"Thưa Phu nhân, Công tước muốn gặp người bây giờ ạ."
Khi tôi sớm chuẩn bị để đi tìm gặp chồng mình thì người quản gia xuất hiện và đưa tin cha chồng muốn gặp tôi.
Hôm nay đã có điều gì mà cha chồng cáu kỉnh lại muốn gặp tôi vậy?
Tôi còn chẳng nghe được một âm tiết nào phát ra từ ngài ấy kể từ khi vụ bỏ trốn của tôi được giải quyết xong xuôi.
"Thiếu Phu nhân."
Công tước Omerta, người đàn ông khó hiểu y hệt như con trai mình, chào đón tôi tại chuồng ngựa.
Bộ đồ ngài ấy mặc có vẻ hào nhoáng, vì vậy tôi nghĩ ngài ấy đang chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
"Cha tìm con có chuyện gì thế ạ? Người định đi đến nơi nào ạ?"
"Ta có một cuộc họp cua Toà án, và tiết trời hôm nay cũng đẹp nên ta định cưỡi ngựa dạo quanh sau một thời gian dài."
Đúng vậy đấy.
Tôi nhìn con ngựa đực màu xám đang được gắn yên lên lưng.
Một con ngựa khoẻ khoắn oai vệ khoác lên mình bộ lông xám đen đang nhìn tôi chằm chằm.
Chết tiệt mà.
"Con ngựa này đẹp quá ạ."
"Con thích cưỡi ngựa? Ta chắc rằng con đã tham dự rất nhiều cuộc đi săn ở Romagna nhỉ, vậy nên kỹ năng của ta không bằng con được rồi."
"Dạ không đâu ạ. Cuộc đi săn đó cũng không phải là một cuộc đi săn thực sự."
Bỗng chốc tất cả lại rơi vào im lặng.
Tôi lo lắng chờ đợi với nụ cười ngây ngô nhất từ trước tới giờ, trong khi Công tước thờ ơ, không thèm để mắt tới tôi và chỉnh lại đôi găng của mình.
Vậy thì, người định hỏi con chuyện gì vậy ạ...?
"Con trai ta đã giao chìa khoá kho chứa báu vật cho con thì phải."
À, ra là vậy. Thì cũng đúng, ngài ấy đâu coi tôi là người đáng tin cậy đâu mà.
Nhưng nếu giờ mà bảo tôi trả lại chìa khoá thì thật là quá đáng.
Tôi đâu chó muốn nhúng tay vào cuộc chiến này đâu.
"Đúng thế à, nó đã nói gì khi giao chìa khoá cho con?"
'Em cứ sử dụng tuỳ theo ý mình.'
Tôi đâu thể nói thế được, vậy nên cần phải nghĩ một câu khác.
"Ngài ấy tin rằng con sẽ quản lý tốt kho chứa..."
"Hmmm, chẳng giống nó tí nào."
Thế rốt cuộc thì như nào mới giống ạ? Các ngài đều khó hiểu như nhau hết.
Công tước lệnh cho người giữ ngựa và hạ nhân lui xuống hết, cuối cùng nhìn tôi kèm theo một tiếng thở dài nhè nhẹ.
Đôi mắt đỏ rực lại ánh lên những tia sáng phức tạp, y hệt cái nhìn của hai người con của ngài.
"Quả nhiên là nó tặng cái vòng cho con."
"Dạ?"
"Cái vòng đó là nó tặng cho con vào đêm tiệc đúng chứ? Ta đã tự hỏi rằng nó sẽ mang cái vòng đi đâu sau khi lấy được từ ta, và sao nó lại để tâm đến thế."
"Lấy nó từ Cha sao, ý người là gì ạ? Con cứ nghĩa là..."
"Ông của ta đã tạo ra chiếc vòng từ long tâm. Nó là món đồ rất đặc biệt."
Tôi chớp chớp mắt nhìn về cái vòng đang nằm trên cổ tay mình.
Ôi Chúa ơi, cái quái gì vậy? Long tâm?
Tôi biết cái vòng có chút độc đáo, nhưng chưa bao giờ hình dung được điều này. Hơn nữa, sao anh lại đeo nó vào tay tôi?
Đó là lý do mà cha chồng tôi đã xuất hiện với vẻ mặt bất mãn? Cha chồng tôi hắng giọng, như thể ngài ấy đọc thấu tâm can tôi.
"Xin lỗi vì ta đã không thể tham dự bữa tiệc một cách đàng hoàng. Ta vốn không phải là người thích những nơi như vậy... Ta đã nghĩ ta cũng nên xuất hiện, nhưng ta đã nổi điên khi thấy trang phục của con trai mình."
Aha, có thật là ngài chỉ điên lên vì thấy trang phục của con trai mình không ạ?
Ngài ấy nghi hoặc nhìn về tôi, nhưng tất nhiên là tôi sẽ không nói vậy mà chỉ nở nụ cười thật tươi, "Không sao đâu ạ, Cha đừng lo lắng. Hơn thế, con không hề biết chiếc vòng này lại ý nghĩa đến vậy, con cứ nghĩ nó chỉ đơn giản là một món trang sức..."
"Không sao, ta không yêu cầu con trả lại nó. Con là nữ chủ nhân đích thực của nơi này từ khi con hoàn thành lời hứa của mình."
"Dạ..."
"Dù sao thì con có vẻ rất hài lòng với cuộc sống ở đây. Con chắc phải thích vùng đất cằn cỗi này lắm."
Giọng điệu của ngài ấy tràn đầy sự giễu cợt lạ lùng. Tai tôi ù đi và mồ hôi chả dọc sống lưng.
Chúa ơi, ngài còn muốn gì nữa vậy...?
"Con chưa bao giờ thấy nơi này cằn cỗi, mà còn thú vị hơn ở Romagna ạ."
"Thật ư? Ta cứ nghĩ con sẽ nhớ quê hương của mình da diết lắm, nhưng con luôn làm ta... bất ngờ."
"Ý Cha là sao ạ?"
"Đừng hiểu lầm ta. Không phải tự nhiên một quý cô như con lại thích nghi được với vùng này ngay khi đặt chân đến đây mà không có bất kỳ quan hệ nào. Thần điện tại Elendale luôn sẵn sàng giúp đỡ con, từ việc quen dần với phương Bắc đến những vấn đề vụn vặt. Thật ra, ngày hôm đó, con... Khi con bỏ lại vụ hỗn loạn sau lưng mình và bắt đầu chạy trốn, ta đã cho rằng thần điện thực sự là đang bí mật bảo vệ con."
Ah, nếu con kè kè cạnh những giáo sĩ, lui ra lui vào thần điện như Rudbeckia nguyên tác thì có đáng ngờ không ạ? Nếu ngài cứ tiếp tục nghĩ rằng việc con có làm ra vụ đó hay không là đáng ngờ, thì con phải nhảy nhót theo bài hát nào đây?
"Con đã được nuôi dưỡng trong môi trường đó khi con còn bé tẹo, và thật ra, con luôn gà gật khi nghe thấy những bài Thánh ca. Nhưng tất nhiên là đức Tổng Giám mục và mọi người rất tốt. Ngài có muốn con chú ý hơn về lối sống theo đạo không ạ?"
Khi tôi nỗ lực vào vai một đứa trẻ, cha chồng tôi xây xẩm không nói nên lời.
"Không phải thế. Ta chỉ đang tự hỏi rằng liệu Đức Thánh Cha có hiểu lầm rằng chúng ta đang giữ chân con ở đây không mà thôi."
"Ahaha, Người sẽ không nghĩ vậy đâu ạ. Cha biết con rất thích nơi này mà."
"Con thích nơi này hay là con trai ta?"
L - Là thử con phải không ạ? Đừng coi thường khả năng nhập vai fan cuồng xuất thần của con, thưa ngài!
"Tất nhiên là con thích chồng mình rồi ạ."
"Ta chẳng thể hiểu nổi con thấy cái thằng thẳng như ruột ngựa đấy tốt đẹp ở chỗ nào. Thật ra thì, cũng vừa mới đây thôi... Có tin đồn là Đức Hồng y Valentino có lẽ sẽ đưa con về phương Nam ngay khi đến đây."
"Không có chuyện đó đâu ạ, kể cả có gặp rắc rối thì con cũng không theo anh ấy."
Đó là vùng đất tối mịt, bởi vậy, Cesare thậm chí còn chẳng có cách nào để đưa tôi đi theo hắn.
Ngài ấy đang cố gắng nói gì với tôi? Liệu có phải là sau này sẽ phải ly hôn? Vì ngài nghĩ con sẽ bỏ đi?
"Hơi ngạc nhiên đấy. Dù cho thằng bé có khó chịu..."
"Chà, con đã chịu đựng nhiều rồi ạ."
"Con thích thằng bé ở điểm nào?"
"Dạ, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tim con đã rơi vào tay ngài ấy rồi ạ."
"Con là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Định mệnh hay là cái gì?"
"Ôi, như thế thì thật lãng mạn quá, Con cũng không biết có được coi là định mệnh không nữa."
Tôi mở to mắt, áp lòng bàn tay lên gò má ửng hồng một cách ngu ngốc.
Công tước Omerta vô cảm nhìn tôi, rồi cất lời, "Không phải."
"Dạ..?"
"Đó không phải là ý nghĩ của con."
Gì vậy?
Lòng bàn tay áp vào hay gò má của tôi trượt xuống.
Ánh mắt ngài ấy bình tĩnh lạ thường.
"Ý Cha là sao ạ?"
"Như ta đã nói đất. Con không phải tỏ ra sợ sệt như thế, ta không tranh cãi với con."
Người đàn ông này đang nói gì vậy?
"Con không biết Cha đang nói gì..."
"Con đang cố lẩn trốn dưới vỏ bọc tình yêu. Ta đã từng ở bên một người như vậy, nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả."
Ngài đã từng ở bên người như thế? Ngài đang nhắc đến vợ mình sao? Là câu chuyện về cuộc hôn nhân say đắm thuở ban đầu nhưng cái kết lại là sự lụi tàn?
Tôi không tò mò về điều đó chút nào.
Công tước nở một nụ cười cứng đờ và nhàn nhạt với tôi.
Một nụ cười chua chát và méo mó.
"Nếu ta nói rằng, nàng công chúa Britannia đã chối từ tất cả lời cầu hôn của những vị vua trị vì các vương quốc khác mà lựa chọn một quý tộc chẳng có quyền lực gì trong tay là Omerta, chỉ vì nàng ấy không muốn rời khỏi Elendale thì con có tin không? Ngay từ đầu ta đã biết điều đó, nhưng chỉ vì sự tự cao thái quá này."
Con không tò mò đâu. Sao tự dưng ngài lại kể chuyện này ra ngay cả khi con không hỏi vậy? Đâu có liên quan gì tới con?
"Con trai ta, kẻ đơn độc mãi lang thang với thanh kiếm trong tay, những ngày này bổng dưng lại trở thành người xa lạ. Ta lô lắng tới già cả người đi rồi. Con có hiểu ý ta không?"
"...."
"Ta thậm chí đã nghĩ rằng ta không nên để nó lấy vợ. Ta không thể ngờ được mối tình đầu lại đáng sợ tới vậy... Không, ta biết điều đó, nhưng ta đã nghĩ con trai ta sẽ khác. Thằng bé không phải là một con người, vậy nên nó sẽ là ngoại lệ. Nhưng trong tâm can ta đã thủ thỉ với ta rằng đó không phải là một thoáng cuồng si."
Vậy nên...
"Ta không biết câu chuyện về cuộc đời của con có những điều gì. Ta không thể biết rằng liệu những gì con muốn có phải chỉ là chỗ dựa cho thằng bé không, hay là những mục đích chính trị khác. Càng nhìn con, ta lại càng cảm thấy con đang chiến đấu với thần chết."
"..."
"Thật là nực cười khi ta nói ra điều này, nhưng... liệu có cơ hội không? Cho con trai ta."
Mục đích của câu chuyện này là gì? Lý do mà ngài ủng hộ hôn sự này là vì ngài muốn chỉnh đốn thói quen của con trai ngài. Con chỉ là đang diễn tập mà thôi. Ngài thì đang nghĩ rằng mình thực sự có một đứa con dâu. Ngài đã nói về nghĩa vụ của con là phải làʍ ŧìиɦ, hoặc là ly hôn.
Nhưng tại sao bây giờ ngài lại suy nghĩ như con vậy?
Mục đích của điều đó là gì?
Cảm xúc chân thực nào mới là điều quan trọng?
Nếu con trai ngài yêu con ngay từ cái nhìn đầu tiên và ngài đinh ninh rằng mọi chuyện sẽ trở nên khó khăn để chia rẽ cả hai sau này, thì ngài không nên nói điều này mới phải?
Tại sao bỗng dưng ngài lại hành động kì lạ như thế?
Việc của anh ấy th có liên quan gì tới con?
Cơn nhói ở tai làm tôi thật sự khó chịu, nhưng tôi đã nhanh chóng rõ bỏ được cảm giác ấy.
Không, đừng vướng vào chuyện này.
Tôi thả lỏng cơ mặt đang căng cứng của mình, xốc lại tinh thần.
"Con xin lỗi. Con không hiểu những gì Cha vừa nói. Con đã vô lễ với người sao?"
Một khoảng lặng bao trùm lên cả hai.
Công tước đảo mắt. gặt bay bầu không khí căng thẳng.
"Không phải, Chắc là do ta đã lẩm cẩm rồi nên hôm nay nói toàn những điều vô nghĩa. Vậy thì, chúc con một ngày tốt lành."
"Ta chưa thấy loài hoa này bao giờ cả. Tên nó là gì thế?"
"Trong một khoảnh khắc, ta cứ nghĩ mình lạc vào thế giới nào khác cơ. Trong đây vẫn sẽ luôn là mùa xuân mặc cho thời tiết bên ngoài tệ hại đến như nào."
"Đây là đài phun nước của Cesare đúng không? Ta nghĩ ta đã nhìn thấy cái tương tự khi ghé thăng Romagna."
Nhìn những người đang trầm trrof khen ấy khen để, tôi cảm thấy mình đã đắn đo quá mức khi quyết định chọn vườn kính làm nơi mở tiệc trà rồi.
Tôi sợ rằng mình sẽ trông như đang tự cao.
Ellenia nhấn mạnh, "Nơi đây xứng đáng để khoe khang mà."
Đúng thế, nếu không được khoe về nơi này thì tôi sẽ chửi thề mất. Không hề tổn thương chút nào. Điều này thật hoàn hảo cho vai diễn về nàng công chúa trẻ con.
"Quả nhiên Công chúa rất hâm mộ Công tước. Họ luôn ở đây cùng nhau... Cô có chơi đùa với Công tước nhiều không?
Tuy nhuên, tôi vẫn không tránh khỏi việc đỏ mặt khi nhận được câu hỏi này.
Ugh, khó sống quá.
Phía xa bàn trà mà chúng tôi đang quây lại là ngôi nhà búp bê to lớn cạnh những bông cúc vàng ươm và tử đinh hương.
Bên trong ngôi nhà búp bê bằng gỗ, sơn màu hồng nhạt, những vị khách của ngày hôm nay là Leah và Công chúa Arien đang ngồi thưởng thức tiệc trà riêng của mình.