Lạc Tuyết không biết rốt cuộc Long Ngạo Thiên muốn gì, chớp mắt mấy cái, nói, "Thiếp thân không dám. Mời vương gia."
Lông mày Long Ngạo Thiên chau lại, giẫm lên bậc thềm rồi đi vào tẩm uyển của Lạc Tuyết. Lạc Tuyết đi phía sau, nhìn thấy Long Ngạo Thiên ngồi ở mép giường, nàng liền đứng bên cạnh chờ sai bảo.
"Giúp bổn vương cởi y phục." Long Ngạo Thiên đứng dậy dang hai tay ra, Lạc Tuyết đành cắn răng tiến tới giúp hắn, động tác của nàng rất thuần thục, giúp Long Ngạo Thiên cởi áo ngoài, thắt lưng, đến đồ bên trong thì dừng lại.
"Sao không tiếp tục?" Long Ngạo Thiên tuy vẫn giữ vẻ mặt bình thường nhưng lại không giấu được ánh cười.
"Vương gia... ngài muốn...." Lạc Tuyết liền im lặng, bởi vì nhìn thấy khóe miệng của Long Ngạo Thiên đang từ từ nhếch lên, đang chờ đợi nàng nói tiếp.
"Muốn cái gì? Tại sao không nói?"
"Vương gia, ngài nên đi đến Thanh Tâm các." Lạc Tuyết ác tâm nói.
Vẻ mặt của Long Ngạo Thiên liền trầm xuống, sự dịu dàng vừa mới dâng lên liền bị dập tắt, hắn lạnh lùng nói: "Bổn vương muốn ngủ ở chổ nào tự bổn vương quyết định, không cần ngươi xen vào!" Nói xong hắn mặc cả trung y mà lên giường nằm ngủ.
Lần này Lạc Tuyết đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đi lại trên đất thật lâu nhìn thấy Long Ngạo Thiên không hề có ý định rời đi, hơn nữa hình như đã ngủ thiếp đi. Đôi lông mi tĩnh lặng trên gương mặt anh tuấn, đôi môi vẫn như trước hướng về phía nàng, giống như là muốn nói điều gì đó.
Lạc Tuyết ngắm nhìn khuôn mặt đó, nhẹ nhàng cười, họ rốt cuộc đang làm gì? Nàng đến bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà nhìn thấy tối nay Long Ngạo Thiên đến nơi này, có phải là muốn cùng nàng giải tỏa hiềm khích trước đây?
Quên đi, dù sao nàng cũng không so đo, bây giờ trời đã tối, nàng cũng muốn đi ngủ. Thế nên, nàng lặng lẽ bò lên giường, cố gắng không để cho mình đụng phải Long Ngạo Thiên, sau đó đưa mặt về phía trong mà nằm xuống.
Mắt vừa mới nhắm, thắt lưng liền bị một bàn tay ở sau ôm lấy, sau đó cả thân thể đều bị kéo ra phía sau. Long Ngạo Thiên dùng mặt cọ cọ bên tai Lạc Tuyết, âm thanh lười biếng nói, "Ta muốn ôm nàng nàng. Sao? Muốn đẩy bổn vương ra ngoài à?"
Lạc Tuyết bị Long Ngạo Thiên hù dọa, không biết nói gì cho phải, đành giả bộ ngủ.
Vậy mà Long Ngạo Thiên không có ý định bỏ qua cho Lạc Tuyết, bàn tay không an phận mà chu du khắp nơi, "Nàng thật là bình thản (bình tĩnh + thản nhiên)! Còn làm cho bổn vương phải tự tìm đến nàng!"
Lạc Tuyết vốn đã bất bình giờ lại nghe những lời này, nàng liền giận dữ nói: "Ta làm sao mà dám bình thản, vương gia mỗi ngày sống ở chỗ vương phi, ta làm sao dám đi tìm vương gia."
"Hử, nàng đang ghen sao? Ghen khi nghe những lời nói của bổn vương à, không sao bổn vương cũng không so đo."
"Vương gia, người muốn so đo cái gì?" Lạc Tuyết xoay người lại, nằm đối diện Long Ngạo Thiên hỏi.
"Nàng nói đi? Hôm đó bổn vương trở về, liền vào xem nàng, nhưng nàng lại nghĩ tới người khác đến mất cả hồn, nàng nói bổn vương không tức giận sao?" Long Ngạo Thiên vẫn tức giận.
Lạc Tuyết ngơ ngác, cô nghĩ đến người khác hồi nào? Vì vậy cô không hiểu nên đành hỏi lại: "Ta nghĩ đến người nào?"
"Đương nhiên là người trong đám người ca hát kia rồi!" Long Ngạo Thiên ăn phải dấm chua, bỉu môi nói
"Người trong gánh hát?" Lạc Tuyết nhớ lại, đột nhiên nghĩ đến, nàng "Xì" một tiếng, "Ngài vì điều này mà giận à? Ha ha."
"Chuyện này không nghiêm trọng sao?" Long Ngạo Thiên nhìn phản ứng của nữ nhân ở trong ngực của mình, cả mặt liền đen lại, nữ nhân này ngay cả một chút hối cải cũng không hề có.
"Ừ, thật đúng là nghiêm trọng, vậy thì thiếp thận liền tuân lệnh của vương gia, sau này không đi gặp người đó nữa, được chưa?" Hiếm khi Lạc Tuyết cùng Long Ngạo Thiên cười đùa vui vẻ, còn hai chữ "Thiếp thân" kia cũng không phải nặng nề mà nói ra.
Long Ngạo Thiên ho khan, bất mãn nói, "Nàng cứ nói chuyện bình thường đi, dùng cách xưng hô kia, bổn vương nghe không quen,"
"Hì hì." Lạc Tuyết liền hát to: "Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, nguyện làm chim liền cành..."
"Nàng, nàng đây là khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương à!" Long Ngạo Thiên tức giận đến muốn đánh nữ nhân ở trong ngực của mình.
Lạc Tuyết dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Vương gia không muốn biết ngày hôm đó ta suy nghĩ về người nào sao?"
"Nàng cảm thấy bổn vương muốn biết sao?" Long Ngạo Thiên híp mắt hỏi ngược lại, mặc dù nến đã tàn gần hết, nhưng trong bóng tối, Lạc Tuyết vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đầy nguy hiểm phát ra từ Long Ngạo Thiên.
"Ha ha, ta hát chính là quá trình cùng một người nam nhân gặp nhau, trong quá trình này ta đã yêu người nam nhân đó, rồi lại sợ sự đời vô tình..." Lạc Tuyết mở to hai mắt quan sát gương mặt của Long Ngạo Thiên, mặc dù không thấy rõ, nhưng cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hắn bây giờ, nên nàng liền chuyển đề tài khác: "Sau đó, ta thật sự gả cho người nam nhân này, người nam nhân này đi ra ngoài, ta nhớ nhung nên dùng tiếng hát gửi gắm tâm tình."
Lần này đến lượt Long Ngạo Thiên ngây ngốc một hồi lâu, sau đó là âm thanh mừng như điên: "Nàng thật sự không nghĩ đến người khác, người đó thật sự là ta?"
"Đáng tiếc, ngài không nghe được, ngược lại còn hất cho ta một thùng nước lạnh thật to..." Lạc Tuyết giận nói, "Ta muốn hỏi vương gia, từ đây về sau sẽ ta có nên nhớ nhung đến người đó nữa hay không?"
"Được, ta phê chuẩn cho nàng tiếp tục nhớ, hơn nữa phải nhớ gấp đôi, biết chưa?" Long Ngạo Thiên giả bộ nghiêm túc, khiến Lạc Tuyết bật cười.
"Những ngày qua, bổn vương thật sự đã trách lầm nàng, nhưng mà lúc buổi chiều bổn vương có đi đến chỗ của Vương phi, sau đó liền ngủ ở thư phòng, mấy ngày kia cũng vậy. Nàng phải phạt ta đi! Phạt ta yêu thương nàng thật tốt!" Long Ngạo Thiên cười gian xảo, bàn tay càng không an phận mà động tới động lui, Lạc Tuyết kêu lên một tiếng, ngay sau đó đôi môi liền bị che lại, làm cho nàng không phát ra được âm thanh dị nghị nào nữa....
Một đêm đầy triền miên, Lạc Tuyết quá mệt, ngủ đến cả khi người bên cạnh rời giường lúc nào cũng không biết. Lúc Long Ngạo Thiên đi vào cung, Ngọc Nhi mới gọi nàng dậy, Lạc Tuyết đành miễn cưỡng đứng dậy rửa mặt, sau đó đi đến Thanh Tâm các thỉnh an Thượng Quan Vũ Điệp.
Thượng Quan Vũ Điệp biết hôm qua Long Ngạo Thiên ở lại Hà Nguyệt Trai, còn biết rõ quan hệ của hai người trở nên tốt đẹp như lúc ban đầu. Liền đông kéo một chút, tây kéo một chút, đùa cợt một phen, mới để cho Lạc Tuyết đi về.
Thông minh như Lạc Tuyết làm sao không hiểu, trong lòng có chút khổ sở, nhưng chỉ có thể nhịn. Trờ về Hà Nguyệt trai, liền đi ngủ lấy lại sức, cho đến khi Long Ngạo Thiên trở về vào buổi trưa mới tỉnh dậy.
Long Ngạo Thiên quyết định hôm nay bồi thường Lạc Tuyết nên muống dẫn nàng đi ngoại giao cỡ ngựa.
Lạc Tuyết sợ chuyến đi này sẽ chọc giận Thượng Quan Vũ Điệp, rồi ngày tháng sao này của nàng sẽ không được yên ổn. Vì vậy nên xin Long Ngạo Thiên dẫn theo Thượng Quan Vũ Điệp, Long Ngạo Thiên do dự nữa ngày, hỏi: "Nàng có biết cưỡi ngựa không?"
"Ta không biết cưỡi." Lạc Tuyết nhỏ giọng trả lời.
"Vậy được rồi, Vương phi cũng không biết cưỡi ngựa, dẫn cả hai người cùng đi, bổn vương nên dạy người nào?" Long Ngạo Thiên cau mày hỏi.
Lạc Tuyết nghe xong, buồn bã, mi mắt rủ xuống, nói: "Bây giờ ta không muốn đi, ta muốn cùng Ngọc Nhi học thêu khăn, hay là vương gia mang vương phi đi đi, sao này cũng sẽ có cơ hội, không nhất thiết phải là bây giờ"