Nàng hoảng hốt nói với Túc Tình Xích Ám:
“An Cát Nhĩ Thiếu Kình muốn dùng bản thân đánh lạc hướng Hằng, đội ám vệ phía sau hắn mới thật sự là kẻ mạnh. Hai người các ngươi mau đi bảo hộ chàng, ta ở phía sau sẽ tuyệt đối không có việc gì”.
Bị Trầm Thư Kính nói, Túc Tình Xích Ám lúc này mới để ý đến đội quân kia, nếu chỉ mười người Trác Thiếu Hằng còn có thể có cơ hội giành chiến thắng, nhưng đội quân đó lại đến tận gần năm mươi người. Xích Ám thoáng run lên, không kịp nói với Trầm Thư Kính đã vung tay rút một thanh đoản đao nơi đai lưng, lao về phía đám ám vệ.
Trầm Thư Kính thấy Xích Ám một thân chống chọi với gần năm mươi người, chỉ sợ khó mà thành công, vội vội vàng vàng quay sang Túc Tình:
“Túc Tình, ngươi cũng ra đi, nhanh lên, giúp Xích Ám. Nếu không sẽ khó mà lường được”.
“Còn chủ tử? Vương gia đã dặn nô tì phải bảo hộ thật tốt cho chủ tử”, trong mắt Túc Tình thoáng động, nhưng vẫn nhớ rõ tầm quan trọng của Trầm Thư Kính.
Giờ phút này không còn gì quan trọng hơn an toàn của Trác Thiếu Hằng, Trầm Thư Kính đẩy Túc Tình lên phía trước, cam đoan nói, giọng nói lộ ra sự run rẩy:
“Nhanh lên, Túc Tình, xem như ta cầu xin ngươi. Tuyệt đối đừng để chàng bị thương. Ta sẽ an toàn, ta hứa. Ngươi mau đi giúp Xích Ám”.
Do dự một lát, Túc Tình cảm thấy xung quanh Trầm Thư Kính cũng thật sự không quá nguy hiểm, không nói hai lời cũng rút kiếm lao ra trợ giúp Xích Ám.
Trên không trung, An Cát Nhĩ Thiếu Kình mặc dù đang chật vật tránh nhuyễn kiếm của Trác Thiếu Hằng nhưng vẫn luôn chú ý tình hình, thấy bên Trầm Thư Kính lúc này đã không còn ai, y cười thật tươi, lớn tiếng nói với Trác Thiếu Hằng:
“Ngươi hãy nhìn cho kĩ, cảm giác đau khổ khi người mình yêu chết đi là thế nào”.
Trác Thiếu Hằng kịch liệt quay đầu, chỉ thấy ở phía sau Trầm Thư Kính đã bị bốn năm người bao vây, mà lúc này Túc Tình Xích Ám đã không còn ở bên người.
Hắn thật sự đoán không sai, ở phía sau, An Cát Nhĩ Thiếu Kình vẫn còn bố trí người.
An Cát Nhĩ Thiếu Kình thừa cơ Trác Thiếu Hằng lơ là, trường kiếm nhanh chóng đâm đến:
“Thất đệ, có ai nói với ngươi khi đánh nhau không được lơ là hay không?”.
May mắn Trác Thiếu Hằng đã sớm cảnh giác, vung nhuyễn kiếm lên đỡ, nhuyễn kiếm rung lên làm cho cổ tay Trác Thiếu Hằng bị chấn đến đau.
Mà ở phía bên kia, Trầm Thư Kính trừng mắt nhìn năm người tử sĩ bao quanh mình, bàn tay nắm lại thật chặt.
Chết tiệt, trúng bẫy rồi!
Lợi dụng Xích Ám và Túc Tình ly khai, sau đó bắt giữ nàng làm con tin, ép Trác Thiếu Hằng thoả hiệp
Thủ đoạn này An Cát Nhĩ Thiếu Kình tính đúng rồi, Trác Thiếu Hằng thật sự sẽ vì an toàn của nàng mà dừng tay. Nhưng y đã tính sót một điều, Trầm Thư Kính không biết võ, nhưng nàng biết dụng độc.
Y phục đỏ hồng trong gió khẽ phất phơ, Trầm Thư Kính thừa dịp một tên trong số chúng không chú ý, bột phấn trong tay vẩy về phía y.
Bột phấn màu trắng trong gió không bị tán loạn, bám thật chặt vào y phục dạ hành của tên kia, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng ăn mòn.
Y phục của tên đó nhanh chóng hoá thành nước, làn da trên người cũng cùng một số phận. Chưa đến một nén hương, một thân người sừng sững nơi đó đã hoá thành một vũng nước đục ngầu.
Bốn tên còn lại kinh ngạc nhìn Trầm Thư Kính, Trác Thiếu Hằng bên này thấy vậy cũng nhẹ nhõm không ít, lại chuyên tâm đấu với An Cát Nhĩ Thiếu Kình.
Y không nghĩ Trầm Thư Kính lại biết dụng độc, sợ kế hoạch thất bại, vội hét lên với bốn tên còn lại:
“Còn đứng đó làm gì, bắt lấy nàng ta cho bản vương”.
Trầm Thư Kính hoảng hốt lui về phía sau một bước. Hôm nay vốn nghĩ chỉ tiến cung tạ ơn nên trên người nàng chỉ mang hai nắm Bạch Hoá thuỷ do đích thân mình điều chế, ngoài ra tất cả đều là dược thiện, không phải độc.
Nàng cắn răng, nhìn bốn người cùng nhào lên, Bạch Hoá thuỷ trong tay còn sót lại nắm cuối cùng, cũng vẩy một vòng cung, làm cho bốn kẻ kia mỗi người đều bị dính một ít.
Bạch Hoá thuỷ phải dùng đủ liều lượng mới có thể hoá người thành nước, nếu không đủ liều lượng chỉ có thể gây thương tích ngoài da. Ba kẻ kia xui xẻo bị trúng vào mắt, ôm mặt thống khổ nằm lăn lộn.
Còn một kẻ đã sớm lường trước hành động của Trầm Thư Kính nên lúc nàng động đã sớm lùi lại, nên chỉ bị vết thương nhỏ ở tay trái.
Y siết chặt đao trong tay, không đợi Trầm Thư Kính rút tay lại đã nhào lên.
Thanh đao dưới ánh nắng loé lên một cái, Trác Thiếu Hằng cùng Túc Tình Xích Ám đều đồng loạt hét lên:
“Kính Kính / Chủ tử / Vương phi”.
Đúng lúc đó một bóng người xuất hiện, chắn trước mặt Trầm Thư Kính, ngọc phiến trong tay khẽ phất, thanh đoản đao trong tay kẻ kia liền bị hất bay lên.
Trác Thiếu Hằng kinh sợ dõi mắt nhìn thân ảnh Trầm Thư Kính, không để ý bị An Cát Nhĩ Thiếu Kình đâm một đao ngay ngực trái, như diều đứt dây ngã từ trên không trung xuống.
Bị máu văng ra trên không trung của Trác Thiếu Hằng doạ, Trầm Thư Kính bỗng nhiên như phát điên, chạy như bay về phía Trác Thiếu Hằng.
Xích Diễn thu lại ngọc phiến trong tay, kinh nghi bất định hét lên:
“Trang chủ bị thương, mọi người nhất định phải giết sạch đám người này để trả thù cho trang chủ”.
“Vâng”, một thanh âm hào hùng vang lên, theo đó hàng loạt đám người vận y phục màu đen thêu Tử Đằng hoa, trên mặt mang mặt nạ nhanh chóng ập vào, cùng với đội quân ám vệ của An Cát Nhĩ Thiếu Kình đối đầu.
—Chú thích—
Đoản đao: thanh đao ngắn.
Ngọc phiến: quạt có khung bằng ngọc.