Đây là thật sự hiểu sai ý nàng hay cố ý hiểu sai đây ?
Tiết Thanh Đàn không nhận được câu trả lời của Lam Nguyệt, cũng không đứng dậy.
Nàng đương nhiên là cố tình hiểu sai.
Người kia từng nói, nhất định phải bái được người đó làm thầy, mới có thể triệt để thay đổi vận mệnh, mới có cơ hội báo thù !
Năm đó nếu không phải Đồng môn hãm hại, Hai huynh muội bọn họ cũng không rơi vào mai phục của Băng Thánh cung ! Ca ca cũng không vì bảo vệ nàng mà chết !!
"Muốn làm đệ tử của ta, phải xem ngươi đủ tư cách đó không đã."
Thanh âm Lam Nguyệt vang lên, Tiết Thanh Đàn kinh ngạc ngẩng đầu, người vốn đã không còn trước mặt hắn, từ bao giờ đã ngồi trên giường.
"Vậy, sư tôn, ta cần phải làm gì ?"
Lam Nguyệt chống cằm, cười cười nhìn nàng:
"Đừng vội gọi sư tôn, ta còn chưa nói thu nhận ngươi đâu."
"Vâng, vậy..."
"Gọi ta Phượng tiểu thư là được."
Đứa nhỏ này sát khi quá nặng, cần phải rèn luyện thêm, nếu không trên con đường tu luyện sẽ không tiến được bao xa.
Ít nhất là hiện tại, nàng cần quan sát một thời gian trước đã.
"Vâng."
Tiết Thanh Đàn rũ mắt đáp một tiếng.
Họ Phượng sao ? Ở Tây Âm quốc, không nghe có gia tộc họ Phượng nào nổi danh cả.
Ngược lại, nàng từng nghe ở Đông Nhạc có một Phượng gia.
Gia chủ đó là một vị tướng quân, tu vi...! sớm đã đạt đến Thiên Dương Cảnh.
Chẳng lẽ là Phượng gia đó sao ?
"Ta cần ít đan dược, ngươi ra ngoài mua cho ta mấy thứ này."
Lam Nguyệt không biết từ khi nào đã chuẩn vị sẵn thứ cần mua ghi trên một tờ giấy, ném cho Tiết Thanh Đàn.
Tiết Thanh Đàn cầm lấy, nhìn đống đan dược trong danh sách, nuốt một ngụm nước bọt.
Toàn bộ đều là đan dược thượng phẩm.
Với tình trạng của nàng hiện tại, cô ta đáng ra biết rõ nàng không có đủ khả nàng mua được mấy thứ này.
"Làm sao vậy ? Đến chút việc này cũng không giải quyết được, còn muốn bái ta làm sư sao ?"
Quả nhiên, là thử thách cô ta đưa ra để thử mình !
"Không phải, đệ tử đương nhiên làm được, Phượng tiểu thư, người chờ ta."
Tiết Thanh Đàn thu hồi mảnh giấy, cung kính hướng Lam Nguyệt hành lễ một cái, sau đó rời đi.
Lam Nguyệt nhìn Tiết Thanh Đàn rời đi, lại quay sang kiểm tra Diệp Tu đang hôn mê bất tỉnh, hơi nhíu mày.
Cũng không biết Tiểu Mao đâu rồi, không phải nó mãi chơi quên mang dược về đó chứ ?
"Chi chi nha !"
Vụt !
Lam Nguyệt vừa nhắc, một vật nhỏ đã từ cửa sổ vụt qua, lao thẳng vào lòng nàng.
Lam Nguyệt cười khẽ, vuốt v e cái bụng căng tròn của nó, còn tiểu Mao thì thoải mái kêu chi chi hai tiếng.
Cũng không biết bảo khố của phủ Thành chủ này còn sót lại cái gì không.
Lam Nguyệt lấy nhẫn trữ vật lại, lấy dược liệu Tiểu Mao tìm được để xử lí vết thương cho Diệp Tu.
Mặc dù nàng không biết điều chế dược dịch hay đan dược, nhưng vẫn biết được loại thuốc nào có tác dụng gì.
Là một linh tu, cũng phải biết rõ thân thể con người, biết chút cách xem bệnh cũng cần thiết.
Lam Nguyệt nhìn đống thảo dược trên tay, suy tư.
Dịch Linh Thảo, Thủ Thiên Tầm, Mộc Linh Chu...!phủ thành chủ này cũng không tồi, đều là những Linh dược quý giá.
"Ồ ?"
Lam Nguyệt nhìn gốc Song Tịnh Đế Liên trong hộp, kinh ngạc vô cùng.
Tiên phẩm linh dược !?
Nàng từng thấy trong danh sách dị bảo thiên hạ, Song Tịnh Đế Liên đứng thứ mười trong bảng xếp hạng.
Không ngờ Phủ Thành chủ lại xuất hiện một gốc.
Tác dụng cụ thể của Song Tịnh Đế Liên chính là giúp người ăn nó thoát thai hoán cốt, nếu kết hợp luyện chế với máu của Long tộc, cùng với nước mắt của Tinh linh, có thể giúp người khác dựng lại linh thể.
Đây chính là bảo vật nghịch thiên, không ngờ lại lưu lạc ở một thành trì nhỏ bé, trong tay một thành chủ không ra gì như Tiết Chính Minh.
Tiết Chính Minh vứt lung tung như vậy, là không biết tác dụng của Song Tịnh Đế Liên à ?
Lam Nguyệt liếc nhìn vật nhỏ nằm trên đùi mình ngủ ngon lành, cứ cảm thấy trên người Tiểu Mao mang hack, chẳng lẽ bảo vật Tiết Chính Minh cất giữ cẩn thận, nhưng là bị nó mò được ?
Thôi vậy, dù sao vật đến tay nàng, vậy chính là của nàng a~