"Không cần kháng cự." Phong Ngân nhìn chằm chằm về phía Liên Y.
Kim quang bao phủ lấy Liên Y cùng quả trứng đang nứt vỡ. Nghe thấy lời Phong Ngân, Liên Y liền xếp bằng, cùng quả trứng trôi nổi trong không gian. Đồng thời nàng mở rộng kinh kì bát mạch để hấp thu huyền khí. Từng dòng huyền khí như lốc xoáy tràn vào kinh mạch của nàng, thế nhưng vẫn không đáp ứng được lực hấp thu từ quả trứng.
Kinh mạch của Liên Y đã vô cùng vững chắc, lại rộng hơn người bình thường gấp mấy lần, thế nhưng bây giờ chịu ma sát mạnh mẽ của hỏa nguyên tố cùng kim nguyên tố, lại chịu sức ép huyền khí tràn ngập, cũng đã trở nên chướng đau, thậm chí da thịt đang bắt đầu nứt vỡ.
Phong Ngân không thấy được tính trạng hiện giờ của nàng, nhưng là hắn thấy được từng đóa huyết hoa rơi xuống lại ngay lập tức bị hỏa nguyên tố cắn nuốt thì cũng đoán được thống khổ nàng chịu đựng. Xú tiểu tử, dám làm nàng bị thương như vậy, ngươi đứng trách lão tử sẽ làm thịt ngươi. Trong lòng Phong Ngân mắng mỏ kẻ gây họa vẫn đang hồn nhiên hấp thu huyền khí cùng máu của Liên Y. Đôi tay hắn đã nổi gân xanh, khuôn mặt vốn lạnh lùng giờ càng thêm âm trầm đáng sợ.
Ầm ầm ầm!
Một loạt tiếng nổ phát ra, đồng thời Liên Y cũng cắn chặt răng, nhẫn nhịn tiếng kêu đau đớn, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống.
"Liên Y ra khỏi không gian" Phong Ngân khẽ quát. Không thể khế ước trong không gian được. Nơi này không phải không gian đầy đủ, cho nên thiên địa pháp tắc không thể buông xuống.
Dù đang vây trong trạng thái tu luyện nhưng Liên Y vẫn nghe rõ ràng thanh âm của Phong Ngân. Tâm khẽ động, Liên Y cùng quả trứng đều xuất hiện tại hàn đàm. Phong Ngân cũng theo nàng cùng xuất hiện.
Lúc này, Liên Y vừa phải mượn huyền khí từ không gian và hấp thu huyền khí từ thiên địa.
( tg: là mượn mà không phải hấp thu vì Liên Y đã ra khỏi không gian, cho nên không thể hấp thu được. Nếu hấp thu được thì nàng ấy đã thành thần lâu rồi. Hơn nữa việc vay mượn này sẽ tạo ra tổn thương. Khi và Chỉ khi Liên Y hoàn toàn mở ra phong ấn, hoàn toàn là chủ nhân không gian và không gian là không gian thực thụ, đầy đủ lúc ấy nàng mới có thể hấp thu. Nói cách khác, lúc ấy không gian là một phần sinh mệnh của nàng ấy, và tùy ý cho nàng sử dụng.)
Huyền khí toàn bộ Thần Minh Cung như đổ dồn về phía Liên Y. Tạo thành từng lốc xoáy huyền khí lớn. Thậm chí khiến cho ma thú tầng cao tại Thần Minh Vực cũng cảm nhận được huyền khí biến hóa. Một cỗ uy áp khổng lồ không liên quan đến sức mạnh huyền khí mà là uy áp thuộc về cao quý chủng tộc, cao quý huyết mạnh lan tràn.
Quả trứng hoàn toàn nứt vỡ. Toàn bộ ma thú trong Thần Minh Vực đều phủ phục, không dám nhúc nhích, nín thở. Không biết là vị nào xuất thế mà cường đại như vậy.
______________
Tại một nơi rất xa, một lão giả tiên phong đạo cốt, đang ngồi trên phiến đá bằng phẳng trước thác nước, cảnh sắc nơi này như chốn bồng lai. Bỗng nhiên đôi mắt lão giả chợt mở. Trong mắt một tia nghi hoặc chợt lóe.
"Khởi bẩm đại trưởng lão, các vị trưởng lão đã đông đủ, đang đợi ngài tại chính điện." một giọng nói cung kính truyền đến cắt ngang suy nghĩ của lão giả, thế nhưng không thấy người nói.
"Được, ngươi đi đi. Ta tới ngay." lão giả đứng lên, tay khẽ phất, toàn bộ cảnh sắc bồng lai liền biến mất, thay vào đó chính là gian phòng bình thường, chỉ là nơi lão giả ngồi vẫn là phiến đá kia. Thật không ngờ cảnh sắc bồng lai lại chính là Lãnh vực. Lão giả thế nhưng là một Huyền Thần. Hơn nữa cấp bậc không dưới Hóa Thần cảnh, còn mạnh hơn cả Mặc Ly Thần Phong.
_______________
Vỏ trứng vỡ nát, một tiểu nam hài xuất hiện. Mái tóc đỏ rực như lửa không gì trói buộc tùy ý tung bay, làn da trắng nõn, sáng bóng, ngũ quan như đao khắc, đôi lông mày kiếm cùng màu tóc. Toàn thân bọc trong cẩm bào đỏ thẫm, có họa tiết là những chiếc lông chim thêu từ kim tuyến, lấp lánh, xinh đẹp. Lông mi khẽ run lên, đôi mắt chợt mở. Một đôi con ngươi dị sắc, một bên đỏ rực như hỏa diễm nóng bỏng, sẵn sàng thiêu đốt tất cả. Một bên lại tím thẫm sâu thămthẳm lạnh lẽo như muốn nhấn chìm mọi thứ. Hai tay tiểu nam hai thế nhưng đang nâng một giọt máu - chính là giọt máu từ ngón tay Liên Y khi nãy. Không đợi Liên Y định thần, giọt máu dung hợp vào mi tâm tiểu nam hài. Một tia sáng bắn ra cũng trúng mi tâm của Liên Y.
"Ta - Phượng Vô Quân, nguyện nhận Người vì chủ. Đời đời kiếp kiếp đồng sinh cộng tử. Vĩnh viễn không thay đổi. Vĩnh viễn không phản bội. Khế ước sinh tử. Khế".
Lời của tiểu nam hài vừa dứt, thiên địa pháp tắc buông xuống hai người. Cả Liên Y cùng tiểu nam hài đều xảy ra biến hóa. Bình chướng mà Liên Y áp chế một lần nữa sụp đổ. Huyền khí dũng mãnh tiến vào thân thể đã bị hút khô của nàng. Hơi thở nhanh chóng tăng lên.
Huyền Vương tam cảnh!
Huyền Vương tứ cảnh!
Huyền Vương ngũ cảnh!
Áp chế, một mực áp chế cùng cô đọng huyền khí. Cuối cùng mất ba canh giờ, Liên Y nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hơi thở dùng ở Huyền vương ngũ cảnh đỉnh.
Còn tiểu nam hài kia, từ không có một tia huyền khí, hơi thở nhanh chóng hấp thu kéo lên ngang bằng Liên Y - Huyền Vương ngũ cảnh đỉnh! Đồng thời hắn cũng lớn lên, không còn là một tiểu nam hài nữa mà đã thành một thiếu niên mười hai mười ba cực kì anh tuấn. Kì lạ là quần áo trên người hắn cũng biến ảo để vừa với thân thể hiện giờ của hắn.
Liên Y nhìn hắn trân trối. Cái gì gọi là tức chết người không đền mạng ? Chính là đây a. Vừa sinh ra mang lực lượng khủng khủng bố thì thôi đi. Thế nhưng nháy mắt một cái, chỉ mất ba canh giờ mà đã ngang bằng nàng. Này có để cho người khác sông không ? ( tg: cuối cùng mi đã biết cảm giác sống cùng yêu nghiệt a. Liên Y : lườm muốn chết ? . tg: xách laptop không không, ta cút, ta cút a).
"Phượng Vô Quân bái kiến chủ nhân." thấy nàng nhìn mình, thiếu niên lộ ra nụ cười xinh đẹp với hàm răng trắng noãn, đều tăm tắp khẽ cúi đầu chào làm Liên Y giật mình.
"Ngươi, ngươi sao lại khế ước cùng ta lại còn là khế ước sinh tử ?" Liên Y hồi thần, nhìn hắn với ánh mắt sắc bén. Chuyện này thật kì quái. Ma thú vô cùng cao ngạo, nhất là ma thú có huyết mạch thuần chủng cao quý lại càng kiêu ngạo. Chúng không bao giờ nguyện ý cúi đầu trước con người. Nếu như để chúng cúi đầu thì ngươi phải rất mạnh, phải đánh bại được chúng. Thế nhưng Phượng Vô Quân không nói hai lời, vừa sinh ra đã cùng nàng lập khế ước. Mà nàng còn giống như bị cưỡng chế lập khế ước vậy. Chuyện này trăm vạn năm qua cũng chưa bao giờ nghe nói a. Hơn nữa cái gì mà sinh tử khế ? Không phải là giữa ma thú và con người chỉ có khế ước ngang hàng và khế ước chủ tớ hay sao ? Ở đâu mọc ra cái khế ước sinh tử ?
( khế ước ngang hàng là con người không thể ra lệnh cho ma thú mà chỉ có thể thỉnh cầu. Nhưng khế ước này đều là ma thú nguyện ý kí khế ước mà không phải cưỡng ép. Cho nên khi một trong hai chết đi thì kẻ còn lại không tổn thương căn nguyên. Khế ước này có thể giải trừ từ hai bên)
( khế ước chủ tớ là khế ước con người cưỡng ép ma thú kí. Khế ước này ma thú là nô lệ của con người. Chúng phải làm theo mệnh lệnh. Tuy nhiên nếu ma thú chết đi con người bị tổn hại căn nguyên, tu vi suy giảm. Con người chết đi ma thú phải chết theo. Khế ước không thể giải trừ.)
"Vì ngài vốn là chủ nhân của ta a". Phượng Vô Quân không để ý đến ánh mắt muốn giết người của nàng, vẫn vui vẻ híp mắt cười. Hơn nữa ánh mắt hắn như có như không lướt qua Phong Ngân, trong mắt còn hiện lên tia đắc ý cùng trêu tức.
"Tiểu tử ngươi muốn chết ?" Phong Ngân lạnh lùng nhìn thiếu niên đang cười trước mặt. Hắn thật muốn đánh nát khuôn mặt kia mà hắn đúng lqf ra tay thật. Quyền phong như thiểm điện đánh về phía Phượng Vô Quân. Phượng Vô Quân oa oa tránh né. Ôi, sao hắn lại quên là bây giờ hắn thua kém tảng băng kia chứ. Lần này thì thảm rồi.
"Chủ nhân, cứu ta, tảng băng này muốn giết ta a. Chủ nhân, ta với người là sinh tử khế a. Người không thể bỏ mặc ta."
"Phong Ngân đại ca, ta biết sai rồi, đừng đánh mặt a, a a a "
. . .
Liên Y há hốc miệng nhìn hai người đang đánh nhau. Đây là Phong Ngân? Từ khi nào mà tảng băng như hắn biết nở nụ cười tà ác như vậy? Bầu trời đổ mưa đỏ sao?
__________
Trong không gian. Một canh giờ sau.
"Chủ nhân, ngài không bảo vệ ta." Phượng Vô Quân thảm hề hề lộ ra khuôn mặt đang thương bị đánh đến xanh tím, quệt quệt miệng nói với Liên Y.
"Ta lực bất tòng tâm a. Ta không đánh lại hắn. Ta không muốn tìm ngược a." Liên Y vui vẻ nói. Ha ha, cuối cùng cũng có thêm người bị Phong Ngân đánh bầm dập a. Nàng không phải duy nhất. (Tg: ta bó tay với nàng.)
"Hừ, nói tại sao lại là ngươi ?" Phong Ngân thong dong uống trà, ân, trà ngon.
"Nha, nói thật dài. Đơn giản là sau trận chiến ấy ta bị thương nặng. Tự hủy bản thể, dùng lực lượng cuối cùng tự phong ấn trong quả trứng. Chờ đợi người có thể phá được phong ấn, giúp ta khôi phục bản thể cùng tu vi." Phượng Vô Ngân thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm túc nói.
"Vậy tại sao lại chọn ta để kí khế ước." Liên Y nghi hoặc nhìn hắn.
"Là vì chủ nhân giúp ta cởi bỏ phong ấn. Mà ấu thú chỉ có thể kí khế ước sinh tử. Mà ta là người có ân tất báo. Đạo huyền khí của ngài rất ôn hòa, không có ác ý, không có sát khí. Cho nên ta chấp nhận khế ước. Còn bây giờ nhìn thấy Phong Ngân đại ca thì ta biết ta quyết định đúng." Phượng Vô Quân hì hì cười nói.
"Chỉ vậy thôi?" Liên Y không tin nhìn hắn. Nếu đơn giản như vậy thì hắn đâu cần chờ đến hôm nay. Đã sớm kí không biết bao nhiêu cái khế ước sinh tử rồi.
"Không gạt chủ nhân, điều quan trọng nhất chính là ngài có đủ huyền khí mà ta có - bốn loại huyền khí." Vừa nói sau lưng Phượng Vô Quân vừa hiện lên bốn đạo nhan sắc đại diện cho Hỏa nguyên tố, Kim nguyên tố, Phong nguyên tố và biến dị Tử hỏa.
"Vậy lực lượng của ngươi ?" Hắn biết Phong Ngân, vậy thì lực lượng của hắn nhất định không thấp vậy chuyện này là sao ?
"Lực lượng của ta bị phong ấn, ta kí khế ước với ngài nên ngài thăng lên cấp baach thì ta sẽ lên theo. Nói cách khác ngài là chìa khóa mở ra phong ấn lực lượng của ta." Trong mắt Phượng Vô Quân lóe lên tán thưởng. Quả nhiên là chủ nhân của hắn a. Thật thông minh.
"Câu hỏi cuối cùng, ngươi rốt cuộc là ai ?" Liên Y trầm mặc một chút liền ngẩng đầu nhìn hắn.
"A, cái này, ngài chờ một chút." thấy nàng nghiêm túc nói hắn lại còn nghĩ là vấn đề gì a. Thì ra chỉ là cái này. Quanh thân Phượng Vô Quân hiện lên kim quang. Thân ảnh biến mất, thay vào đó là một con hỏa phượng hoàng xinh đẹp, bộ lông đỏ như lửa, phượng vĩ xen lẫn những tia dị sắc, đại biểu cho những nguyên tố mà nó có. Đôi cánh khẽ run lên, liền bay lượn trên không trung, bản thế Phượng Vô Quân không to lớn khổng lồ như Sư ưng Lục Huyễn. Thế nhưng nó mang khí thế vương giả, sắc bén, không thể không thần phục. Quả nhiên nó mới là chúa tể.
"Chủ nhân, ta có uy vũ hay không ?" Phượng Vô Quân biến trở về hình người liền nhìn Liên Y với đôi mắt lấp lánh.
"Uh, rất uy vũ." Liên Y cười cười.
"Vậy có uy vũ hơn Phong Ngân đại ca ?" nghe Liên Y nói, mắt Phượng Vô Quân sáng lên, lại hỏi nàng. Liên Y khẳng định là nhìn thấy phượng vĩ của hắn vẫy vẫy.
"Uh, uy vũ hơn Phong Ngân". Liên Y cười xinh đẹp, Phượng Vô Quân càng khoa trương cười lớn, nhưng là mặt kẻ nào đó đã lạnh lại càng lạnh.
"Liên Y, đến giờ luyện tập." lạnh lùng phun ta một câu, hắn xoay người đi về khu đất trống chuyên dùng làm sân tập.
Khóe miệng Liên Y giật giật, không thể lấy việc công báo thù tư như vậy chứ.
"Chủ nhân, ta đồng tình với nga". Phượng Vô Quân tỏ vẻ cảm thông nhưng là trong mắt lại hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi cũng cùng luyện tập. Hai người các ngươi một đội." giọng nói lạnh lùng của Phong Ngân lại truyền đến. Lần này rơi vào tai Phượng Vô Quân chính là ma âm, còn Liên Y như nghe thấy thiên âm. Ha ha, có người chịu khổ cùng nàng a.
______________
Năm canh giờ sau, cuộc chiến kết thúc.
Liên Y cùng Phượng Vô Quân rã rời nằm giữa sân tập. Thảm hề hề nhìn về phái Phong Ngân. Chết tiệt. Hai người hợp sức cũng không đánh được hắn. Mới đầu phối hợp chưa quen bị hắn đánh bầm dập. Nhưng vì có khế ước sinh tử nên rất nhanh tâm linh tương thông, hai người hăng hái phối hợp trả đũa nhưng đều bị hắn nhẹ nhàng giải quyết. Ai, chỉ là hôm nay tăng thêm một canh giờ so với hôm trước, như thế đủ để an ủi Liên Y nhưng là Phượng Vô Quân lại bừng lửa giận. Nhiều năm trước hắn luôn bị tên này bắt nạt. Đến bây giờ lại vẫn thế. A, tức chết hắn. Hừ chờ bản tôn khôi phục nhất định đánh tảng băng kia răng rơi đầy đất. Nghĩ đến đó khóe miệng không khỏi giương lên, rồi ngủ luôn. Hắn thế nhưng quên là dù có khôi phục lực lượng nhưng vẫn không làm gì được Phong Ngân, ngược lại càng bị đánh thê thê thảm thảm.