Cảnh báo: Chương này có đề cập tới việc tự sát, mong mọi người cân nhắc.
_______
"Đừng chạm vào em ấy. Đứng lại."
Da gà đồng loạt nổi lên khi Izek siết lấy nửa cơ thể đang căng lên của tôi. Một tia sáng xanh nhạt bắn ra từ lòng bàn tay Izek lúc anh ôm lấy Flaya, người đang liên tục ộc ra máu.
Đó là...
Izek quay đầu nhìn tôi lần cuối.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh tới nỗi không biểu lộ bất cứ sự kích động hay khinh ngạc nào, nhưng cái nhìn ơn lạnh đến thấu xương của anh càng làm tôi cảm thấy xa lạ.
"Ra khỏi đây."
"Dạ?"
"Ivan! Hộ tống nàng ấy hộ ta!"
Những người theo sau Izek khẩn trương chuyển vào thần điện. Ellenia cũng nhìn tôi một cái rồi chạy ngay sau anh. Xung quanh trở nên hỗn loạn. Tôi giơ hay tay lên và nhìn đăm đăm vào những vết máu Flaya để lại trên ống tay áo của mình.
Tôi nhớ đến người chị của tôi.
Cái ngày cuối cùng chị ấy tồn tại trên cõi đời này. Những vệt máu khô trên cổ tay mảnh khảnh ấy...
"Cô..."
Một bàn tay thô bạo bấy ngờ siết chặt gáy tôi. Huh, là đứa trẻ này? Tôi chẳng bao giờ mong đợi sự thân thiện của cậu ta ngay từ lần đầu chạm mặt. Nhưng tại sao cậu ta lại đột ngột tấn công tôi như thế?
"Là do cô gây ra!"
"Gì cơ..."
"Ta biết điều này sẽ xảy ra mà. Ngay từ đầu, ả đàn bà này chính là một phù thuỷ!"
Gì cơ?
Một âm thanh rất lớn vang lên, cổ tôi thoát khỏi lực siết như gọng kìm đó. Bốp, bốp, bốp! Tôi mở to mắt, ho khan.
Một người đàn ông đang liên tục dùng bàn tay to khoẻ của mình thụi vào đầu Lorenzo một cách không thương tiếc giống như đang đấm vào một cái trống thiếc. Lorenzo thậm chí còn không dám phản đòn, nhanh chóng ngã phịch xuống đất.
"Phu nhân Rudbeckia. Xin hãy tha thứ cho sự vô lễ này. Tâm trí đứa con trai ngu xuẩn của ta đang tạm thời không được minh mẫn." Đôi mắt tím của người đàn ông đang lịch sự cúi đầu trước tôi trở nên lạnh buốt.
Hầu tước Furianna đã ra tay với chính con trai mình. Đó là một nước đi khôn ngoan. Nơi đây là sân trước của điện thần, lãnh địa của Britannia, và tôi là ái nữ của Đức Giáo Hoàng mà thần điện nguyện trung thành.
Thật là ngu xuẩn khi lao về phía tôi và buộc tội một cách thiếu suy nghĩ; không có gì sai khi cáo buộc Thần điên và Thánh địa Vantican có liên kết với nhau. Vấn đề ở đây là sự thật có vẻ như đã bị biến tướng một cách tệ hại.
Đoàng!
Ngay trước khi tôi có thể trả lời bất cứ điều gì, tiếng sấm đã giáng xuống như thể xoay vần cả đất và trời. Những tiếng la hét thất thanh. Có ai đó đã hanh chóng đến gần , ôm lấy vai tôi và dẫn tôi đến một nơi nào đó.
"Phu nhân, lối này... C - Chết tiệt, xin thứ lỗi vì đã vô lễ."
Soạt một cái, ống tay áo đẫm máu của tôi bị xé toạc bởi bàn tay của Ngài Ivan. Đôi tay của anh ấy cũng được bao bọc bởi ánh sáng xanh giống như làn khói xanh nhạt. Không nhắc đến sự vô lễ, hành động đó thật sự làm tôi kinh ngạc.
"Mọi người, nhanh lên, hãy lui vào thần điện! Đây không phải là một cuộc diễn tập khẩn cấp!"
"Phong toả khu vực B ngay lập tức, đây không phải là diễn tập khẩn cấp! Nhắc lại, phong toả khu vực B ngay lập tức, đây không phải là diễn tập khẩn cấp!"
"Sơ tán mọi người trước mau!"
Cơn mưa xối xả trút xuống đám đông vội vã. Hình như tôi là người duy nhất không hiểu tất cả những gì đang diễn ra trước mắt. Trong khi bị kéo đi, tôi để ý thấy ở đằng xa có tiếng kêu yếu ớt. Tiếng kêu kỳ quái đó giống như tiếng sáo hoà với tiếng kèn vậy.
Các Hiệp sĩ cầm những ngọn đuốc xanh và đặt chúng ở chính giữa những bức tường. Khói đen bốc lên nghi ngút qua những kẽ hở. Tôi chưa bao giờ được nghe kể hay tận mát chứng kiến trường hợp ma thú đến gần thần điện hoặc cố gắng để đến gần những nơi này.
Tôi nhớ rất rõ rằng nếu chúng làm như vậy thì chẳng khác gì là đang tự sát cả.
Rõ ràng, hầu như mọi người ai cũng bàng hoàng.
"Ngài Ivan!"
"Andymion, thế chỗ cho ta..."
"Cậu ấy sẽ lo cho Phu nhân." Ngài Ivan nói rồi lập tức giao tôi cho Andymion, sau đó chạy thật nhanh sang phía bên kia, hét lên, "Chuyện quái gì đang xảy ra vào ngày lễ chết tiệt này vậy?"
Tôi được Andymion hộ tống vào thần điện cùng những người khác. Ngay sau đó, những cánh cửa lần lượt đóng lại một tiếng nặng nề. Phải gần nửa ngày sau, chúng mới được mở trở lại.
May mắn thay, tính mạng của Flaya đã kịp thời được cứu sống an toàn.
Sự việc xảy ra ngay ở sân trước của thần điện, các hiệp sĩ đã có mặt ở đấy và nhanh chóng hành động, nhờ vậy cô ấy mới có thể sống sót. Người mang rượu cho chúng tôi vào ngày hôm đó đã bốc hơi trong lúc hỗn loạn và không tìm được tung tích.
Một biến cố bất thường về nhiều mặt.
Tôi và Ellenia đã uống rượu ngay trước mắt họ, nên ngay từ đầu mục tiêu đã được xác định là Flaya. Vị trí của những chiếc ly chính xác đến mức đã tạo ra một cuộc công kích ngẫu nhiên.
"Là dung dịch đá ma thuật."
"Dạ?"
"Đó là tên chất độc mà tiểu thư Hầu tước Furianna đã uống phải. Con có suy đoán được gì không?" Công tước Omerta bình tĩnh và lạnh lùng chất vấn tôi.
Chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu rõ ẩn ý của ngài ấy. Đây không phải là chất độc thông thường. Là dung dịch đá ma thuật.
Ở nơi này, đá ma thuật không chỉ đơn thuần là một loại đá, mà công dụng của chúng còn được dùng làm mồi nhử để triệu hồi ma thú. Đá ma thuật được kết hợp bằng hài cốt của một con ma thú và đá Thánh linh.
Tôi đã nói đến việc để kích hoạt đá ma thuật thì phải nhỏ máu vào vào nó chưa?
Xảy ra một trận hỗn loạn nên thần điện bị phong toả cũng là điều dễ hiểu thôi. Vấn đề ở đây là Đá ma thuật phải trải qua hoàng loạt trình tự phức tạp thì các Hiệp sĩ mới được phép sử dụng. Đây là tạo vật quý hiếm. Mỗi thần điện cũng chỉ có thể sở hữu một lượng đá nhất định và việc tạo ra loại đá này chỉ được thực hiện tại Thánh địa Vantican. Có nghĩa là...
"Những viên đá ma thuật được thần điện quản lý vẫn ở nguyên vị trí cũ. Từng viên một đều không bị xê dịch. Con có hiểu ý ta không?"
...... Ý ngài ấy là tôi là kẻ giật dây toàn bộ sự hỗn loạn vừa xảy ra, thêm cả những bằng chứng rất xác đáng cho tất cả những cáo buộc về tôi.
Cha à? Lạ lùng thật đấy khi ngài không hiểu con người con! Ha, muốn khóc quá. Tình huống này chó đẻ đến nỗi tôi còn phải tự nghi ngờ chính bản thân mình.
Vào lúc Lorenzo đánh mất lý trí và lao vào tấn công tôi, hầu tước Furianna đã nhanh chóng lao đến và đánh gục cậu ta, nhưng chắc chắn tất cả mọi nghi ngờ đều đang hướng về gia tộc này. Tai tiếng về vụ ám sát mật của gia tộc Borgian không ai không biết, và danh tiếng của tôi và gia tộc mình cũng chẳng tốt đẹp là mấy. Hơn nữa, Tổng giám mục lại là chú của Flaya, vì vậy việc tôi nhúng tay vào việc này là quá hợp lý. Dù có là lý do này, hay bất kỳ lý do nào khác, thì mọi tội lỗi sẽ đổ dồn lên đầu tôi...
"Thưa Cha..."
"Tất nhiên, ta sẽ không khoan nhượng với bất kỳ cáo buộc vô căn cứ nào về con dâu ta. Con nên biết rằng con là một thành viên của gia tộc Omerta." Công tước trả lời tôi với tông giọng sắc bén, và hắng giọng một cách bất lực.
Tôi không thể tin vào tai mình. Tôi là thành viên trong gia tộc này?
"Ta không nghĩ con là loại người làm ra chuyện đó. Chỉ là ta cần con nói ra những gì mà con nắm bắt được và có lợi cho chúng ta. Con trai ta đã dặn đừng nói gì với con, nhưng..." Ngài ấy định đi đường đường vòng để moi ra thông tin về việc gia tộc tôi có liên quan gì tới việc này không.
Tôi nhíu mày nhìn Công trước đang đăm đăm vào tôi.
"Con, con không hiểu ngài đang muốn đề cập tới chuyện gì. Nếu ngài nghi ngờ con, con cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Con có nên..." Nước mắt tôi tràn ra khỏi vành mắt.
Bố chồng cau mày nhìn tôi với vẻ mặt thẫn thờ.
"Con biết, con hiểu tất cả những gì mọi người đang nghĩ. Con cũng có đầy đủ mắt và tai như bao người khác. Ai cũng đang nghĩ rằng con ganh ghét với tiểu thư. Bởi vì con bị lòng đố kị làm cho mờ mắt, vậy nên con đã gây ra một sự cố kinh khủng như vậy..."
"Cái gì... Là ai dám nói những lời lẽ vô căn cứ như vậy? Ta chỉ... Đừng, đừng khóc vào lúc này. Ta thực sự không cố ý hỏi con về những điều như vậy."
Ý ngài là sao? Tôi chỉ đang diễn thôi nhưng ngài ấy lại nghĩ tôi đang khóc. Tôi đã hy vọng sẽ có một chút tia may mắn, nhưng có vẻ đây là cả một luồng sáng. Tôi đón lấy chiếc khăn của Công tước, rưng rức, "Nếu - Nếu ngài Izek nghi ngờ con, con thà..."
"Đừng nói như vậy - không phải như thế đâu. Nếu Phu nhân có liên quan gì đến đá ma thuật, thì nó sẽ phải là người chú ý đến đầu tiên."
Mọi chuyện đề là như vậy đấy, và hầu hết ai cũng nghi ngờ tôi.
Tôi là ái nữ của Giáo Hoàng, vì vậy họ sẽ phỏng đoán rằng sẽ tồn tại nhiều cuộc trao đổi đá ma thạch lẻ tẻ. Hoặc là tôi đã trao chúng cho ai đấy... Điều này thật đáng buồn.
Công tước đang gãi gãi bộ râu của mình với vẻ phức tạp, không hề hợp với hình tượng của ngài ấy chút nào. Ngày ấy không giống như con trai mình, không bị luống cuống khi thấy ai đó đang khóc.
Chà, nếu tôi nói rằng tôi không thể chịu được những sự nghi ngờ bất công này và đòi trở về quê hương, thì đó sẽ là một điều khó giải thích đối với Công tước. Ngài ấy là người cuối cùng muốn chứng kiến cảnh hôn sự của tôi bị huỷ bỏ mà.
Tại sao lại có người muốn hãm hại tôi? Nếu ngài ấy thực sự nghi ngờ tôi, tốt hơn hết là ngài ấy nên giữ kín mọi thông tin hơn và cử gián điệp đi điều tra. Chắc hẳn ngài ấy đang làm theo yêu cầu của ai đó và không tiết lộ quá nhiều về mọi thứ. Liệu tôi có bỏ lỡ nhưng toan tính gì của ngài ấy nữa không?
"Ta không nên nhắc đến điều đó. Hãy quên đi những gì ta vừa đề cập tới. Sự việc này đang rơi vào ngõ cụt, vậy nên ta đang cố tìm ra những manh mối từ con và đã nói những lời sai trái."
"Con chỉ muốn chết đi khi ngài nghi ngờ con đã làm việc đấy."
"Không, sao con lại... Ta đã nói là ta không hề nghi ngờ con. Ta sẽ cắt lưỡi những kẻ dám đồn thổi về những điều vô căn cứ đó."
"Hahaha, thật ạ?"
"Đương nhiên là vậy. Xúc phạm con dâu của ta cũng chính là xúc phạm gia tộc Omerta."
Tôi vẫn chỉ là một kẻ khác máu tanh lòng thôi. Làm gì có ai trên thế giới này coi tôi là một thành viên của Omerta chứ? Một kẻ xa lạ tỏ ra miễn cưỡng và khó chịu, nhưng lại khó mở lời bởi không thể từ chối họ. Điều tốt nhất mà tôi có thể làm là giữ yên lặng và vẫy đuôi đến giúp đỡ khi họ cần gì đó ở tôi. Ngay cả khi tôi đã nằm xuống và được tái sinh ở một thế giới khác, sống trong thân phận khác, thì tất cả cũng giống nhau mà thôi.