Mùa đông năm nay lạnh khác thường, từng đợt gió lạnh trong thành phố lùa qua các tòa nhà cao tầng, bầu trời u ám vì mất đi sự âu yếm của ánh mặt trời, chìm sâu trong sắc xám ảm đạm, con người khi cô độc thì các giác quan chỉ có thể cảm nhận được hai loại cảm giác, ngoại trừ lạnh thì chính là trống trải. Có người nói đã là phụ nữ có chút thường thức thì sẽ không bao giờ chia tay với đàn ông vào mùa đông. Phụ nữ như vậy, nhưng đàn ông cũng đâu có khác gì. Một mình trải qua mùa đông có bao nhiêu cô quạnh. Đặc biệt là một người ngay cả bạn bè cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay như Đường Lạc.
Hút thuốc một điếu lại một điếu, thói nghiện thuốc lá đã từ bỏ rất lâu trước đây lại trỗi dậy một lần nữa, một mình ngắm đêm đen vắng lặng, phả ra từng làn khói trắng như vẽ thêm hư không vào cảnh đêm yên tĩnh.
Bầu trời đêm tối cũng chìm sâu trong tăm tối, Đường Lạc ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, phả khói cả đêm. Đã tròn một tuần rồi, hắn biết ngày mai người trên lầu sẽ đi, cũng biết người trên lầu thỉnh thoảng lại xuất hiện ở ngoài ban công, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc nào cũng suy nghĩ mông lung nhìn về phía xa. Khoảng cách giữa hai người không hề xa, nhưng lại vì một số thứ mà trở nên ngăn cách rất xa rất xa. Ngày đó Kỷ Thần Tu bị mất kiểm soát, Đường Lạc không phải là không có chỗ sai, nếu như không bị mất kiềm chế, thì một người lý trí như hắn sao có thể nói ra những lời khiến người ta tức giận như vậy được.
Khói thuốc cũng giống như cô đơn vậy, hút vào bao nhiêu thì phả ra vẫn còn bấy nhiêu, nếu như cô đơn cũng có thể giống khói thuốc, phả ra xong liền biến mất thì hay biết mấy? Nhưng… ai cũng biết làn khói trắng được phả ra, đã lưu lại những thứ còn đáng sợ hơn nhiều. Kỷ Thần Tu e rằng đã gây ghiện rồi.
Không phải không muốn đi tìm cậu, chỉ là thỉnh thoảng Đường Lạc lại ở dưới lầu chạm mặt một người phụ nữ có dáng dấp rất giống Kỷ Ái, ánh mắt nhìn hắn rất sắc bén.
Đó chính là chị cả của Kỷ Thần Tu! Đường Lạc chỉ mới nói chuyện với nàng một lần. Là do Kỷ Ái giới thiệu, ánh mắt của người phụ nữ đó nhìn Đường Lạc ngoại trừ đánh giá thì chính là ý tứ bài xích nồng nặc, ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất cũng không có, bàn tay đưa ra của Đường Lạc bị bỏ mặc giữa không trung, còn bị gió thổi đến lạnh cóng. Một phụ nữ cực kỳ phách lối, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Đường Lạc về chị cả của Kỷ Thần Tu.
Có một lần gặp thoáng qua, Đường Lạc trong nháy mắt đã nhìn thấy người phụ nữ này tặng cho hắn một nụ cười khẩy. Khi Đường Lạc quay đầu lại thì nàng châm thuốc, thanh tao nhả khói, gác tay lên cửa sổ xe, cánh vừa thon dài vừa trắng quá mức, ngay cả các đốt ngón tay cũng trắng nõn. Kỷ Thần Tu nói không sai, chị cả của cậu đúng là một bác sĩ.
Những lần đụng mặt sau này, Đường Lạc rất khôn khéo tránh cho ánh mắt của hai người chạm nhau. Mùa đông càng về đêm lại càng lạnh, có bật điều hòa cao hơn cũng chỉ khiến bản thân khó chịu trong người, trong hơi thở đều nồng nặc hơi ấm vẫn không sảng khoái như những gì gió lạnh mang lại, Đường Lạc nghĩ không ra tại sao Kỷ Thần Tu lại mê mẩn cái loại cảm giác này đến vậy, vì có cảm giác ấm áp giống như khi được ôm ấp sao?
Điện thoại đang nằm trên sofa cách đó không xa, chỉ cần đưa tay một cái là có thể lấy được. Thật ra rất đơn giản, chỉ cần nhấn nút gọi là được, dãy số đã gọi qua không chỉ một lần, cuối cùng chưa kịp gọi đã vứt điện thoại sang một bên. Thời điểm hai người cắn xé lẫn nhau ngày hôm ấy, những hành động cùng ánh mắt không cam tâm của đối phương vẫn luôn hiện rõ mồn một ở trước mắt. Rõ ràng người sai chính là cậu, tại sao hắn phải cúi đầu trước. Đường Lạc cảm thấy giận dỗi, người rơi vào lưới tình luôn dễ dàng phớt lờ áp lực từ bên ngoài, luôn mất hết lý trí mà đặt trọng tâm vào giữa hai người. Sự bướng bỉnh của Kỷ Thần Tu lợi hại hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, mà hắn lại thỏa hiệp cũng nhanh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, chỉ là phần không cam tâm vẫn đang đè lên hắn, không thể cúi đầu.
Tại sao ở chung một tòa nhà lại không gặp nhau được một lần? Duyên phận của bọn họ chỉ ngắn ngủi như vậy thôi sao?
Tình yêu dù sao cũng không phải là toàn bộ của cuộc sống, chỉ khi có thời gian rảnh mới càng thêm nhớ nhung như vậy, thỉnh thoảng trong công việc lại hết lần này đến lần khác ngừng tay rồi bắt đầu ngẩn người ra, nhung nhớ bao giờ cũng tận dụng hết tất cả mọi thứ để chen vào trong suy nghĩ của hắn. Ngải Thanh cười hắn tự tìm phiền não, rõ ràng là một chuyện rất đơn giản lại khiến cho nó trở nên phức tạp như vậy. Đường Lạc lắc đàu, y sẽ không hiểu được đâu. Câu chuyện của từng người dù sao vẫn có một phần mà người ngoài không thể hiểu được, đó chính là Kỷ Thần Tu đột nhiên nói muốn rời đi, sau đó liền gọn gàng dứt khoát tặng cho Đường Lạc một gậy, rất đau.
Lúc quay về nhà, đang chậm rãi lái xe, ngoài dự tính là chương trình phát thanh của radio lúc nào cũng đặt một số ca khúc ưu thương vào, cái thành phố này có nhiều người khốn khổ vì tình đến vậy sao? Lúc nào cũng có rất nhiều chủng loại tình yêu xuyên qua radio mà gieo rắc khắp nơi, suy nghĩ của Đường Lạc bị chen chúc đến phát đau.
Cau mày tắt radio, vừa đến dưới lầu, một ngày nữa lại trôi qua.
Thời điểm bước vào cao ốc đúng lúc có ba người cùng đi vào thang máy.
“Chủ nhà cũng vì nóng lòng muốn bán ra, nếu không thì sao có thể rẻ như vậy được chứ!” Một người đàn ông mặc âu phục mang giày da cầm tài liệu nói với một đôi giống như là vợ chồng, thì ra là đến xem nhà.
“Tại sao lại muốn bán gấp như vậy?” Người vợ cẩn thận đặt câu hỏi.
“À! Chủ nhà muốn trở về quê, căn nhà này có giữ lại cũng vô ích vì không cần dùng đến, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng có sẵn, cái giá này đã tương đối có lời! Hai người chờ chút xem sẽ biết, đảm bảo là hai người sẽ hài lòng!” Người đàn ông mỉm cười một cách máy móc. Trong lòng Đường Lạc bỗng hồi hộp, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại nói không được là không đúng ở chỗ nào.
“Tầng mười sáu lận đó! Hình như có hơi cao quá!” Người vợ bắt bẻ than phiền với chồng.
Trong đầu Đường Lạc ầm~ một tiếng liền nổ tung.
“Đâu có…Ở trên cao mới ngắm cảnh xa được, giống như đang đứng trên đỉnh cao vậy, vừa nhìn thấy núi, lại có thang máy lên xuống rất thuận tiện…”
“Người ở tầng mười sáu đã dọn đi?” Bắt lấy cánh tay của người đàn ông, Đường Lạc vội vàng hỏi: “Đi từ lúc nào?”
“Sáng hôm nay đó! Ba ngày trước họ đã giao nhà lại cho chúng tôi rồi.”
Nhanh vậy sao? Rề rà của một tuần vẫn không đi là vì nhà cửa chưa bán ra được? Luôn nghĩ ngày mai ngày mai… ngày mai sẽ như thế nào! Nhưng không ngờ rằng ngày mai lại trở thành Kỷ Thần Tu không nói tiếng nào đã bỏ đi.
“Ngài không đi ra sao?” Đã đến tầng mười lăm, thang máy mở ra, Đường Lạc vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người đàn ông kia đẩy nhẹ hắn một cái.
“Tôi muốn lên xem một chút.”
Mặc kệ ý kiến của người đàn ông, Đường Lạc tự mình nhấn cho thang máy đi lên, vẫn cứ theo chân họ lên tầng mười sáu. Nhà cửa quét dọn rất sạch sẽ, một chút dấu vết của Kỷ Thần Tu cũng không thèm để lại. Đột nhiên lại rất rất nhớ cái cảm giác bừa bãi kia, Kỷ Thần Tu ngồi giữa ‘bãi rác’ ngây ngốc cười với hắn. Bốn chữ ‘người đi nhà trống’ thật to đập vào đầu Đường Lạc. Hắn lãng phí trọn một tuần lễ, thậm chí có thể sẽ không làm thay đổi được bất cứ điều gì, nhưng ít nhất hai người sẽ không đi đến nước này.
“Em ấy đã sẵn sàng đi từ lâu rồi.”
“Biết rồi! Cả đêm ông đã nói câu này không dưới ba mươi lần.” Ngải Thanh khẽ đung đưa đầu theo tiếng nhạc trong bar, khó chịu siết lấy cái ly trong tay, hận không thể nhanh chóng dùng nó đập đầu của Đường Lạc trở thành hồ dán.
“Tôi không ngờ lại nhanh như vậy! Tôi đã lãng phí suốt cả một tuần lễ đó. Vốn là có thể cứu vãn mà.” Đường Lạc đã uống sạch một chai Red Label, cứ tiếp tục theo cái đà này, ước chừng sẽ nốc hết một chai nữa.
“Cứu vãn cái đt.” Ngải Thanh đoạt lấy cái chai trong tay Đường Lạc, thay cho hắn đó một cái ly, “Ông đúng là đồ ngu như heo! Chuyện mà đàn ông không nên làm nhất chính là mượn rượu giải sầu, cái này do ông dạy tôi đó.”
“Aishh…” Đường Lạc đặt ly rượu xuống, càng uống càng tỉnh táo, căn bản là vô dụng.
“Tôi bắt được anh rồi!” Một người đột nhiên nhào lên quầy bar, cười tươi rói với Đường Lạc, “Đại soái ca… còn nhớ tôi không?”
(đại soái ca: anh đẹp trai, mà dùng anh đẹp trai nghe nó bitchy quá nên Lợi Anh để nguyên Hán Việt =]])
“Còn nhớ chứ! Sao lại không nhớ được.” Đường Lạc ngồi thẳng người, sắc mặt rất khó coi. Người này không phải là cậu nhóc học sinh cấp ba mà lần đầu tiên Kỷ Thần Tu đến bar đã gặp phải hay sao, khó trách Đường Lạc lại nhớ rõ như vậy, cái đầu vàng khè của cậu nhóc này rất dễ gây ấn tượng.
“Sao vậy? Bị thằng cha lần trước đá rồi hả?” Cậu nhóc học sinh tựa vào quầy bar cười đắc ý, “Tôi biết chắc anh với thằng cha đó không quen nhau được bao lâu mà.”
“Nói cái gì đó?” Vừa thấy Đường Lạc sắp trở mặt, Ngải Thanh vội vàng đưa tay kéo hắn lại.
“Hừ… Tôi vốn muốn chơi đùa với ổng một chút, ai ngờ ổng cứ lải nhải rồi nhắc đi nhắc lại một cái tên suốt, đang hôn môi cũng không ngừng trách móc, làm một chút xíu tình thú cũng không có.” Cậu nhóc học sinh vươn tay, cầm lấy cái ly Đường Lạc đặt trên bàn, không chút khách khí liền uống cạn, “Nhưng trái lại là anh thì tôi rất vừa ý. Tôi thông thường đều nằm trên, nếu anh không thích thì tôi cũng không ngại nằm dưới.”
Gương mặt non nớt của cậu nhóc tràn đầy vẻ lẳng lơ, ngón tay còn trượt dọc theo hông của Đường Lạc một cách rất khiêu , “Đời người quan trọng nhất là niềm vui, để vụt mất thì chưa chắc đã có lần thứ hai đâu nha!”
Sắc mặt của Đường Lạc đã đen lại hoàn toàn.
“… Cậu còn nhớ người mà cậu ấy trách móc là ai không?” Ngải Thanh chen vào giữa hai người, không chút cảm xúc mà tóm lấy bàn tay đang đặt trên người Đường Lạc của cậu nhóc, dùng nét mặt khuyên bảo cậu nhóc đừng có đi chọc cái người đàn ông đang trầm tĩnh trong lửa giận kia.
“Ai mà nhớ nổi chứ, mỗi ngày tôi đều gặp rất nhiều người…” Cậu nhóc thu ngón tay về, nhịp nhịp lên quầy bar, “Có điều hình như người đó là hàng xóm của ổng thì phải.”
“Hả?” Đường Lạc đột nhiên quay đầu nhìn cậu nhóc.
“Hả cái gì mà hả? Anh không định mời tôi uống một ly sao?” Cậu nhóc bất mãn dùng ánh mắt lườm Đường Lạc.
“Không ngờ tâm tư của Tiểu Tu lại bị rung động từ lâu như vậy nha!” Ngải Thanh buồn cười kéo kéo caravat của Đường Lạc, “Ông nói thử xem… Là ông yêu cậu ấy nhiều hơn, hay là cậu ấy yêu ông nhiều hơn?”
Ngón tay trượt xuống dọc theo caravat, trực tiếp rơi xuống trước túi áo của Đường Lạc, không chút cảm xúc nhét một vật gì đó vào, “Bé con kia nói không sai, đời người quan trọng nhất là niềm vui, để vụt mất thì chưa chắc đã có lần thứ hai nha!”
“Này… Hai người nói gì đó? Một ly rượu cũng tiếc rẻ sao?” Cậu nhóc bất mãn nằm dài trên quầy bar mà than phiền, “Đúng là lãng phí thời gian mà.”
“Cho cậu ta một ly nước chanh, tiện thể kiểm tra thẻ căn cước của cậu ta luôn, nếu không đủ mười tám tuổi thì các người có thể đuổi người.” Đường Lạc nhét tiền vào phía dưới cái ly, bỏ lại những lời này cho bartender xong liền vội vã bỏ đi.
“Xin lỗi, vui lòng cho xem thẻ căn cước!” Bartender dùng gương mặt lạnh lùng nhìn cậu nhóc.
“Mẹ nó!” Cậu nhóc khẽ chửi một tiếng rồi thò tay lấy ví tiền.
“Mùa đông có hơi lạnh ha!” Ngải Thanh mỉm cười rút ví tiền của cậu nhóc ra, “Có hứng thú không?”
Đôi mắt đen láy của cậu nhóc đảo hai vòng, cau mày đánh giá Ngải Thanh, đột nhiên nở một nụ cười rất phách lối, “Chú không hợp với khẩu vị của tôi!”
Ngải Thanh lập tức xụ mặt xuống, hung hăng ném ví tiền trong tay cho bartender. Đầu năm nay mấy đứa nhóc ngay cả lông còn chưa mọc đủ đều rất chảnh cún.