Đây thật sự là chuyện không thể ngờ trước. Đường Lạc nhìn vào bức ảnh Việt Hoành đeo kính mát trên mặt báo cùng hai chữ ‘rút lui’ rất lớn ở phía dưới. Người mới làm thiết kế được một quý, bỗng muốn rời khỏi giới thiết kế. Chuyện quan trọng như vậy tại sao Việt Hoành lại không báo với hắn một tiếng? Đường Lạc đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm đó Việt Hoành tới nhà hắn có để lộ ra dáng vẻ bất lực này, nhưng vì không muốn cậu ta mãi sống trong sự đồng cảm, nên hắn chọn cách phớt lờ, bây giờ nghĩ lại dường như có hơi quá đáng. Lúc đó Việt Hoành có lẽ đã không thể gánh vác nổi nữa.
“Cậu thấy sao?” Đường Lạc đưa tờ báo cho Ngải Thanh ở phía đối diện, buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm trong nhà ăn của tòa soạn. Việt Hoành không có tiết lộ với Đường Lạc, nhưng không có nghĩa là Ngải Thanh cũng không biết, Đường Lạc cố ý xuống đây ăn cơm cũng là vì chuyện này.
“Cái này đó hả?… Không ai biết được là tại sao, có điều trang phục cậu ta làm ra trong nước suốt một quý vừa rồi, quyền đại lý đều đưa hết cho công ty này.” Ngải Thanh lật tờ báo đến mảng kinh tế tài chính, chỉ vào một người đàn ông.
“Sư phụ?” Đường Lạc kinh ngạc nhìn người đàn ông đang mỉm cười kia, năm tháng dường như không để lại dấu tích trên gương mặt y, nụ cười trên mặt rất đứng đắn. Rất nhã nhặn, nhưng nụ cười cự tuyệt có người đến gần lại khiến cả người y tăng thêm vẻ nguy hiểm. Người này một chút cũng không thay đổi, từ trước đến nay vẫn rất trầm tĩnh.
“Ông quen hắn?” Ngải Thanh tò mò.
Đường Lạc gật đầu, khoanh tay, “Tình địch cũ.”
“Há!” Ngải Thanh cười cười sáp lại gần, “Muốn biết tư liệu về tình định của ông không?”
“Tốt lắm! Trước khi tan sở nhớ đưa tới phòng làm việc của tôi!” Điện thoại của Đường Lạc reo lên, không thèm để ý tới mấy lời phàn nàn của Ngải Thanh, trực tiếp lấy điện thoại đi ra khỏi nhà ăn. Ngải Thanh gần đây qua lại rất tốt với tổng biên tập của tạp chí kinh tế tài chính dưới lầu, việc này hoàn toàn chỉ là một cái búng tay.
Đường Lạc nhìn dãy số hiện trên điện thoại, mỉm cười nhấn nút trả lời.
“Đường Lạc! Máy in của nhà anh nằm ở chỗ nào dọ?” Điện thoại vừa kết nối, bên kia liền truyền đến âm thanh đùng đùng như rang đậu.
“Em tìm cái đó làm gì?” Đường Lạc buồn cười nghe tiếng động lục lọi đồ đạc truyền đến từ bên kia. Đoán cũng biết hiện tại Kỷ Thần Tu có bao nhiêu bận rộn. Trên thực tế, hôm đó sau khi đưa chìa khóa cho cậu, hai người liền giống như người tình không chân dung, xuất hiện ở cùng một không gian, nhưng lúc nào cũng để vụt thời điểm. Rõ ràng mỗi ngày đều gọi điện, buổi sáng ở dưới lầu lúc nào cũng dùng ánh mắt thấu hiểu tiến vào tâm trí của nhau. Gần trong gang tấc, nhưng hai người lại không được chân chính gặp mặt, nói chuyện với nhau.
(người tình không chân dung: xem chú thích ở cuối bài để hiểu hơn)
Đường Lạc mỗi ngày phải đi làm, mà sau khi tan ca thì người phụ nữ Kỷ Ái này đều thời thời khắc khắc bám ở chỗ của Kỷ Thần Tu. Nàng đã dọn hết hồ đạc sang đây. Có một hôm Kỷ Thần Tu đi ra ngoài mua đồ liền gọi điện cho Đường Lạc, hai người dưới bóng tối của cây đèn đường bị hư dưới lầu hôn hôn ôm ôm ấp ấp hết nửa tiếng đồng hồ, hôm sau khi Đường Lạc xuống lầu mua đồ liền bắt gặp Kỷ Ái. Hắn đã có thể khẳng định Kỷ Ái đang nghi ngờ hắn và Kỷ Thần Tu, nhưng có lẽ Kỷ Ái vẫn chưa biết bọn đã đạt đến trình độ này, chỉ đang đề phòng tai họa trước khi nó xảy ra.
“A lô… A lô… Hỏi thì anh cứ trả lời đi? Máy in ở đây vậy?” Bên kia Kỷ Thần Tu bắt đầu sốt ruột, lớn tiếng kêu gào, dáng vẻ cam chịu, tưởng tượng cũng có thể tưởng tượng ra.
“Em là tên ngốc hả? Vào phòng sách không phải là có thể…” Đường Lạc đột nhiên nhớ đến một vấn đề rất nghiêm trọng. Hắn vẫn luôn ngăn không cho Kỷ Thần Tu vào phòng sách của hắn, không phải có… nguyên nhân gì khác mà là…
“Cái này!”
Bị thấy thật rồi… Đường Lạc đỡ lấy trán, thanh kiếm lúc trước nhặt được của Kỷ Thần Tu còn nhét trên sofa trong phòng sách. Vẫn chưa có động tới, thật ra không phải hắn không muốn trả lại cho Kỷ Thần Tu, chỉ là chuyện này đã được giải quyết, hắn cũng không mặt dày đến vậy. Trước đây lúc Kỷ Thần Tu đến chơi tuy có hơi tùy tiện, nhưng cậu vẫn chưa từng làm ra chuyện xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cho nên lần này chính là lần đầu tiên cậu bước vào phòng sách của Đường Lạc.
Kỷ Thần Tu cũng từng than phiền, nói thanh kiếm đó nào là quý báu nào là hiếm có nhiều cỡ nào, do tổ tiên từ đời nảo đời nao truyền lại. Chỉ truyền cho con trai trong gia đình, hồi nhỏ mỗi khi Kỷ Thần Tu nghịch ngợm bị ăn đòn, chỉ cần chạy vào phòng, cầm thanh kiếm đó, trong nhà liền không có ai dám động vào cậu. Lúc đó Đường Lạc ngoại trừ cười khẩy, cũng không nói gì, cũng không thèm để ý đến giá trị của thanh kiếm, chỉ phiền não tìm cách xử lý, hủy thi diệt tích.
“Cái này…” Kỷ Thần Tu hình như rất đắc ý, rốt cuộc cũng nắm được nhược điểm của Đường Lạc.
“Cái đó… Anh về sau không nhớ rõ là tìm được ở chỗ nào, lại quên trả cho em.” Đường Lạc miễn cưỡng thú tội.
“Đường Lạc!” Thanh âm bên kia của Kỷ Thần Tu rất hưng phấn, dáng vẻ kiềm chế rất vất vả, “Anh đợi nhận lấy cái chết đi!”
Beep~ Đường Lạc chọn cách dứt khoát cúp máy, âm mưu đã bị bại lộ. Dáng vẻ nổi giận của Kỷ Thần Tu không phải hắn chưa từng lĩnh giáo qua, cái loại thờ ơ khác thường đó thật sự khiến lòng người sợ hãi. Lần này nếu không nổi giận, hắn cũng không thể đoán trước được Kỷ Thần Tu sẽ ra sao. Hắn từ trước đến nay vẫn không thể đoán được một giây kế tiếp Kỷ Thần Tu sẽ làm gì.
Một tin nhắn được gửi đến: Cảnh cáo, buổi tối nhớ đóng chặt cửa.
Đường Lạc nở nụ cười, tên ngốc này, độ khoan dung cũng không nhỏ nha! Nhưng vì cái gì mà hắn từng chọc giận được cậu chứ?
Buổi chiều khi làm việc, Đường Lạc có gọi cho Việt Hoành mấy cuộc, đều do trợ lý của cậu ta bắt máy, luôn lễ phép nói cho hắn biết, hiện tại Việt Hoành không tiện nghe điện thoại. Gọi lại một lần nữa, đối phương dứt khoát xin hắn đừng gọi đến nhiều quá. Không thể nào không lo lắng, Việt Hoành không có lý nào ngay cả điện thoại của hắn cũng không nhận, vả lại còn xảy ra chuyện lớn như vậy.
Chiều tối trước khi tan sở, Ngải Thanh cười hì hì cầm tư liệu tới.
“Người này không đơn giản nha!” Một xấp giấy thật dày, từ lúc sinh ra đến nhũng công việc từng trải đều được viết rất rõ ràng, mà đây chỉ là những chuyện người khác thấy được, còn những chuyện không thấy được e rằng sẽ dày hơn nữa!
Chỉ là Đường Lạc không hiểu nổi, rõ ràng đã mở một tập đoàn đa quốc gia nhỏ tại sao lại phải chạy về trường cũ của y để dạy học. Đã từng trải qua một cuộc hôn nhân? Còn là khoảng thời gian Việt Hoành ở cùng với y? Trong đầu Đường Lạc bắt đầu hiện lên dáng vẻ lê hoa đái vũ của Việt Hoành ở nhà hắn hôm đó, cậu ta vẫn phải ăn nhiều cay đắng, cậu ta ở bên ngoài rốt cuộc đã được đối xử ra sao?
(lê hoa đái vũ: hoa lê còn vương nước mưa, vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, về sau được dùng để miêu tả dáng vẻ u buồn nhưng vẫn thanh nhã)
“Người này hình như rất kỳ quặc, rất cố chấp đối với những thứ bản thân thích.” Ngải Thanh ngồi trên bàn làm việc của Đường Lạc, còn trắng trợn bắt chéo hai chân.
“Ừ… Có hơi kỳ quặc.” Đường Lạc lật những tư liệu kia, tán thành. Có điều… cố chấp?
“Nhìn đi… Điều này… hắn hình như chỉ rất cố chấp với con người…” Vì một tiểu thư nổi tiếng là đệ nhất khiêu vũ? Đánh sập một công ty có quy mô không nhỏ? Đây không phải là quá cố chấp sao? Là không có lòng khoan dung sao? Ngải Thanh lật qua vài trang tư liệu, “Hắn… hình như còn từng giết người.”
Phía trên viết là ngộ thương, đối phương hình như là tình nhân của y, một người con trai, bị thương rất nặng, không truy cứu trách nhiệm với người đàn ông này nhưng hai tháng đã chết ở bệnh viện, người đàn ông bồi thường một khoản tiền lớn cho xong chuyện. Thời điểm vẫn là khoảng thời gian Việt Hoành ở cùng với y. Đường Lạc nhấc điện thoại gọi cho Việt Hoành, đối phương đã bắt đầu không tiếp điện thoại, đoán chừng là đang lẩn tránh truyền thông.
“Cậu có cách liên lạc với Việt Hoành không?”
“Sao vậy? Người này có quan hệ gì với Việt Hoành sao?” Ngải Thanh khép tư liệu lại, rùng mình một cái, loại người như vậy ít dính vào sẽ tốt hơn, “Kỳ này có phải vẫn sẽ đăng một số tác phẩm của Việt Hoành không?”
“Chúng ta không lấy được.” Đường Lạc bình tĩnh nói, hắn phải tìm được Việt Hoành, xem tư liệu của người đàn ông này cũng biết y là một người tự phụ như thế nào, sao có thể cho phép Việt Hoành phản bội y, Việt Hoành, cái người này… ở trong tình huống cái gì cũng không rõ đã chạy theo người ta, cũng không thèm tính toán đến hậu quả sau này?
Việt Hoành từng nói cậu ta không muốn tiếp tục sống một cuộc sống không có gì cả như ngày trước nữa. Cậu ta của hiện tại chịu nhiều khó khăn vậy sao? Đường Lạc bắt đầu ngẩn người, ngay cả khi Ngải Thanh gọi hắn đến mấy lần hắn vẫn không có phản ứng.
“Đường Lạc…” Ngải Thanh dùng sức đập lên bàn một cái, “Nếu không thì để tôi đến chỗ của người này nói chuyện một chút! Dù sao cũng phải ra chút sức, chúng ta không đi thì bên kia cũng sẽ đi.”
Bên kia đương nhiên là chỉ Kỷ Ái.
“Được!” Đường Lạc ngẩn người nhìn điện thoại, với tình cảm qua lại giữa hắn và Việt Hoành, lúc này không thể nào một cú điện thoại cũng không có được! Đến tận khi hết giờ làm, Đường Lạc cũng không nhận được cuộc gọi nào.
Tan ca trở về nhà, trong nhà bị lục lọi đến ngổn ngang. Đường Lạc cười khổ, tên ngốc kia thật sự đến tìm máy in hả? Lục lọi đến mức tạp chí vứt lung tung, trên sofa đầy bao snack, trong thùng rác còn có vỏ quýt và hột táo, người này đi nghỉ phép ở đây sao! Thu dọn sạch sẽ mọi thứ xong, cả người cũng gần như mệt mỏi lắm rồi, cơm cũng lười ăn, ăn tạm mì ăn liền lại bắt đầu gọi cho Việt Hoành. Hắn thật sự rất có xung động lái xe đi tìm Việt Hoành, nhưng đổi lại là hắn, lúc này cũng sẽ không ở trong nhà.
Thật phiền phức mà! Trước đây không muốn gặp thì lúc nào cũng loanh quanh bên cạnh, hiện tại ngay cả tìm khắp nơi vẫn không thấy người. Đường Lạc thực sự rất lo lắng, thật ra nghĩ kĩ lại hắn thừa nhận bản thân hơi có lỗi với Việt Hoành, cảm giác này vào giờ phút hiện tại lại càng mãnh liệt hơn, nếu như lúc đó bản thân đủ chân thành… Aishh… Nếu đúng là như vậy, sẽ có Kỷ Thần Tu của hiện tại sao?
Cái người có được chìa khóa liền bắt đầu tiến hành xâm lấn nhà của hắn trên quy mô lớn kia, hiện tại đang làm cái gì không biết?
Con người vào khoảng thời gian này lúc nào cũng cảm thấy rất trống vắng, tư liệu về sư phụ vẫn đặt trên bàn trà, Đường Lạc đã xem rất nhiều lần. Vết xấu của sư phụ không ít, nhưng đều nhằm vào con người, bởi vì có quyền có thế, đối phương dù đánh người vẫn không bị truy cứu. Loại người như vậy nếu đặt với Đường Lạc của người trước thật sự không thể so sánh được, nhưng bây giờ hắn chỉ cần nghĩ đến Việt Hoành có thể từng bị người đàn ông này đối xử như vậy, hắn đứng ở lập trường của kẻ làm bạn cũng cảm thấy rất áy náy.
“Hì hì…” Trong gian phòng vẫn chưa bật đèn đột nhiên có một bóng người nhào tới.
“A? Sao em lại xuống đây? Kỷ Ái đâu?” Đường Lạc nhìn đồng hồ treo trên tường, vẫn chưa muộn lắm, Kỷ Ái không thể nào lại đi ngủ sớm như vậy được.
“Chị hai không có về nhà, A Lê gọi điện thoại đến, nói chị hai uống say trong lúc xã giao nên đã về bên kia rồi.” Kỷ Thần Tu ôm lấy cổ của Đường Lạc dùng sức lắc lắc, cười gian như tặc, giống như con mèo nhỏ đi trộm tim của người ta vậy.
Kỷ Ái không trở về chắc là vì giành giật quyền đăng tác phẩm của Việt Hoành, người phụ nữ này đúng là liều mạng. Đường Lạc kéo Kỷ Thần Tu ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn cậu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Làm gì mà nhìn em dữ vậy?”
“May mà không để vụt mất!”
Chú thích:
Người tình không chân dung (触摸不到的恋人): Là tên tiếng Trung của bộ phim Il mare (Tình yêu kì lạ – Hàn Quốc, năm ) và The lake house (Ngôi nhà bên hồ – Mỹ, năm ), cả hai đều kể về một đôi tình nhân cùng sống trong một căn nhà ven biển/hồ ở hai không gian khác nhau (Il mare thì người con gái đang sống ở năm trong khi người con trai đang sống ở năm , còn The lake house là năm và năm , tức là họ cùng tồn tại một lúc nhưng lại sống trong hai không gian song song nhau) và chỉ liên lạc với nhau thông qua hộp thư trước nhà.