Kể từ khi thánh chỉ tứ hôn Trấn Quốc vương và Phượng Nghiên quận chúa ban xuống, cả Đế thành ngay lập tức nổi lên một loạt phong vân.
Ngay cả phòng trà, tửu lâu đến khắp hang cùng ngõ hẹp, tuỳ thời đều có thể nghe nhắc đến Trấn Quốc vương mưu lược tài ba và Phượng Nghiên quận chúa sắc tài bất phân.
Thế nhưng, dẫu bên ngoài có như thế nào, bên trong Hoà Kính viên của Trầm Thư Kính vẫn là một mảnh thanh lặng.
Khó có khi Trầm Ngôn được nghỉ, Triệu Mộ Như liền lôi kéo phu quân cùng đến Hoà Kính viên uống trà Hoàng đế ngự ban.
Triệu Mộ Như, Trầm Ngôn cùng Trầm Thư Kính, ba người cứ thế ngồi quanh bàn đá, câu được câu không trò chuyện với nhau. Nói một hồi, đề tài lại được kéo đến bên người Trầm Thư Kính, nhắc đến thánh chỉ tứ hôn ngày đó, Trầm Ngôn không thể không tấm tắc:
"Kính nhi, muội nhất định là có quen biết với A..Trấn Quốc vương phải không? Nếu không làm sao hắn lại có thể tự mình thỉnh cầu thánh chỉ cứơi muội?".
Trầm Thư Kính mân mê miệng tách trà, như có như không nhàn nhạt nói:
"Ca, huynh tính nói là A Thất đi?".
Nghe đến hai chữ mình vốn đã có ý che giấu, nào ngờ tiểu muội đã sớm biết, Trầm Ngôn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Trầm Thư Kính. Hai người cứ thế huynh không nhường ta ta cũng chẳng nhường huynh, mãnh liệt trừng a trừng.
Trông thấy hỗ động giữa hai huynh muội, Triệu Mộ Như cũng không có tí khó chịu gì, chỉ là đơn thuần chớp chớp mắt:
"Hai người đang nói đến việc gì thế?".
"Tẩu tẩu, không có việc gì a. Mà phải rồi, dạo gần đây muội thấy Dung thị rất hay đến Hắc Cư hiên tìm tẩu, không phải là muốn nhờ vả gì chứ?", Trầm Thư Kính rất nhanh lôi một chủ đề khác ra nói, không phải nàng muốn giấu giếm, chỉ là Ân Tang là thân phận giả của Trác Thiếu Hằng, lại có uy lực như thế, chỉ sợ gió thổi cỏ lay, truyền ra ngoài thì lại ảnh hưởng không tốt đến hắn. Mà nàng, không cho phép bất kì chuyện gì bất lợi xảy ra với hắn.
Triệu Mộ Như cũng không để tâm nhiều, thấy Trầm Thư Kính không muốn nói, nàng cũng không gặng hỏi, cũng cười đáp lời:
"Phải đó, Dung di nương còn mang theo cả Tứ muội, thường xuyên đến tìm ta, nói là muốn qua lại thân thiết với ta một chút".
Trầm Ngôn ngồi bên cạnh nghe, cũng ngạc nhiên nhìn hai người nói chuyện. Sao Dung thị cùng Trầm Ánh Nguyệt đến Hắc Cư hiên, hắn không biết mà Trầm Thư Kính lại biết? Xem ra, tiểu muội muội này của hắn càng lúc càng bộc lộ thân mình.
Nhưng Trầm Ngôn a, tin tức này cả phủ đến cả thị vệ canh cổng còn biết, hắn không biết thì đã lạc hậu, lại còn suy nghĩ sâu xa. Ai, thứ lỗi cho một kẻ cuồng muội muội a..
Không thèm quan tâm đến Đại ca vẻ mặt đần thối nhìn mình, Trầm Thư Kính hỏi Triệu Mộ Như:
"Các nàng đến nhiều lần như vậy, không phải chỉ để trò chuyện với tẩu chứ? Ngoài ra không còn gì sao?".
Nghĩ nghĩ một lúc, Triệu Mộ Như mới sực nhớ ra, áy náy nói:
"Ta quên mất. Nhưng là việc này cũng có điều không ổn, ta cũng không biết liệu có nên nói với muội, dù gì muội cũng đã sớm được tứ hôn".
"Có chuyện gì, tẩu cứ nói đi?", nghe Triệu Mộ Như ấp úng như vậy, Trầm Thư Kính vốn không quan tâm cũng khá tò mò.
"Sáng nay, Tứ muội đến chỗ ta, lén lút đưa cho ta một cái thiếp mời của Tịnh vương. Ta ngạc nhiên hỏi thì muội ấy nói là Tịnh vương muốn đưa cho muội nên mới nhờ muội ấy, mà muội ấy không thể bước đến Hoà Kính viên, nên xin ta đưa đến cho muội. Nhưng ta lại thấy điều này có điều không thích hợp. Nam nữ cách biệt, vốn không nên ở gần, mà muội còn đã sớm định ra là Trấn Quốc vương phi, bị người bắt gặp cùng với Tịnh vương thì có mấy cái miệng cũng không thể giải thích nên ta nghĩ đi nghĩ lại, thế là quên khuấy mất", Triệu Mộ Như nói xong một hơi, bên cạnh Trầm Ngôn liền đưa tách trà lên cho nàng nhấp một ngụm.
Tịnh vương muốn gặp nàng? Trầm Thư Kính nhướn mày:
"Vậy tẩu có mang theo cái thiếp mời đó không? Đưa cho muội đựơc chứ?".
"Không có, nếu muội muốn một lát nữa ta sẽ cho Cầm Quế mang qua cho muội", Triệu Mộ Như cau mày nói.
Trầm Ngôn nhìn liền biết Trầm Thư Kính nhất định muốn đi, cũng khó chịu lên tiếng:
"Kính nhi, không phải Đại ca cấm cản gì muội, nhưng là...".
Làm sao không hiểu Trầm Ngôn muốn nói gì, Trầm Thư Kính vội cắt ngang:
"Ca ca, tẩu tẩu, muội tự biết chừng mực, mọi người không cần quá lo lắng. Hằng...tốt như vậy, muội làm sao sẽ phụ huynh ấy?"
Trong Hoà Kính viên yên bình, nhưng ở Tàng Thực các lầu ba phía Tây lại là một mảnh âm u.
Trác Thiếu Hằng nghe Xích Ám thông báo việc Tịnh vương hẹn gặp Trầm Thư Kính, mây đen trên mặt ùn ùn kéo đến:
"Hắn hẹn khi nào?".
"Dạ chủ tử, giờ Mùi ngày mai ở phòng bao chữ "Thiên" của chúng ta", Xích Ám không dám chậm trễ, việc liên quan đến chủ tử phu nhân luôn phải được ưu tiên.
Trác Thiếu Hằng đột nhiên bật cười, song cũng không làm nhiệt độ trong phòng bớt lạnh hơn:
"Nếu hắn đã dám đụng đến nàng ấy, đừng trách bản vương ra tay tàn độc. Xích Ám, triệu tập Xích Diễn ngày mai dàn trận ở Tàng Thực các, đợi lệnh của ta".
"Xích Nguy, ngươi chẳng phải nói đã điều tra lại thật rõ ràng những chứng cứ cấu kết quần thần của Trác Thiếu Kình mà Kính Kính đưa rồi hay sao? Tốt lắm, nội trong hôm nay phải ghi chép thật tỉ mỉ, đưa vào cung cho phụ hoàng. Bản vương muốn lần này Trác Thiếu Kình phải vạn kiếp bất phục".
"Vâng, chủ tử", Xích Ám Xích Nguy đồng loạt lên tiếng, trong mắt ánh lên niềm phấn khởi, chủ tử thật sự trở lại rồi.