Phương Phi Tận

chương 1: hồi cung

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Sênh yêu Lục Khai Hoàn, nhưng đó là bí mật giữa hai người.

Lúc trước, khi Lục Khai Hoàn muốn ân ái cùng Mạnh Sênh, điều hắn thích làm nhất, chính là ôm lấy đầu của y, nhẹ nhàng dùng nụ hôn của hắn khắc họa nên hình dáng gương mặt y.

Thỉnh thoảng còn phát ra vài lời than thở

"Aiz....!Sênh nhi nhà chúng ta chính là như vậy, với cái tính khí bướng bỉnh này, mai sau chắc chắn sẽ chịu khổ"

Khi đó, Lục Khai Hoàn cũng không phải là Lục Khai Hoàn cao cao tại thượng...!khi đó, Mạnh Sênh còn dám nhéo vào mũi hắn khẽ mắng

"Làm sao? Ta chỉ bướng bỉnh với mình ngươi, ngươi dám chê ta?"

Mà bây giờ, Lục Khai Hoàn mặc một thân là huyền bào, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, sắc mặt tối sầm, thần sắc nghiêm nghị, mà Mạnh Sênh...!ngay cả sức lực để tiến đến bên cạnh hắn, y cũng không làm được

"Đồ hỗn trướng! ngay cả pha trà còn làm không được?" Lục Khai Hoàn đem chén trà ném mạnh lên nô tài đang đứng hầu, biểu thị hắn đang vô cùng tức giận "Giữ lại ngươi để làm cái gì!?"

Cung nữ Thanh Yến đứng ngoài cửa điện nhìn thấy Mạnh Sênh đi đến, giống như nhìn thấy bồ tát cứu thế, một bộ dạng muốn khóc, vội vàng nói

"Mạnh công công! Ngài đã trở lại! Mau đi vào nhìn qua bệ hạ một cái, không hiểu như thế nào, nhưng hiện tại tâm tình của bệ hạ không được tốt, bệ hạ đã kéo mấy nô tài ra đánh roi rồi! hiện tại nô tài đang hầu chính là tiểu Trác tử"

Tuy danh tiếng của Mạnh Sênh ở trong cung và ngoài cung là hoạn quan mê hoặc chủ tử, thế nhưng những người đã từng tiếp xúc qua với y, bất kể là nô tài hay chủ tử trong cung, đều không thể ghét y, trái lại, sinh ra cảm giác thân cận với y.

Y là người hiền lành, mặc dù y không thích nói chuyện, thích ở một chỗ, nhưng đối nhân xử thế rất ôn hòa, không khắt khe với nô tài khác, cũng cung kính, đúng mực hầu hạ các chủ tử, làm việc kín kẽ không chỗ để chê.

Nhưng điều quan trọng nhất, vẫn là người duy nhất dám đến gần hoàng đế khi ngài đang tức giận, đồng thời có thể dập tắt hỏa khí của hoàng đế

Đúng, chính là người duy nhất

Mà loại quan hệ mờ ám giữa y cùng hoàng đế, đều đã sớm bị đem ra cửa miệng của đám cung nhân nhai nát, chuyện này cũng không còn gì mới mẻ, thậm chí đến cả hậu cung phi tần thấy y đều cũng nhường y đến phần.....!

Bởi vì tính ra, vị Mạnh công công này chính là người theo hầu bên cạnh hoàng đế lâu nhất.

Tóm lại, chính là người có vị trí nhất định trong lòng hoàng thượng

"Tiểu Trác tử ở bên trong?" Lông mày Mạnh Sênh nhíu lại "Nó ở bên trong làm cái gì? Muốn đi chọc giận bệ hạ?"

Trác Cẩn là đứa trẻ được Mạnh Sênh thu làm nghĩa tử, cũng là người thân cận với Mạnh Sênh nhất, ngoại trừ hoàng đế.

Có mấy người còn ở sau lưng nói, sở dĩ y thu nhận tiểu thái giám mi thanh mục tú này, là để có ngày dâng lên lấy lòng thánh thượng, tranh được nhiều sủng ái....!

"Người đến!"

Mạnh Sênh nghe tiếng của hoàng đế, y không nhịn được thở dài một hơi, biết là không thể kéo dài thêm nữa, vội vã tiến vào đại điện, quỳ xuống hành lễ

"Tham kiến bệ hạ"

Lục Khai Hoàn nhìn thấy người đến là y, dưới đáy mắt khẽ xẹt qua tia vui mừng "Mạnh Sênh, ngươi đã trở lại!"

"Vâng, đều là hồng phúc của bệ hạ, nô tài –"

" Đừng nói với trẫm những thứ này, mau lại đây"

Mạnh Sênh khẽ liếc nhìn qua vết máu còn chảy trên đầu của Trác Cẩn, y khẽ cười lạnh, trong lòng âm thầm tự giễu, vẫn là không tránh khỏi...!

Hai chân Lục Khai Hoàn mở ra, ý đồ vô cùng rõ ràng, Mạnh Sênh bước đến quỳ xuống, vén ra vạt áo bào trên đùi hắn, sắc mặt hơi trắng bệch, nhỏ giọng khẽ nói vào lỗ tai hắn

"Bệ hạ, có thể bỏ qua cho nó được không?"

"Bỏ qua được hay không, vậy thì phải xem biểu hiện của Sênh nhi"

Nam nhân ở bên tai y nở nụ cười xấu xa, trong giọng nói lại mang theo một tia động tình khó nén, nhưng lại khiến cho lòng của Mạnh Sênh tràn đầy mây đen

"Bệ hạ, vậy hãy để cho bọn họ rời đi" Mạnh Sênh nhắm mắt, thân thể khẽ run "Ít nhất, cũng không nên để cho bọn nô tài nhìn thấy"

"Đều cút ra ngoài cho trẫm, không cho truyền thì không cho bất cứ kẻ nào vào trong"

Trác Cẩn siết chặt nắm đấm dấu dưới tay áo, từ đầu đến cúi vẫn không ngẩng đầu nhìn hình ảnh phía trước, quay người theo đám nô tài khác rời đi, chỉ là lúc bước ra khỏi cửa, y suýt bị vấp vào bậc cửa mà ngã.

Chuyên trang đọc truyện TRÙMTRUY ỆN.

mE

Mắt thấy cửa điện đã khép lại, tay Lục Khai Hoàn đặt lên eo nhỏ của Mạnh Sênh sờ sờ, lông mày nhíu lại

"Ở Biệt Trang không thoải mái? Sao lại gầy đi rồi?"

Mạnh Sênh khẽ nở nụ cười, tận lực đem vẻ mặt tươi tỉnh

"Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, có thể đã vào mùa hạ, khẩu vị vẫn không tốt, có chút ăn không vô mà thôi"

Đúng là hắn đã lo quá xa, y chỉ xuất cung ở Biệt Trang, rời đi hoàng cung này cũng chỉ mất tháng, nhưng chỉ sợ, tháng này chính là những ngày thoải mái nhất trong hơn hai mươi mấy năm cuộc đời của y

"Chẳng phải đã nói, lúc chỉ có ta, ngươi không cần gọi ta là bệ hạ sao?...." Vừa nói, Lục Khai Hoàn vừa vươn tay mở từng khuy áo trên người Mạnh Sênh, nhất thời ở bên trong lộ ra đồ vật vốn của nữ nhân - một cái yếm.

Cái yếm mỏng bằng vải sa, phía trên thêu đoá sen trắng, ẩn dưới cái yếm là hai đầu nhũ xinh đẹp đang run rẩy

"Đến Biệt Trang tĩnh dưỡng, có đúng hạn uống thuốc thúc đầu nhũ hay không?"

"Ân..." Mạnh Sênh không nhịn được thở dốc rên thành tiếng, đã nhiều ngày chưa có sờ qua, hiện tại bị người đụng nhẹ liền cảm thấy nhói đau, khiến y không thể chịu được, đành phải nức nở xin tha "Tử Chân, đau..."

Tử Chân – là tên tự của Lục Khai Hoàn

Lục Khai Hoàn cười nhẹ "Xem ra là có đúng hạn uống thuốc....!Đừng nóng vội, để ta đến giúp ngươi"

Nam nhân có chút nóng nảy, đem cái yếm mạnh bạo giựt xuống, hắn dùng lòng bàn tay ấm áp xoa nắn, sau đó cúi đầu mút lấy

- ----------------------------------

"So với hậu cung phi tần này, Sênh nhi rất không thua kém, nếu không phải ngươi không thể mang thai, có lẽ ngươi đã cùng ta sinh ra rất nhiều hài tử" Nam nhân cười nhẹ, vì đang bận cắn mút trên người Mạnh Sênh, nên lời nói của hắn có chút mơ hồ "Sênh nhi đúng là một cái bảo bối..."

Mạnh Sênh ngây ngốc ưỡn lên cái cổ trắng ngần, tầm mắt vô định nhìn lên phía trên, một màu vàng kim khiến cho y nở nụ cười tự giễu

Thật là một hoàng đế tốt, vào thời điểm này mà hắn còn không quên tam cung lục viện

Lục Khai Hoàn nằm nhoài trên thân thể trắng như tuyết của hoạn quan, một tay vén vạt áo, một tay chen giữa chân, lần mò phía trong

Toàn thân của Mạnh Sênh đã sớm được dạy dỗ, mặc dù trong lòng y vẫn rất chán ghét loại sự tình này, nhưng thân thể lại vô cùng mẫn cảm, không hề chống cự lại được sự khiêu khích này.

Trong thân thể đè nén dục vọng đã bị kiềm hãm tháng, nó đang cấp thiết muốn được giải phóng.

Đồng thời, một khi đối mặt với hoàng đế, y vĩnh viễn chỉ có thể mở rộng chân nghênh đón, ngoài ra không thể làm động tác gì khác

Thế nhưng....!Rõ ràng vào năm y tuổi, khi nam nhân này lần đầu tiên dụ dỗ y mở rộng chân, phá thân y, đối với y chiếm hữu toàn bộ....!Rõ ràng lúc ấy, hắn vô cùng ôn nhu ôm lấy y, âm thanh nhẹ nhàng kề sát bên y

"Sênh nhi, đem thân mình giao cho ta, được không?....!Ta yêu ngươi, chỉ cần nhìn thấy ngươi, mọi buồn phiền của ta đều tiêu tán, không khống chế được mà vui vẻ.

Cùng ta, về sau ta chỉ đối tốt với mình ngươi, sau đó, nếu như ta ngồi lên được vị trí kia, thì ngươi, sẽ chính là hoàng hậu của ta....."

Sau này, Mạnh Sênh mới hiểu được, bất quá khi đó, chỉ là những lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ y mà thôi

Cái gì mà ngôi vị hoàng hậu, cái gì mà yêu thích, cái gì mà cả đời chỉ muốn ở cùng bên y, tất cả đều dùng để lừa gạt đứa trẻ tuổi kia thôi, lừa gạt một Mạnh Sênh đơn thuần như tờ giấy trắng.

Truyện Chữ Hay