Phượng Lâm Thiên một đường không nghỉ đi đến Phong Dực Thành, cũng chính là nơi ở của Tứ tông tộc.
Hắn không nói một lời, cả quãng đường sắc mặt âm trầm tiến về Trác gia.
Phượng Lâm Thiên đứng trước cửa Trác gia, gương mặt lạnh lẽo tựa tu la.
Diệt Long Thương trên tay gõ mạnh xuống nền đá, linh lực hùng hậu từ hắn tản ra, đánh bay hai tên thị vệ gác cổng, cũng chấn nát cửa nhà Trác gia.
"Trác gia, mau ra đây chịu chết !"
Phượng Lâm Thiên dùng linh lực khuếch đại, giọng nói hắn gần như vang vọng khắp Phong Dực Thành.
Người trên đường đều nhanh chóng tìm chỗ an toàn trốn đi, xì xầm to nhỏ mà nhìn hắn.
"To gan ! Là kẻ nào dám đến Trác gia làm loạn ! Muốn chết !"
Không qua bao lâu, một thanh âm uy nghiêm liền truyền đến.
Ngay sau đó, gia chủ Trác gia cùng vài vị trưởng lão lập tức chạy ra.
Vừa nhìn thấy là một nam tử trẻ tuổi, một vị trưởng lão lập tức lên giọng giáo huấn.
"Tiểu tử từ đâu đến, dám náo loạn trước cửa Trác gia của tứ tông tộc muốn chết !"
Phượng Lâm Thiên trừng mắt, một cỗ uy lực cường hãn quét ngang, vị trưởng lão kia lập tức bị đánh bay, đánh vỡ vài toà kiến trúc phía sau.
Mà vị trưởng lão kia liền không nghe động tĩnh nữa, không biết sống chết.
Trác gia chủ cùng các vị trưởng lão còn lại lập tức trắng mặt.
Chiêu vừa rồi đến quá nhanh, quá mạnh mẽ, bọn họ căn bản không thể nào chống cự.
Trác gia chủ vội vội vàng vàng hành lễ, cung kính lên tiếng:
"Tiền bối thứ lỗi kẻ dưới vô tri, xin hỏi tiền bối đến Trác gia nhỏ bé này của tiểu nhân là có việc gì ?"
Các vị trưởng lão khác đều gầm mặt cúi đầu, không dám lộn xộn.
Phượng Lâm Thiên quét mắt nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng lên tiếng.
"Phượng Lâm Phong ở đâu ?"
"A ?"
Trác gia chủ kinh hô một tiếng, hắn giống như chưa nghe qua tên này.
"Xin hỏi tiền bối, vị Phượng Lâm Phong này là người nào ?"
"Một năm trước, Đông Nhạc Đế Đô, Phượng gia."
Trác gia chủ nghe lời này, chợt nhớ đến một năm trước từng dẫn người tiêu diệt một nhà nhỏ bé nào đó ở Đông Nhạc, từ đó lấy được một dược nhân rất tốt.
Chỉ là kẻ này hiện tại chỉ còn chút hơi tàn, vừa rồi nghe thuộc nói hắn đã bị bọn họ ném vào sau núi rồi, lúc này hẳn là đã bị ma thú xé xác.
Nhìn tu vi của vị này, chắc không cùng cái gia tộc nhỏ bé kia quen biết đi ? Nhìn hắn giống như từ bên các đại lục cấp cao hơn đến.
Nhưng hắn tìm kẻ đó để làm gì ?
Trác gia chủ hơi run run, căng da đầu nói.
"Tiền bối, tiểu nhân không biết Phượng Lâm Phong là ai, nhưng một năm trước có đem một vài tiểu tử ở Đông Nhạc về."
"Bọn hắn ở đâu."
Phượng Lâm Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay hắn siết lại thật chặt, thần sắc càng lúc càng âm trầm.
"Đều...!đều đã chết rồi."
Chết rồi ?
Đều...!đã chết sao ?
Trác gia chủ thật lâu không thấy Phượng Lâm Thiên nói gì, lén lút ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy hắn ngửa đầu lên trời, một tay ôm lấy mặt, nở nụ cười, nhưng tiếng cười kia lại không thành tiếng.
Không ai nhìn thấy, phía sau nụ cười đó, nước mắt đang chảy ngược vào trong.
Hắn không muốn rơi lệ trước mặt đám sát nhân giết hại gia đình hắn !
Tuyệt vọng, là triệt để tuyệt vọng !
A Phong, ca ca đến trễ, là ca không bảo vệ được đệ ! A Phong, ta không xứng làm ca ca của đệ !
Phượng Lâm Thiên ngưng cười, hắn buông tay ra, trong mắt chỉ còn lại âm u, lạnh lẽo và giết chóc.
"Nếu đã vậy, các ngươi có thể đi chết được rồi."
Lời nói vừa dứt, thân ảnh quỷ dị chợt lóe mà qua, Phượng Lâm Thiên đã xuất hiện phía sau đám người, sáu vị trưởng lão phía sau Trác gia chủ đồng thời trợn mắt, một chữ không không nói được, đồng loạt ngã xuống.
"Cái...cái gì !!?"
Trác gia chủ trừng mắt, nhìn sáu vị trưởng lão của hắn cứ vậy mà ngã xuống.
Hoảng sợ lấy ra một tấm lệnh bài, bóp nát.
"Lão, lão tổ, cứu mạng !"
Ầm !
Không bao lâu, một tiếng chấn động lớn vang lên, sau núi Trác gia xuất hiện một đóm sáng bay đến, công kích chỗ Phượng Lâm Thiên đang đứng.
Phượng Lâm Thiên nhẹ nhàng đưa tay phía sau, bàn tay nắm lại, công kích kia đã bị bóp nát.
Người đến là Trác gia lão tổ, lão nhìn một màn này, hoảng sợ.
Tu vi của người này, so với bọn họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
"Kẻ địch tấn công tứ tông tộc, các vị mời đến hỗ trợ !"
Trác gia lão lập tức hướng về phía bốn gia tộc khác nhờ đến trợ giúp.
Chỉ là cứu viện, cũng phải một thời gian nữa mới đến.
Mà Phượng Lâm Thiên, không có kiên nhẫn để chờ.
"Các hạ là cường giả phương nào, vì sao vô duyên vô cớ đến Tứ tông tộc ta gây rối."
Phượng Lâm Thiên nghe lời này, cười lạnh.
"Một năm trước, diệt gia môn ta, giết thân nhân của ta, phế huynh đệ của ta ! Đây là vô duyên vô cớ sao !! Một mạng đền một mạng, hôm nay Trác gia ngươi, một kẻ cũng đừng hòng sống !!"
Trác gia lão tổ nghe lời này liền khiếp sợ.
Một năm trước bọn họ chỉ có diệt một gia tộc nhỏ bé mà thôi.
Nhưng nghe nói gia tộc đó có một thiếu niên thiên tài, tuổi trẻ đã là Thiên Dương Cảnh cao thủ trẻ tuổi nhất đại lục, nhưng đã mất tích nhiều năm.
Người này chẳng lẽ chính là hắn !!!?
"Ngươi, ngươi là Phượng Lâm Thiên !!?"
Ánh mắt Phượng Lâm Thiên xẹt qua tia sát khí, hắn vung thương lên, lần nữa đánh về phía Trác gia lão tổ.
Trác gia lão tổ nhanh chóng đón đỡ chật vật, hoàn toàn nằm ở thế yếu.
Chưa đến mười chiêu, lão đã nằm dưới đống đổ nát, cả người thương tích.
Phượng Lâm Thiên ra tay, phế đi tu vi lẫn tứ chi của lão, lão chỉ có thể lê lếch nằm dưới đất, đôi mắt trợn lên nhìn Phượng Lâm Thiên.
Phượng Lâm Thiên lạnh lùng nhìn xuống, nói:
"Toàn bộ kẻ có dòng máu Trác gia, một kẻ cũng đừng hòng sống sót !"
"Hạo Thiên !"
Mà lúc này, một giọng nói vang lên, ngăn lại hành động của Phượng Lâm Thiên, hắn quay đầu lại, kinh ngạc.
Phong Mị Nhi !?
Ánh mắt hắn chuyển dời lên người mà nàng đỡ theo, đồng tử co rụt.
Hắn bước nhanh đi đến, đỡ lấy người kia.
"A Phong..."
Hắn đỡ Phượng Lâm Phong ngồi xuống, bàn tay hơi run rẩy.
Phong Mị Nhi buồn bã ngồi bên cạnh, nói.
"Xin lỗi, lúc muội đến, hắn đã..."
Phượng Lâm Thiên ôm chặt thi thể của đệ đệ, cơ thể hắn ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt, cả người đều bị tàn phá đáng sợ.
"Trác gia !!"
Phượng Lâm Thiên đưa tay về phía chỗ Trác gia lão tổ nằm, một giọt máu trên người Trác gia lão tổ bay lên, đến trước mặt hắn.
Phượng Lâm Thiên thi pháp, đọc một câu chú ngữ.
"Huyết mạch truy tung !"
Giọt máu lơ lửng kia đột nhiên lóe lên ánh vàng, từ đó mà tản ra vô số ánh sáng vàng bay đi.
Đôi mắt Phượng Lâm Thiên đỏ lên, bàn tay hắn nắm lại, lạnh lùng mở miệng:
"Huyết Mạch Tẫn Sát !"
Mà ngày hôm đó, đệ tử Trác gia khắp đại lục, dù đang ở bên ngoài lịch luyện hay học tập, đều đột nhiên nổ tung mà chết.
Trác thị từ đây diệt tuyệt khỏi Huyền Linh đại lục.
"Ngươi, ngươi đã làm ...cái gì !"
Trác gia lão tổ gắng gượng mà nói ra một câu hoàn chỉnh.
Phượng Lâm Thiên đương nhiên không lí lão.
Hắn đứng dậy, cõng Phượng Lâm Phong trên vai, gương mặt cúi gầm không rõ biểu tình, bước chân rời khỏi Trác gia.
"A Phong, ta đưa đệ về nhà."
Phong Mị Nhi do dự một lát, cũng chậm rãi theo sau.
Hai người vừa ra khỏi Trác gia, đã thấy linh giả của ba tộc còn lại đã đến.
Nhìn Trác gia thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, vừa nổi giận, lại kinh sợ.
"Nghịch tặc, dám tấn công địa bàn Tứ Tông Tộc, diệt Trác gia ! Để mạng lại đi !"
Một lão giả đứng đầu lập tức nổi giận lên tiếng.
Mà lúc này, hắn phát hiện Phong Mị Nhi đứng sau lưng Phượng Lâm Thiên, kinh ngạc:
"Mị Nhi !!?"
Một nữ nhân đứng bên cạnh lão thấy vậy, lập tức lên tiếng:
"Phong Mị Nhi, ngươi đã bị đuổi khỏi gia tộc ! Ai cho phép ngươi quay lại Phong Dực Thành !!"
Phong Mị Nhi lúng túng cúi đầu, cắn răng không nói.
Đuổi khỏi gia tộc ?
"Là chuyện gì ?"
Phượng Lâm Thiên quay đầu nhìn Phong Mị Nhi hỏi.
Phong Mị Nhi cúi đầu, nàng còn chưa lên tiếng, nữ nhân bên kia lại cắt ngang.
"Hừ, nàng cấu kết người ngoài, hại chết nữ nhi của ta, đáng ra phải bị đánh chết ! Phế tu vi và trục xuất đã là nhân từ với ả rồi !"
Hóa ra sau khi trở về, Phong Mị Nhi đem chuyện xảy ra ở Lạc Nhật sơn mạch biên chế mà kể lại, nhưng người Phong gia mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng lại không ai tin tưởng lời nàng, bọn họ tiến hành đọc vị thuật lên người Phong Mị Nhi, biết được chân tướng.
Tra tấn Phong Mị Nhi bốn năm, sau khi tra ra Phượng Lâm Thiên, mới phế bỏ tu vi, đuổi nàng ra khỏi gia tộc.
Phụ mẫu nàng chỉ là chi thứ trong tộc, lại quá yếu đuối, nhu nhược, hoàn toàn bất lực trước gia chủ và chủ mẫu Phong gia cũng là cha mẹ của Phong Vũ Nhi.
Bọn họ tốn nhiều thời gian, cuối cùng cũng điều tra được thân thế của Phượng Lâm Thiên, báo với Trác gia, để Trác gia đến Phượng gia trả thù.
Phượng Lâm Thiên ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc qua bọn họ, uy áp hùng hậu lập tức tản ra, đám người không một ai có thể chống lại, đều đồng loạt quỳ rạp xuống.
Cái gì !!?
Trong lòng mỗi người đều kinh hãi tột độ, rốt cuộc đây là quái vật nơi nào đến !? Trác gia tại sao lại đụng phải loại người này !!
Lúc này, thanh âm Phượng Lâm Thiên chậm rãi vang lên.
"Ân oán giữa ta và Trác gia, nếu các ngươi dám xen vào, ta không ngại diệt luôn Tứ tông tộc."
Hắn ngừng một chút, lạnh lẽo nhìn đám người Phong gia.
"Còn về Phong gia, cũng đền mạng đi !"
Nhất chiêu quét qua, người của Phong gia đồng loạt bị thổi bay.
Hắn ra tay, toàn bộ người theo Trác gia chủ đến đều chết thảm, không thể kháng cự dù chỉ một chút.
Phong gia chủ và Phong chủ mẫu hoảng sợ, bà ta ngã phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy, đến nhìn cũng không dám Phượng Lâm Thiên.
Phong Mị Nhi không nói lời nào.
Phong gia tự làm tự chịu, nàng cũng không có tư cách ngăn cản Phượng Lâm Thiên.
Ánh mắt Phượng Lâm Thiên lóe lên sát khí, Diệt Long Thương xẹt qua, cổ của vợ chồng Phong gia chủ đã rơi xuống.
Người của Phong gia phái đến trong chớp mắt đã toàn diệt, hai nhà kia cũng không dám mở miệng nói nửa lời.
"Kẻ động vào Phượng gia ta, chỉ có một kết cuộc, diệt tộc !"
Thanh âm Phượng Lâm Thiên vang lên, chỉ thấy hắn vung thương, Linh lực hùng hồn phát ra, thiên địa đều biến sắc.
Lúc này trên bầu trời của Trác gia, tụ lại vô số quả cầu lửa đỏ rực.
Phượng Lâm Thiên vung thương, thanh âm lạnh lẽo vang lên:
"Vô Tận Hỏa Ngục !"
Ngay lập tức, vô số hỏa cầu lao xuống địa bàn của Trác gia, biến kiến trúc đồ sộ kia trở thành hỏa ngục.
Bất kỳ ai ở Phong Dực thành ngày hôm đó đều không tài nào quên được hình ảnh đó.
Lửa cháy rực trời, thiêu đốt một phương Phong Dực Thành.
Nam nhân cõng trên vai một thiếu niên đã chết, bên cạnh theo một nữ tử, tay cầm Diệt Long Thương, bước ra từ biển lửa.