Khi Phượng Thanh Di tìm thấy Đoan Mộc Mạc Ly, y dưới chân đang đạp một lệ quỷ, trên tay vác một gã nam nhân to oạch, bá khí vô song, quả thật là soái hết phần thiên hạ.
"..."
"Biểu ca..." Phượng Thanh Di hơi nghẹn họng.
Đoan Mộc Mạc Ly đang cúi đầu đánh giá lệ quỷ dưới chân, nghe một tiếng này liền ngẩng lên, sau khi nhìn thấy người đứng trước cửa, gương mặt lạnh nhạt lập tức sáng bừng. Y quẳng vội Kỳ Minh sang một bên, mày choáng mắt hoa ngã luôn vào lòng Phượng Thanh Di.
Kỳ đại thần còn đang hôn mê: "..."
Phượng Thanh Di ánh mắt quét qua Kỳ Minh một cái, lại nhìn xuống Đoan Mộc Mạc Ly tựa vào người mình ra vẻ bị thương kêu trời kêu đất, biết thừa tên kia đang giả bộ, vẫn ngoan ngoãn bế ngang y lên, còn dùng linh lực kiểm tra trên dưới Đoan Mộc Mạc Ly một lượt.
"Xin lỗi, là ta tới muộn." Phượng Thanh Di dịu dàng đặt y xuống giường bên cạnh Kỳ Minh, sau đó từ tốn vuốt nhẹ tóc y: "Đã khiến huynh chịu thiệt thòi rồi."
Đoan Mộc Mạc Ly đại công cáo thành trên mặt không giấu nổi đắc ý, vẫn giả vờ giả vịt ôm tay Phượng Thanh Di rưng rưng nước mắt: "Thanh Di ngươi không biết đâu, bọn chúng hùa vào ức hiếp ta, đánh ta đau lắm!"
Phượng Thanh Di khẽ liếc qua lệ quỷ lúc nãy vừa bị Đoan Mộc Mạc Ly đập như con, bây giờ hai mắt đang chảy ra hai dòng máu đặc sệt, không biết là bị đau hay ấm ức quá mà ngồi bó gối ôm chân trong một góc phòng, nghển cổ thẫn thờ nhìn qua đây.
Ai mà đánh nổi ngươi chứ...
Phượng Thanh Di trong lòng thở dài, nét cưng chiều trên gương mặt vẫn không đổi, cầm tay Đoan Mộc Mạc Ly ấm giọng mà bảo:
"Ta từng nghe thuyết thư trong trà lâu dưới núi kể lại, rằng ngoại thương của các loài sinh vật nếu dùng máu phượng hoàng đắp lên thì nặng tới mấy cũng sẽ chữa khỏi. Nhưng chỉ sợ máu của ta không đủ để huynh dùng, vì vậy thay vì rút máu, hay là để ta hôn lên vết thương trên người huynh, hiệu quả chắc cũng tương tự, biểu ca có muốn thử luôn bây giờ không?"
Nói xong, liền thản nhiên cúi người, thật sự có ý định hướng người phía dưới hôn lên.
"..." Ô hay ta cũng là phượng hoàng đây, ở đâu ra cái truyền thuyết dở hơi đó hả?
Đoan Mộc Mạc Ly hai mắt trợn ngược, khi chóp mũi Phượng Thanh Di chỉ còn cách cần cổ y chưa tới nửa phân liền dùng tốc độ phi nhân loại lăn một đường xuống, sau đó chui tọt vào gầm giường gào lên: "Tiểu tử ngươi dỗ ta là được rồi, động tay động chân làm cái gì?"
Phượng Thanh Di không nhịn được bật cười, cúi người kéo Đoan Mộc Mạc Ly đang rúc dưới gầm giường ra, giọng điệu cực kỳ chân thành: "Biểu ca nghĩ nhiều rồi, ta thật lòng chỉ muốn chữa thương cho huynh mà thôi."
Ơ thế giờ lại thành ta đơn phương nghĩ bậy à?
Đoan Mộc Mạc Ly hơi ngẩn ra. Y bỗng chốc cảm thấy không phục, ánh mắt nheo lại nguy hiểm, trước khi Phượng Thanh Di kịp phản ứng liền giở món võ mèo cào của y ra, vòng hai tay qua cổ đối phương rồi bám cả người lên, sau đó bắt đầu dồn sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ đẩy hắn về phía sau.
Phượng Thanh Di bị y rung như khỉ rung cây, suýt nữa ngã đập người xuống đất, miễn cưỡng một hồi mới ổn định được thân hình: "Biểu ca, đừng nghịch nữa."
Giọng điệu như người cha già đang khuyên bảo thằng con trai trẻ trâu ngưng phá làng phá xóm. Đoan Mộc Mạc Ly trên mặt bỗng thấy nhột nhột, y vờ húng hắng ho mấy cái, sau đó buông tay nhảy ra chỗ khác.
Phượng Thanh Di ý cười khó cưỡng, thong thả tiến lại ngồi cạnh Đoan Mộc Mạc Ly đang buồn chán lăn qua lăn lại trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve tà áo y: "Nhìn huynh như vậy khiến ta bỗng dưng nhớ lại, rằng đã lâu rồi huynh không còn thân thiết với ta như vậy nữa."
Đoan Mộc Mạc Ly đang nằm sấp trên giường nên không nhìn thấy vẻ mặt Phượng Thanh Di lúc này, trong lòng khẽ hừ một tiếng: Chẳng lẽ bây giờ ta nói ta trong mộng cảnh ba trăm năm trước bắt gian được ngươi hôn trộm ta, vui quá nên giả ngầu hết nổi à?
Đúng là ngớ ngẩn!
Nhưng Đoan Mộc Mạc Ly kỳ thực cũng không chắc lắm liệu khung cảnh kia có thật sự là quá khứ khi đó không hay do mộng cảnh tự thêu dệt nên. Dù sao lúc ấy y thích Phượng Thanh Di như vậy mà chưa bao giờ nói ra, ngoài lí do người kia chưa đến tuổi trưởng thành, còn có quan ngại sâu sắc một hài tử tâm tư sáng ngời như hắn mà lại phải dính với một kẻ cà lơ phất phơ như mình, hắn chưa ghét mình là may, tỏ tình xong có khi còn bị ăn tát.
Đoan Mộc Mạc Ly bỗng chốc nghi ngờ vô cùng tính xác thực của hình ảnh kia, y liền nảy ra một ý, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Phượng Thanh Di: "Thanh Di này, ngươi có thích ta không?"
Phượng Thanh Di mặt không đổi sắc: "Biểu ca đang nói gì thế? Ta không thích huynh thì thích ai?"
"..." Ô hay, thích cái kiểu gì mà trả lời tỉnh bơ thế kia?
Có lẽ do mình nói chưa đúng trọng tâm vấn đề. Đoan Mộc Mạc Ly hơi nhíu mày, nắm lấy tay Phượng Thanh Di thành thật kể lể: "Thanh Di, ta thật sự thích ngươi lắm ấy."
Phượng Thanh Di trấn định nhìn y: "Biểu ca, chỉ sợ thích của huynh với thích của ta ý tứ hoàn toàn không giống nhau."
"..." Lại còn có nhiều kiểu thích nữa cơ á? Đoan Mộc Mạc Ly khoé miệng co rút, giọng liền vô thức lớn hơn: "Không đâu, ta khẳng định thích của ta với thích của ngươi là cùng một ý đấy."
Đã nói rõ ràng như thế, hắn hẳn là đã hiểu lòng mình rồi đúng không? Đoan Mộc Mạc Ly khẽ mỉm cười đắc ý, nhanh chóng ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu hướng đối phương chờ đợi.
Phượng Thanh Di yên lặng quan sát Đoan Mộc Mạc Ly một hồi lâu, sau đó nhạt giọng: "Huynh không tưởng tượng được thích của ta là muốn làm những gì với huynh đâu."
"..." Cái chuyện này đúng là khùng điên vớ vẩn! Đoan Mộc Mạc Ly chậc lưỡi một cái, quyết định đổi chủ đề: "Thôi quên đi. Thanh Di, có phải ngươi cũng tới bí cảnh này thông qua một toà phủ ở Vọng thành không?"
"Chỉ sợ đây không phải bí cảnh." Phượng Thanh Di nghiêm trọng lắc đầu.
Căn bản Phượng Thanh Di đã quen với tính khí thất thường hay thay đổi của Đoan Mộc Mạc Ly. Khi y còn ở phượng hoàng tộc ngày nào hắn cũng thấy đối phương chạy hết từ Đông sang Tây rải thính, gặp ai đẹp đẹp một chút cũng kêu thích, vậy nên không quan tâm cuộc đối thoại vừa rồi lắm, nhanh chóng chuyển sự chú ý sang vấn đề hiện tại:
"Trước đó ta ở tầng phía trên phá kết giới xuống đây, mới xác định được nơi này chắc chắn không phải bí cảnh. Bởi trong khi cánh đồng hoa bên trên có kết giới trải rộng đến vô tận, thì toàn bộ địa đạo này lại thu ngắn chưa tới mười dặm. Vốn không có bất luận bí cảnh nào có thể mang sự khác biệt rõ ràng về cấu trúc không gian như thế."
Đoan Mộc Mạc Ly cũng đã lờ mờ nhận ra vấn đề, khẽ xoa cằm trầm tư: "Nếu nơi này đã không phải bí cảnh, toà phủ kia cũng không có trận pháp dịch chuyển, vậy chẳng lẽ hiện tại chúng ta đang..."
"...ở bên trong một pháp bảo?"
"Ta e là vậy." Phượng Thanh Di sắc mặt cũng thoáng trầm xuống: "Nhưng chỉ nội kết giới ngăn trở giữa các tầng đã khiến ta phải dùng tới bảy phần linh lực để phá vỡ, điều vốn chỉ xảy ra ở pháp bảo có lực phòng hộ ở mức thần cấp. Nếu đây thật sự là thần khí, vậy thì cả ta và huynh đều không có khả năng cưỡng ép công phá từ bên trong."
"Không phải là không có cách." Đoan Mộc Mạc Ly cười hì hì, vươn móng vuốt ra xoa nắn gương mặt đẹp mã của Phượng Thanh Di: "Trước khi ngươi tới đây ta đã gặp chủ thành rồi, khẳng định dưới địa đạo này còn một tầng nữa."
"Sao lại khẳng định như vậy?" Phượng Thanh Di bật cười gỡ cái tay không an phận kia ra, sau đó đè tên mặt dày Đoan Mộc Mạc Ly ngồi ngay ngắn về trên giường.
"Ta chém một cái, nàng ta liền ném con hình nhân thế mạng này vào người ta rồi chạy mất, đã thế còn để lại lệ quỷ kia để chặn ta lại kìa." Đoan Mộc Mạc Ly chỉ về phía góc phòng, sau đó thản nhiên nhấc một con búp bê bằng gỗ lên đặt vào tay Phượng Thanh Di: "Pháp bảo này không biết là đang giam giữ bao nhiêu oan hồn nữa, lúc ta vừa mới đến địa đạo kia vậy mà đã bị âm khí áp đỉnh đập vào mặt. Ngay cả hình nhân ngươi đang cầm và toàn bộ tầng này cũng tràn ngập chú thuật nguyền rủa. Kêu đây là pháp bảo, chẳng bằng nói rằng giống cái nghĩa địa hơn."
Phượng Thanh Di gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Nơi này âm khí cực thịnh, nhưng lại không thấy có bóng dáng một lệ quỷ, cũng không có trận pháp trấn hồn. Trong khi đó hai tầng pháp bảo mà ta và huynh đến, một tầng là không gian vô tận không có điểm kết thúc, một lại tạo ra ảo giác mê hoặc người ta rơi vào mộng cảnh... Đây vốn là phương thức dùng để đối phó với người sống, đồng nghĩa với việc hiện tại chúng ta không phải đang ở bên trong loại pháp bảo dùng để trấn tà thần quỷ hồn, và rất có khả năng âm hồn trong này đều là sau khi tiến vào pháp bảo mới chết."
"Ngươi cũng có suy đoán giống ta đúng không?" Đoan Mộc Mạc Ly nâng mắt nhìn lên, đúng lúc chạm đến ánh mắt Phượng Thanh Di cũng đang hướng về phía mình.
Từ Vọng thành toả ra mê hương dẫn dụ phàm nhân tiến vào rồi nhốt lại, cho đến cánh cổng toà phủ truyền tống những người bước qua tiến thẳng vào trong pháp bảo... Sẽ không có bất cứ ai rảnh rỗi tới độ bày ra nhiều bước như vậy chỉ để bẫy chết một nhóm người nhân giới, vốn là những kẻ có năng lực phản kháng vô cùng thấp. Vì vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất, đó là thành chủ thực chất cũng giống như tất cả những kẻ đã từng chết tại nơi đây, chính là nàng ta vốn cũng không có cách nào có thể thoát khỏi pháp bảo này.