Nắng trưa chói chang làm cho tầm nhìn bên trong khăn lụa của Trầm Thư Kính rõ ràng hơn. Ở nơi cửa phủ Trấn Quốc vương đứng rất nhiều người, có Trác Thiếu Khanh một thân kim bào tôn quý, của Mặc Kì Vân một thân y phục thổ cẩm nhiều màu mặt đầy hoan hỉ, có rất rất nhiều người, trên mặt đều mang theo hai chữ "Chúc phúc".
Có hỷ nương tiến lên, ở bên phải Trầm Thư Kính đỡ lấy nàng, giúp nàng bước qua chậu than đặt ở bệ cửa kia thuận lợi hơn, sau đó Trầm Thư Kính cùng Trác Thiếu Hằng tiến vào chính viện.
Nơi chính viện, Sùng Kha đế một thân long bào hoàng kim sáng lấp lánh, đầu đội long quan cao quý mỉm cười ngồi trên chủ vị, bên cạnh ông là Nhu phi nương nương Tô Sương, Hoàng hậu sau khi gặp Trầm Thư Kính xong đã ngã bệnh, đến giờ vẫn chưa dậy nỗi.
Được hỷ nương giúp đỡ, Trầm Thư Kính nhanh chóng cùng Trác Thiếu Hằng quỳ xuống trên đệm êm đã sớm đặt sẵn ở phía trước. Thanh âm the thé của Lý tổng quản vang lên, mang theo âm điệu vui mừng khó phát hiện:
"Nhất bái thiên địa".
Trầm Thư Kính cùng Trác Thiếu Hằng hướng ra cửa lớn, lạy một cái.
"Nhị bái cao đường".
Hai người quay lại, hướng Sùng Kha đế cùng Nhu phi, cũng lạy một cái.
"Phu thê giao bái, từ nay về sau vĩnh kết đồng tâm"
Trác Thiếu Hằng nhìn tân nương một màu đỏ thẫm đang đứng đối diện mình, nụ cười treo trên môi vẫn chưa hề tắt, cùng nàng cúi đầu.
Sau đó Sùng Kha đế lại nói mấy lời chúc phúc, Nhu phi cũng không ngoại lệ, rồi Trầm Thư Kính nhanh chóng được nâng vào hỷ phòng. Còn Trác Thiếu Hằng vì là tân lang nên phải ở lại tiếp đãi khách khứa, uống rượu là điều không thể tránh khỏi.
Trong tẩm phòng Tam viên sớm đã được chuẩn bị kĩ càng. Khi được đỡ ngồi xuống đệm giường cũng một màu đỏ thẫm, Trầm Thư Kính cảm giác được bên dưới bỏ rất nhiều đồ. Nào là long nhãn, nào là hạt sen, nào là đậu phộng,...
Nơi chính viện truyền tới thanh âm huyên náo, Trầm Thư Kính cảm thấy đói đến hoa cả mặt mày. Từ sáng đến giờ nàng chưa ăn một cái gì, đến nước cũng chưa uống, trong phòng vẫn còn đầy hỷ nương nên nàng đành phải bấm bụng nhẫn nhịn.
May là tầm một canh giờ sau, Túc Tình cho người mang thức ăn lên, lại cho các hỷ nương lui xuống trước, mới đến trước mặt Trầm Thư Kính nói:
"Chủ tử, vương gia biết chắc người đang rất đói, nên đã dặn phòng bếp làm thức ăn xế cho người. Người vén khăn lên, ăn một chút đi, tiệc hỷ ngoài kia vẫn còn rất náo nhiệt, chỉ sợ không thể tàn sớm trong một hai canh giờ tới".
Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, Trầm Thư Kính gật gật đầu, Cách Tình cũng thương xót chủ tử cả ngày chưa ăn gì, nhanh chóng tiến lên giúp nàng gỡ bỏ hỷ khăn trên đầu.
Mũ phượng là không thể tháo, nên Trầm Thư Kính không biết làm gì đành phải để nguyên mũ phượng, chậm chạp ăn.
Trên bàn tất cả đều là món ngày thường nàng rất thích, một đĩa đậu phụ non ngân nhĩ, một cái đùi gà nướng cay, còn có một chén canh nấm Đông Cô nấu với gà ác vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Cả ngày chưa ăn gì, Trầm Thư Kính cũng không kén chọn, vả lại thức ăn rất vừa khẩu vị nàng, tựa như là đã tỉ mỉ tìm hiểu qua.
Lúc Trầm Thư Kính ăn xong thì ráng chiều cũng đã lên, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng đã vơi bớt.
Nhanh chóng nhận lấy nước súc miệng từ tay Cách Tình, súc sạch mùi vị thức ăn trong khoang miệng, sau đó được Túc Tình đỡ lại lên giường, phủ lại hỷ khăn, sau đó mấy vị hỷ nương lúc này cũng mau chóng bước vào.
Tầm giờ Dậu, chính viện mới chính thức trở nên im ắng, trên hành lang cũng vang lên bước chân có hơi hỗn loạn của Trác Thiếu Hằng. Trác Thiếu Hằng đẩy cửa phòng bước vào, mấy vị hỷ nương cũng nhanh chóng cúi người hành lễ:
"Thỉnh an vương gia".
"Miễn lễ", Trác Thiếu Hằng không để ý phất tay.
Có hỷ nương tiến lên đưa ngọc xứng cho Trác Thiếu Hằng, không chờ đợi thêm một khắc nào, Trác Thiếu Hằng nhanh chóng vén khăn lụa trên đầu Trầm Thư Kính lên.
Ánh mắt hắn như bị ánh sáng từ dung mạo của Trầm Thư Kính làm cho chói loà. Hôm nay Trầm Thư Kính được trang điểm rất tỉ mỉ, hai má vì thẹn thùng mà càng thêm hồng nhuận, đoá hoa đào trên mi tâm như phụ trợ thêm cho dung nhan của nàng, một bộ dáng hoa chi chiêu triển.
"Kính Kính, nàng đẹp quá", Trác Thiếu Hằng nhãn mạo lục quang, cảm thán.
Sau đó hỷ nương lại tiến lên đưa cho hai người hai chung rượu. Trầm Thư Kính quàng tay qua tay Trác Thiếu Hằng, ở trong ánh nhìn chăm chú của đối phương uống hết rượu trong chung.
Xong xuôi tất cả, đám cung nhân trong phòng đồng loạt quỳ xuống, thanh âm vang dội:
"Cung chúc vương gia vương phi cử án tề mi, sớm sinh quý tử".
"Thưởng mỗi người một trăm lượng vàng, bản vương nhận lời chúc phúc của các ngươi", Trác Thiếu Hằng phấn khởi nói.
"Đa tạ vương gia", cung nhân vui mừng đồng thanh nói, sau đó rất thức thời nhanh chóng lui ra.
Túc Tình Cách Tình sau khi chuẩn bị nước nóng để hai người tắm rửa xomg cũng không ở lại, lúc ra ngoài còn thuận tiện đóng chặt cửa.
Trác Thiếu Hằng giúp Trầm Thư Kính gỡ mũ phượng đè nặng trên đầu xuống, nhìn trán ngọc bị đè ép đến mức tụ máu, hắn có chút xót xa vươn tay sờ lên:
"Không ngờ lại nặng như vậy, là ta thất trách".
Nếu biết nặng như thế hắn sẽ sớm đề nghị Lễ bộ làm lại cái mới rồi.
"Không có việc gì, thiếp vẫn ổn. Chàng mau đi tắm đi", Trầm Thư Kính không được tự nhiên cúi đầu, lí nhí nói.
"Cùng tắm đi", Trác Thiếu Hằng xấu xa cười.
Sau đó bị Trầm Thư Kính trừng mắt, đành phải sờ sờ mũi tự mình bước vào sau tấm bình phong, tiếng nước cũng nhanh chóng vang lên rào rào.
Khi hai người tắm rửa xong xuôi thì tiếng trống canh một cũng đã vang lên, Trầm Thư Kính cùng Trác Thiếu Hằng cởi giày nhanh chóng leo lên giường.
Trác Thiếu Hằng lật người, đè Trầm Thư Kính dưới thân mình, nhỏ giọng nói:
“Kính Kính, nàng biết không, ngày hôm nay là ngày mà ta đã sớm trông chờ từ rất lâu rồi. Cuối cùng nàng cũng đã trở thành thê tử của ta, là của một mình ta mà thôi”.
“Trác Thiếu Hằng, chàng thật ngu ngốc. Nếu hôm đó ở Linh Tê điện thiếp không hỏi, có phải chàng cũng sẽ im lặng hay không?”, Trầm Thư Kính vươn tay quàng lên cổ Trác Thiếu Hằng, đau lòng nói.
Thoáng ngẩng người một chút, Trác Thiếu Hằng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng cũng không để cho Trầm Thư Kính kịp nhìn thấy, đã vùi đầu vào hõm vai của nàng. Ngửi được mùi hoa Huân Y Thảo nồng nàn, Trác Thiếu Hằng cảm thấy lòng mình bình yên đến lạ kì:
“Nếu hôm đó nàng không hỏi, ta cũng nhất định không nói. Ta, thật ra ban đầu ta đã sớm muốn bỏ cuộc, ta muốn cho nàng một cuộc đời bình bình an an, nhưng sau đó ta phát hiện ta lại không làm được. Rồi ý định sau đó của ta là sau khi cùng Ngũ ca nắm chặt quyền lực trong tay, ta sẽ, ta sẽ dùng thánh chỉ để buộc nàng trở thành vương phi của ta. Ta không cần nàng yêu ta, ta chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được. Chỉ cần nàng, nếu không phải nàng ta cũng không cần ai khác”.
“Phụ hoàng đã nói với ta, mẫu phi thực ra rất thích chế độ một phu một thê của An Cát Nhĩ tộc. Nhưng phu quân của bà là đế vương, đế vương có thể không vô tình, nhưng không thể không có tam thê tứ thiếp. Bà ban đầu rất yêu phụ hoàng, phụ hoàng vốn cũng rất yêu bà. Sau đó dần có nhiều nữ tử nhập cung hơn, trái tim của phụ hoàng càng lúc càng chia sẻ cho nhiều người. Thật ra năm đó mẫu phi mất, một phần là do khó sinh, phần còn lại là do tâm ý đã tàn, người cũng không thiết sống nữa”.
“Vì lẽ đó nên ta thực sự rất ghét tam thê tứ thiếp, ta không cầu mong gì, chỉ mong nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Kính Kính, nàng là nữ tử duy nhất ta yêu, là thê tử danh chính ngôn thuận của ta, Trác Thiếu Hằng ta từ đầu đến cuối chỉ cần một mình nàng mà thôi”.
Trầm Thư Kính hai mắt đỏ hoe, cánh tay từ trên vai Trác Thiếu Hằng tuột xuống siết chặt hông hắn, thấp giọng nỉ non:
“Đồ ngốc. Chàng thật sự là ngốc tử mà”.
Sau đó rèm lụa Tô Châu đỏ rực chậm rãi buông xuống, hai bóng người từng chút một hoà vào nhau. Khoảnh khắc Trác Thiếu Hằng tiến vào trong thân thể Trầm Thư Kính, nàng tuy đau đớn nhưng bên môi lại treo nụ cười.
Nàng đã thật sự là người của hắn, là nương tử của hắn. Đời này của nàng đã sớm định ra phải ở bên cạnh hắn, sinh tử không rời.
Dưới ánh nến long phượng lập loè, hai con người hoà chung một nhịp thở, hoà chung một thanh âm hoan ái. Ngoài trời mây đen chậm chạp tan đi.
Một khắc xuân tiêu, đáng ngàn vàng.
—Chú thích—
Giờ Dậu: - giờ.
Ngọc xứng: đồ vén khăn bằng ngọc.
Hoa chi chiêu triển: trang điểm lộng lẫy.
Nhãn mạo lục quang: ánh mắt phát sáng.
Canh một: - giờ.
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: một đời một kiếp một đôi người.