Bỏ lại sau lưng sảnh tiệc xa hoa đã hoà bình trở lại, Izek kéo tôi đi chữa trị vết thương ở bàn chân.
Chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào trong khi những hạ nữ chăm chỉ bôi thuốc vào các ngón chân sưng tấy và băng bó nó.
Sự im lặng dai dẳng làm tôi rất khó chịu và lo sợ.
Cho đến khi hạ nữ cuối cùng rời khỏi phòng, Izek đứng ở một bên và mân mê đôi giày của tôi.
Tự dưng tôi thấy sợ hãi. Anh sẽ không đánh tôi với đôi giày đó đâu nhỉ?
"Thưa..."
"Chân em nhỏ thật."
Kích cỡ chân như thế là quá phù hợp với chiều cao của tôi rồi. Chỉ là bàn tay anh to rộng thôi.
"Em không nhìn thấy ai đã gây ra điều này sao?"
"Em thật sự không thấy. Lúc đó có quá nhiều người ở xung quanh, em không nói dối đâu..."
"Ta đâu có bảo em nói dối ta."
Anh đặt giày xuống bàn và tiến gần đến cai sofa tôi đang ngồi.
Trông anh vô cùng bình thản, không giống với lúc trước tý nào, khiến tôi lo lắng hơn nhiều.
"Chân em giờ đã ổn rồi, bữa tiệc kết thúc ở đây."
Đúng rồi đấy, và kế hoạch đêm tân hôn của tôi cũng tan tành mây khói theo cái chân này rồi. Chết tiệt! Lại một lần nữa!
"Em buồn à?"
"Em xin lỗi.. Đây là lần đầu tiên ngài tổ chức tiệc cho em mà em lại..."
Anh đã khiêu vũ cùng tôi trong bộ trang phục sát thủ bán khoả thân đó.
Thưa ngài! Mặt tôi lại đỏ lựng như một quả cà chua, nuốt nước bọt và chỉ muốn phịch xuống dưới nền đất và nức nở.
"Ngài có phẫn nội không ạ? Hay là giận dữ?"
".... Không."
Không phải, chắc chắn là anh vừa mới tức điên lên.
Nếu tôi không thể làm gì khác nữa, vậy thì tôi sẽ tiến thêm một bước.
Tôi lại được bế lên. Tôi đã quá quen với việc bị đối xử như một chú gà con rồi.
"Chắc là em thấy chán nản lắm bởi mặt em hiện rõ hai chữ đấy."
"Biểu cảm của em là...."
"Là gì?"
"Là em rất hạnh phúc khi được ở cạnh ngài."
Tôi suýt thì buột miệng, cười toe toét trước cái nhìn đăm đăm, không thể tin nổi của chồng mình.
Xin chào, em là đội trưởng fanclub của ngài đây.
"Em nghĩ là sẽ còn hạnh phúc hơn nữa nếu như được ở bên ngài đêm nay."
"..."
"Nhưng chắc là không có chuyện đó đâu. Ngài là một người đàn ông bận bịu mà. Chắc hẳn có rất nhiều người đang tìm ngài đấy."
Vì địa vị của anh đó. Chết tiệt, tôi sẽ phải tự lết đi nếu như anh quay lại sảnh tiệc, một thân một mình trong tình trạng rối ren này...
"Ta muốn hít thở không khí trong lành một chút."
"Với em ạ?"
"Sau dó, chúng ta sẽ kiểm tra chân em bằng cách tản bộ."
"Nhưng không phải là ngài đang bàn bạc chuyện gì quan trọng với các chiến hữu sao?"
"Không có gì quan trọng cả."
Tôi câm nín. Đối với tôi thì chuyện này cũng tốt. Bởi thời gian cả hai dành cho nhau sẽ lâu hơn một chút, vậy nên tôi nên cố gắng tìm cách để đạt được cảm tình của anh ấy.
Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Nhà kính đã bước vào những công đoạn hoàn thiện cuối cùng với những bàn tay chăm chỉ của nhóm thợ thủ công hàng đầu phương Bắc.
Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào đâu kể từ khi nó mới bắt đầu được khởi công.
Thật kỳ diệu khi nhìn thấy những tường kính phản chiếu ánh trăng bạc lấp lánh giữa màn đêm. Nhà kính này thậm chí còn tuyệt vời hơn vào ban ngày nữa.
"Wow."
"Ta cũng đã yêu cầu xây cả đài phun nước, nhưng không biết là có giống với Romagna hay không."
Tiếng nước mát lạnh róc rách bên tai.
Mặc dù không thể nhìn rõ từng chi tiết vào ban đêm, nhưng khung cảnh vườn hoa với thác nước lấp lánh, với những bức điêu khắc đủ mọi hình dạng, những bồn hoa lung linh và hồ nước giản dị đã rất là tuyệt vời rồi. Như một khu vườn trong câu chuyện cổ tích vậy.
"Đẹp quá ạ."
"Không biết nơi này sẽ như nào vào ban ngày đây."
"Chắc chắn là sẽ đẹp hơn vào ban ngày. Tuyệt quá đi. Như vườn treo Babylon ấy."
"Đó lại là thứ gì?"
Oops, tôi lại vừa lỡ lời. Những người ở đây không biết tới vườn treo Babylon cũng là chuyện bình thường thôi.
"Chỉ là một thứ trong tiểu thuyết thôi ạ. Khu vườn đó là Quốc vương của một nước nọ xây tặng người vợ mình để bà vơi bớt nỗi nhớ quê hương."
Tôi thấy hơi xấu hổ sau khi giải thích cho anh nghe. Sao mà Nebuchadnezzar lại có thể lãng mạn như vậy chứ? Tôi có cảm giác như đang bị đưa lên bàn cân vậy.
Nebuchadnezzar II: là vua của Vương triều Chaldea xứ Babylon, trị vì từ khoảng TCN đến TCN. Ông là người đã cho xây dựng vườn treo Babylon huyền thoại.
Dù sao thì, như này cũng tuyệt thật đấy. Dù không thể so với vườn treo, nhưng cũng rất hoành tráng rồi.
Izek không nói gì trong lúc tôi đang kinh ngạc ngó nghiêng khắp khu vườn.
Tôi có thể nói gì đây? Dù xây một nhà kính như này không tốn quá nhiều tiền và nhân lực, nhưng những ý nghĩa ẩn sau cũng rất đáng giá.
Tôi vòng tay qua cần cổ dày dặn của anh và đặt lên gò má mịn màng ấy một nụ hôn.
Nửa là vì suy nghĩ bốc đồng, nửa là vì suy nghĩ điều này sẽ là một bước tiến mới.
Anh trầm mặc như một bức tượng đá, chầm chậm quay đầu nhìn tôi. Chắc chắn rồi. Trông anh y hệt như lần đầu tiên tôi hôn má anh ở trước thần điện. Một cái nhìn vô cùng ngạc nhiên.
"Hehe, cảm ơn ngài nhiều lắm..."
"..."
Em có thể nói đôi lời được không? Thật xấu hổ khi mà ngài luôn bày ra vẻ mặt này sau khi nhận được một nụ hôn. Nhưng điều này cũng đóng góp một phần trong công cuộc mài sắt thành kim của em.
Đôi mắt đỏ rực của anh mở to, nhìn chằm chằm vào nụ cười gượng của tôi.
Tôi không biết sao trông anh lại lại có vẻ kiệt quệ như thế kia. Anh ấy lạ quá đi. Quá là lạ luôn.
Sao ngài cứ nhìn em như thế? Như kiểu em làm ngài tổn thương vậy.
"Thật mừng vì em thích nơi này."
Một lúc sau, giọng nói khàn khàn mới vang lên. Khuôn mặt của Izek trở lại vẻ kiêu kỳ ban đầu, thả tôi xuống chiếc ghế dài gần đó và ngồi cạnh tôi.
Rất nhiều hoa hồng toả sáng dưới ánh trăng.
Tôi hơi khó thở bởi mùi hoa khá là nồng. Tôi không muốn bị kẹt trong sự im lặng này nữa nên nhẹ nhàng cất lời.
"Ellen nói rằng em ấy thích hoa Lily nhất, loài hoa ngài thích là gì vậy?"
"Sơn ca Sistina."
Cái gì cơ? Mình câm nín luôn rồi.
Cũng không quá ngạc nhiên khi đó là một trong những danh hiệu của tôi, những tôi hơi choáng khi mà Izek thốt những từ đó ra từ chính miệng mình, như thể đang tiết lộ bí mật của tôi.
"Sao mọi ngừoi lại gọi em là Sơn ca Sistina?"
Tôi nốt nước bọt cái ực. Ngồi trên băng ghế với một tay đặt ngay sau lưng tôi, Izek đặc biệt điển trai, có lẽ là bởi ánh trăng đã tôn nên những đường nét tuyệt đẹp ấy.
Do trang phục của mình nên anh giống như một sát thủ của Chúa đến để đối đầu với đứa con sa ngã cỉa Giáo Hoàng vậy.
"Em không biết. Em nghĩ là do lúc còn bé, mọi người đã đặt cho em danh hiệu này vì em đã hát trong tiệc sinh thần của anh cả... Một biệt danh hài hước."
Sơn ca hay thiên thần Sistine gì đó. Tôi không biết Rudbeckia nguyên tác đã suy nghĩ như nào về những cái tên này.
"Em chắc phải hát hay lắm."
"Cũng như mọi người khác thôi ạ, Ở phương Nam..."
"Em có sợ rùa ở phương Nam không?"
Ôi không. Biết là do ngài đã thấy điểm yếu đó của em nên thắc mắc cũng là chuyện thường thôi, nhưng sao ngài lại phải hỏi ngay vào lúc này chứ?
"Em không sợ đến thế."
"Em chắc chắn đã trải qua sự cố nào đó đến nỗi phải rúm lại chỉ vì nhìn thấy một con rùa trên đồ trang trí, và nó còn không phải là thật."
Đúng là có một sự cố. Vào kiếp trước của tôi.
Kiếp trước, tôi bắt đàu mắc chứng sợ rùa từ lúc tôi thấy con cá mà tôi được tặng vào sinh nhật tuổi đã bị con rùa cưng của anh trai cả nuốt sống.
Gia đình tôi đã nghĩ chứng sợ hãi đó của tôi là điều gì đó rất thảm hại.
Và ở đây thì... Xem nào, tôi rất sợ khi nhận được con rùa bằng vàng ròng mà Cesare tặng tôi như một món quà.
Khoang miệng tôi khô khốc khi nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra. Đáng lẽ ra tôi không nên để lộ ra điều đó. Tôi nên giấu đi nỗi sợ của bản thân mình mãi mãi mới đúng. Con rùa đó còn không phải là thật. Không phải là gì cả.
"Ta sẽ không giữ lại chúng nếu như em nói với ta từ trước. Bộ đồ ăn hoạ tiết hình rùa khá được ưa chuộng ở nơi đây, làm thế nào mà em lại có thể chịu đựng được trong suốt khoảng thời gian vừa qua?"
Ánh mắt anh sắc lạnh như một con rắn.
Rất khó khăn để có thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng tôi vẫn cố gắng mở to đôi mắt của mình vì nghĩ rằng mình không nên né tránh anh vụng về như thế.
"Thường thì em không để tâm, nhưng đôi mắt của con rùa đó quá là chân thật và đáng sợ nên em không thể..."
"Thói quen của em là cam chịu mọi thứ phải không?'
"Em có hơi ngoan cố một chút."
Đó là lý do vì sao em không lùi bước trước những hành vi bất lịch sự và thẳng thừng của ngài đấy, hừ.
Tôi cười nhăn nhở, nhưng người chồng nết thôi từ trong trứng của tôi đột nhiên chuyển chủ đề mà không đưa ra bất cứ hồi đáp nào.
"Về gia tộc của em."
Tôi như sắp cắn phải lưỡi mình khi đang cười với anh. Đang tốt đẹp cơ mà. Tại sao cuộc trò chuyện này lại đi đến chủ đề này?
"Cha em và những người anh ấy. Họ là những người như thế nào?"
"Tại sao tự dưng..."
"Có gì lạ khi một người chồng tìm hiểu về nhà vợ của mình không? Nhất là anh cả của em đấy, người mà ta sắp được gặp. Ta cũng cần phải biết anh lớn như thế nào để còn có thể cư xử phù hợp với anh ta chứ?"
Nhà vợ. Haha. Em nghi ngờ về một khoảng thời gian vui vẻ khi nói về gia đình với chồng mình lắm đấy.
Tất nhiên, chẳng có gì quái lạ khi hỏi về điều này cả. Tôi chỉ hơi bối rói vì chưa bao giờ nhận được câu hỏi này trước đây.
Bên cạnh đó, tôi chẳng có tý hào hứng nào khi phải kể về Cesare đâu.
"Anh cả không đặc biệt như những gì mọi người tâng bốc cả. Anh ấy luôn là tâm điểm của các buổi gặp mặt, và phù hợp để làm một hiệp sĩ hơn là giáo sĩ.
Cesare luôn đổ lỗi cho cha mình vì đã bắt hắn ta trở thành Hồng y.
Sự vô tâm của Giáo Hoàng dành cho Enzo cũng là nguồn cơ tạo nên tính cách trẻ con và đố kị của anh ta.
Cesare luôn khao khát được trở thành hiệp sĩ. Hắn ta thích vung kiếm trên chiến trường hơn là làm phụ tá cho cha mình.So với Enzo, hắn kiệt xuất hơn rất nhiều.
"Anh em em chắc hẳn là thân nhau lắm. Em có muốn gặp anh ta không?"
"Hơi hơi ạ." Tôi cúi đầu, lảng tránh ánh mắt bình thản khiến tôi động lòng.
"Ta đoán là em không thích gia tộc của mình."
"Không phải vậy đâu ạ... Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của em. Gia tộc của em không phải là chủ đề mà mọi người yêu thích."
"Mọi người? Ta cũng là một phần trong 'mọi người'?"