Nếu phải dùng ba từ để nhận xét về nhan sắc của Phượng Thanh Di, thì đó chính là soái-chết-người!
Khi hắn chưa trưởng thành thì chính là soái theo kiểu cậu thiếu niên cốt cách thanh cao, cả người toả hào quang tuổi trẻ rực rỡ. Khi lớn rồi thì lại mang khí chất trưởng thành ôn nhu thành thục, chính là đẹp đến độ biến mọi người xung quanh thành củ khoai tây hết lượt.
Đoan Mộc Mạc Ly cũng không phiền lắm khi nghĩ đến chuyện mình đang khá giống củ khoai tây nằm trong lòng Phượng Thanh Di, hai mắt trợn trừng nhìn hắn không chớp.
Làm thế nào mà biểu đệ ta lại xuất hiện ở chỗ này!??
Theo như lời Tề Trạch Dương, hai huynh muội bọn họ vẫn chưa chuẩn bị đủ lương thực đi đường, thế nên Đoan Mộc Mạc Ly đã vô cùng cao hứng mà gánh lấy trách nhiệm cao cả này.
Để tránh tai mắt của quan phủ, Đoan Mộc Mạc Ly thay sang một bộ y phục mới, lớp phấn trắng bệch trên mặt cũng phải tẩy sạch đi, lại dịch dung thành một gương mặt khác.
Đối với những ai từng đến Tây Vực, đều sẽ được người dân ở đó nhắc nhở tốt nhất là tránh rừng Minh Linh càng xa càng tốt. Chỉ có điều không ai biết, cái địa phương mà ai cũng muốn tránh như tránh tà ấy khắp nơi lại rải rác đầy bảo thạch đá quý.
Đoan Mộc Mạc Ly một kẻ tưởng chừng nghèo kiết xác nhưng thực chất là sinh ra ở vạch đích, cũng là đến tận khi trưởng thành mới biết mấy viên đá cuội y hay đào lên chơi hồi bé đều là vàng nguyên chất mỗi viên to bằng cả nắm tay.
Lần này, một trong những "viên đá cuội" mà y mang theo trên người đã chính thức vét sạch toàn bộ lương khô tại một cửa tiệm lớn nhất trong thành.
Dường như cảm thấy chỉ chỗ lương thực đó là không đủ, lão bản chủ cửa hàng liền tặng kèm y cả cái tiệm của ổng rồi ôm vàng bỏ đi mất.
Đoan Mộc Mạc Ly trong lòng thở ngắn than dài, tự trách mình quá sơ suất. Mạch hồn còn chưa hồi phục đã đi khắp nơi làm mấy cái chuyện tốn linh lực như vậy, vậy nên mới đang đi trên đường bỗng dưng hoa mắt mà ngã xuống.
Đoan Mộc Mạc Ly cẩn thận ngước mắt lên một cái, liền bị ánh nhìn nhu tình như nước của Phượng Thanh Di chọc cho toàn thân đều nổi da gà, lại cúi xuống.
Được rồi ta đúng là đam mê mỹ sắc, nhưng mà cái tình cảnh này thật sự quá ghê người được chứ?
"Ngươi có sao không?" Phượng Thanh Di hạ mi mắt, nụ cười như có như không ẩn hiện.
Đoan Mộc Mạc Ly thấy biểu đệ có vẻ không nhận ra mình, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm. Y còn lo sợ rằng lớp dịch dung này làm quá qua loa, đã bị hắn nhận ra thân phận.
Nghĩ đến chuyện Phượng Thanh Di với người lạ cũng có thể bày ra dáng vẻ ấm áp ân cần này, trong lòng Đoan Mộc Mạc Ly bỗng nổi lên một cỗ tư vị quái dị. Y nhanh chóng thoát ra khỏi cánh tay Phượng Thanh Di, khom người đáp lễ:
"Cũng may nhờ có vị công tử đây ra tay tương trợ, ta phải trả ơn ngươi thế nào đây?"
Phượng Thanh Di nhìn nụ cười ôn hoà như gió xuân của người trước mắt, khẽ nhếch môi.
"Không biết công tử có thứ gì có thể trả ơn cho ta đây?"
Đoan Mộc Mạc Ly hơi khó hiểu: "Ta có thể mời rượu ngươi được không?"
"Thật ngại quá, ta không thích uống rượu."
"...Vậy tặng ngươi chỗ ngân lượng này..."
"Ta không cần thứ đó."
"..." Ê này ngươi đừng có mà không khách khí như vậy, giờ trên người ta ngoài chỗ vàng nguyên chất và cái thân chim này thật sự không còn gì được chứ?
Phượng Thanh Di biểu cảm lạnh nhạt, nhìn nam nhân trước mặt nụ cười ngày càng cứng đờ, bỗng chốc tiến về phía y một bước.
"Thật ra hiện tại ta đang có chút rảnh rỗi, chẳng bằng công tử nói với ta sắp tới ngươi định đi đâu, để ta đi cùng ngươi là được."
Đoan Mộc Mạc Ly mồ hôi chảy đầy đầu, cười gượng nhìn Phượng Thanh Di: "Ngươi có chắc không? Giờ ta định khởi hành tới Thương Khung Sơn phái, cách rất xa nơi này đó."
Phượng Thanh Di mỉm cười ấm áp: "Như vậy càng tốt."
Và thế là bằng một cách vi diệu nào đó, đoàn lữ hành của tiểu đệ Tề Trạch Dương lại nhiều hơn một gã nam nhân kỳ lạ.
Muội muội Tề Trạch Dương tên Tề Thanh Thê, nhỏ hơn ca ca mình một tuổi, là một cô bé hết sức đáng yêu lại hoạt bát. Lúc nhìn thấy Đoan Mộc Mạc Ly đã vô cùng hào hứng xưng huynh gọi muội, đòi kết giao bằng hữu giống mấy cao thủ trên giang hồ. Vậy mà không hiểu sao khi gặp Phượng Thanh Di, lại bày ra biểu cảm thiếu nữ mới lớn, đỏ mặt ngại ngùng nép vào bên cạnh đại ca nàng.
Đoan Mộc Mạc Ly nhìn rồi nhìn, trong lòng gật gù quả nhiên đã là sinh vật sống trên cõi đời, đều sẽ sinh ra cảm xúc thiên vị cái đẹp. Gương mặt thật của ta tính ra cũng được coi là mỹ nam có tiếng trong thiên hạ đó, giờ dịch dung rồi, nên mới trông tầm thường như vậy thôi.
Bốn người bọn họ mua một cỗ xe ngựa, sau khi chuẩn bị xong xuôi liền khởi hành ngay trong buổi chiều.
Đoan Mộc Mạc Ly sức khỏe không tốt, ngồi trên cỗ xe ngựa xóc nảy một hồi liền cảm thấy mình sắp theo mẫu thân về Tây Thiên. Trong lúc ba người còn lại trò chuyện vui vẻ, y nhắm mắt lại, cố gắng ngưng thần.
"Thanh Di ca ca, huynh quen Vân Hi ca ca sao?" Tề Thanh Thê ngồi ở phía đối diện xe, nhìn Đoan Mộc Mạc Ly gà gật muốn ngủ, giọng nói vô thức liền nhỏ lại.
Trước đó Đoan Mộc Mạc Ly đã dặn hai huynh muội bọn họ không gọi y bằng tên thật. Tề Thanh Thê nàng cũng không để tâm lắm, dù sao chỉ là bằng hữu mới gặp, nàng thậm chí còn quên luôn tên thật của y mất rồi.
Phượng Thanh Di nghe một câu hỏi kia của nàng, đầu hơi cúi, sau đó dịu dàng trả lời: "Không phải. Chỉ là thấy y có chút giống với một cố nhân của ta thôi..."
Tiểu Thanh Thê mặt đỏ ửng, nàng bỗng cảm thấy một mình đối diện với một nam nhân tuấn mỹ như vậy thật sự quá sức xấu hổ, liền chui ra bên ngoài, ôm lấy ca ca rồi dụi mặt vào cánh tay cậu. Tề Trạch Dương cưng chiều xoa đầu muội muội, cậu cũng ngại ảnh hưởng hai người bên trong, quyết định chỉ chuyên tâm đánh xe.
Giờ đây, trong khoang xe đều chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn nghe rõ tiếng vó ngựa bên ngoài.
Phượng Thanh Di trầm mặc nhìn người ngồi bên cạnh mình, hắn đưa tay, tính chạm lên gương mặt tái nhợt kia, sau đó lại ngập ngừng lùi người lại.
Đoan Mộc Mạc Ly chính là không hề hay biết, y dù có cất công thay đổi diện mạo ra sao, cũng không che được đôi mắt trong trẻo vẫn luôn cong lại theo từng nụ cười, cũng không giấu được cảm xúc đơn thuần ấm áp mà y mang lại cho những người xung quanh.
Phượng Thanh Di trái tim phút chốc nặng trĩu, hắn thở dài nhắm mắt lại, cảm thấy mình cũng nên nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau khi Phượng Thanh Di ngủ rồi, Đoan Mộc Mạc Ly liền chậm rãi mở mắt ra.
Y cảm giác được biểu đệ đã nhận ra y, nhưng lí do tại sao hắn lại giả vờ như không quen biết thì y không thể hiểu. Nhưng nếu Phượng Thanh Di đã quyết định không nói ra, chính y cũng sẽ kiên trì diễn nốt màn kịch này.
.......
Khi Đoan Mộc Mạc Ly lần nữa tỉnh lại, bên ngoài trời đã nhá nhem tối.
Y lồm cồm bò ra khỏi xe ngựa, sau đó liền bị hương thơm dễ chịu gần đó làm cho tỉnh ngủ.
Đoan Mộc Mạc Ly đánh mắt sang, thấy huynh muội hai người Tề Trạch Dương đang ngồi xung quanh một đống lửa nhỏ đang cháy. Khung cảnh ấm áp, quen thuộc kia bỗng chốc khiến y có chút ngẩn người.
"Đoan Mộc ca ca, huynh tỉnh rồi à?" Người đầu tiên phát hiện ra y là Tề Trạch Dương. Cậu cười vui vẻ, vội chạy tới đỡ Đoan Mộc Mạc Ly xuống xe.
"Thấy huynh cứ ngủ suốt, lại suy yếu như vậy, ta còn đang tính chút nữa sẽ đưa huynh đi tìm đại phu. Giờ huynh đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Đoan Mộc Mạc Ly cười yếu ớt, xoa đầu thiếu niên bên cạnh: "Không sao. Chỉ là ta không quen ngồi xe ngựa..." Sau đó chợt nhận ra xung quanh thiếu đi một bóng hình quen thuộc, liền kéo tay Tề Trạch Dương mà hỏi:
"Trạch Dương, Thanh... Phượng công tử đâu rồi?"
Tề Trạch Dương lắc đầu: "Ta cũng không rõ. Sau khi dừng xe huynh ấy liền căn dặn có việc gấp cần giải quyết nên đã rời đi rồi. Có lẽ huynh ấy sẽ không quay lại nữa đâu."
"Vậy... Vậy sao?" Đoan Mộc Mạc Ly có chút bất ngờ. Y kì thật cũng không quá ngạc nhiên, dù sao phượng hoàng tộc sự vụ chất chồng, thân là người lãnh đạo, Phượng Thanh Di dĩ nhiên không thể rời đi quá lâu.
Trong lúc y còn đang ngơ ngẩn, liền nghe phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: "Vân Hi, ngươi sao vậy?"
Đoan Mộc Mạc Ly quay đầu lại, trên mặt tràn đầy dấu hỏi chấm.
Hở?
Hắn chưa đi à?
Phượng Thanh Di từ xa thong thả tiến lại, khi đi ngang qua Đoan Mộc Mạc Ly còn như vô tình cố ý chạm bàn tay vào tay y.
"Mau lại đây sưởi ấm đi." Phượng Thanh Di mỉm cười ôn nhu, sau khi ngồi lên một thân cây ở phía đối diện Tề Thanh Thê còn tiện thể nhích sang một bên, thản nhiên vỗ nhẹ xuống vị trí cạnh mình.
"..." Đoan Mộc Mạc Ly cả người cứng đờ đi qua. Sau khi ngồi xuống liền theo bản năng lùi xa Phượng Thanh Di một chút.
"Thanh Di ca ca, hồi nãy huynh đi đâu vậy?" Tề Thanh Thê vui vẻ cắn một miếng lương khô, hai mắt cong cong nhìn nam nhân trước mặt.
"Gặp một người quen thôi." Phượng Thanh Di bật cười, ánh mắt như vô tình liếc sang người bên cạnh.
"Ha ha ha..." Đoan Mộc Mạc Ly cười gượng, quyết định lờ ánh mắt kia đi.
"Sau khi tới Thương Khung Sơn, hai người tính bái nhập làm môn hạ của phong chủ nào?" Phượng Thanh Di ý cười khó cưỡng nhìn người kia, trọng tâm câu chuyện lại đổi hướng sang hai huynh muội Tề gia.
"Ta muốn tham gia Bách Chiến Phong a!" Tề Thanh Thê mỉm cười hào hứng.
"Bách Chiến Phong? Ta nghe đồn nơi đó chỉ dành cho nam nhân cường đại, muội thật sự muốn vào đó sao?" Đoan Mộc Mạc Ly chống cằm, hứng thú nhìn nàng.
"Thì... Thì sao chứ? Ca ca ta còn muốn vào Thiên Thảo Phong khắp nơi toàn y sư mà!" Tề Thanh Thê đỏ mặt, khoanh tay giận dỗi nhìn Đoan Mộc Mạc Ly.
"Nếu thật sự quyết tâm thì muội có thể làm được thôi." Phượng Thanh Di ngồi đoan chính ở một bên, ôn giọng xoa dịu nàng.
Tề Thanh Thê vẫn còn là một tiểu cô nương chưa từng trải, nhìn dáng vẻ anh tuấn này của Phượng Thanh Di lại càng ngại ngùng không chịu nổi, thoáng chốc liền bưng mặt không nói gì nữa.
"Còn Vân Hi thì sao? Tại sao ngươi lại muốn tới Thương Khung Sơn?" Phượng Thanh Di ấm giọng.
Đoan Mộc Mạc Ly bị cái sự ôn hoà kỳ quái cùng ánh mắt nóng bỏng như lửa của Phượng Thanh Di làm cho ngứa ngáy muốn khùng, cười khan hai tiếng: "Không có gì cả. Chơi... chơi thôi."
Thương Khung Sơn phái là nơi ngươi muốn tới chơi thì chơi chắc? Hai huynh muội Tề Trạch Dương tròn mắt nhìn Đoan Mộc Mạc Ly.
"Thì ra là vậy sao... Vậy hi vọng đoạn đường sắp tới sẽ được ngươi giúp đỡ, Vân-Hi-công-tử." Phượng Thanh Di nhẹ nhàng đặt tay lên tay Đoan Mộc Mạc Ly, học theo bộ dạng của y mà tươi cười nghiêng đầu qua, đôi mắt sáng lấp lánh cong cong, tựa như vầng nguyệt nha cuối chân trời.
"Chắc... Chắc chắn rồi." Đoan Mộc Mạc Ly cười gượng cắn một miếng lương khô, cố gắng kìm xuống ý nghĩ biểu đệ nhà y đổi tính đổi nết thành dịu dàng quái dị như bây giờ là do bị đập đầu vào tường.
Đang yên đang lành, hắn lại chơi cái trò nói chuyện đầy ẩn ý như vậy. Một màn kịch nhỏ này, sao lại khó diễn tới vậy chứ?