Dãy núi Thiên Sơn, phía Nam lục địa.
Ba trăm năm trước.
"Thanh Di ơi..."
"Ta ở đây."
"Sắp xong chưa...?"
"Cố nhẫn nhịn một chút."
"Nhưng ta đau lắm..."
"Lần đầu tiên đương nhiên là đau. Một canh giờ nữa ta sẽ dừng lại."
"Hức..."
Phượng Sở Nhạc vừa mới tới chưa được bao lâu, không hiểu nhìn một màn này liên tưởng tới cái gì mà mặt hết đỏ lại trắng, suýt nữa lên cơn đau tim ngất xỉu. Đoan Mộc Mạc Ly còn đang la khóc om sòm, vừa nhìn thấy Phượng Sở Nhạc liền hớn ha hớn hở đứng bật dậy, ngay sau đó bị Phượng Thanh Di tóm cổ đè xuống.
"Thời hạn phạt quỳ của ngươi còn một canh giờ, nếu để tam trưởng lão phát hiện ngươi đứng lên liền phạt ngươi quỳ thêm ba ngày."
Phượng Thanh Di đã ba ngày qua ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh Đoan Mộc Mạc Ly để trông coi y thực hiện án phạt, dưới mắt đã là hai cái quầng thâm gấu trúc siêu to khổng lồ, vẫn phải cố lết chút hơi tàn đè Đoan Mộc Mạc Ly về lại vị trí cũ.
"Lại nói ta chưa từng bị phạt quỳ đâu, ba ngày liên tục ai mà chịu nổi chứ." Đoan Mộc Mạc Ly xoa đầu gối đã thâm tím vì đau nhức, rưng rưng nước mắt kháng nghị.
"Tam trưởng lão vốn nóng tính, để tạo nên Chúc Chú trận ông ấy cũng góp không ít công sức đâu, ngươi lại cứ như vậy san bằng toàn bộ trận pháp..." Phượng Thanh Di nói tới đây liền khựng lại, gương mặt nháy mắt tối sầm: "Đã thế kiếm khí của ngươi còn phóng thẳng lên trên, chém bay cả một góc của thiên cung."
Đoan Mộc Mạc Ly đương nhiên không phục, bĩu môi đáp trả: "Có một kiếm của ta cũng không chịu được, rõ là do chất liệu xây dựng quá kém!"
"..." Phượng Thanh Di hơi trầm ngâm, bỗng dưng muốn tung một chưởng tiêu diệt thứ yêu nghiệt này.
Phượng Sở Nhạc nhìn ca ca mình tâm trạng không ổn, vội vã hướng Đoan Mộc Mạc Ly điên cuồng nháy mắt ra hiệu: "Biểu ca, sự việc lần này tuy chỉ là bất đắc dĩ, nhưng mà tại nơi huynh phá hủy lúc đó có mấy vị tiên nữ đang đứng, tất cả đều bị hất ngã từ trên thiên cung xuống, thiên đế sau khi nghe tin đã vô cùng giận dữ đó."
Đoan Mộc Mạc Ly không trả lời, trong phút chốc tưởng tượng đến hình ảnh mấy nữ tử quần áo màu sắc sặc sỡ rơi lả tả xuống đất không khác gì lá rụng mùa thu, liền nhịn không nổi cười đến gập người, đập cả trán xuống đất.
Lần này Phượng Thanh Di thật sự bị chọc đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, đầu lại bắt đầu đau, chỉ muốn tống cho tên mặt dày này một cước bay thẳng xuống núi.
"Phượng Ly, ngươi đừng cho rằng thiên giới dễ dàng bỏ qua như vậy, giờ đạo quân của thiên đình còn đang ở bên ngoài Thiên Sơn, yêu cầu chúng ta bồi thường thiệt hại kìa." Phượng Thanh Di hừ một tiếng, tức giận quay đầu sang chỗ khác.
Đoan Mộc Mạc Ly vẫn tươi tỉnh cực kỳ, vỗ ngực ba hoa: "Gì chứ rừng Minh Linh bảo vật nhiều không kể xiết, một góc thiên cung thì có xá gì."
Phượng Sở Nhạc ở một bên lau mồ hôi, nhỏ giọng ngắt quãng: "Nhưng... Nhưng mà bọn họ yêu cầu chúng ta bồi thường một trăm tỷ linh thạch đó..."
"..." Đoan Mộc Mạc Ly thoáng rơi vào trầm mặc, y xoa xoa huyệt thái dương, hồi lâu sau mới hỏi lại: "Tiểu Nhạc, đệ có chắc là ta chỉ chém một góc không? Hay thật ra là ta đã cho bay màu cả thiên cung vậy?"
Phượng Sở Nhạc cười khổ: "Thiên cung từ trên xuống dưới nạm vàng dát ngọc trân quý không sao tả xiết, như vậy đã là lấy rẻ rồi..."
Đoan Mộc Mạc Ly lần này bị doạ sợ thật rồi, y nghẹn cứng họng, mắt trừng trừng suýt tắc thở.
Một trăm tỷ linh thạch!? Ta có dùng nốt quãng đời còn lại đi làm thuê cũng không đào ra được một trăm tỷ linh thạch!! Đoan Mộc Mạc Ly nội tâm gào thét muốn phun tào.
Phượng Thanh Di nhìn y bò lăn ra đất, cả mặt đều là một vẻ "cuộc đời ta thế là hết", "ta không thiết sống nữa", đành phải thở dài tiến qua vỗ vai y.
"Thật ra thiên đế còn cho chúng ta một lựa chọn nữa, chính là giúp ngài làm một chuyện..."
.......
Địa phận ma tộc Nam Cương, phía Nam lục địa.
Ba trăm năm trước.
Lúc Phượng Thanh Di tiến qua ranh giới Nam Cương thì trời đã xế bóng.
Hắn cẩn thận tránh qua hết thảy ánh mắt của đám binh lính đang tuần tra, âm thầm hoà vào những nhóm ma tộc đang di chuyển trên đường.
Trời tối rất nhanh. Từng cơn gió lạnh lẽo đập liên hồi vào khung cửa sổ, vang lên những tiếng "kẽo kẹt" gai người. Giờ này yêu thú thường đã ra ngoài để săn đêm, nhưng hôm nay lại phá lệ yên tĩnh không một bóng sinh vật.
Khung cảnh này thật sự rất bất thường, bởi ma tu bản tính ưa độc lai độc vãng, hiếm hoi lắm mới thấy có hai ma tu đi cùng nhau, chứ đừng nói đến bây giờ, khắp mọi nẻo đường đều thấy bóng dáng của ma tộc, ma khí đầy trời, khiến cho yêu thú e sợ đều không dám xuất đầu lộ diện nữa.
Phượng Thanh Di siết chặt nắm tay, nhanh chóng kéo mũ trùm xuống thấp một đoạn. Ở nơi ma quỷ tụ họp đông đảo thế này, hắn mấy lần suýt thì không khống chế được bộc phát linh lực, bại lộ thân phận.
Hôm nay có thể nói chính là một trong những ngày quan trọng bậc nhất với ma tộc Nam Cương, tất cả ma tu ở khắp nơi đều đang tụ về một chỗ, đón chào sự lên ngôi của thánh nữ đời tiếp theo.
Theo luật thì ma tộc cấp thấp sẽ phải quỳ bên dưới ma cung tới khi kết thúc đại lễ, chỉ có ma tôn cùng quý tộc cấp cao mới được bước vào chính điện. Phượng Thanh Di cũng chỉ có thể giả làm một ma tu vô hình không ai biết tới, hắn hơi cúi đầu, quỳ một chân xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc kiên nhẫn chờ đợi, bàn tay Phượng Thanh Di vô tình chạm phải một tà áo dài mềm mại như tơ. Xúc cảm kỳ lạ khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng chưa kịp nhận ra thì đã lướt đi mất. Hắn hơi nhíu mày, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Trước mắt hắn bây giờ là khoảng hai mươi nữ tử ma tộc, đang bước từng bước lên các bậc thang dẫn vào ma cung. Các nàng ai nấy đều mặc y phục đỏ rực như lửa, tà váy xẻ rất sâu để lộ ra đôi chân thon dài trắng ngần cùng vòng eo thanh thoát uyển chuyển, trên gương mặt là màn sa rủ xuống, như có như không che khuất đi dung nhan tuyệt diễm, hẳn đều là vũ nữ đến biểu diễn sau đại lễ.
Phượng Thanh Di âm thầm khó hiểu, ngay khi hắn đang cho rằng mình cảm ứng sai, nữ tử đi cuối hàng liền khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ rồi nháy mắt với hắn.
"..."
"Này Thanh Di, ngươi có nghe thấy ta không?"
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong đầu Phượng Thanh Di, hắn giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng dùng linh lực truyền âm trở lại.
"Nghe thấy rồi." Dừng một chút, mới ngập ngừng hỏi: "Nữ tử đi cuối hàng có phải là..."
"Đẹp không? Đến ta nhìn mà ta còn mê, chỉ tiếc là hơi bị cao quá, với cả vẫn khá nam tính, nhưng nghe bảo mấy ma tôn hay có khẩu vị nặng..."
"Phượng Ly!" Phượng Thanh Di đỏ mặt tía tai ngắt lời y: "Ngươi bảo sẽ đóng giả làm nhạc sư cơ mà, sao giờ lại... lại..." Hắn nhìn bộ trang phục vũ nữ mười phần khiêu gợi kia, cái gì cần che gần như đều không che được, suýt nữa tăng xông ngất xỉu.
"Tại ta tự nhiên nhớ ra ta không biết chơi nhạc cụ, mà vừa hay trong đoàn vũ nữ có một người vóc dáng khá cao..."
"Ngươi im miệng!" Phượng Thanh Di thậm chí còn nghe được tiếng cười khúc khích của Đoan Mộc Mạc Ly, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn ngay lập tức trói cổ tên vô liêm sỉ này ném trở về Thiên Sơn.
"Ngươi giận cái gì chứ, không khen ta giỏi ứng biến thì thôi." Đoan Mộc Mạc Ly bĩu môi, mắt thấy sắp bước qua đại môn không thể tiếp tục trò chuyện, y liền truyền âm thêm một lần cuối, nghiêm giọng nhắc nhở:
"Ngươi cũng biết cổ thư mà thiên đế yêu cầu chúng ta tìm nằm ở đâu rồi đấy. Hiện giờ hầu hết cảnh vệ đã được điều động đến chính điện để bảo vệ thánh nữ mới lên ngôi cùng các ma tôn, vậy nên đêm nay chính là cơ hội duy nhất của chúng ta. Lát nữa ta sẽ gây náo loạn trong đại sảnh, sau khi nhận được tín hiệu của ta mới được đi lấy, ngươi nhất định phải cẩn thận."
Phượng Thanh Di còn chưa kịp đáp lời, vạt hồng y cuối cùng đã biến mất sau cánh cửa ma cung. Hắn thở dài, nhịn xuống khó chịu trong lồng ngực, khẽ nhỏ giọng thì thầm.
"Ngươi cũng vậy."
.......
Ma cung không giống thiên cung. Trong khi thiên cung là một toà điện cao sang rực rỡ tràn ngập ánh sáng của thánh thần, mặt sàn cùng mái trần đều dát lên một lớp vàng lấp lánh cùng trân bảo, ma cung lại có kiến trúc chủ yếu là ngọc thạch xanh thẫm được điêu khắc tinh xảo cùng với gỗ trụ đen nhánh, đem lại một cảm giác u tối lạnh lẽo khiến người ta phải kính sợ.
Đoan Mộc Mạc Ly lúc này cũng không rảnh mà khen ngợi mỹ cảnh trước mắt, y đầu cúi rất thấp, cẩn thận bắt chước y hệt các bước di chuyển nhịp nhàng của đoàn vũ nữ trước mặt, sau khi tiến tới giữa điện, cũng học theo các nàng quỳ xuống.
Đại lễ vừa mới kết thúc. Bây giờ những ma tôn nắm giữ nhiều quyền hạn nhất của Nam Cương đang ngồi ở vị trí cao nhất trong đại điện. Bọn họ vốn không mấy khi gặp mặt, sau khi chào hỏi qua loa cũng chẳng buồn nói gì thêm mà chỉ chăm chăm thưởng rượu. Người chủ trì bữa tiệc thấy mấy lão đại nhà mình bày ra vẻ mặt như cá chết trôi cũng không dám mở miệng nói gì, gã vỗ vỗ tay, ra hiệu mở đầu bữa tiệc.
Nhạc nổi lên. Các thiếu nữ bắt đầu khiêu vũ. Tà áo của các nàng mềm mại như nước, cùng với chuyển động của thân thể vệt lên những đường phiêu đãng trong không gian, quả là đẹp không sao tả xiết.
Không khí trở nên náo nhiệt hơn. Mấy vị quý tộc ngồi hai bên cũng đã dần bị các nàng hấp dẫn, chốc chốc lại phát ra tiếng tán thưởng.
Trong khi đó, ở một góc khuất cung điện, người ta bắt đầu chú ý tới một vũ nữ, "nàng" không cùng các vũ nữ khác nhảy múa mà lại đứng lùi về phía sau. Tuy "nàng" không có cơ thể thon nhỏ như thiếu nữ bình thường, lại mang khăn che hầu hết gương mặt, nhưng từ đây vẫn nhìn ra được một đôi mắt sắc lạnh vô cùng câu dẫn, khí chất bức người mà "nàng" tỏa ra cũng vượt xa ma tộc bình thường, khiến cho "nàng" có một vẻ thanh cao kỳ lạ.
Đến khi nhạc dần đi xuống, "nàng" mới nhàn nhạt xoay người, ưu nhã bước đến bên người một cảnh vệ, luồn tay rút lấy kiếm của người đó ra.
"Thiếu nữ" nâng cây kiếm trên tay, nhảy một bước ra giữa điện, sau đó tự tin vung kiếm lên, tạo thành một tư thế vô cùng đẹp mắt. Cơ thể "nàng" di chuyển hết sức điệu nghệ, trường kiếm trên tay làm những đường xé gió, đâm thẳng vào "kẻ thù" vô hình trong không trung. Nhạc công cũng rất nhanh trí tấu nhạc lên. "Mỹ nhân" vô cùng hăng hái, "nàng" đá chân lên cao lộn một vòng, tiếp đất bằng tư thế hoàn mỹ không thể bắt lỗi. Tiết tấu nhạc càng nhanh, vũ nữ múa kiếm càng mạnh mẽ. Mọi người trong sảnh lớn đều không thể dời mắt khỏi "nàng", cho tới khi màn biểu diễn kết thúc, bọn họ mới lấy lại thần trí, những tiếng vỗ tay đồng loạt nổi lên.
"..." Vỗ đi! Các người cứ vỗ đi! Mặt mũi của đại gia ta giờ khắc này đều mất sạch cả rồi.
Đoan Mộc Mạc Ly vốn định kết thúc bài múa kiếm rồi lùi đi, không ngờ có một ma tôn từ trên đài rút kiếm phi thân xuống dưới, cúi người tao nhã muốn đọ tài cùng mỹ nhân.
"..." Thằng cha nào đây?
Đoan Mộc Mạc Ly quả thật rất muốn nhảy ngay ra ngoài rồi chuồn thẳng một mạch, nhưng trước những con mắt chăm chú đang nhìn chằm chằm vào mình, y đành phải miễn cưỡng tiếp tục câu giờ.
"Mỹ nhân" đột ngột xoay kiếm ra sau lưng cúi người đáp lễ, "nàng" nhấc mi lên nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt với ánh nhìn đầy thách thức. Giây phút này cực kỳ có mị lực, khiến cho máu nóng của nam nhân dồn hết cả lên đầu. Gã ngay lập tức ra đòn, khóe miệng bày ra nụ cười hứng thú, không hiểu sao lại dâng lên ý nghĩ muốn thuần phục mỹ nhân cao ngạo này.
Đoan Mộc Mạc Ly sau vài đường kiếm mới nhớ ra mình mà chẳng may đánh gục thằng cha này thì hỏng việc, thế là lanh lẹ né qua một bên, nắm lấy vai gã dùng lực lấy đà lộn một vòng trong không trung, vẽ lên một đường cong hoàn mỹ. Khoảnh khắc y chuẩn bị tiếp đất, vòng eo lộ ra sơ hở liền bị cánh tay tráng kiện của nam nhân túm được kéo mạnh, thân thể ngay lập tức chui tọt vào lòng gã.
Từ trên điện vang lên tiếng huýt sáo cùng tiếng cười trầm thấp của các ma tôn. Đoan Mộc Mạc Ly cũng không nổi giận, sau khi xác nhận hầu hết ma tộc trong điện đều đã say đến nghiêng trời lệch đất liền nhẹ nhàng phát động một tia linh lực.
Y trước đó đã rải sẵn một số vật dẫn nhiệt vào các góc khuất trên nóc điện, lúc này chỉ cần một tia lửa, vật dẫn lập tức phát nổ, khiến toàn bộ ma cung tiếp nhận một đợt rung chấn cực mạnh, mái ngói rơi vỡ tứ tung. Ma tôn bị bất ngờ cũng buông eo Đoan Mộc Mạc Ly ra, y rất thức thời vội nhảy ra chỗ khác, trước khi chạy biến đi còn tiện thể tặng cho gã một đập vào mặt.
"..."
Đoan Mộc Mạc Ly rất nhanh đã thoát ra bên ngoài ma cung, sau khi đổi sang bộ đồ khác liền nấp ở một góc chờ đợi, chốc lát sau bóng hình của Phượng Thanh Di cũng xuất hiện.
"Lấy được chưa?"
"Được rồi. Nhanh rời khỏi đây thôi." Phượng Thanh Di cười nhẹ, nắm tay Đoan Mộc Mạc Ly nhanh chóng hoà lẫn vào dòng người hỗn loạn xung quanh.
.......
Dãy núi Thiên Sơn, phía Nam lục địa.
"Quả không uổng công chúng ta nỗ lực theo dõi ma tộc suốt mấy tháng nay..." Đoan Mộc Mạc Ly ngáp dài, duỗi người nằm trên băng ghế. Nằm được một lúc lại nhổm người dậy:
"Có thật là giao cổ thư lại cho thiên đế thì ta không cần phải trả một trăm tỷ linh thạch nữa không?"
Phượng Thanh Di dở khóc dở cười nhìn y: "Quân vô hí ngôn. Người nói là thiên đế mà ngươi cũng sợ bị lừa sao?"
"Làm gì có. Tại ta thấy chuyện này có vẻ mờ ám sao á." Đoan Mộc Mạc Ly nhích người lại gần một chút, vô cùng tự nhiên gối lên đùi Phượng Thanh Di, sau đó ngẩng mặt lên đối diện với hắn: "Giả như tại sao cổ thư của thiên tộc lại ở ma tộc, hay là tại sao thiên đế không phái thiên tướng đoạt lại bảo vật mà phải dựa vào hai chúng ta?"
Phượng Thanh Di trước đó cũng đã nghĩ về vấn đề này, hắn hơi trầm ngâm nói ra suy đoán: "Trận chiến thần-ma bốn vạn năm trước đã khiến ma tộc nguyên khí đại thương, chỉ còn những tàn dư nhỏ lẻ rút về Nam Cương và Bắc Cương. Sau đó thiên đế vì muốn bảo vệ nhân gian mà ký một hiệp ước với ma tộc, cam kết rằng nếu ma tộc không càn quấy nhân giới thì người của thiên đình tuyệt đối sẽ không bao giờ bước chân lên lãnh thổ của bọn họ. Cổ thư của thiên tộc thất lạc đã lâu, có lẽ thiên đế ngài cũng chỉ vừa mới biết được thông tin vật kia hiện đang ở ma tộc Nam Cương, lại vừa đúng lúc chúng ta có món nợ chưa thể trả với thiên giới..."
"Đúng là lão già nhỏ nhen mà..."
Một giọng nói nho nhỏ khó chịu vang lên, Phượng Thanh Di giật bắn mình, không ngờ Đoan Mộc Mạc Ly bình thường vẫn ngoan ngoãn lễ độ mà lần này dám mắng cả thiên đế, vội giơ tay bịt miệng y lại.
Hồi lâu cũng không thấy Đoan Mộc Mạc Ly có phản ứng gì, Phượng Thanh Di hơi ngẩn ra, cẩn thận quan sát gương mặt y.
Gò má Đoan Mộc Mạc Ly lúc này hơi phiếm hồng, y phục tùy tiện thay ra khi còn ở Nam Cương nên có hơi hỗn loạn, lồng ngực phập phồng chậm rãi, xem ra đã ngủ say rồi.
"..." Ngươi mới uống có ba ly rượu mà?
Phượng Thanh Di thở dài, dù sao cũng chưa muốn về phòng vội, thế là cứ mặc kệ Đoan Mộc Mạc Ly nằm gối lên chân mình. Hắn chậm rãi quan sát khu vườn mà bọn họ đang ở lúc này, lại nhìn về phía cây mơ mà Đoan Mộc Mạc Ly hay trèo lên mỗi khi trốn đọc sách, không hiểu sao đáy lòng bỗng cảm thấy hơi vui vẻ.
Hắn nhịn không được mà nghĩ lại, rốt cuộc lần đầu tiên mình chú ý tới đối phương là khi nào?
Có lẽ là cái lần Đoan Mộc Mạc Ly say rượu nằm trên lưng hắn không ngừng hồ nháo, rõ ràng là một kẻ cả thèm chóng chán ham của lạ, vậy mà lại cứ thích bám hắn mãi không buông?
Hay là từ trước cả thế nữa, cái lần y dụi dụi vào lòng mình, cố nén đi nước mắt sắp tuôn trào khi được gặp lại gia đình sau suốt một nghìn năm?
Phượng Thanh Di không biết vấn đề nằm ở đâu, chỉ là không thể không để tâm y, cũng không thể chịu được ý nghĩ một ngày y sẽ rời bỏ mình.
Thật sự đã không còn cách nào quay đầu lại.
Nhưng như vậy thì có sao?
Phượng Thanh Di uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly, hai mắt nheo lại, không thèm quan tâm ném ly rượu đi. Hắn cúi đầu nhìn Đoan Mộc Mạc Ly đang gối đầu ngủ trên đùi mình, tiếp đó khẽ cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi đối phương.