Đoan Mộc Mạc Ly nghe vậy cũng không thấy có gì là không ổn, y khẽ vận lực, nhẹ nhàng nhảy qua bức tường bao bên ngoài, sau khi chạm chân vào sân trong liền cười hì hì vỗ vai chủ nhà.
"Thật ngại quá, bọn ta vẫn còn sống, lại còn vào trong đây mất rồi."
Nam nhân bị y vỗ vào vai hơi run người lên, lẩy bẩy quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Mạc Ly bèn gào lên thảm thiết.
"Vân Hi." Phượng Thanh Di nhìn thấy y ôm bụng cười muốn bò lăn ra đất liền cảm thấy hết nói nổi, nghiêm giọng nhắc nhở y.
Đoan Mộc Mạc Ly thấy người nói là Phượng Thanh Di, đành phải cố nghiêm túc đứng thẳng người dậy, nhưng mặt vẫn nhịn không được đỏ bừng.
"Cái gì thế cái gì thế?" Từ trong nhà một nữ phụ áo trắng khoảng chừng ba mươi tuổi hoảng hốt chạy ra, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ liền nhũn chân ngồi phịch xuống.
"Là... Là hai ngươi! Sao các ngươi lại tìm tới đây được?"
Đoan Mộc Mạc Ly tươi cười, chỉ tay sang Phượng Thanh Di: "Ngươi nhìn y phục của hắn rồi thử đoán xem? Đạo sĩ là hay mặc đồ trắng đó."
Phượng Thanh Di nằm yên cũng bị người lôi ra đánh, hắn bất giác nhìn xuống trang phục của mình, bỗng chốc băn khoăn chẳng lẽ bộ y phục này thật sự rất giống đồ đạo sĩ sao.
Nữ nhân nghe đến hai từ "đạo sĩ", mặt hết chuyển xanh lại trắng, chết trân nhìn Phượng Thanh Di.
Đoan Mộc Mạc Ly vô cùng hài lòng, nắm tay người bên cạnh lôi kéo hắn vào trong nhà.
Ở buồng ngủ trong cùng quả nhiên là Tề Trạch Dương và muội muội. Đoan Mộc Mạc Ly lấy ra một lọ thuốc, đưa gần đến mũi bọn họ, một lát sau liền khiến hai người tỉnh lại.
"Vân Hi ca ca...?" Tề Trạch Dương gắng gượng mở mắt ra, yếu ớt kêu tên y.
"Đừng quá sức, ngươi cứ ngủ thêm đi." Đoan Mộc Mạc Ly dịu dàng xoa đầu đứa nhóc kia, sau đó quay lại phía sau, nhướng mày.
"Có chuyện gì muốn nói sao?"
Hồi nãy khi nam nhân kia hét lớn, đã lay tỉnh người dân ở các ngôi nhà xung quanh. Bọn họ đều lục tục bò dậy, vác liềm vác đuốc chạy cả sang đây. Nhưng trước khi có thể phá cửa xông vào, đã bị kết giới của Phượng Thanh Di chặn đứng ở bên ngoài.
Đoan Mộc Mạc Ly bật ngón tay tán thưởng với hắn, sau đó hướng ánh mắt tới cặp phu phụ đang sợ hãi run rẩy đằng kia.
"Các... Các người là đạo sĩ thật sao?"
Nữ nhân run run tiến lên một bước, ngập ngừng liếc mắt lên nhìn về phía nam nhân mặc y phục đỏ rực, đang tươi cười như ma quỷ đằng kia.
Đoan Mộc Mạc Ly nhún vai: "Nào có chứ, chỉ có hắn là đạo sĩ thôi. Còn ta ấy hả..." Y nhếch mép, cười gian xảo.
"...Là yêu quái."
Cặp phu phụ mặt thoáng chốc liền tái mét.
Đoan Mộc Mạc Ly còn muốn rung cây doạ khỉ thêm một lát, Phượng Thanh Di đã từ khách phòng tiến vào.
"Chuyện đến bây giờ còn rất nhiều điều bọn ta chưa rõ ràng, tỉ như tại sao các ngươi lại bắt hai đứa trẻ kia, hay tại sao thôn trang này lại có tới năm nhà để tang... Nếu các ngươi cần ta giúp đỡ, vậy thì trước tiên hãy giải thích rõ ràng từ đầu đi."
Hai phu phụ thấy người nói là một nam tử tuấn mỹ, khí chất lại trầm ổn, không giống như kẻ kia liên tục phóng thích tà khí, liền bất giác không nhịn được tới gần hắn một chút, cố gắng lùi xa Đoan Mộc Mạc Ly được thêm chút nào hay chút ấy. Nam chủ nhà lo lắng nhìn Phượng Thanh Di, chậm chạp thuật lại cớ sự.
"Tất cả những chuyện này, đều bắt đầu diễn ra vào trận mưa liên tục suốt hai tháng, xảy ra vào một năm trước..."
........
Đoan Mộc Mạc Ly trầm tư xoa cằm một hồi, nhìn sang bên cạnh, liền thấy ánh mắt Phượng Thanh Di cũng đang hướng về y.
"Vậy từ sau trận mưa kỳ lạ đó, dịch bệnh bắt đầu nổi lên, đa số mọi người đều chết vì nhiễm bệnh hoặc phát điên?"
Nam chủ nhà nặng nề gật đầu.
"Không chỉ ở thôn này, hầu hết những thôn xung quanh đều phải chịu cảnh tương tự, dịch bệnh liên tục càn quét từ nơi này tới nơi khác..."
"Có một điểm ta chưa hiểu, tại sao các ngươi lại khẳng định dịch bệnh là do yêu quái gây ra?" Đoan Mộc Mạc Ly nghiêng đầu nhìn gã.
Kẻ kia sau khi nghe câu hỏi của y, bỗng chốc run rẩy, tựa như sợ hãi cực độ.
"Là... Là bởi nó... Sau khi cơn mưa kia tạnh, người ta bắt đầu thấy nó xuất hiện, di chuyển khắp nơi trong rừng vào ban đêm. Trên đường nó đi để lại rất nhiều dịch nhầy, giống hệt với chất dịch trên người bệnh nhân..."
"Nó?" Đoan Mộc Mạc Ly hỏi lại.
"...Là quái vật... Là quái vật từ địa ngục..." Nam nhân sau khi nói xong liền ôm đầu ngồi thụp xuống, không dám nghĩ tiếp nữa.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng không quan tâm gã, quay sang nữ chủ nhà tiếp tục chất vấn.
"Vậy tại sao các ngươi không cầu cứu tiên môn đạo tu? Không phải Thương Khung Sơn phái chỉ ở cách đây vài ngày đi đường thôi sao?"
"Ngươi không hiểu! Là vì... Là vì những người rời khỏi đây để cầu cứu, bọn họ... tất cả đều không trở lại." Nữ nhân xem chừng cũng vô cùng kinh hãi, nước mắt không ngừng tuôn ra.
"Ừm..." Đoan Mộc Mạc Ly khẽ gật đầu, cũng bắt đầu nghiêm túc lại: "Còn một chuyện cuối, các ngươi tại sao lại bắt cóc bọn trẻ này?"
Nữ nhân e sợ nhìn y, tay siết chặt lấy tà áo: "Bởi... Bởi gần đây người trong thôn chết đều là trẻ em... Bọn ta cho rằng nếu dâng hai đứa bé này lên thì những đứa còn lại sẽ an toàn..."
Đoan Mộc Mạc Ly im bặt, không nói gì nữa.
Phượng Thanh Di lạnh nhạt nhìn nàng ta: "Các ngươi rốt cục đã bắt cóc bao nhiêu đứa trẻ rồi?"
"Chưa... Chưa có. Đây mới là lần đầu tiên..."
"...Nếu hai vị giúp chúng ta, cho dù các vị có bảo bọn ta chết bọn ta cũng cam lòng!" Nữ nhân nước mắt không ngừng níu lấy tay áo Phượng Thanh Di, nghẹn ngào khóc nấc lên.
Đoan Mộc Mạc Ly khẽ liếc mắt vào buồng bên cạnh, ở trên giường là một đứa bé mới chỉ - tuổi, đang say ngủ.
Đoan Mộc Mạc Ly ngồi thẳng dậy, vươn vai ngáp dài mà nói: "Thật tình, ta đâu cần mạng của hai người chứ." Sau đó kéo tay Phượng Thanh Di, mỉm cười: "Đi nào. Ta và ngươi đi tìm con yêu quái đó thôi."
Phượng Thanh Di dịu dàng nhìn y, khẽ gật đầu.
........
"Phượng công tử, ngươi nghĩ sinh vật kia đang ở đâu?"
Ra khỏi thôn trang chưa được bao xa, Đoan Mộc Mạc Ly đã không để tâm hình tượng mà ngồi xổm xuống đất, bắt đầu chơi trò đếm kiến.
Phượng Thanh Di trầm mặc nhìn y.
Hắn không lập tức trả lời, hơi cúi người xuống, chăm chú quan sát sườn mặt nghiêng nghiêng đẹp không tì vết của người kia:
"Cách đây bốn vạn năm thiên tộc từng thất lạc một quyển cổ thư. Nội dung bên trong cổ thư này ngoài các thượng thần của thiên giới thì không một ai có thể đọc được."
Phượng Thanh Di nói tới đây bỗng ngừng lại một chút, lặng yên chờ đợi thay đổi trong biểu cảm trên gương mặt đối phương.
"Năm mươi năm trước, ta đã trở thành một trong số những chiến thần mạnh nhất của thượng thiên đình."
Đoan Mộc Mạc Ly đang đếm đến con kiến số bảy mươi lăm, nghe một câu cuối này liền dừng lại, ngước lên suy tư nhìn đối phương.
Sinh ra là hậu duệ của thượng cổ thần thú, về bản chất cả Phượng Thanh Di lẫn Đoan Mộc Mạc Ly vốn đều đã được chúng tiên kính cẩn nghiêng mình gọi hai tiếng "thượng tiên". Nhưng để có thể tự xưng là một chiến thần, khắp thiên đình hàng vạn tiên nhân, có lẽ số lượng còn chưa tới mười người.
Đoan Mộc Mạc Ly không biết đang suy nghĩ gì mà hơi hạ mi mắt, bắt đầu cật lực lảng tránh ánh nhìn của Phượng Thanh Di.
Sau khi trưởng thành chất giọng của Phượng Thanh Di trầm ấm hơn trước rất nhiều, ngữ điệu vốn êm ái lúc này lại có phần thản nhiên, bình đạm tựa như đang thuật câu chuyện của một người khác. Chỉ là vào tai Đoan Mộc Mạc Ly thì lại giống như thằng nhóc này đang cầu tán dương, cứ nhìn vào ánh mắt nóng rực như sắp thiêu trụi toàn bộ tóc trên đầu y là biết.
Đoan Mộc Mạc Ly kiên trì giả ngu, chậm rì rì đứng lên phủi mấy hạt bụi dính trên ống quần: "Ây da, Phượng công tử, hôm nay trời đẹp quá nhỉ."
"..."
Trời đẹp thì liên quan gì?
Phượng Thanh Di cảm thấy mình với Đoan Mộc Mạc Ly giống như đang chơi trò thi sức bền, ai giả bộ được lâu hơn người ấy thắng. Gương mặt hắn không nhịn được ỉu xìu, qua một lúc rốt cuộc vẫn là thở dài giơ tay chịu thua:
"Cổ thư kia thuật về toàn bộ bí ẩn không có lời giải của tam giới từ thuở khai thiên lập địa tới nay, trong đó cũng nhắc đến một sơn động nằm sâu trong cánh rừng ngoài trấn Lăng Hà. Cứ cách một nghìn năm nơi đó lại xuất hiện một lần thiên biến, khiến toàn bộ vùng trời phía trên sơn động trở nên đỏ rực suốt một ngày một đêm, đồng thời mở ra lối vào một bí cảnh. Dựa theo lời kể của nam chủ nhà, loại yêu thú kia có hình dáng vô cùng khác biệt, không giống với bất cứ một sinh vật bình thường nào, có khả năng là yêu thú từ trong bí cảnh thoát ra."
"Thiên biến? Bí cảnh?" Đoan Mộc Mạc Ly nhỏ giọng thầm thì, y bỗng ngờ ngợ cảm thấy những chi tiết này có vẻ rất quan trọng, nhưng nhất thời lại chưa liên kết được nó với điều gì.
Đoan Mộc Mạc Ly xoa cằm một hồi, ngước mắt sang bên cạnh, vậy mà vẫn như cũ thấy ánh nhìn Phượng Thanh Di hướng tới mình dịu dàng chưa hề thay đổi, bỗng chốc cảm thấy vấn đề kia chẳng còn gì hệ trọng nữa, đáy lòng lại vui vẻ nở hoa.
"Thật vậy sao? Vậy một hồi tới phải trông cậy vào ngươi đó, Phượng công tử."
Phượng Thanh Di mới đây còn ỉu xìu do bị Đoan Mộc Mạc Ly bơ đẹp, lúc này thấy y cao hứng hắn cũng vô thức tươi cười đến cong khoé mắt, nắm chặt lấy tay người kia.
"Được."
Sơn động mà Phượng Thanh Di đề cập đến ở cách thôn trang bọn họ vừa tới khoảng hơn ba mươi dặm, lấy vận tốc của cả hai, chưa tới một khắc đã xuất hiện trước cửa hang.
Địa phương này nhìn bên ngoài cũng không hẳn là rất lớn, chưa kể tới gần còn thấy toả ra một mùi hương vô cùng khó ngửi. Đoan Mộc Mạc Ly khịt khịt mũi, càng lúc càng cảm thấy thứ mùi này giống hệt với mùi chất thải để lâu ngày hoà với máu thịt tanh hôi vô cùng buồn nôn có thể đánh liệt mọi khứu giác.
Chẳng mấy khi được thưởng qua loại mùi hương đặc thù tới vậy, Đoan Mộc Mạc Ly cảm thấy thần kinh đau râm ran, y tiện tay xé luôn một đoạn vải trên y phục, nhanh chóng quấn vài vòng quanh mặt.
Phượng Thanh Di trầm mặc nhìn y, quyết định không nên nói gì.
Hắn nhắm hờ hai mắt, chuyển một tia linh lực vào hồn ấn. Ngay sau đó, trong tay Phượng Thanh Di xuất hiện một chiếc ô màu trắng, quanh viền còn có những tấm lụa mỏng phủ xuống, mềm mại đung đưa theo làn gió.
Đoan Mộc Mạc Ly nhìn thấy cái ô kia, lập tức hớn hở: "Không ngờ ngươi cũng thích món đồ nữ tính như thế này đấy."
Phượng Thanh Di mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại khăn che mặt cho y: "Thích không? Tặng cho ngươi."
"..." Ta mới chỉ giỡn một câu thôi mà.
Hai người sau khi chuẩn bị xong, bắt đầu chậm rãi tiến sâu vào trong động. Sơn động này nhìn qua tối om, giơ tay không thấy rõ năm ngón, nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy ở cuối con đường phát ra tia sáng nhàn nhạt màu đỏ.
"Sao lại có ánh sáng màu đỏ ở đây? Không thể nào là nham thạch đúng không..." Đoan Mộc Mạc Ly ngạc nhiên đến độ mở lớn mắt.
Phượng Thanh Di không trả lời, nhanh chóng kéo y dựa vào sát hắn bên dưới tán ô.
Khi tới nơi rồi, Đoan Mộc Mạc Ly liền rõ ràng, thứ phát ra ánh sáng màu đỏ không phải nham thạch, mà là nước. Bên trong sơn động này là một hồ nước lớn khoảng mười trượng, ở dưới không biết vì lí do gì, tồn tại đều là một thứ nước đỏ như máu.
Phía trong sơn động không kín hoàn toàn, mặt hồ đang phản xạ lại ánh trăng rọi xuống từ trần hang, khiến cho cảnh vật xung quanh dần dần hiện rõ.
Tường hang bị những dây leo màu đỏ thẫm bám lên, từ thân của chúng mọc ra vô vàn những chiếc lá bé xíu cũng màu đỏ, không ngừng đung đưa như vật thể sống. Ở chính giữa hồ nước nổi lên một gò đất biệt lập chỉ đủ ba người cùng đứng, phía trên gò đất ấy lại dựng một tấm bia đá lớn cỡ hơn một người trưởng thành, bề mặt khắc một số ký tự cổ nhưng đã bị dây leo che mất hầu hết, từ khoảng cách này hai người bọn họ cũng không thể nhìn rõ ràng.
Đoan Mộc Mạc Ly im lặng quan sát hồi lâu, sau khi xác định rõ cấu trúc trong hang liền nhặt một viên sỏi dưới đất ném xuống nước.
Một lát sau, từ dưới hồ nước vang lên tiếng ùng ục quái dị, như thể có sinh vật to lớn sắp sửa ngoi lên.
Phượng Thanh Di cơ thể thoáng căng chặt, kéo Đoan Mộc Mạc Ly ra sau lưng.
Đoan Mộc Mạc Ly bị hắn kéo cũng không phản đối, chỉ hơi bĩu môi, lại từ sau lưng hắn kiễng chân nhòm ra.
Vài giây sau, từ dưới làn nước đỏ đặc ngoi lên một người phụ nữ to lớn gấp ba lần người bình thường. Mái tóc cô ta ướt đẫm chất nhầy và dính bết vào mặt. Khuôn mặt vốn nên có ngũ quan nhưng lại không hề có mắt, mũi, chỉ có một lỗ trũng ở vị trí miệng.
Phần dưới cũng từ từ lộ ra, là một đống thịt trắng đang ngọ nguậy. Thân dưới của cô ta không phải hai chân, mà là một con sâu hình thoi khổng lồ.
Tuy rừng Minh Linh cũng có nhiều yêu thú cường đại cổ quái, nhưng đa phần đều có dáng vẻ giống sinh vật bình thường, đôi khi chỉ là mọc thêm một cái chân, nhiều hơn vài cái đầu mà thôi.
Được giáo dưỡng tốt như Phượng Thanh Di cũng hơi ngẩn người: "Xấu quá."
Ý vị chê bai rất nặng, Đoan Mộc Mạc Ly đương nhiên sẽ không trả lời hắn, nhưng cũng bị ngoại hình kia làm cho không khoẻ mà thất thần hồi lâu.
Quái vật như cảm nhận được bọn họ, nó thét lên một tiếng chói tai, từ lỗ máu ở vị trí miệng phun ra vô số chất lỏng đen đặc, phóng thẳng về phía hai người.
Đoan Mộc Mạc Ly còn đang mất hồn, sau khi nhận ra thứ chất đen xì kinh tởm kia sắp dính vào người nội tâm liền không nhịn được gào thét phun tào.
Phượng Thanh Di cũng bị thứ chất lỏng sắp tới cùng mùi hôi gai người làm cho suýt nôn sạch bữa tối. Hắn nhíu mày, xoay cái ô đang cầm trên tay, một luồng sáng êm dịu liền lan ra, tạo thành một tường chắn bằng tia sáng bao quanh cả hai người.
"Đây là..." Đoan Mộc Mạc Ly ngạc nhiên.
"Ừm." Phượng Thanh Di cố bình ổn tâm trạng, nhẹ nhàng tựa vào vai y: "Là thần khí bảo vệ mạnh nhất từng tồn tại trên lục địa - Vạt Áo Của Thánh Thần."