Trấn Thủy Cư, dãy núi Thiên Sơn, phía Nam lục địa.
Nửa tháng sau.
Nếu những gì được viết trong tấm vải kia là đúng, gia đình Đoan Mộc Mạc Ly hiện đang ngụ tại Thiên Sơn, phía Nam lục địa. Chỉ có điều, số lượng chim trĩ của nơi này là bao nhiêu đều sắp bị y đếm ra hết cả rồi, vậy mà vẫn không có thêm được một chút tin tức của mẫu thân và phụ thân.
Nam Thiên Sơn núi rừng trùng điệp, rừng rậm nhiều không kể xiết. Đoan Mộc Mạc Ly đã sắp đi hết lãnh thổ nhân tộc và yêu tộc, nếu ngày mai vẫn không tìm được người, y sẽ bắt buộc phải tiến vào địa phận ma tộc Nam Cương.
Đoan Mộc Mạc Ly không nhịn được khẽ thở dài. Y ưu sầu nhìn nước trà trong vắt chao nhẹ nơi đáy chén, lại ngẩng đầu lên, ngắm không chớp mắt mỹ nhân bàn bên cạnh.
"..."
"Này Thanh Di, kẻ ở đằng kia... Hình như hắn... nhìn huynh suốt từ nãy tới giờ rồi đó..."
"Ta biết!!" Người được gọi là Thanh Di đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi.
"Tiểu Nhạc, đệ nghĩ hắn đang có ý đồ gì?" Phượng Thanh Di khẽ nhìn về phía Đoan Mộc Mạc Ly, sau đó mặt càng đỏ như gấc mà quay phắt lại.
Phượng Sở Nhạc lúng túng: "Đệ... Đệ cũng không rõ nữa... Nhìn ánh mắt của hắn... chắc là...
Muốn khiêu chiến với huynh?"
"..."
Phượng Thanh Di nghĩ rồi nghĩ, bỗng cảm thấy hợp lý không tưởng. Cậu thiếu niên trẻ tuổi vốn đã thiếu kiên nhẫn, lại bị tên bàn bên không ngừng phóng thích tà khí, sau một hồi da gà da vịt đều nổi lên từng mảng. Phượng Thanh Di cuối cùng nhịn không nổi nữa, nhíu mày đứng dậy, sau đó rút kiếm đi về hướng Đoan Mộc Mạc Ly.
"Đứng lên, chúng ta ra ngoài giải quyết."
"Giải quyết... cái gì cơ?" Đoan Mộc Mạc Ly thoáng ngẩn người.
Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân vừa mới gặp đã muốn bá vương ngạnh thượng cung, cưỡng ép đưa ta về nhà hắn?
Đoan Mộc Mạc Ly nội tâm khen ngợi không dứt, trẻ tuổi như vậy mà đã có phong thái của bậc anh hùng hảo hán trong thiên hạ, quả là khiến một kẻ đam mê mỹ sắc như ta cũng phải tự thấy hổ thẹn.
Não bổ thì như vậy, nhưng Đoan Mộc Mạc Ly cảm thấy vẫn là không nên làm mếch lòng mỹ nhân, liền từ tốn đứng dậy, thận trọng đi theo Phượng Thanh Di.
Sau khi cùng thiếu niên kia tới một khúc ngoặt, y liền thiếu chút nữa ăn nguyên một chưởng vào mặt.
"..." Đám trẻ con thời nay bị làm sao thế?
"Vị công tử kia, ta cũng không có ý định gây thù chuốc oán, nhưng kẻ ngay không làm chuyện lén lút. Ta đã thấy ánh mắt ngươi quan sát ta từ nãy đến giờ rồi, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Hửm, muốn gì à..."
Đoan Mộc Mạc Ly thoáng chốc hiểu ra vấn đề. Y nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ dữ lắm, một lúc sau mới thản nhiên trả lời: "Thật ra cũng không có gì to tát... Ta nhìn ngươi vì thấy ngươi xinh đẹp quá đấy."
Quả nhiên sau khi dứt câu, gương mặt thiếu niên đang từ lạnh nhạt lập tức chuyển sang đỏ bừng, rồi cuối cùng là xanh lét. Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng cười như điên, bên ngoài vẫn tỏ vẻ đạo mạo chắp tay:
"Mạo phạm rồi. Để tạ lỗi, ta sẽ tặng ngươi một vật rất đặc biệt, là một chiếc lông vũ mang theo lửa của ta. Nếu ngươi luôn mang nó bên người, vậy thì có thể được bảo vệ khỏi mọi nguồn nước xung quanh đó."
Đoan Mộc Mạc Ly khoé mắt cong cong, không biết từ đâu lôi ra một chiếc lông vũ đỏ rực, sau đó khẽ vận một tia linh lực, lông vũ liền như bị gió nâng lên mà xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía Phượng Thanh Di, lại còn làm màu xoay mấy cái trong không khí rồi mới chễm chệ đáp lên cánh tay đối phương.
Phượng Thanh Di cạn lời nhìn một màn kia, cậu biết nếu bây giờ từ chối thì cũng có hơi khó coi, thế là một lúc sau mới miễn cưỡng dùng hai ngón tay nhấc lông vũ lên cất đi, nhưng khi nhìn rõ hình dáng của vật kia liền giật mình: "Ngươi nói ngươi có được vật này từ đâu cơ?"
"Thì như ta vừa nói, nó là của ta, ngươi dùng để nhóm lửa hay nướng cá ăn đều được." Thái độ của hài tử đột nhiên thay đổi, trong đáy mắt còn ẩn hiện hung quang, Đoan Mộc Mạc Ly cũng chẳng quan tâm lắm, còn cười hì hì đổ thêm dầu vào lửa:
"Ngươi đã từng nghe đến yêu thú bao giờ chưa? Nếu ngươi chưa bao giờ thấy, ta có thể hiện nguyên hình cho ngươi trải nghiệm, muốn coi thử không?"
"..." Phượng Thanh Di dùng ánh mắt như nhìn một kẻ hết thuốc chữa mà nhìn y: "Ngươi cũng không phải yêu quái, hiện nguyên hình cái gì?" Sau đó siết lấy lông vũ trong tay, vẻ mặt kinh nghi bất định mà hỏi:
"Ngươi thật sự không biết vật ngươi vừa đưa ta mang ý nghĩa gì à?"
"Không." Đoan Mộc Mạc Ly thản nhiên nhún vai: "Nhưng chắc chắn không phải vật định tình."
Phượng Thanh Di trong thoáng chốc bỗng hoài nghi nhân sinh, suy đoán kẻ trước mắt liệu có phải người biểu ca đã thất lạc kia của mình không vừa mới len lỏi loé lên đã ngay lập tức ầm ầm vỡ thành bốn mảnh, rồi lại tan thành bột mịn.
"Ngươi, lại đây trước đã."
Đoan Mộc Mạc Ly thấy Phượng Thanh Di thở dài ngoắc ngoắc tay với mình, cũng chẳng nghi ngờ gì, lập tức lon ton chạy qua. Khi chỉ còn cách thiếu niên chưa tới năm bước chân, liền thấy thằng nhóc kia trong tay từ lúc nào đã tụ một khối cầu lửa, sau đó hướng về phía mình ném một cái.
"..."
Cầu lửa sau khi chạm vào người liền bùng lên một ngọn lửa vô cùng dữ dội, nháy mắt đã khiến toàn bộ cơ thể Đoan Mộc Mạc Ly bị chìm trong biển lửa nóng cháy da cháy thịt.
Điều kỳ lạ là tuy thứ lửa kia chốc lát đã có thể thiêu rụi ngoại bào của Đoan Mộc Mạc Ly, vậy mà đối với y lại hoàn toàn không gây ra chút ảnh hưởng nào. Y khẽ phủi tay một cái, toàn bộ lửa trên cơ thể liền biến mất.
"Này nhóc..." Đoan Mộc Mạc Ly cúi đầu nhìn thiếu niên, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị thằng nhóc đó nhảy chồm vào người. Trong lòng y khẽ mắng một tiếng, ngay sau đó cả cơ thể liền bị lực đẩy mạnh kinh hồn kia làm cho ngã ngửa về phía sau.
"Là ngươi!"
"...Hở?"
"Ngươi không biết sao? Chỉ có người trong phượng hoàng tộc mới không bị thương bởi ngọn lửa của người trong cùng tộc tạo ra. Từ lúc nhận được chiếc lông vũ kia ta đã nghi ngờ rồi. Quả đúng là ngươi, ngươi chính là biểu ca thất lạc của ta!"
"..."
Đoan Mộc Mạc Ly ngẩng đầu trầm tư nhìn thằng nhóc lạ mặt đang hớn hở ngồi đè lên người mình kia, một lúc lâu sau mới nghẹn họng hỏi lại:
"Thế nếu ngươi chẳng may nhầm, ta thật sự không phải phượng hoàng gì đó thì sao...?"
"Thì ta sẽ đốt trụi tóc và lông mày của ngươi chứ còn sao nữa." Phượng Thanh Di nhạt giọng.
"..."
Hả?
.......
"Nơi ở của phượng hoàng tộc là một toà phủ nằm trên đỉnh ngọn núi Thiên Sơn, phía Nam lục địa. Phượng hoàng là một trong bốn thượng cổ thần thú, cả thảy thế gian giờ chỉ còn ba mươi hai con phượng hoàng tồn tại... Này ngươi có nghe không thế?"
Phượng Thanh Di đang thao thao bất tuyệt, nhìn sang vẻ mặt như con cá chết trôi của Đoan Mộc Mạc Ly bỗng cảm thấy tăng xông huyết áp.
"Hả... À có... Vậy ta là phượng hoàng sao?" Đoan Mộc Mạc Ly bị quát một cái liền giật mình, ngơ ngác nhìn về phía Phượng Thanh Di.
"...Thế ngươi nghĩ mình là con gì?"
"Chim trĩ."
"..."
"..."
"...Chuyện ở dưới chân núi, hãy để nó nằm lại dưới chân núi đi." Phượng Thanh Di hắc tuyến đầy mặt.
"...Vậy Thanh Di là biểu đệ của ta sao?"
"Ngươi có ổn không đó? Sắp tới nhà của chúng ta rồi mà ngươi cứ để đầu đi đâu vậy..."
"Bởi vì... suốt một nghìn năm qua..." Giọng nói của Đoan Mộc Mạc Ly càng ngày càng nhỏ, y khẽ kéo ống tay áo Phượng Thanh Di, nhẹ giọng: "Thanh Di kể cho ta về mẫu thân của ta được không?"
Phượng Thanh Di nhìn vẻ mặt này của Đoan Mộc Mạc Ly, không hiểu sao bỗng cảm thấy mình giống như kẻ xấu xa nhất trần đời chuyên môn đi bắt nạt người khác. Cậu hít một hơi sâu, kéo y vào trong lòng.
"Đừng khóc, ngươi muốn biết gì, ta sẽ nói cho ngươi."
"..." Trông ta giống sắp khóc lắm à?
Đoan Mộc Mạc Ly định đẩy Phượng Thanh Di ra, nhưng bỗng cảm thấy vị trí này cũng không tệ, mùi hương cũng khá ổn, thế là quyết định dựa luôn vào người thằng nhóc kia.
Phượng Sở Nhạc: Này hai người các ngươi vừa mới gặp nửa canh giờ đã coi ta là cái gì vậy...?
"Mẫu thân ngươi, bá mẫu của ta, ta thường gọi bà là Phượng nương, nàng hiện là lãnh đạo của phượng hoàng tộc đã hơn một nghìn năm rồi."
"Phượng nương nàng rất xinh đẹp, cũng rất mạnh mẽ cao ngạo. Ta có nghe kể lại, khi nàng mới sinh ngươi chưa được bao lâu đã phải ra trận chiến đấu. Lúc đó chúng ta bị một nhóm hỗn huyết ma tu tấn công, tình hình rất rối loạn, ngươi trong lúc mọi người mất cảnh giác cũng bị mang đi mất..."
Đoan Mộc Mạc Ly nghe rồi nghe, không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút tủi thân, thế là liền chui cả người vào trong lòng Phượng Thanh Di, tiện thể tựa luôn đầu lên ngực thằng nhóc kia.
Ừm, cái ghế này chất lượng không tệ!
Phượng Thanh Di nói rồi nói, mới nói được có hai câu thấy kẻ kia làm một màn như vậy suýt nữa thì hết hơi tắc thở.
Cứu, đây là lần đầu của ta!
Trò chuyện một hồi xe ngựa đã lên đến đỉnh núi, Đoan Mộc Mạc Ly lại khôi phục trạng thái đông cứng toàn thân, bị Phượng Thanh Di lôi kéo khiêng luôn vào trong.
Toà phủ của phượng hoàng tộc rộng lớn ngút ngàn, trong sân trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ. Mỗi biệt viện cũng được thiết kế trang nhã ý vị, khắp nơi lại có mây mù bao phủ, thật giống như chốn thế ngoại đào tiên.
Đoan Mộc Mạc Ly ngơ ngác một hồi, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy bản thân cùng hai huynh đệ Phượng Thanh Di ở tại chính điện.
Trong sảnh lớn để nghị luận sự vụ giờ chỉ có duy nhất một người phụ nữ, hồng sam đỏ rực như lửa, thần thái lạnh nhạt nghiêm nghị, đang lật giở trang sách.
Phượng Thanh Di cùng Phượng Sở Nhạc đều đồng thời cúi người, chắp tay hướng về nữ nhân.
"Phượng nương, hảo. Người hiện có rảnh không, chúng con có chuyện rất quan trọng cần nói."
Nữ nhân đang cúi đầu nghe vậy có hơi liếc mắt lên, sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Mạc Ly bỗng khựng lại, cuốn sách cầm trên tay liền rơi mạnh xuống mặt bàn.
"Dạ Nguyệt..."
Sau khi nghe cái tên này, Phượng Thanh Di lẫn Phượng Sở Nhạc đều giật mình sửng sốt.
"Phượng nương, không phải ngài ấy đâu..." Phượng Thanh Di lặng người hồi lâu, sau đó mới khẽ lắc đầu, lùi về phía sau Đoan Mộc Mạc Ly.
"Phượng nương, hai canh giờ trước con và tiểu Nhạc xuống dưới chân núi, vô tình gặp được người này ở trấn Thủy Cư. Y có thể tạo ra ngọn lửa giống với phượng hoàng tộc chúng ta."
"Con cũng đã xem xét kỹ huyết mạch của y rồi, thật là cùng chúng ta tương thông, vì vậy con mạo muội cho rằng y chính là... biểu ca đang thất lạc của con, Phượng Ly."
"Ngươi nói sao? Là Ly nhi... Con trai... của ta?" Phượng Quân Dao run run đứng dậy, nàng sững sờ nhìn Đoan Mộc Mạc Ly, trong mắt đã dâng lên một tầng hơi nước mờ nhạt.
"Đó là nàng sao...?" Đoan Mộc Mạc Ly quay sang Phượng Thanh Di, sau khi nhận được một cái gật đầu xác nhận, liền cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Y dường như không thể điều khiển nổi cơ thể mình nữa, chạy vụt tới chỗ Phượng Quân Dao.
Mẫu thân, suốt hơn một nghìn năm qua, con vẫn luôn...
Thiên ngôn vạn ngữ dằn lòng còn chưa kịp nói ra, khi chỉ còn cách người có một bước chân, Đoan Mộc Mạc Ly đột nhiên cảm thấy cả cơ thể hẫng một cái, trên lưng không hiểu sao bỗng nặng như thể vác cả toà Thái Sơn. Sau đó là một tiếng "ầm" vang dội, y đã bị một chưởng kia đập cho trực tiếp úp mặt xuống đất.
Phượng Thanh Di: !!! ( °Д°)
Đoan Mộc Mạc Ly: ??? (O_O;)
Phượng Quân Dao hốt hoảng: "Xin... Xin lỗi con! Là tại vì ta không quen bị người khác lao tới như vậy..."
"..."
Đoan Mộc Mạc Ly trong thoáng chốc xuất hiện một cảm giác vô cùng vi diệu.
Mẫu thân của ta... Sao ta lại có cảm giác từ giờ cuộc sống sẽ rất khó khăn nhỉ?