Anh cảm thấy từ lúc anh về nhà ý nghĩ của mình hoàn toàn là một mớ hỗn loạn, mọi suy nghĩ tâm tư đều ở bệnh viện, không biết cô đã tỉnh hay chưa? Phương Hàn mang theo canh đến bệnh viện với tâm trạng nôn nóng. Sau khi đến bệnh viện đi rất nhanh đến phòng của bệnh của Hạ An.
Anh đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong phòng qua ô cửa nhỏ, nếu mà Hạ An đang ngủ thì anh sẽ nhẹ nhàng với động tác mở cửa hơn, tránh làm ồn đến cô.
Nhưng... khi nhìn vào từ ngoài ô cửa, mi tâm anh bỗng nhíu lại. Sao trong phòng bệnh không có một ai? Có chuyện gì xảy ra sao?
Anh đẩy cửa bước ra bước nhanh vào trong, nhìn quanh một vòng, phòng trốn trơn không có một bóng người.
"Hạ An... Hạ An... " Anh bước đến trước cửa phòng vệ sinh rồi hỏi: "An An... em có ở trong đó không?" Nhưng hình như cô không có ở trong đó.
Lòng anh chợt có một linh cảm bất an, sắc mặt thay đổi trở nên khó coi, anh phát hiện, đồ dùng cá nhân của cô cũng không thấy đâu.
Phương Hàn lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phong: "Hạ An... rốt cuộc em đã đi đâu?" Anh chống nạnh chờ điện thoại kết nối.
Nhưng đáp lại lời anh là tiếng chuông nhạc chờ máy móc, Tần Phong không nghe điện thoại của anh, sau đó anh gọi thêm lần nữa thì điện thoại đã tắt máy. Phương Hàn cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
Sắc mặt anh càng lúc càng trở nên đáng sợ. Đi qua đi lại một lúc, anh mở cửa phòng bệnh nôn nóng bước nhanh ra ngoài. Vừa đúng lúc cô y tá đẩy xe tiêm đi ngang qua, anh vội vàng giữ lấy cánh tay của đối phương với dáng vẻ rất lo lắng, khiến cô y tá không hiểu chuyện nhìn anh.
"Thưa anh... có gì không ạ?"
"Tôi muốn biết bệnh nhân ở trong phòng này đâu rồi? Cô ấy đi đâu rồi?" Anh chỉ tay vào phòng bệnh của Hạ An đang nằm.
"Dạ" Cô y tá sững sốt, vì cô không trực phòng này nên không biết.
"Cô có nghe tôi hỏi không? Bệnh nhân trong phòng đó, cô ấy đi đâu rồi?" Anh mất kiên nhẫn gầm lên.
Cô y tá có chút hoảng sợ, e dè nhìn anh: "Tôi không trực phòng bệnh này nên cũng không rõ nữa, anh đừng quá lo lắng, có lẽ cô ấy đi đâu đó quanh đây cũng có thể đã xuất viện rồi?"
“Cô ấy vừa phẫu thuật xong đang còn rất yếu như vậy, sao các người lại cho cô ấy xuất viện?” Nghĩ đến cô yếu ớt như thế mà xuất viện khiến anh tức giận đến run người.
Cô y tá bị anh trừng mắt nhìn đến hoảng sợ. Cô biết đối phương rất đẹp trai, nhưng nhìn anh hung dữ như vậy, nhìn đôi mắt đầy nguy hiểm kia thì cô thật sự rất sợ.
“Thưa anh, anh cứ bình tĩnh đi, có thể người thân của anh đổi phòng bệnh khác cũng nên, để tôi đi hỏi thăm giúp anh nhé!”
Phương Hàn bây giờ mới điều chỉnh lại cảm xúc của mình, mới biết sự thất lễ của mình, liền hạ giọng nói: “Vậy, làm phiền cô.”
Anh đi theo sau cô y tá như người không hồn, suy nghĩ đến cô.
Cô gái ngốc này... sao cô lại xuất viện, cô muốn tránh mặt anh sao?
Đứng chờ một lúc để nhân viên lễ tân kiểm tra trên máy vi tính, một lúc sau cô y tá nói: “Thưa anh, bệnh nhân ở phòng VIP , sáng nay người nhà đã làm thủ tục cho cô ấy đã xuất viện rồi.”
“Cô ấy đã xuất viện rồi sao?” sắc mặt Phương Hàn trở nên lạnh hơn rồi hỏi tiếp: “Cô ấy còn yếu, sao các người lại để cô ấy xuất viện?”
Cô y tá và một số người ở quầy lễ tân lên tiếng giải thích: "Ở bệnh viện chúng tôi không có quy định bắt buộc bệnh nhân phải ở bao lâu, nếu cô ấy muốn xuất viện chúng tôi cũng không thể giữ, mong anh thông cảm."
Một lúc sau Phương Hàn trầm mặt đi vào thang máy, đồng thời bấm điện thoại gọi đi nhưng trả lời anh vẫn là tiếng tổng đài máy móc.
Cơ thể cô đang yếu, đang yên tự nhiên xuất viện, lại không nói cho anh biết, điểm này anh đoán được: là cô muốn trốn tránh anh.
Hạ An không muốn gặp anh nữa sao? Nhận định điều này, một tay xách canh gà hầm, bàn tay bên người anh cuộn tròn lại.
Không phải người nắm quyền chủ đạo trong câu chuyện tình cảm là anh sao? Cho dù muốn chấm dứt, cũng chỉ có thể do anh quyết định mới phải.
Rời khỏi bệnh viện với tâm trạng buồn bực, anh ném canh gà vào thùng rác. Mãi đến khi không còn kiên nhẫn anh lái xe chạy đến nhà Tần Phong.
Hạ An được hai vợ chồng em gái chuyển đến bệnh viện khác, cô lúc này mới bình tâm trở lại, nghỉ ngơi.
Hạ Tâm muốn ở lại chăm sóc chị, nhưng Hạ An muốn em gái về nghỉ ngơi nên từ chối.
Dù sao Hạ Tâm đang mang thai không thể để em ấy mệt được, cuối cùng cô nói, muốn được yên tĩnh một mình lúc này, Hạ Tâm mới chịu về.
Trước khi Tần Phong đưa Hạ Tâm về cô không quên dặn hai người đừng nói cô đang ở đây cho Phương Hàn biết, vì hiện tại cô không muốn đối diện với anh.
Anh không yêu cô, đứa con là điều duy nhất để gắn kết giữa cô và anh, nay con cũng mất rồi, vì thế giữa cô và anh cũng nên chấm dứt thôi.
Cô mệt rồi! Cô không còn đủ can đảm đủ sức để ở cạnh một người không yêu mình. Cô muốn quên hết chuyện vừa trải qua, muốn bắt đầu một cuộc sống đơn giản như bao người khác.
Còn anh... chỉ là giấc mơ rất xa vời mà cô không thể với tới...
Trên đường về nhà...
Tần Phong vừa lái xe vừa nói: "Lúc nãy Phương Hàn có gọi anh, chắc cậu ấy đã đến bệnh viện không thấy chị Hạ An nên mới gọi hỏi anh, vừa rồi ở cạnh chị Hạ An anh không nghe máy, sau đó điện thoại cũng hết pin luôn."
"Anh không được nói nơi chị Hạ An ở cho người anh em tốt của anh biết đâu đấy. Em mà biết anh nói cho anh ta biết thì anh cuốn đồ đến phòng làm việc mà ngủ."
"Anh biết rồi, anh sẽ không nói đâu, anh cũng muốn để cậu ta bị giày vò một chút."
Tần Phong và Hạ Tâm về đến nhà thì gặp Phương Hàn.
Anh hỏi hai người đã đưa Hạ An đi đâu, thì Hạ Tâm nói cho anh biết, Hạ An không muốn gặp lại anh nữa, bây giờ muốn tránh xa anh càng nhanh càng tốt.
"Phương Hàn... nếu anh không thể yêu chị tôi một cách đàng hoàng, thì làm ơn đừng khiến chị ấy tổn thương thêm nữa. Giữa hai người không còn khả năng nữa đâu, anh về đi, tôi sẽ không nói cho anh biết chị ấy đang ở đâu." Hạ Tâm nói xong lướt qua người anh đi vào nhà.
Phương Hàn sững sờ đứng im...
Anh và cô hết khả năng rồi sao? Cô không muốn gặp anh nữa?
Cũng phải thôi! Làm sao cô có thể tha thứ cho anh vì chính anh đã làm mất đứa con vô tội của họ.
Trước kia cô muốn đi nhưng vì đứa bé, hiện tại đứa bé không còn nữa... cô muốn rời đi cũng phải thôi.
Tần Phong nhìn Phương Hàn rồi vỗ nhẹ lên vai anh: "Xem ra lần này cậu sai rồi!" Nói xong cũng để mặc anh liền bước vào trong.
Những ngày sau đó... Phương Hàn tự lái xe đi làm khuya mới trở về nhà với bộ dạng say khướt, tài xế Lâm không có cơ hội nói chuyện đang khúc mắc trong lòng cho anh biết.
Mỗi lần dìu bộ dạng say khướt của anh vào phòng, quản gia đều nghe thấy anh gọi tên Hạ An.
Khi Hạ An ở đây thì cậu ấy luôn lạnh nhạt, gây khó dễ cho cô, bây giờ cô ấy đi rồi thì trở thành bộ dạng thế này. Ông chỉ biết thở dài lắc đầu.
Những ngày tịnh dưỡng trong bệnh, lúc nào Hạ An cũng nằm mơ rất nhiều chuyện và trong tất cả giấc mơ điều thấy hình bóng của anh, điều này khiến cô đau lòng không thôi.
Cô đoán... anh đã quên cô rồi. Người kiêu ngạo như anh, làm sao có thể vì sự ra đi của cô mà buồn bã được.
Sau khi xuất viện Hạ An nói với em gái cô quyết định đến một nơi khác mở một quán cafe nhỏ, cô muốn một cuộc sống bình yên. Hạ Tâm dù không muốn xa chị nhưng vẫn tán thành quyết định của chị.
Đến ga tàu...
"Hai em đừng tiễn chị nữa, mau về đi. Hạ Tâm đang mang thai cứ ngồi đây như thế sẽ rất mệt, Tần Phong mau đưa em ấy về đi." Hạ An nói.
"Chị... chị đến nơi thì gọi điện cho em biết nhé!" Hốc mắt Hạ Tâm đỏ hoe, cô như muốn khóc nữa rồi.
Đây là lần thứ hai xa Hạ An, không kiềm chế được Hạ Tâm ôm chị.
"Ngoan... không được khóc, phải giữ sức khỏe, sinh một bé con thật khỏe mạnh, sau này có dịp chị sẽ đến thăm vợ chồng em." Hạ An ôm em gái xúc động nói.
"Chị... hành lí ít như vậy, sao chị không mua thêm, lỡ không đủ dùng thì làm sao?"
Từ lúc rời khỏi Phương gia cô không đem theo hay không về lấy bất kì đồ dùng hay bộ áo quần nào, đây là đồ dùng và vài bộ áo quần cô mới sắm lại.
"Đủ mà... em đừng lo.”
Hạ Tâm hít hít mũi: "Đến đó chị ráng giữ sức khỏe, có gì thì gọi ngay cho em, nếu cảm thấy không ổn thì quay về đây với em."
"Được... " Hạ An mỉm cười bảo đảm.
Giờ tàu chạy cũng đến, hai chị em lưu luyến một hồi rồi cũng buông ra. Hạ An nhìn xung một lần nữa rồi kéo hành lý đi lên tàu, Hạ Tâm lau nước mắt không nỡ, nhìn theo bóng lưng chị.
Lên tàu, Hạ An ngồi vào đúng số toa số ghế của mình. Tàu từ từ lăn bánh, cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ với ánh mắt buồn bã.
Duyên phận của cô và anh đã hết thật rồi, trải qua mọi chuyện, sau cùng cả một cuộc điện thoại từ biệt cô cũng không dám gọi cho anh...
Phương Hàn... tạm biệt anh, chúc anh luôn hạnh phúc.
Nơi Hạ An đến là đảo Hòn Sơn, có bờ biển xinh đẹp, có một cuộc sống rất bình yên.
Hàng ngày Phương Hàn vùi đầu vào công việc, để không có một giây phút nào khiến anh nhớ đến cô, nhưng tối đến giấc ngủ của anh càng ngày càng tệ, hầu như anh không ngủ được.
Từ ngày cô rời đi, anh thấy trong người lúc nào cũng khó chịu, buồn bực, giống như có một tảng đá rất lớn đè nặng trong lòng, mỗi ngày đều khiến anh thật sự không thể thở nổi.
Hạ An, em ác lắm... em rất biết cách hành hạ anh, em khiến trái tim anh luôn trong tình trạng đau nhói. Trong đầu anh giờ đây chỉ quanh quẩn hình bóng của em, vậy mà em biến mất như thế để trả thù anh, muốn anh chết dần chết mòn trong sự ân hận và nhung nhớ, em thật nhẫn tâm.
Hôm nay Phương Hàn về nhà rất sớm. Mọi người trong nhà đều thấy lạ, nhưng không ai dám hỏi hay đến gần, anh ăn cơm một mình như kiểu ăn cho có lệ.
Từ ngày Hạ An rời đi, căn phòng của cô vẫn giữ nguyên như vậy, từ đồ dùng, quần áo cũng vậy, nhưng Phương Hàn chưa từng bước vào. Mỗi tối anh đều đứng trước cửa phòng cô rất lâu sau đó mới về phòng, hôm nay cũng vậy.
Đang ngồi làm việc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa: "Vào đi."
Tài xế Lâm đẩy cửa bước vào...
"Có chuyện gì sao?" Phương Hàn nhìn tài xế Lâm rồi hỏi.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh. Chuyện này tôi định nói lâu rồi nhưng dạo này thấy tâm trạng anh không được tốt nên..."
"Nếu anh muốn xin nghỉ phép thì cứ nói với quản gia..."
"Không... ý tôi không phải muốn nói vấn đề đó." Tài xế Lâm xua tay nói.
"Vậy chuyện gì?" Vừa nói anh vừa nhìn vào màn hình vi tính.
Tài xế Lâm lấy tấm hình trong túi ra, để lên bàn: "Tôi muốn nói về người đàn ông trong bức hình này."
Vừa thấy tấm hình, tay Phương Hàn siết chặt con chuột máy tính, ánh mắt dần tối lại.
Không phải anh nhờ quản gia đốt hết rồi sao?
"Nói đi!" Anh lạnh lẽo lên tiếng.
Tài xế Lâm nói lại tất cả, việc thấy người đàn ông này lôi kéo Giản Đình trước cửa trung tâm thương mại và Giản Đình còn dặn không được nói cho anh biết.
Phương Hàn nhíu hàng chân mày: "Người đàn ông trong hình là bạn của Giản Đình? Anh chắc chứ?"
"Dạ... tôi chắc chắn."